Tập 1 Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cậu biết về điều đó, nhưng họ vẫn nói dối cậu. Vì vậy, là sự tồn tại của cô gái - tất cả một lời nói dối như là một kế hoạch chỉ dành cho chàng trai. Tất cả mười sáu năm cậu đã sống theo một kịch bản mà người khác đã viết lên cho cậu.

Đó là do chính phủ của thế giới. Để chấm dứt cuộc chiến không bao giờ kết thúc, họ đã chế tạo một kế hoạch gọi là 'Noah's Ark'. Kế hoạch nhằm mục đích nuôi dưỡng trẻ em để cho chúng không cảm thấy đau đớn, đau khổ, căm thù và giận dữ, hay nói cách khác, để loại bỏ các bản năng chiến đấu trong chúng. Và hòn đảo nhân tạo được chế tạo cho kế hoạch này và chàng trai như là một con lợn trong các cuộc thử nghiệm.

Kế hoạch đã thành công trong một khía cạnh nào đó. Chàng trai không biết làm gì khi đối mặt với sự thật đó. Cậu ấy chỉ cảm thấy sợ hãi. Cuối cùng, chàng trai mất trí và phát điên lên. Cậu cố gắng phá hủy tất cả những gì cậu thấy, phá hủy thế giới thế giới mà cậu đang sống.

Khi chính phủ quyết định tiêu diệt chàng trai, chỉ có cô gái đứng về phía cậu. Cô gái muốn bảo vệ cậu khi cậu đang bị bao vây bởi quân đội, nhưng cô bé đã bị bắn xuyên qua ngực và ra đi một cách thanh thản trong vòng tay của chàng trai

Chỉ sau khi cô gái đã chết, chàng trai đã nhận ra rằng có gì đó là thật, trong thế giới này đầy những lời dối trá. Đó là những cảm giác của cậu dành cho cô gái, và sự dịu dàng của cô gái dành cho anh ta.

Ngay lúc này, nước mắt của cậu rơi xuống, những giọt nước mắt đầu tiên trong suốt quãng đời của cậu đã sống. Đó là giọt nước mắt của sự đau thương , một điều kỳ diệu được hình thành viễn cảnh kinh điển làm tan chảy bao trái tim của người đang xem

Sorata cũng đã khóc khi lần đầu tiên xem bộ phim ấy. Cậu ấy không cầm được những giọt nước mắt của mình bởi bộ phim thực sự tuyệt vời.

Đây là bộ phim mà Misaki làm một mình. Tất cả mọi thứ như các thiết lập, khái niệm, kịch bản, thành phần, bản vẽ đầu tiên, hình ảnh động, màu sắc, phong nền, chụp hình, hiệu ứng, cắt, ghi âm cũng như chỉnh sửa âm thanh, phim đều được thực hiện bởi một mình Misaki.

Cô ấy không chỉ về 2D mà còn cả 3D. Còn tạo ra sự kết hợp của hai thể loại nảy dựa vào những kỉ năng của cô ấy.

Mặc dù âm thanh và tiếng động được cho một người bạn học chuyên ngành nhạc của cô áy làm, Misaki vẫn làm một mình hết các công viêc còn lại nhưng mọi thứ đều đạt được tiêu chuẩn rất cao. Anime mà Misaki làm dã khiến cho Sorata cảm nhận được tất cả bằng chính trái tim của mình. Nhưng ông trời thật là bất công, Misaki có một tài năng bất thường còn bản thân Sorata lại không hề có năng khiếu trong mọi lĩnh vực.

"Được rồi, chúng ta hãy cùng nhau làm lại bộ phim này nào".

Misaki đứng dậy, duỗi cơ thể của mình. Sau đó, cô không còn quan tâm đến Sorata và chạy ra khỏi căn phòng. Tiếng thở hổn hển bắt đầu xuất hiện ở cầu thang khu tập thể cùng với tiếng bước chân của Misaki đang đi lên tầng. Thật ra mà nói, phòng của Sorata nằm dưới phòng của Misaki.

"Mình phải ra khỏi đây trước khi mình mất đi những cảm giác thông thường".

"Cô hy vọng cô không làm phiền em".

Sengoku Chihiro, một giáo viên dạy ngành mĩ thuật trang điểm rất cẩn thận và ăn mặc như thể đang chuẩn bị cho một cuộc chiến, xuất hiện trước cửa. Cô ấy là người chịu trách nhiệm trông coi các học sinh sống ở đây như Sorata. Cô cũng sống chung với ở đây, tuy nhiên, cô ấy không giờ làm nghiêm túc trong vai trò của mình.

"Wuugahh! Cô trang điểm thật đậm! Cô đã vượt qua cả night butterfly và thực sự trở thành bướm đêm"

"Sorata, em thật sự chỉ là một đứa nhóc. Em sẽ không bao giờ hiểu được sự quyến rũ của một người trưởng thành"

Như đã nói, cái nháy mắt của Sengoku rất đáng sợ, và nó giống như âm thanh nếu được tạo từ mascara của cô ấy.

Sorata cảm thấy buồn nôn như cậu ta cố gắng kìm lại vả đáp lại bằng một nụ cười.

"Dù sao thì đó chỉ là những nhận định của em dành cho cô".

"Vào ngày hôm nay, cô sẽ đi tìm hôn phu tương lai của cô".

"Vậy cô ở đây chỉ để nói những điều đó cho em biết thôi sao?".

"Tại sao cô phải thông báo cho em điều đó chứ?".

"Em cũng không muôn nghe những điều như thế".

"Em thật đúng là một đứa trẻ thích cãi lại. Đây, đây là thứ dành cho em".

Cô ấy lấy ra tấm hình của một cô bé khoảng 5 hay 6 tuổi.

"Đây là đứa con ngoài giá thú của cô".

"Cô bé là đứa cháu họ của cô và bắt đầu sống ở đây bắt đầu từ ngày hôm nay".

"OK".

"Tên của con bé là Shiina Mashiro. Bọn cô sẽ gặp nhau ở ga lúc 6 giờ. Vì thế, em hãy giúp cô đón bạn ấy đúng lúc".

"Cái gì?".

"Cô đã nói bọn cô gặp nhau lúc 6 giờ tại ga, nên cô nhờ em đón cô bé giùm cô. Em có nghe cô nói hay không?".

"Bởi vì em nghe rất rõ nên em mới hỏi cô đang nói về chuyện gì?".

"Cô sắp có một cuộc hẹn với một người bác sĩ, đó là một mục tiêu rất khó kiếm. Đây là một buội hẹn mà cô không thể bỏ lỡ! còn em có nhiêu thời gian rảnh rỗi phải không? 'Tôi đang có nhiều thởi gian rảnh' là thứ hiện rõ trên khuôn mặt của em.".

"Và cô đang những thứ mà một giáo viên không nên nói. Cô có chắc cô đang trong một trang thái tốt chứ? Tuy nhiên, em không thể giúp cô vào ngày hôm nay vì em đang tưởng tượng rằng em sẽ làm gì vào tương lai.".

"Em đang nói về cái gi thế".

"Đó là do cô khi bắt em phải nộp tờ khảo sát nghề nghiệp của em".

"Ồ, thế những gì em cần là viết bất cứ thứ gì như 'phi công' chẳng hạn".

"Em không phải là học sinh cấp hai nữa đâu".

" Ghi vào 'Một người giàu có' thì cũng được".

"Mà điều đó thì tồi tệ hơn sao?".

"Em thật là một người keo kiệt. Nếu em không nghĩ ra bất kì thứ gì, chỉ cần viết ' cần được giáo dục thêm' và các giáo viên trong phòng sẽ cảm thấy hài lòng.'.

"Sao cô không nhờ Jin giúp? Dù sao thì anh ta lúc nào chả rảnh ".

"Tên "Hoàng Đế Ngủ Nhờ" không có ở đây. Có khi hôm nay, hắn dùng khuôn mặt bảnh trai mà hắn tự hào để đi cua gái và đưa cô ấy lên thiên đàng.".

"Có thực cô là một giáo viên không đấy? Cô không tự nhận thức được của một con người có nghĩa vụ thiêng liên hay sao?".

"Sự tự nhận thức của một người có bổn phận thiêng liêng? Cô đã để mất nó khi còn trong 'bi' của ông già rồi".

"Wuahh, thật đáng sợ! Lần đầu tiên em nghe từ đó từ một người phụ nữ đấy. Đúng như dự đoán của em về một người phụ nữ trên 30 tuổi. Đẳng cấp của người phụ nữ ấy như một chiến binh Amazon và có một sức mạnh không thể tin được.".

Lông mày của Chihiro giật lên.

"Ai 30 tuổi hà? Cô mới có 29 tuổi 15 tháng thôi đấy!".

Cô ấy giậm chân mạnh khiến cho mặt sàn rung lên. Cảm thấy được sự nguy hiểm trước mặt, Sorata từ bỏ điều mà cậu ấy sắp nói ra: " cô đúng là một chiến binh Amazon".

" Vậy còn Akasaka? Chắc chắn cậu ấy còn ở nhà!".

Sorata nhìn vào căn phòng số 102. Đó là căn phòng của một học sinh cùng tuổi Sorata chuyên thiết kế chương trình tên là Akasaka Ryuunosuke.

" Không có cách nào để hắn đi ra khỏi phòng đâu! Vì vậy hãy nói chuyện với cậu ta theo cách thông thường. AHH, cô sẽ bị trễ nếu cô không đi ngay bây giờ! Thôi, cô đi đây! Cô giao cháu họ cô cho em đấy, nhớ chăm sóc nó dùm cô!".

Chihiro mở cửa một cách mạnh mẽ. Cùng lúc đó, bản lề trở nên lỏng lẻo và cánh cửa bị lệch đi. Một trong những con mèo của Sorata kêu nho nhỏ như an ủi cậu ấy. Sorata nhìn vào hiện trương mà Chihiro để lại và cố gắng dùng năng lực thần giao cách cảm của mình để nói với cô ấy 'Buổi hẹn của cô chắc chắn sẽ thất bại'.

Sau đó, cậu lấy điện thoại của mình đang nằm trên sàn nhà và nhắn tin cho Ryuunosuke.

Và cậu nhận được câu trả lời với một tốc độ đáng kinh ngạc.

<<Ngài Ryuunosuke hiện đang phát triển một chương trình để nén âm thanh cho công ty S. Công viêc ấy nghe có vẻ nhàm chán, nhưng ngài ấy vẫn tiếp tục làm điều đó vì tinh thần trách nhiệm của ngài trong công việc. Vì vậy, mặc dù nó là tin nhắn của Sorata, nhưng xin lỗi, tôi không thể chuyển nó đến cho cậu chủ.>>

Maid (người giúp việc) là một AI được tạo ra bởi Ryuunosuke, có khả năng trả lời tin nhắn tự động. mặc dù Sorata không chắc chương trình được tạo ra như thế nào, nhưng nó vừa có cảm xúc vừa có một trí thông minh không thể tưởng được. Mặc dù, nó chỉ biết những từ thông dụng, thậm chí một số từ còn viết sai chính tả, nhưng những câu trả lời vẫn phù hơp và chính xác.

Và nó rất thú vị, Sorata thường nói chuyện với nó về cuộc sống hằng ngày, luyện tập hẹn với một cô gái và những thứ linh tinh khác khi cậu không có việc gì để làm.

Tuy nhiên, hôm nay cậu ấy không có thời gian dể trò chuyện với người giúp việc điện tử này.

Cậu ấy đã gửi thêm một tin nhắn và hy vọng có một lời hồi đáp.

Và ông nhận được ngay môt tin mới chỉ trong vòng một giây sau đó.

<< Nếu bạn cứ liên tục làm phiền, bạn sẽ bị trừng phạt. Và hình phạt chính là những con virút mà tôi sẽ gửi cho bạn (cười khúc khích)- Maid cũng có khả năng cho virút>>.

"Ôi!"

Sợ hãi những gì có thể diễn ra, Sorata ngay lập tức gửi tin nhắn để giải thích cho nó.

Cậu nhận ra rằng cậu có thể nhận được một chương trình mà có thể phá hủy toàn hệ thống điện thoại của mình và khiến cho chiếc điện thoại mới ấy trở thành một thứ bỏ đi.

<<Đó là điều tuyệt vời khi bạn đã hiểu. Nhưng cũng thật lãng phí đống virút mà tôi đã chuẩn bị để gửi cho bạn – Maid muốn trở thành một con người thực sự.>>.

Với những suy nghĩ của AI đó, Sorata gửi ngay một lời xin lỗi.

Khi đang gõ tin nhắn, cậu áy thở dài.

"Than ôi! Học sinh và giáo viên ở đây thật là bất thưởng. Không biết chuyện xấu gì sẽ xảy ra nếu mình không rời khỏi đây. Mình có thể trở nên mất trí. Và khi trở lại cuôc sống bình thường, ai sẽ giúp mình đây?".

Sau đó, cậu nhìn cụ thể tấm ảnh mà cậu đang cầm.

Đó là một cô bé đang đội một chiếc mũ rơm lớn và mặc bộ quần áo màu trắng kiệu phương tây. Không có một biểu hiện gì trên khuôn mặt của cô bé, thậm chí cả một nụ cười khi cô đang được chụp ảnh. Đôi mắt trong suốt của cô trông như đang tìm kiếm cái gì đó bên ngoài máy ảnh.

Tim của Sorata cảm thấy nhói đau khi nhìn vào tấm ảnh của cô bé. Câu ấy cảm thấy một cảm giác mơ hồ và khó hiểu mà bức ảnh đã dem đến cho cậu ấy.

Cô bé trông rất giống một thứ gì đó.

Một con mèo phát ra một tiếng kêu nho nhỏ

"... Đúng, cô bé trông giống các bạn lúc trước".

Cậu ấy nhìn vào con mèo đang cọ vào chân cậu. Cậu ấy đã tưởng tượng cô bé đang nhìn cậu từ trong một hộp các tông. Và với ý nghĩa đó trong tâm trí đã khiến cho cậu phải đi.

Part 2

Cách nhanh nhất để đến nhà ga từ kí túc xá Saikurasou là đi qua khu trung tâm mua sắm được lát bằng gạch đỏ. Đó vừa là nơi tuyệt cời lại vừa có giá trị lịch sử đối với bản thân Sorata. Được sinh ra và lớn lên ở đây, Sorata nhớ ra rằng con đường này là một trong những nơi cậu đã đi chơi xung quanh khi cậu còn nhỏ. Vì thế, mọi người dân ở đây thường bắt chuyện với cậu khi cậu đi ngang qua con đưởng này.

Một người bán cá có thể nói:

"Ồ, cậu có phải là Kanda không? cá thu thì rất là ngon trông ngày hôm nay đấy".

Khi đi lên phía trước, một người chủ tiệm thịt cũng có thể nói:

"Yaaa, cậu có phải là Sorata? Cậu muốn mua gì vào ngày hôm nay? Ta có thể cho cậu Croquette để mang về nhà".

Tuy Sorata không mua bất kì thứ gì, nhưng cậu vẫn nhận Croquette được cho từ một người phụ nữ tốt bụng.

" Sorata, đã lâu lắm rồi tớ không thấy cậu. ngôi trường cậu đang học là Suiko phải không?"

Đó là bạn thời cấp hai của cậu , đang đứng trước cửa hàng rau.

Khoảng ba năm trước, một siêu thị mới đã được mở ra, cung cấp nhiều mặt hàng khác nhau với một mức giá rẻ. Tuy nhiên, Sorata vẫn thích khu trung tâm này hơn. Bởi đối với cậu, Đó là một nơi rất thoải mái.

Và cậu cảm thấy mọi người sống xung quang đây luôn ủng hộ khu trung tâm này cho đến tận bây giờ.

Khi đang ăn Croquette, Sorata đã đến nhà ga trước khi cậu nhân ra điều đó.

Tuy nhà ga mang tên trạm xe trường đại học nghệ thuật, nhưng cũng phải mất 15 phút đi bộ mới đến dược trường. Vì thế, cứ mỗi năm, một số sinh viên không biết điều này sẽ trễ giờ học vì đi sát giờ rồi cuối cùng, họ than thở về số phận bất hạnh của bản thân. Và từ đó, nó trở thành một câu truyện nổi tiếng ở nhà ga này. Vì nhà ga chỉ có một cửa ra vào, nên khiến cho việc mua vé trở nên rất bất tận cho người dân nơi đây.

Sorata đứng đợi cạnh vòng thép trước cửa vào nhà ga.

Cậu lấy tấm hình từ trong ví mình ra và nhìn cô bé đó một lần nữa.

Tên của cô bé là Mashiro Shiina.

Đó là một cái tên rất lạ.

Chihiro nói rằng đó là đứa cháu họ của cổ, nhung dường như sự khác biệt về tuổi của họ rất lớn.

Khi cậu đang suy nghĩ cề chuyện này, một chuyến tàu mới về ga.

Thông thường, học sinh trung học sẽ xuông tàu trong khoảng thời gian này. Tuy nhiên, giờ là kì nghỉ xuân. Chỉ có một số ít người xuống tàu, mà không thể đoán được độ tuổi cũng như công việc của họ.

Tuy nhiên, Sorata nhận ra một khuôn mặt và khuôn mặt ấy cũng nhận ra cậu ta. Đôi mắt của khuôn mặt ấy mở to ra vì ngạc nhiên và đi đến chỗ của cậu với những bước đi nhẹ.

"Chú đang làm gì ở đây thế? Có phải chú đang đợi anh mày không?".

"Không!".

"Đương nhiên rồi".

Mikata Jin mỉm cười nhưng Sorata không nghĩ rằng đó là một câu chuyện buồn cười.

Jin có một mái tóc mỏng màu nâu. Có một cảm nhận được sự táo bạo của anh ta khi họ đứng gần anh ấy, nhưng lại cảm giác dịu dàng khi nhìn tổng thể bề ngoài của hắn.

Cặp kính sạch và sáng mà cậu ta đang khiến cho cậu như một người tri thức. Jin có một vẻ đẹp trai hoàn hảo ngay cả Sorata cũng phải công nhận điều đó.

Đó là lý do tại sao Sorata hiểu được vì sao Mikata Jin rất nổi tiếng. Và điều đó không ngạc nhiên khi thấy một vết son môi trên cổ, bởi điều đó là công việc hằng ngày của hắn.

Jin sống trong phòng 103 tại kí túc xá Saikurasou. Và chuyên môn của hắn là đoán chỉ số ba vòng của phụ nữ.

"Chú đang cầm những gì trên tay vậy? chúng thì rất là thơm đấy!".

Jin lấy cái túi nhỏ mà Sorata đang cầm với sự tò mò của một đứa trẻ mặc dù anh ta đã trưởng thành.

"Đó là bánh Croquette mà người bán thịt đã cho em khi em đang đi trên con đường".

"Thật tuyệt vời, hãy cho anh một ít nhé, bởi anh mày chỉ mới ăn sáng vào ngày hôm nay thôi".

Jin bỏ bánh Croquette vào miêng với một vẻ mặt vô cùng thích thú.

"Sorata, chú thật tuyệt vời".

"Hả?".

"Chú nhận được bánh Croquette ngon như vậy mà chỉ cần đi bộ ngang qua khu trung tâm mua sắm. Chú là một thiên tài. Chú nhận được sự tôn trọng của anh đấy.".

"Anh thì hay hơn em đấy, khi mà anh có thể làm phụ nữ mang thai chỉ cần đi bộ thôi".

"Này, anh mày có sử dụng biện pháp phòng ngừa tốt đấy.".

"Và đây là thứ mà anime của Misaki nhận được phải không?".

Dù gì thì Mikata Jin cũng viết kịch bản của anime.

"Đó chỉ là bởi vì nó được thực hiện Misaki. Cô ấy là một con quái vật từ lâu rồi. Mmm... Nó thật là ngon. Anh thích bánh Croquette này.".

Nhận thức rằng Mikata Jin đang thay đổi chủ đề, Sorata không nói tiếp về câu hỏi của cậu.

"Em sẽ nói lời cám ơn đến người phụ nữ đã cho em Croquette sau. Đồng thời hãy để em gửi lời nhận xét của anh".

"Chú đúng là một cư dân sống ở đây".

"Vâng".

"Vậy tại sao chú còn sống trong kí túc xá"

"Tại sao anh lại đưa cho em câu hỏi như thế vào thời điểm này? Nhưng thôi, nó cũng chẳng có gì đăc biệt".

Nó xảy ra vào khoảng một năm trước, Đó là ngày cậu khi nhận được kết quả kì thi vào trường cấp ba của mình.

Sorata cũng không thể nào mơ được cậu đã được nhận vào trường. Và để chúc mừng điều đó, cậu đã cùng bạn bè mình đi hát karaoke.

Khi cậu về nhà vào nửa đêm, cậu được chào đón bởi bố của mình đang đứng trong phòng khách như Nryana.

"Con đã là một học sinh cấp ba. Ba nghĩ rằng ba sẽ cho con quyền lựa chọn của riêng mình.".

"Ba nói gì thế?".

"Con, hoặc là cùng ba mẹ đi Fukuoka hoặc ở lại đây một mình".

Vừa nói, ông vừa khoanh tay trước ngực như không thể bàn cãi được dì nữa.

Sorata nhìn bất lực nhìn về phía mẹ mình đang rửa chén trong khi ngân nga bài hát.

"Bố vửa bất ngờ được chuyển sang một nơi mới để làm viêc.".

"Và như vậy?".

"Vì vậy, con phải lựa chọn một là đi cùng bố mẹ, hai là ở một mình tại đây".

"Khoan đã, tại sao bố không một mình đi đến đó".

"Con đang nói gì vậy? Nếu bố đi một mình, bố sẽ cảm thấy cô đơn".

"Bố không nên nói bất cứ thì gì kinh tởm như ở một mình, bố ạ".

"Vì thế, bố sẽ mang mẹ con và Yuuko dến đó.".

"Vậy, sao bố không mang con theo?".

"Vì con có ở đây hay không cũng không ảnh hưởng gì đến việc bố có ở một mình hay không.".

"Sặc, thật thế à? Vậy còn trường của Yuuko?"

"Con bé đã chuyển trường rồi".

"Thật là quá nhanh".

Tuy nhiên, Sorata không quan tâm. Cậu có thể sống một cuộc sống tự lập nếu muốn.

"Ngoài ra, bố đã đến công ty bất đông sản và đã quyết định bán căn nhà này."

"Đợi đã, bố quyết định quá nhanh ".

"Bố đã quyết đã quyết định kết thúc cuộc sống của mình trong một thế giới đầy Mentaiko ." <p>"Bố có bị gì không? Thức dậy mau, Một thế giới đầy Mentaiko là gì? Bố hãy xin lỗi Fukuoko ngay lập tức đi! Có những thứ nhiều hơn tốt hơn đó!".

"Bình tĩnh đi. Bố còn hỗ trợ Hawks".

"AI QUAN TÂM ĐIỀU ĐÓ CHỨ!".

"Mẹ nó ơi, anh không thể chịu đựng được nữa rồi. Anh chắc chắn không thể nói chuyện với con trai của anh khi nó đang trong độ tuổi dậy thì. Anh không tin được tuổi dậy thì là khó khăn đến thế.".

"Khoan đã, tại sao bố muốn kết thúc cuộc trò chuyện này như thể tất cả là do lỗi của con chứ!".

Bố của cậu rời khỉ và bước vào phòng tắm một cách vội vàng, dường như ông không muốn nói chuyện nữa. Nhưng Sorata không muốn chạy theo ông ấy, dù sao cũng không ai muôn xem ông ấy đang thỏa thân.

Mẹ của cậu ngồi xuống trước mặt cậu.

"Vậy, con sẽ làm gì? Đây là sự lựa chọn để quyết định cuộc sống của con đấy!".

"Tờ quảng cáo của trường vẫn còn đây phải không? Chi phí để song trong kí túc xá là bao nhiêu?".

"Nó nói sẽ tốn khoảng 50.000 yên cho cả bữa sáng và bữa tối".

Một nụ cười ác quỷ hiện lên trên khuôn mặt của bà.

"eh, Tại sao, Tai sao oni-chan không đi cùng với em?"

Yuuko là em gái của cậu hiện đang mặc bộ pijama trẻ con màu hồng bị gián đọan giấc ngủ của mình.

Cô bé vừa nắm tay Sorata vừa kêu lên" Tại sao? Tại sao?" và nằm lăn trên sàn nhà.

"Em muốn ở bên cạnh anh, oni-chan. Anh không quan tâm đến việc chúng ta phải xa cách nhau à. Không thể tin được.".

Em của Sorata sẽ học năm hai trung học vào tháng tư, nhưng tính cách trẻ con của cô bé làm cho Sorata rất lo lắng. Sức khỏe của cô bé đã yếu từ lâu, vì thế cô bé luôn phải phụ thuộc vào Sorata để bảo vệ và chăm sóc bản thân. Và do đó, người đầu tiên sẽ phản đối những quyết định của ba Sorata chính là em ấy.

"Anh không muốn bỏ học, Anh đã cố gắng hết sức để vào trường đó".

"Nhưng động lực duy nhất của anh là do trường đó gần nhà. Chỉ cần chúng ta kiếm được một trường học như thế ở Fukuoka là được.".

Sau đó, Yuuko vẫn không từ bỏ. Cô bé vẫn cố gắng thuyết phục Sorata, mong muốn cậu đi với cô bé cho dù có vấn đề gì xảy ra.

Yuuko nhìn cậu ta trông có vẻ muốn khóc. Sorata vô cùng cảm thấy áy náy về này. Cuối cùng, Yuuko cũng im lặng sau lời nói của mẹ cậu ấy.

"Yuuko, con đừng quá cứng đầu, nếu không anh con sẽ ghét con đấy".

Bời đã sống cùng với nhau hơn 13 năm nên mẹ của cậu biết là thế nào để đối phó với cô bé.

"Con hiểu rồi, Con sẽ từ bỏ oni-chan".

Sau đó, cô bé trở lại phòng ngủ của mình với đôi mắt như của một chú ngựa con đang được reo bán.

Ngày hôm sau, Sorata hoàn tất thủ tục nhập học vào Suiko cũng như vào kí túc xá. Mặc khác, gia đình cũng đang chuẩn bị chuyển đi.

Dù chỉ mới

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC