Chương 2:Tôi nên làm gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Các mảnh khổng lồ của những đám mây trắng đã rải rác và dần dần biến mất.

"Có phải em buộc em thực sự có một cái gì đó mà em muốn làm ?".

Chihiro nói ‘hm’ và bắt đầu mỉm cười.

“Mặc dù nó chỉ là một kiểm tra tự nguyện, nhưng sau khi nhìn thấy em, cô cảm thấy rằng nó có ý nghĩa nhiều hơn nó ngay bây giờ.".

"Ah? Cô nói vậy có nghĩa là nó không có ý nghĩa ban đầu?".

“Nó dùng để tìm kiếm những học sinh đã viết ‘dù gì đi nữa việc đầu tiên là phải thăng tiến’ để cung cấp cho một cảm giác cạnh tranh giữa các giáo viên.”.

“Thở dài …”.

“Em sẽ biết khi em trở thành người lớn”.

Cùng lúc đó, tiếng chuông báo hiệu kết thúc tiết học thứ tư vang lên.

Chihiro định nói điều gì đó, nhung cô từ bỏ và để Sorata lại trên sân thượng.

"Trong tương lai ~ ~".

Nó vẫn còn chưa quyết định ngay.

Không có tiến bộ hôm nay một trong hai.

Thậm chí sau đó, Sorata vẫn tìm kiếm nó hết sức mình.

"Dù sao, đầu tiên là phải ăn cái đã.".

Trong suốt tuần lễ vàng mà Sorata mong đợi, Sorata đã không đi bất cứ nơi nào để vui chơi hay trở về nhà của mình tại Fukuoka, mà thay vào đó, cậu đã dành thời gian của mình cho Misaki với công việc ghi âm của cô ấy và chăm sóc Mashiro. Ngày ngày thời gian trôi qua rất nhanh, và cuối cùng đến ngày cuối cùng của ngày nghỉ. Đó là ngày năm tháng năm- ngày của trẻ em. Và bây giờ đã mười giờ đêm, Sorata đang năm thư giãn trong bồn tắm, và đang thưởng thức thòi gian mà tâm trí cậu được tự do suy nghĩ. Sau khi cậu bước ra khỏi phòng tắm, thứ đầu tiên cậu thấy là cải bắp. Những quà bóng màu xanh được xếp hai hàng hành lang như những đèn hướng dẫn trong đường băng.

"Mình thực sự kiệt sức," Sorata nói, nhắm mắt lại và vẫy tay đầu.

Vẫn cón quá sớm để cậu nghĩ đó là ảo giác.Tuy nhiên, khi mở mắt ra, mọi việc không xảy ra theo cách cậu muốn: những vườn bắp cải vẫn còn đó.

"Cuối cùng người ngoài hành tinh cũng bắt đầu cuộc xâm lược của họ, thực sao? Nếu vậy, Trái đất thực sự tiêu rồi".

Cậu không thể tin người ngoài hành tinh sẽ làm công cụ đáng ghét và trẻ con như thế. Những người ngoài hành tinh có thể là người cải bắp đã đến từ hành tinh của bắp cải. Có lẽ không, chỉ có một người sẽ làm một điều ngu ngốc như thế trong toàn bộ vũ trụ. Thủ phạm chính là con quái vật ở Sakurasou mà luôn tự hào về đều đó - Kamiigusa Misaki. Có những sự kiện tương tự đã xảy ra cách đây một năm, trong lễ hội haloween, kí túc xá Sakurasou đã được trang trí bằng bí ngô không biết từ đâu xuất hiện. Trong thời gian đó. Misaki sẽ mặc trang phục đặc biệt trong cuộc sống hàng ngày của cô ấy. ví dụ, Misaki mắc quần áo phù thủy trong tường và bắt đầu cãi vả với giáo viên hầu hết mọi ngày. vào giáng sinh, cô ấy trồng cây thông trong nhà và trang trí cho nó với nhiều đèn. Những người lớn xung quanh sẽ đến phàn nàn trong khi những đứa trẻ sẽ khóc trong sung sướng khi chúng trông thấy cảnh như thế. Cô ấy sẽ mặc một cái váy ngắn cùng bộ trang phục ông già nô-en trong ngày hôm đó và đi phát quà trên đường kể cả người lạ mặt. Những kỉ niệm đó được nhắc lại từng cái một trong kí ức của cậu. cho dù chào mừng năm mới, lễ  Hinamatsuri [3], các lễ hội văn hóa, các lễ hội thể thao, cô ấy đều thể hiện với một tinh thần rất cao và làm những gì cô ấy muốn làm mà không chú ý đến những rắc rồi mà cô ấy mang lại cho người khác - Sorata đã giúp cô sữa chữa lại mọi thứ mà cô ấy gây ra trong năm qua.

" Nhưng giờ tại sao là bắp cải?".

Theo như Sorata biết, kỷ niệm với bắp cải không phải là một phong tục vào ngày của trẻ em. Đèn dẫn làm từ đống bắp cải này dẫn đến phòng của Jin. đi theo đống bắp cải ấy, Sorata đứng trước của phòng của Jin và gõ cữa, tuy nhiên, không có bất kì dấu hiệu nào của sự trả lời.

"Em vào đây".

Cánh cửa không khóa, cậu dễ dàng bước vào - cậu bước vào thế giới của bắp cải. Bắp cải tràn ngập khắp cả phòng. Mùi bắp cải làm cho cậu cảm thấy khó chịu. Giường, bàn, tủ sách của Jin đều biến mất. Cả vương quốc của Jin đã bị vương quốc của bắp cải xâm chiếm hoàn toàn.

"Thật là một điều thảm họa"

Mặc dù cậu không thấy được thủ phạm đang ẩn nấp trong vương quốc xanh này, nhưng cậu chỉ thấy một cái hộp lớn dùng để đựng hàng hóa được đặt trên giường. khi đến gần cái hộp, cậu nghe thấy ân thanh của tiếng thở và tiếng của một người đang ngủ. Cậu biết ngay trong đó có gì cho dù cậu ấy không cần kiểm tra. 

"Misaki-san, chị đang làm gì trong phòng của người khác vậy?".

"Các câu hỏi ấy nên phải hỏi em đấy. Em đang làm gì trong phòng anh?".

Gần như thét lên, Sorata nhanh chóng quay đầu lại để trông thấy Jin đang đứng đằng sau cậu

"Đó không phải lỗi của em".

"Anh biết đó là lỗi của Misaki". Jin trả lời đi kèm với một tiếng thở dài và lấy tay úp lấy cái mặt của mình.

"Anh đã có một linh cảm rằng Misaki sẽ làm một cái gì đó như thế này trong năm nay. Thật vậy, anh đã đúng. ".

"Có một phong tục trong ngày cho trẻ em sử dụng bắp cải như đồ trang trí à?".

"Đó có thể là một phong tục như thế này trong một vũ trụ rộng lớn, anh nghĩ thế". Jin nói và bước vào phòng của cậu ấy.

"Thế có chuyện gì xảy ra vào năm ngoái vậy?".

"Yeah, khi anh bước vào phòng, anh thấy Misaki trang trí bản thân cô ấy bằng kem và đang đợi anh trong phòng". Jin kể lại với một tâm trạng  như không hề muốn kể lại truyện đó. 

"Em chia buồn sâu sắc về bi kịch này của anh".

Jin bước đến bên Sorata của, liếc nhìn hộp trên giường của mình.

"Có phải là sinh nhật của anh vào ngày hôm nay phải không, Jin senpai?".

"ANH NGHĨ LÀ ĐÚNG RỒI".

" Vậy em hiểu rồi mà tại sao lại là bắp cải?".

"Có lẽ màu xanh lá cây là một màu sắc đẹp? Ai biết được những gì Misaki suy nghĩ? ".

"Hai người co phải là bạn bè thời thơ ấu không?".

Jin trông có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng sau đó cậu kiềm chế bản thân, cho phép chỉ một tiếng cười châm biếm. Sau đó, Jin và Sorata cùng nhìn vào hộp.

"Ừm, anh phải tự tha thứ cho bản thấn mình vậy?".

Jin đặt tay lên vai Sorata.

"Em sẽ không bỏ mặc senpai của mình, đàn anh mà luôn giúp đỡ em chứ?".

"Anh không hề giúp em việc nào cả".

"Không hề, anh có giúp chứ. Anh đã xử lý vụ ăn trưa của em".

"Đó là lần duy nhất thôi! Bỏ em ra!".

"Jin nhấn vào điểm có khả năng gây tổn cho Sorata trên vai của cậu.

"Sao anh dám làm điểu này, anh có điên không?".

"Em là người sẽ bị điên khi cố tình để lại một người trong hoàn cảnh này. Nó có thể nổ đấy, à mà anh nghĩ chắc không sao đâu.".

"Anh chỉ đoán thôi sao. Đó chỉ là dự đoán của anh thôi!".

"Vậy anh chắc chắn rằng nó sẽ không phát nổ! Nó đâu liên quan đến bất kì điều gì về vật lý đâu".

"Anh thật vô trách nhiệm khi nói điều đó! Vậy anh nghĩ nó sẽ phát nổ về mặt tinh thần à?".

Họ có thể nghĩ ra điều gì sẽ xảy ra. Chính vì thế không ai trong số muốn mở cái hộp ra cả.

"Nếu đó là một món quà sinh nhật, anh phải nhận nó với lòng biết ơn. không, xin anh hãy nhận nó bằng chính lòng dũng cảm và kiên quyết của mình,".

"Sorata, em là người đã giúp mèo con lẫn Mashiro nhưng giờ lại không giúp anh. Thật tồi tệ. Anh đã tin cậy em suốt bấy lâu nay, em biết điều đó mà.".

"Bản năng tự nhiên của em đang run lên! Nó đang nói với em rằng em sẽ thấy nhưng điều em không nên thấy nếu em mở nó ra! Bây giờ trái tim của em cũng đang run theo.".

"Thôi quên đi, nếu đó là những gì mà em nói, thì hãy làm điều đó theo một cách khác.".

Jin bỏ tay ra khỏi vai của Sorata nưng Sorata không cố gắng chạy trốn. Sau đó Jin nhanh chóng mở nó ra.

"Woah, cậu đang làm gì trong đó vậy?".

"Haha, ai bảo cậu ngã vào đó một cách dễ dàng như vậy".

"Câu nói này chính xác mà nhân vật phản diên nên nói đấy".

Đó là bản năng của con người khi họ không muốn xem những thứ không muốn thấy. Misaki đang nằm bên trong hộp. Trong một thoáng, tầm nhìn của Sorata trở nên tối hẳn, Khi cậu nghĩ rằng điều gì xấu đã xảy ra, cậu nhận ra rằng Jin đã bao phủ đầu cậu lại bằng một cái khăn khiến cho cậu không thấy được những gì xung quanh mình.

"Sorata, cấm em nhìn đấy.".

Cho dù chỉ trong một khoảng khắc ngắn, một hình ảnh mạnh mẽ vẫn xuất hiện trong mắt của Sorata. Misaki, đang ngủ thoải mái, đang cầm bắp cải. Chỉ có một dải ruy băng màu đỏ bao phủ toàn bộ cơ thể của cô ấy. Ngực, đùi và những thứ khác của cô ấy đều hiện ra rõ nét. Điểm nổi bật nhất chính là đôi môi được đánh son một cách nổi bật và quyến rũ.

"Ah,eh? Chuyện gì đang xảy ra với cuộc chiến tranh vũ trụ". Misaki nói trong khi cô ấy đamg mơ ngủ, và đang từ từ thức dậy.

Sorata nhìn từ khe hở của cái khăn. Khi Misaki thấy Jin, cô ấy liền nhảy tới.

"Jin, chúc mừng sinh nhật".

Như thể bắt được con mồi, Misaki nhảy ra khỏi hộp. Nhưng chỉ trong tích tắc, Jin đã né được Misaki. Và kết quả là, cô ấy đâm vào đống cải bắp trên sàn nhưng Misaki nhanh chóng phục hồi lại như chim phượng hoàng.

"Jin, chúc sinh nhật vui vẻ.".

Misaki lao vào thêm một lần nữa, nhung Jin nhanh chóng lấy chăn và quần cô ấy lại theo quỹ đạo của cố ấy.

"Con mắt của tớ đang bị tổn thương đấy, xin hãy dừng lại đi.".

"Jin của mình, Cậu không cần bối rối đâu. Mình đã đặt rất nhiều nỗ lực vào việc này để kỉ niệm sinh nhật của cậu đấy. Nhưng tại sao cậu trông có vẻ không hạnh phúc vậy?".

"Làm ơn, chúc mừng sinh nhật tớ theo phong tục của người trái đất dùm.".

"Ừm, em phải tự tha thứ bản thân thôi". Sorata cho biết và tìm cách thoát khỏi cuộc đối thoại của bọn họ.

Đó là khoảng thời gian để trở về thế giớ bình thường. Nấu cậu ấy vẫn ở lại thế giới bắp cải này, tâm trí của cậu có thể biến mất.

"Oh, khoan đã. Em muốn thoát khỏi đây sao?".

"Điều đó là quá đủ rổi".

"Nhưng cải bắp chỉ ăn ngon khi có sự thích thú của bạn bè. Em sẽ ở lại phải không?".

"Xin lỗi, em không phải một trong các nhân viên! Em phải đi ngay!".

Lúc này, Mashiro bước vào.

"Sorata".

"Có chuyện gì vậy?".

Mashiro đã tắm trước cả Sorata, nhưng mái tóc của cô ấy vẫn còn ướt và tỏa ra một mùi hương dễ chịu. Ngay khi cô ấy mặc đồ ngủ, cô ấy mặc nó với quần của bộ đồ.  Điều này có thể có thể là do những nỗ lực của Sorata trong việc giảng dạy của cậu vào mỗi ngày.

"Tớ cần đến sự giúp đỡ của cậu để làm một thứ.".

"Chắc chắn rồi, chúng ta đi thôi".

Đẩy Jin ra một bên, Sorata nhanh chóng rời khỏi phòng.

"Hai anh chị là bạn từ nhỏ nên hai người thỉnh thoảng phải có thời gian ở cạnh nhau chứ. Chúc hai người may mắn!".

"Này, Misaki đừng kéo tớ nữa! Hãy mặc quần áo của cậu ngay bây giờ! Nó có thể rơi xuống bất kì lúc nào đấy".

"Tớ là món quà sinh nhật. Tớ sẽ gặp nhiều rắc rối nếu cậu không nhận nó".

Trước khi Jin kịp nói thêm gì nữa, Sorata rời khỏi phòng và đóng cửa lại. Cậu ấy đã cầu nguyện cho Jin ngay sau đó. Vẫn đang trong niềm vui, Sorata theo Mashiro và nhanh chóng lên lầu. "Mình đã thoát rồi" đang trong suy nghĩ của cậu khi cậu bắt đầu bước vào phòng của Mashiro.

"Cởi hết ra". Mashiro nói với một cặp mắt rất đáng sợ

Sorata đã bị đóng băng ngay tại vị trí cậu đang đứng. Cậu liên tục nháy mắt.

"Cởi hết ra".

Không may mắn thay, những gì cậu nghe không sai. Sorata liền nhìn xung quanh căn phòng. Trên sàn có một đống quần áo, đồ lót và các dự án. Cho dù đây là tần một hay tầng hai, nơi đây chẳng khác nào địa ngục của họ

"Được rồi, cho tớ nghe lý do của cậu".

"Tớ muốn nhìn thấy một cơ thể thỏa thân".

"Tớ nói là lý do cậu muốn xem chúng".

"Đó là một câu truyện dài".

"Đây không phải là thái độ khi cần người khác giúp đỡ".

"Chờ một chút".

Mashiro lấy một bản ghi nhớ trên bàn

"Đây là lời khuyên Ayano đã đưa cho tớ".

"Ayano là ai? và đừng nói như thể nó là lời khuyên dành cho tớ".

"Biên tập".

"Ồ, bây giờ cậu có hẳn một biên tập viên.".

Mắt của Mashiro khẳng định nhựng gì cậu nói.

"Tớ đã tham gia vào một cuộc thi dành cho những người mới vào nghề vào năm ngoái".

"Thế cậu có được giải nào không?".

"Tớ đã thua".

Thật dễ dàng để đoán được câu trả lời,  cho nên Mashiro vẫn chưa công bố bất cứ điều gì.

""Ayano người đã xem xét tác phẩm của tớ đã nói rằng nó thật tuyệt vời".

"Tớ hiểu rồi, Nhưng còn thái độ mà cậu đang thể hiện là gì?".

"Tớ sẽ tham gia vào cuộc thi năm nay".

"Cậu vẫn có thể tham gia khi cậu đã có một biên tập rồi à".

"Có vẻ như vậy".

"Được rồi".

Điều đó sẽ tốt hơn nếu một người thắng một cuộc thi và một người sản xuất ra hàng loạt nhưng lại không hề có tên tuổi. Từ quan điểm từ các nhà xuất bản, điều quan trọng nhất là phài làm cho công trình phổ biến để tăng lượng doanh thu. Chắc chắn họ sẽ đào tạo các học sinh năm nhất mà có nhiều tiềm năng.

"Vậy, biên tập viên nói điều gì?"

"Ý cậu là gì?".

"Tớ đang nói về những lời khuyên mà cậu nói".

"Chúng ta vẫn đang nói về điều đó chứ?".

"Nó thậm chí còn chưa được bắt đầu nữa mà! Xin đừng quên điều đó".

Mashiro nhìn xuống bản ghi nhớ.

"Đây là lời khuyên Ayano đã cho tớ".

"Vậy, chúng ta bắt đầu lại từ đầu à".

"Nếu những cảm xúc tinh tế...".

Vâng"

"...Gây rắc rối cho em...".

"Vậng".

"... vậy hãy tìm ...".

"Cái gì?".

"... những chất liệu khắc nghiệt,"

Được rồi".

"Đó là những gì cô ấy nói".

"Vậy đó là lý do cậu muốn vẽ một đứa con trai khỏa thân. Có một số manga nữ đã làm những việc đó. Nhưng những lời khuyên về nó lại quá ít".

"Mục tiêu của ngày hôm nay là cơ thể của Sorata".

"Nó sẽ trở nên gợi tình vì cách nói của cậu đấy".

"Cởi quần áo ra".

Mashiro nắm vào viền áo trên áo của Sorata.

"Tớ từ chối làm việc đó"

Sorata lúc lắc cánh tay của mình để Mashiro không cầm được.

"Tớ đã nói rõ lý do rồi mà".

"Đó là bởi vì tớ cảm nhận được mối nguy hiểm đang đợi tớ! cậu muốn tớ trở thành người mẫu à?".

"Một người khỏa thân".

"Có phải ý cậu là hoàn toàn khỏa thân không? Sẽ thật đáng xấu hổ nếu tớ làm vậy đấy.".

"Nó sẽ tốt thôi".

"Làm thế nào mà nó trở nên tốt vậy?".

"Mình sẽ không xấu hổ".

"Nhưng tớ sẽ xấu hổ đấy".

"Tớ sẽ không trêu chọc cậu".

"Chỗ nào mà cậu muốn chọc tớ?".

"Cậu đang chống lại nó dù bất kì giá nào".

"Vậy, việc đó sẽ không được giúp đỡ".

Sau khi Sorata thở dài, Mashiro đặt tay lên bộ đặt tay lên bộ đồ ngủ của mình.

"Shiina, cậu đang làm gì vậy?".

"Tớ củng sẽ cởi hét quần áo, Điều đó thì sao?".

"Đó không phải là vấn đề ở đây?".

"Nó sẽ ổn nếu cậu chịu cởi hết quần áo ngay từ đầu".

"Oh, xin cậu đừng nói thành giai điệu như "Mình đang bối rối" được không? Và xin vui lòng đừng cởi quần áo của cậu nếu như không tìm được cách khác. Một cô gái trẻ không bao giờ để lộ cơ thể của bản thân cho người khác một cách dễ dàng như vậy".

"Sorata là một người đặc biệt đối với tớ.".

"Tớ sẽ không yêu cầu cậu nói lý do tại sao tớ là người đặc biệt đối với cậu tại thời điểm này. Có phải cậu định nói đại một thứ gì đó à" Như tớ là người duy nhất đưa cho cậu baumkuchen, đúng không?".

"Đúng vậy".

"Tớ đã nói đừng nhớ về điều đó nữa mà. Cậu làm tớ đau đớn khi cho tớ biết về giá trị của mình đấy. Và xin đừng cởi quần áo của cậu".

Mashiro dừng chuyển động.

"Có phải cậu sẵn sàng cởi đồ cho tớ ?".

Đó là sự lựa chọn đầu tiên của con người tước đoạt người khác hoặc bị tước đoạt.

"... được rồi, tớ sẽ cởi quần áo tớ ra nhưng tớ sẽ không cởi quần lót của tớ! Đó là yêu cầu cuối cùng của tớ.".

"Vậy tớ sẽ cởi nó cho cậu".

"Cái kiểu suy luận kiểu gì vậy? Não của cậu chắc chắn có trục trặc! Nghe cho kĩ này, không cởi nó ra".

"...".

"Tại sao trông cậu có vẻ không hài lòng?".

"Bởi vì những gì sẽ xảy ra là quan trọng nhất.".

"Cậu sẽ không vẽ với mức độ như thế trong manga đúng không?".

"Cậu không có sự tự tin".

"Tớ không có sự tự tin ở điểm nào chứ?".

Sorata, người chỉ nghĩ đến việc kết thúc chuyện này sớm nhất có thể, cởi áo và quần thể thao của mình trong phòng, cậu chỉ để lại cái quần đùi trên người cậu ấy.

"Um... cậu không thể thấy thân thể khỏa thân của một người đàn ông trên ảnh à?".

""Không".

"Tại sao?".

"Tớ sẽ không biết kết cấu".

"..."

"...".

"Tớ sẽ không cảm nhận được kết cấu của nó".

"Xin hãy đưa tớ trở về vùng nông thôn đi".

"Trong cơn hoảng loạn, Sorata lấy chiếc áo của mình và bắt đầu mặc lại, mặc dù Mashiro nắm lấy cổ áo để dừng lại.

"Biết về kết cấu rất là quan trọng, nó là sự sống của cả bản vẽ".

Mashiro nhìn chằm chằm vào Sorata, làm dịu tâm trí Sorata một cách lạ lùng. Sau tất cả, nó là một công việc chứ không phải là một trò đùa. Cô thật sự nghiêm túc, không ở đây để trêu chọc cậu ta.

"Được rồi, được rồi. Tớ sẽ làm điều đó đây. Mà tớ sẽ làm điều đó như thế nào?".

"Nằm xuống".

"Mashiro chỉ vào giường. Mặc dù Sorata vẫn còn một chút miễn cưỡng, cậu biết chiếc giường không bao giờ được Mashiro sử dụng khi mà cô ấy chỉ ngủ dưới gầm bàn. Do đó, cậu đi đến chiếc giường và nằm lên nó và chờ đợi một chỉ dẫn mới. Kết quả là, đúng như sự mong đợi của cậu, Mashiro khụy hai đầu và giang hai chân trên cơ thể của Sorata.

"Cậu muốn làm gì vậy?"

"Đừng cử động".

"Những ngón tay dài và mỏng của Mashiro bắt đầu vuốt ve cơ bụng của Sorata, khiến cho cậu ấy có một cơn rùng mình. Với cơn rùng mình ấy đã khiến cho cơ bắp của cậu nổi lên rất rắng chắc.

"Nó thật cứng và rắn chắc".

Cơ thể của Mashiro rất mềm. Thông qua bộ ngủ mỏng, cậu có thể cảm nhận mông và đùi cô ấy. Những nơi chạm vào cơ thể cô ấy bắt đầu tỏa nhiệt. Cậu ấy có cảm giác thoải mái với những giọt mồ hôi bắt đầu chảy ra vì sức nóng. Cậu ấy muốn chạm vào nhiều hơn cơ thể cô ấy, đặc biệt với bàn tay của cô ấy. Mong muốn ác liệt của cậu dần dần bắt đầu chiếm lấy trái tim của cậu, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Mashiro, mong muốn của cậu hạ nhiệt nhanh chóng như một quả bóng bị mất không khí. Nhìn vào khuôn mặt nghiêm túc của cô ấy, Sorata từ bỏ những gì mà cậu ấy muốn nói. Ngón tay của Mashiro vượt qua cổ của Sorata để đi đến cằm, Sorata là hoàn toàn dưới sự kiểm soát của cô ấy. Sau đó, Mashiro di chuyển cơ thể của mình gần hơn với cậu ta.

"Trái tim của cậu còn đập".

"Đương nhiên rồi, tớ còn sống mà".

"Nhịp tim của cậu dường như đã tăng lên".

"Cậu nghĩ đó là lỗi của ai?".

"Ôm lấy tớ.".

"Không".

"Cậu thật vô dụng".

"Được rồi, tớ biết".

Sorata lấy bàn tay của mình choàng lấy xung quanh Mashiro, lần đầu tiên cậu chạm nhẹ vào cô ấy.

"Không sao đâu".

Sorata buông tay ra, Mashiro ngồi dậy nhìn thẳng vào mặt Sorata.

"Cậu có cảm thấy vui không?".

"Tớ cảm thấy mình đang ở giữa địa ngục đấy". Sorata có thể nhìn thấy một số phần của bộ ngực của Mashiro thông qua cổ áo để mở của cô ấy. Do đó, Sorata nhanh chóng liếc nhìn sang chỗ khác trong cơn hoảng loạn.

"Có chuyện gì vậy?".

"Cậu cũng phải có một ít tự nhận thức chứ. Sự tự vệ của cậu thì quá mỏng manh.".

Mashiro nhìn vào ngực của cô ấy.

"Cậu có thích nó không". "Nếu tớ cảm thấy kích thích bởi ngực của cậu, tớ có thể ngủ với tấm ván giặt quần áo suốt đêm trong một thời gian dài đấy". Không hiểu những gì cậu ấy đang nói, Mashiro không hề có phản ứng gì. "Cậu đã quan hệ bao giờ chưa, Sorata?".

"..."

"Sorata?".

"Đương nhiên là không rồi, ngay cả nụ hôn đầu còn chưa nữa mà. Tớ còn chưa năm lấy tay của một cô gái nữa.".

"Thật là đáng tiếc nếu cậu chưa từng. Chỉ số cơ thể của cậu tốt mà.".

"Kiểu lí luận gì vậy? Đó chỉ là do tớ có chơi bóng đá khi tớ học tiểu học và trung học".

"Còn bây giờ thì sao?".

"Không, không phải quá rõ ràng rồi sao".

Sau khi tôi gia

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#school