Tập 1 Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Part 1

Khi cậu tỉnh dậy, thứ đầu tiên mà cậu thấy chính là một cặp mông màu trắng và tròn.

"... Hikari, lại là ngươi nữa à"

Khi cậu nói tên con mèo, cậu nghe thấy một tiếng rên nhỏ từ con mèo ấy

Không để ý đến bất kì sự chú ý của con mèo , Kanda Sorata đã đẩy cặp mông mà Hikari đã để lên mặt cậu sang một bên, đồng thời, kéo cơ thể ra khỏi tấm thảm màu xám mà cậu đã nằm lên. Hikari bĩu môi một cách hờn dỗi vì bị đánh thức, nhưng Sorata chỉ đáp lại bằng một tiếng thở dài của mình.

" Điều đó thật tàn nhẫn..."

Sorata nheo mắt mình lại khi nhìn ra ngoài cửa sổ để thấy khung cảnh tươi sáng bên ngoài phòng. Ở phía Đông, bầu trời mang trong mình một màu đỏ như báo hiệu ngày tận thế của thế giới.

" Bị đánh thức bằng mông của một con mèo trên mặt ... Tuổi trẻ của tôi thật là tàn nhẫn"

Tuyệt vọng về điều đó, Sorata che mặt bằng chính bàn tay của mình

"Nah, có lẽ điều khủng khiếp sẽ xảy đến cho mình khi minh tiếp tục nói như vậy"

Dường như đồng tình với điều đó, con mèo Hikari màu trắng đang nằm trong lòng Sorata phát ra một tiếng ngáp dài. Cùng lúc đó, sáu con mèo trong căn rộng sáu tấm tatami bắt đầu kêu meo meo, hỏi để được ăn.

Mèo trắng, Mèo đen, Mèo đốm, Mèo sọc nâu, Mèo sọc đen, mẻo xiêm và một con mèo giống như một con mèo Mỹ có bộ lông ngắn. Đó là hình dáng bên ngoài của các con mèo bị bỏ rơi rồi sau đó được nhăt bởi Sorata. Cậu ấy còn đặt từng cái tên cho mỗi con mèo bao gồm: Hikari, Nozomi, Kodama, Tsubasa, Komachi, Aoba, và Asahi .

Đối mặt với những con mèo đang khao khát bữa ăn, Sorata chỉ đáp lại chúng bằng tiếng gầm gừ của dạ dày cậu ấy. Đó như là lời thông điệp rõ ràng từ cậu ấy : chủ nhân của các ngươi còn chưa ăn nữa.

Đó là ngày cuối cùng của kì nghỉ xuân, ngày 5 tháng 4. Và bây giờ đã là 5 giờ chiều.

Được làm bằng gỗ, tòa nhà hai tầng này là kí túc xá của trường trung học phổ thông liên kết với trường Cao đẳng nghệ thuật Suimei

Kí túc xá này được biết đến với cái tên Sakurasou, có lẽ do ở đây luôn có một cây anh đào lớn trong sân.

Nhà bếp, phòng ăn, và phòng tắm trong kí túc xá được dùng chung.

Kí túc xá mất 10 phút đi bộ đến trường và cũng chừng đó thời gian để đi bộ đến nhà ga gần nhất.

Và căn phòng số 101, đó là căn phòng mà Kanda Sorata, người vừa trở thành học sinh năm hai vào mùa xuân năm nay.

Khi khai bút vào đầu năm, Sorata đã viết một thông điệp rất lớn trên bức tưởng: 'mục tiêu: thoát khỏi Sakurasou'.

Vấn đề hiện tại của Sorata không phải là tìm bạn gái, cũng không phải đến Koushien. Dĩ nhiên, cậu ấy không có khát vọng đi đến sân vận động quốc gia cũng không phải đến Inter High. Tất cả những gì cậu ta muôn chính là thoát khỏi ki túc xá này.

Nguyên nhân ở chỗ, Sakurasou hơi khác với các nhà tập thể khác

Ở đây, học sinh không thể sống hòa hợp với nhau được và cũng là nơi để họ thay đổi. Nói thẳng thừng, Sakurasou là nơi sống của các học sinh có vấn đề. Ở đây không hề có người quản lý hoặc quán ăn tự phục vụ. Vì vậy, mọi việc như nấu ăn, giặt ủi, dọn dẹp đều được làm bởi mọi học sinh trong kí túc xá, mà điều đó thật phiền phức. Trường đã khằng định rằng: những điều đó tạo điều kiện giúp cho học sinh phát huy sự tự lập của mình. Nhưng, Sorata cho rằng lí do thục sự chính là nhà trường không thể tìm bất kì ai có đảm đương nhiệm vụ này.

Nói chung, chỉ cần đề cập đến kí túc xá Sakurasou cũng có thể làm nhiều học sinh hoảng sợ.

Nhưng thật khó chịu khi mỗi tháng một lần, học sinh ở đây buộc phải dọn dẹp vệ sinh bên ngoài trường. Như tên gọi, các học sinh phải tình nguyện đi xung quanh trường để nhặt rác. Nhưng khu vực họ làm rất rộng ngay cả một người lớn đi qua cũng mất khoảng 30 phút. Chính vì thế, công việc này phải mất cả một ngày trời mới làm xong. Vì thế, chân của Sorata luôn đau sau những ngày hoạt động như thế.

Cả con trai lẫn con gái đều sống chung với nhau trong kí túc xá này. Và hiện nay chỉ có 4 học sinh sống ở đây. Và lẽ thường, cũng có giáo viên chịu trách nhiệm giám sát chúng.

Sorata là một trong những học sinh sống ở đây

Mùa hè năm ngoái, cậu bị mời lên bởi hiệu trưởng và bị buộc phải chọn lựa

"Kanda Sorata-kun, em sẽ tống khứ những con mèo của em hay rời khỏi kí túc xá? Lựa chọn đi."

"Vậy, em sẽ rời khỏi kí túc xá"

Đang ở độ tuổi nổi loạn, Sorata trả lời ngay lập tức trước khi hiệu trưởng vừa nói đúng hết một câu. Và ngay lập tức, cậu bị đuổi khỏi kí túc xá bình thường

Ngẫm nghĩ lại, Sorata cảm thấy cậu đã có một quyết định sai lầm khi đối mặt với sự lựa chọn quan trọng trong đời. ngay lập tức, một cuộc họp ngay lap tức được diễn để tranh luận ai là người phải chịu trách nhiệm cho quyết định đó. Và cuối cùng, kẻ phải chịu trách nhiệm chính là thùy trước trán (PFC).

Vào thời điểm đó, Mikata Jin, một trong những học sinh sống ở Sakurasou, nói với Sorata rằng:"Nếu chú mày chỉ giữ mình Hikari thôi thì chỉ cần tìm được một người chủ mới cho nó, chú mày có thể trở lại kí túc xá của mình. Vậy là vấn đề được giải quyết." Tuy nhiên, cái tình trạng khó khăn này đẫ khiến Sorata sốc hết 3 ngày

Vì lý do đó, Sorata cố gắng tìm người chủ mới cho con mèo Hikari vào mọi ngày.

Nhưng khổ thay, số lương mèo không giảm mà ngày càng tăng lên đến số bảy, cậu ta cho rằng mình đã làm sai ở đây.

Như thể bị nguyền rủa, những con mèo bị bỏ rơi luôn xuất hiện ở những nơi Sorata đi qua. Cậu ta không thể làm gì được với sự bất hạnh ấy. Cậu đã cố gắng lờ đi những con mèo ấy, nhung chỉ vừa mới đi qua khỏi hôp giấy vài bước, cậu ấy cảm thấy tội lỗi và khó chịu.

Khi Sorata đang chìm đắm trong suy tư, Hikari và sau đó là Nozomi và Kodama đi đến và xích lại gần cậu ấy.

"Chúng mày, đừng quá gần gũi với tao, tao đang cố gắng tìm những người chủ mới cho các bạn. Bọn mày có thể làm tao khóc khi thấy bọn mày ra đi. Tao thật sự trông đáng thương khi khóc, bọn mày biết đấy. Bọn mày không muôn thấy cảnh đó đâu"

Những con mèo quay đi và bắt đầu rữa mặt. Sorata thắc mắc rằng liệu bọn chúng có hiểu những lời cậu nói hay không.

Cậu ta thở dài và hướng nhìn về phía bầu trời đỏ thẫm.

Hôm nay là ngày cuối cùng của kì nghỉ xuân, nhưng Sorata không biết phải sử dụng nó đầy ý nghĩa như thế nào. Sorata đột ngột nghe tiếng rên rỉ khác đến từ giường đằng sau cậu ấy

Cậu ấy đột ngột nhớ ra nhớ ra vì sao anh ấy phải ngủ trên sàn nhà

Cậu ấy luôn nằm ngủ trên giường. Nhưng giờ đây, một cô gái xinh đẹp đang nằm ngủ trên chiếc giường ấy như một đúa trẻ. Miệng của cô gái như miệng của một con mèo như thể đang âm mưu gì đó. Tóm lại, cô ấy là nữ hoàng của mèo. Cô ấy trông có vẻ khỏe mạnh và quyến rủ như con mèo Mỹ lông ngắn.Bộ mông mềm mại của chị nhô ra khỏi viền váy đồng phục một cách trần trụi,xấu hổ, và bạn có thể thấy đường rẽ ngực qua hai cúc áo chưa cài trên chiếc áo blouse, khiến nó còn lộ liễu hơn bởi vì hay tay chị ấy đang siết chặt chúng.Nếu đây là cách đây một năm trước, Sorata sẽ kinh ngạc khi thấy cảnh tượng này, rồi hẳn sẽ bắt đầu la hét sau khi hoàn toàn mất trí.

Nhưng, khi đến sống ở Sukurasou cách đây 1 năm trước, Sorata không còn bị bối rối trước cảnh tượng như thế.

"Misaki-senpai, vui lòng thức dậy"

Ngăn lại sư kích động của mình, Sorata gọi cô gái đang ngủ trên giường, Kamiigusa Misaki bước ra khỏi giường và vươn người như một con mèo hoang dã.

Cô ấy nâng lai áo của mình lên dể lộ vòng eo mà có thể giết chết nhiều người. Điều lạ thay, mái tóc bù xù khi mới thức dậy của cô ấy lại làm cho cô trở nên quyến rũ hơn nữa.

Nếu cô ấy đi ngang qua mười người, chắc chắn rằng mười người ấy sẽ quay lại nhìn cô.

Chỉ số của cô cũng thật phi thường, với chiều cao khoảng 156 cm, cân nặng khoảng 46 kg, cùng với chỉ số ba vòng từ trên xuống dưới: 87-56-85, và dù chỉ mới là học sinh năm ba nhưng cô ấy có một cơ thể như người lớn.

Như vô thức, cả căn phòng chứa đầy sự quyến rũ của Misaki, cô ấy mở to mắt và nhìn về phía Sorata

"Trong tương lai, chị muôn kết hôn"

" Như chị biết đó, có một quy ước ngầm là chị phải giữ những truyện trong giấc mơ khi chị đang ngủ"

"Vậy, chị sẽ trở thành cô dâu và em sẽ trở thành chồng của chị. Em vừa đi làm về. Diễn nào"

"Làm thế nào mà điều này bất ngờ trở thành cuộc đối thoại của một vở hài kịch vậy?"

"Mừng anh đã trở về nhà, chồng yêu. Hôm nay, anh về nhà sớm"

"Khoan đã, chị thật sự diễn ah?"

"Chị sẽ nấu bữa tối? Hay chuẩn bị tắm? Hay Ma,wa,shi?"

"Đây là sumo stable hay một thứ gì đó"

"Ta,Wa,Shi"

"Chỉ cần nói 'watashi', khỉ thật! Chị đang cố làm cho chồng chị lau dọn sạch phòng tắm khi mới về đến nhà. Chị có phải là quái vật không?'

"Không biết con lười có hứng lên khi làm chuyện ấy không nhỉ?"

"Đừng chuyển chủ đề như thế."

"Không hợp tác à, Nếu xét về mối quan hệ của chúng ta, sẽ không làm được gì nếu em không đi theo đến cùng."

Với cái giọng trêu trọc của mình, Misaki vừa chỉ vào Sorata vừa nhắm một mắt lại, như thể cô là một phụ huynh luôn theo dõi đứa con hư của mình.

"Dù gì đi nữa, chào buổi sáng, và em đã nói cả chục lần chị phải ngủ ở phòng riêng của mình chứ."

"Ý chị là, nếu cái đó mà chúng cũng lười thì chị không hiểu con cái làm thế nào mà chịu nổi chuyện ấy"

"Chúng ta đang nói về điều đó à?"

"Chẳng phải sẽ rất buồn nếu nó không được thỏa mãn sao?"

"Khi làm chuyện ấy thì nữ giới chỉ nằm một chỗ đó thôi, nên chị cũng có thể nói ngược lại".

Sorata chịu thua và bắt đầu trả lời cô ấy.

"Chúng ta sẽ tiếp tục việc mà chúng ta còn đang bỏ dở hôm qua."

Tuy nhiên, Misaki không thèm để ý đến những gì họ vừa mới nói về và bắt đầu sắp xếp các thứ trước ti vi. Cô ấy lấy điều khiển trò chơi và bật nó lên. Sau vài tiếng bíp, hệ thống bắt đầu hoạt động. Trước menu của trò chơi xuất hiện trên màn hình, Sorata vươn tay và tắt hệ thống.

"Ahhhh, em đang làm điều gì vậy?"

Misaki bĩu môi khi tỏ ra thái độ phản đối. Cô ấy cũng khá dễ thương khi cô ấy giận dữ. Và khi nhìn vào đôi mắt

hơi cong nhẹ của cô ấy, Sorata bắt đầu mỉm cười.

Nhưng những hành động của cô ấy không đánh lừa được Sorata.

"Chuyện gì đã xảy ra đối với con lười" "Eh, nhưng đây là một chủ đề nhàm chán"

"Nhưng, Chị là người bắt đầu nói trước mà"

"Tuy nhiên, Bây giờ chúng ta hãy chơi game"

"Chúng ta đã chơi game liên tục từ ngày hôm kia rồi! Suốt 36 tiếng đồng hồ! chỉ nhìn nhìn vào màn hình là em chán ngấy lắm rồi! Mắt em ngày càng trở nên tệ hại. Và trong một khoảng khắc, nếu em bị đầu độc bởi sóng ti vi, em sẽ tan thành cát hay muối hay một cái gì đó chẳng hạn"

Lý do Sorata ngủ trên sàn nhà bởi vì anh ấy đã ngã gục vì kiệt sức khi chơi game qua nhiều vào ngày hôm trước.

Không chậm trễ, Misaki trong chốc lát bật máy game trở lại.

"OK, vậy mỗi lần em thắng chị, chị sẽ cởi một mẫu quần áo. Đây cũng là một biên pháp hoàn hảo để giúp cho mắt em tốt hơn. Đồng thời, nó sẽ làm kích thích máu và thần kinh cùng với bản chất của tuổi trẻ, em sẽ bước vào thế giới của người lớn ngay thôi.

"So với việc chị cởi đồ, em nghĩ em sẽ bị kích thích hơn khi bóc vỏ hành"

"Đó là do em suy nghĩ. Đúng là chị không thể đánh giá thấp em được. Tuy nhiên, kích thích bằng rau chỉ giớ hạn những đứa con trai dưới năm hai trung học mà thôi. Đừng bắt chước động vật ăn cỏ. Và thứ cần thiết cho học sinh cấp 3 chính là thịt. Đi nào Kouhai-kun, chúng ta hãy đến với thế giới của sự thèm khát thịt!"

Nói đến đây, ngực bên dưới lớp áo của cô ấy đung đưa nhẹ như một chiếc bánh pút-đinh.với bản tính con trai của mình, Sorata nhìn chằm chằm vào ngực của Misaki.

Dẫu vậy, Sorata cố gắng kìm nén lại.

"Với cái tính cách không biết xấu hổ của chị, em thật sự nghĩ senpai không phải là một đứa con gái nữa rồi. Chị hãy bỏ những hành động dễ thương vô nghĩa ấy đi. Em bắt đầu không tin tưởng phụ nữ vì chị đấy. Em nói thật đấy!"

" A, nhưng bây giờ chúng ta cuối cùng đã vượt ranh giới quan hệ nam-nữ và đã trở thành bạn thân! Chúc mừng! chúng ta hãy ăn mừng bằng việc chơi trò chơi điện tử cho đến sáng!"

"Em cảm thấy không đáng mừng chỗ nào ở đây. Làm thế nào mà chị có thể rút ra được kết luận như thế. Hay chị là người ngoài hành tinh, nếu thế, em mong chị hãy trở về hành tinh của mình!"

Trong suốt kì nghỉ xuân này, Sorata buộc phải ở chung với Misaki từ tối cho đến khi mặt trời mọc và sau đó, cậu ấy ngủ suốt cả ngày. Chính vỉ vậy, Sorata hi vọng cậu ấy sẽ có một ngày yên tĩnh vào ngày hôm nay.

"Đó là những gì mà em muốn nói à"

"Nếu Senpai nghĩ đây là tất cả những gì em muốn nói thì chị đã hoàn toàn sai lầm! Chị đã quá tự tin! Chị có nghĩ đây là một quốc gia tự do không?"

"vậy, chúng ta hãy cố gắng kết thúc game này, bắt đầu bằng một cuộc mà máu phải đổi bằng máu cho đến khi một trong hai chúng ta bị loại, nếu không cuộc chiến này sẽ không bao giờ chấm dứt!"

"Nó là niềm vinh dự của em... KHÔNG. Em dã nói em sẽ không chơi điện tử vào ngày hôm nay"

Sorata nghĩ rằng Misaki sẽ nổi giận và nhìn nhìn trừng trừng vào cậu. Nhưng thay vào đó, cô ấy rút đĩa game ra khỏi máy và đưa vào máy một cái đĩa thử nghiệm đồng thời cũng bỏ qua những gì Sorata nói.

"Thôi, quên đi. Nếu em ghét game nhiều như thế thì hãy cố gắng giúp chị xem một cái video thử nghiệm này"

Màn hình cho thấy cảnh đếm ngược năm giây như những cuốn phim cũ vậy

"Đây có phải là công việc mới của chị không"

"Chị mới chỉnh lại vào sáng trước ngày hôm qua, vì thế em hãy thưởng thức nó đi"

Sau 5 giây đếm ngược, anime được làm bởi Misaki bắt đầu xuất hiện trên màn hình.

Một bộ phim không có nhạc, giọng nói cũng như hiệu ứng âm thanh. Thêm nữa, cô ấy còn pha trộn những nhân vật 2D trên nền 3D nhưng đó là một sự kết hợp hoàn hảo. Ngay cả nhân vật cũng như phong nền được cô ấy vẽ một cách cẩn thận. Cùng với phong cách sáng tác độc đáo, Misaki không bao giờ sợ trước những cảnh phim khó chịu, có cường dộ cao. Đó không phải là thứ bạn sẽ mong được tạo ra bởi một người, cũng như được tạo bởi một người mới học. bộ phim ấy thực sự quá hoàn hảo

Như thể mong đợi của một trường trung học liên kết với một trường đại học nghệ thuật, trường Suikou không chỉ gồm những học sinh bình thường như Sonata mà còn 10 học sinh xuất sắc trong lĩnh vực âm nhạc và mĩ thuật. Tất cả những nghệ sĩ và nhạc sĩ cóa tài năng đều được tâp hợp lại và một số những người này đạt được tiêu chuẩn thì mới được vào trường.

Misaka là một trong số ít người được chọn. Và hiện tại, cô ấy là học sinh năm ba chuyên về mĩ thuật.

Cô ấy là người duy nhất dành được học bổng mĩ thuật trong suốt 10 năm qua, cho dù để lấy được học bổng, cô phải nổ lực liên tục dể làm nhiều anime. Đó là điều đã khiến cô trở nên nổi tiếng.

"Tuyệt vời".

Misaki không để ý lời bình luận của Sorata vì cô ấy bận làm âm thanh cũng như hiệu ứng phim bên cạnh Sorata.

"Bang!Bang!Bang! Bang! Clang! Hack! Ha, Hahahahaha. ' số phận của ngươi đã đến' Clang! Hack! Ting! Dada la! Dang! Dang! Dang! 'ngươi quá ngây thơ, việc duy nhất mày có thể là nói dối thôi', ' mày nói cái gì', ' cởi quần lót của ngươi và bắt đầu lại từ đầu', ' mày còn chưa trưởng thành và còn thiếu kinh nghiệm nữa!', Fufu lalalalala... Dang Dang!~"

Tuy nhiên, việc thực hiện nhiệt tình của Misaki hoàn toàn không liên quan đến những gì mà phim đang chiếu.

Khi Misaki dần dần im lăng, bộ phim cũng dần dần kết thúc.

Bộ phim tuy chỉ dài năm phút nhưng nó thật sự rất hay, nó khiến cho Sorata cảm thấy đã trải qua nhiều hơ thời lượng ấy.

"Những điều cần làm hiện nay là phải làm lại bộ phim để nó thực sự vượt xa những gì mà chị mong đợi".

Misaki lấy đĩa phim ra khỏi máy như một người thất vọng và mất tinh thần. Mặc dù nói nhiều chuyện vô nghĩa, nhung khi cô làm xong thì công việc đó luôn được kết thúc một cách phi thường.

"Nhưng, em cảm thấy bộ phim không cần phải làm lại đâu"

"Kouhai-kun, em khờ quá đi. Trận chiến quyết liệt chỉ bắt đầu khi mọi thứ dường như đã kết thúc. Kẻ thù luôn nằm trong tim mình!".

"oh, thực sự vậy àh".

"A, phải rồi! Chị có nên tìm Nanami-chan để phụ chị không?

Người mà cô ấy nói Nanami-chan chính là Aoyama Nanami, một học sinh năm nhất cùng lớp với Sorata. Giấc mơ của cô ấy là trở thành một diễn viên lồng tiếng trong tương lai, và bây giờ cô ấy đang học cũng vì giấc mơ đó.Khi được khảo sát nghề nghiêp tương lai, Aoyami Nanami đã viết cô ấy muốn vào khoa kịch nói của trường đại học. Thêm một lưu ý phụ, cô ấy còn được biết với biệt danh Nanami-chan.

Có lẽ vì môi trường duy nhất của trường trung học liên kết với Đại học nghệ thuật Suimei, nhiều sinh viên đã xác mục tiêu của mình và họ đang cố gắng đạt được nó.

Ở Sakurasou, cũng có học sinh năm ba đang tập trung vào văn học và nghệ thuật khi anh ấy muốn trở thành người viết kịch bản. Cũng có học sinh năm hai, người đã làm nhiều game, mong muốn vào bộ phận truyền thông.

Khác với các học sinh đã xác định được mục tiêu của mình. Trong cuộc khảo sát nghề nghiệp tương lai, Sorata đã không viết bấy kì điều gì cào trong đó. Sau đó, cậu ta đã được gọi lên phòng giáo viên và được đưa lại như bài vào kì nghỉ xuân.

Lưu ý thêm, Misaki, người hơn cậu 1 năm, đã viết vào tờ khảo sát như sau:'nó (nghề nghiêp của Misaki) quá lấp lánh nên em không thể thấy nó' và cô ấy cũng bị gọi lên phòng giáo viên nơi mà cô đã đến 3 lần trước và nhận được thứ như của Sorata. Người giáo viên đã mắng cô ấy đã nhận được đợt phản công của Misaki bẳng những từ ngữ như của người ngoài hành tinh. Tinh thần của người giáo viên bị tổn thuơng nghiêm trọng khiến cho bà ấy phải từ bỏ công việc và không hề có ý định quay trở lại.Đây là lần thứ hai một giáo viên trung học nhận được một chấn thương tâm lí không thể phục hồi từ Misaki. Tội nghiệp những giáo viên đó.

"Điểu đó thì ổn cho em trong việc tìm và nhờ cô ấy giúp đỡ cho chị"

"Tất cả việc đó chị giao cho em, và cũng nhớ giúp chị trong việc ghi âm đấy!".

"Vậy chị phải mua cho em một bữa ăn ở nhà ăn đấy".

"Không vấn đề gì".

Thực ra, đây là chắc chắn không vấn đề cho Misaki. Dù là cô ấy phải trả tiền bữa ăn của cậu ấy cho trọn một năm, cô ấy cũng không thấy phiền lòng.

Đó là vì bộ anime dài 30 phút cô ấy đả tải lên mạng vào mùa hè năm ngoái thật sự thành công. Bô phim ấy đã nhận được nhiều lời phê bình tốt cũng như có hơn một triệu lượt xem. Ngay lập tức, các công ty tìm đến cô ấy để thảo luận các vấn đề thương mại. DVD sớm được phát hành và chỉ trong tháng giêng đã bán được hàng trăm ngàn đĩa. Có lần Sorata nhìn vào cuốn sổ tiết kiệm và thấy số tiền đó đủ để cô ấy sống thoải mái mà không cần làm bất cứ điều gì.

Kịch bản của anime được viết bởi Mikata Jin, bạn thời thơ ấu của Misaki cũng sống ở Sakurasou.

Câu truyện xảy ra tại một hòn đảo nhân tạo ở rất xa trái đất. Đó là một câu truyện viễn tưởng bắt đầu bằng một chàng trai sống trên hòn đảo và gặp một cô gái bên ngoài đảo. Lúc đầu mối quan hệ của họ rất tốt, nhưng nó quá tốt và dần dần mối quan hệ đó trở nên buồn tẻ. Chàng trai không cảm thấy đau đớn, do đó cô gái phải chủ động tỏ tình. Cô gái cũng chủ động trong lần hôn đầu tiên- chàng trai không cảm thấy đau đớn cũng như tổn thương.

Tuy nhiên, có một bí ẩn lớn xung quanh họ dẫn đến một bước ngoặt lớn trong câu truyện.

Một ngày nọ, chàng trai phát hiện ra rằng thế giới mà cậu đang sống hoàn toàn là sự dối trá.

Chàng trai không sống trên trái đất mà sống trên một hòn đảo nhân tạo lớn đang trôi nỗi trong vũ trụ. Trái đất, nơi cậu từng nghĩ mình đang sống thì không thể ở được bởi vì một cuộc triến tranh đã bắt đầu.

Chàng trai nhận ra minh thật ngốc nghếch khi không biết điều gì trong 16 năm cậu đã trải qua.Cậu đã nghĩ rằng cậu sống trên trái đất nhưng đó hoàn toàn chỉ là một lời nói dối. Và nó không phải là lời nói dối duy nhất. Bố mẹ cậu thậm chí không phải cả cha mẹ thật của mình - bạn cùng lớp của

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC