Đoản Văn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thập Nhị vẫn luôn hy vọng, sau khi tốt nghiệp R1SE vẫn sẽ sống cùng nhau. Và như họ mong muốn, R1SE đã âm thầm mua một căn biệt thự và cùng nhau sống chung như xưa, mọi thứ vẫn không có gì thay đổi.

Sau tốt nghiệp, ai cũng đều bận rộn với những dự án riêng. Chủ nhật, đây là lúc mọi người có thể nói đều ở nhà và cùng nhau xem . Trùng hợp thay, show "Thử thách cực hạn" của Lạc Lạc và "The Masked Dancing King" của Diêu Sâm đều gần như chiếu cùng một lúc trên TV.

Ở phòng khách lúc này, Nam Nam và Gia Gia đang ồn ào tranh giành chiếc điều khiển từ xa của TV, bên cạnh họ là đôi chim ri đang xem trò vui Quang Quang, Tiểu Trạch, và Triệu Lão đệ đang ôm SpongeBob nằm cạnh. Trong phòng bếp, hai anh lớn và Tề Tề, Lỗi Lỗi đang bận rộn chuẩn bị bữa tối.

Sau cuộc chiến giành điều khiển TV, Lạc Lạc đang nằm thoải mái trong vòng tay của Gia Gia để xem chương trình, trong khi đó, Diêu Sâm bận ra ngoài quay show và đến giờ vẫn chưa quay lại.

Cuối cùng, sau sự thuyết phục của Lạc Lạc và Nam Nam, Gia Gia đã rời khỏi cuộc chiến, Nam Nam được thỏa mãn mong muốn xem "The Masked Dancing King" của Diêu Sâm

“ Nam Nam, Lạc Lạc, Gia Gia, Quang Quang, Tiểu Trạch, Nhượng Nhượng, mấy đứa mau vào ăn cơm nào!” Dã ca trong phòng bếp gọi với ra.

 “Đến đây!” “Ngay lập tức ~”

“Mọi người ăn trước đi, em đợi Diêu Sâm về rồi ăn sau.” Châu Chấn Nam quyết định  xem TV và chờ Diêu Sâm  về.

Thấy mọi người vẫn chưa đói lắm, Dã ca và Hào tổng bàn với nhau, hay là đợi Diêu Sâm trở lại rồi mọi người cùng ăn.

“Quyết định vậy đi, lúc nãy vừa ăn xong nên bọn em cũng chưa đói”. Tề Tề và Quang Quang lên tiếng.

Thế rồi cả nhà quyết định cùng xem "Vũ công mặt nạ" của Diêu Sâm. Mọi thứ ban đầu khá ổn, cho đến khi Diêu lão sư xuất hiện.  Châu Chấn Nam nhìn chằm chằm vào loạt tương tác thân thiết của Diêu Sâm và bạn diễn nữ, móng heo cuộn thành nắm đấm rồi. Không thể nhịn được, Nam Nam liền trực tiếp chuyển sang kênh chiếu show “Thử thách cực hạn” của Lạc Lạc.

Mùi dấm chua nồng nặc khắp phòng.
“Ây da, kỳ này là anh tiêu đời rồi Sâm ca”. Nhượng Nhượng thầm thương cho số phận của tiểu Sâm ca nhà mình.

“Wao, nhìn cũng tình phết nhỉ mọi người? Quá đỉnh rồi". Gia Gia đùa, trêu Nam Nam một tí. Một câu nói tưởng chừng như bình thường, nhưng không, nó đã châm ngòi cho quả bom sắp nổ trong lòng Nam Nam.

 Châu Chấn Nam trực tiếp từ trên sô pha đứng lên, trở về phòng, đóng sầm cửa lại. Khí lạnh bao phủ, không khí như ngưng lại.

 Nhượng Nhượng cảm thấy hơi rùng mình lúc Nam Nam đi ngang qua, bạn nhỏ căng thẳng ôm lấy SpongeBod, trốn sau lưng Lưu Dã và Nhậm Hào.


 Tiểu Trạch và Quang Quang ngơ ngác nhìn bóng lưng của Châu Chấn Nam, tràn đầy nghi hoặc nhìn nhau “Thôi chết rồi, Nam Nam sắp khóc rồi”

Lời ra khỏi miệng, Yên Hủ Gia cũng ngay lập tức hối hận, mình đang nói gì vậy trời? Dưới sự cổ vũ của Lạc Lạc và lời khuyên từ Trương Nhan Tề, Triệu Lỗi, Yên Hủ Gia đã can đảm lên phòng Châu Chấn Nam.

“Cốc...cốc...cốc”

“Cốc...cốc...cốc”

“Nam Nam?”

Yên Hủ Gia liên tục gõ cửa và nói “Em xin lỗi, Nam Nam. Em không nên đùa như vậy, anh đừng giận mà, Nam Nam”

Gõ cửa hồi lâu mà không ai trả lời,  Yên Hủ Gia thất vọng trở lại phòng khách.

 “Thế nào rồi?” Trương Nhan Tề đang gối đầu lên chân Triệu Lỗi hỏi

“Lần này anh ấy giận thật rồi, mặc kệ em luôn” Yên Hủ Gia lo lắng, tìm sự an ủi từ Lạc Lạc.

Thấy tình hình có vẻ không ổn, Lưu Dã bèn đích thân lên lầu gọi Châu Chấn Nam.

“Nam Bảo, hay là chúng ta ăn cơm trước, được không? Nếu không bệnh dạ dày của em lại tái phát nữa. Nam Bảo? Nam Nam?”. Dã ca ở bên ngoài dỗ dành hồi lâu vẫn không có ai đáp lại, chỉ có thể bất lực xuống lầu.

“Thôi vậy, chúng ta để lại một ít đồ ăn cho Nam Nam và Diêu Sâm”. Hào tổng nói.

“Aizda, lần này e rằng Nam Nam thực sự tức giận rồi. Diêu Sâm làm sao còn chưa trở lại a”

Mọi người vừa dùng bữa tối, tất cả đều lo lắng cho Nam Nam và số phận của Diêu Sâm rồi.

Hạ Chi Quang kìm không được mà nhấc điện thoại gọi cho Diêu Sâm: “Diêu Sâm,  sao còn chưa trở về? Đừng trách em không nhắc anh trước, anh sắp tiêu đời rồi đại ca”

“Chuyện gì vậy? Anh đang trên đường về. Sắp đến nhà rồi". Diêu Sâm  đang lái xe và mang theo ly kem dâu tây yêu thích của Châu Chấn Nam  về nhà. 

"Cạch" 
12 phút sau, Diêu Sâm đã quay trở lại

Vừa về đến nhà, liền nhìn thấy một đám người đang ngồi trên sô pha đang nhìn mình chằm chằm, quét một lượt qua phòng khách, không thấy con heo nhỏ nhà mình đâu.

“A, mọi người sao vậy, Nam Nam đâu rồi a?” Trương Nhan Tề nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Diêu Sâm, bất lực, bèn kể lại câu chuyện khi chiều.

“Châu Chấn Nam?”  
“Trong phòng.” Trương Nhan Tề  nhìn bóng lưng vội vã của Diêu Sâm  và thốt lên. Tôi chỉ có thể giúp cậu tới đây thôi, còn lại phụ thuộc vào sự may mắn của cậu đấy

 “Tề Tề, anh thực sự giống một ông bố già hahahahaha”- Lỗi Lỗi, người đã theo dõi toàn bộ quá trình bên cạnh, mỉm cười và thở dài. “Em không thích như vậy à?” Tề Tề nhào lên người Lỗi Lỗi mà vật lộn.

Nếu phòng khách là một khung cảnh ngọt ngọt ngào ngào thì phòng trên lầu lại là một khung cảnh đầy giông bão. 

“Nam Nam, Nam Nam, mở cửa!” Diêu Sâm vỗ cửa năm phút đồng hồ, nhưng Châu Chấn Nam vẫn im lặng, thờ ơ.

Diêu Sâm phải xuống nhà tìm Quang Quang để lấy chìa khóa dự phòng ở nhà.

Quang Quang vừa đưa chìa khóa, vừa thầm cảm thán cho số phận của Diêu Sâm. Sau đó, anh tiếp tục chấp nhận số phận của mình, làm gối ôm cho Tiểu Trạch. Trong phòng  khách một cảnh tưởng hết sức đặc sắc,  Gia ca thì đang vây quanh Lạc Lạc, Tề Tề đang ôm Lỗi Lỗi, và Dã ca thì tựa đầu vào Hào tổng. Triệu lão đệ nhà chúng ta đang ôm SpongeBob, không khỏi thở dài “Sao ai cũng có đôi có cặp hết vậy trời. Mà thôi, em có SpongeBob rồi, SpongeBod của em tốt hơn ..."

Sau khi lấy chìa khóa dự phòng từ Quang Quang, Diêu Sâm nhanh chóng lên phòng mở cửa, thầm nghĩ không biết chào đón mình là nắm đấm của heo nhỏ hay là gối đây. Bất quá,  sau khi nghe giọng nói của Diêu Sâm, Châu Chấn Nam liền quấn chặt chăn, không để ý tới ai kia.

Diêu Sâm ngồi xuống giường, vỗ vỗ bảo bối này. “Nam Nam, mau mở chăn ra a, đợi lát nữa sẽ ngạt thở mất”.
Nam Nam liền nhanh chóng tránh đi. “Ngoan, nếu lại cử động tớ sẽ ngã xuống mất”. Thấy heo nhỏ nhà mình có vẻ nguôi nguôi rồi, Diêu Sâm từ từ kéo chăn bông ra.

Vốn tưởng rằng Tiểu Trư Trư chỉ dỗi thôi, nhưng sau khi nhìn thấy em ấy chằm chằm vào mình với đôi mắt đỏ hoe, khóe mắt vẫn còn vương những giọt nước mắt, anh mới nhận ra vấn đề thật sự nghiêm trọng rồi. Bình thường, Diêu Sâm ít khi thấy Châu Chấn Nam khóc.

Sau khi hai người nhìn nhau mười lăm giây, Châu Chấn Nam rốt cuộc nhịn không được. "Hức…hức…hức,  Diêu Sâm, cậu là kẻ nói dối nói dối, nói dối, cậu thay đổi rồi, ôi, đồ xấu xa, cậu vậy mà thực sự thân thiết với những cô gái khác ..." Châu Chấn Nam nức nở nghẹn ngào, vừa khóc vừa nấc khiến Diêu Sâm thật sự rất đau lòng.

Anh vội  vàng dùng tay áo lau nước mắt cho Châu Chấn Nam.
 “Ngoan, đừng khóc, đừng khóc, Nam Nam là người đáng yêu nhất, đúng không? Ngoan, đừng khóc, tất cả là vì tiết mục, vì hiệu quả của chương trình, Nam Nam tha thứ cho tớ một lần được không. Tớ yêu ai nhất cậu cũng biết mà. Trong lòng tớ chỉ có một mình cậu thôi. Tin tưởng tớ được không? Tớ hứa sẽ không có lần sau đâu, cậu có thể tha thứ cho tớ lần này không, Nam Nam?"

Ôm ôm, dỗ dành một hồi, bạn nhỏ nhà chúng ta mới thấy khá hơn.Diêu Sâm định đưa cậu xuống nhà uống kem dâu tây mà anh mới mua về.

 “Nam Nam đừng khóc nữa, tớ có mua cho cậu ly kem dâu tây cậu  thích này. Chúng ta xuống nhà ăn đi? Diêu Sâm vừa vỗ về, vừa dỗ dành,  cũng không để ý đến trạng thái của Châu Chấn Nam không tốt lắm, nãy giờ vẫn lấy tay che bụng.

Anh dẫn cậu vào phòng khách, lúc này mới phát hiện ly kem dâu tây đã tan chảy vì quên phải cho vào tủ lạnh. 
Nhìn cậu đầy xấu hổ, áy náy “Tớ xin lỗi Nam Nam, nó tan chảy rồi”.
Thật đúng là dở khóc dở cười mà.

Nam Nam ngơ ngác, ngọn lửa trong lòng cậu một lần bắt đầu dâng trào, cậu trừng mắt nhìn Diêu Sâm, cong miệng, ôm tay Trương Nhan Tề và bắt đầu khóc rống lên. Diêu Sâm sửng sốt, Trương Nhan Tề cũng ngốc, mấy người đang ăn dưa trong phòng khách cũng ngốc luôn.

Bỏ qua cái nhìn đầy chết chóc của Diêu Sâm, Tề Tề quay đầu nhìn Lỗi Lỗi đầy bất đắc dĩ. Lỗi Lỗi xua tay tỏ ý biết rồi, sau đó cho anh một ánh mắt: “Không sao, anh dỗ Nam Nam trước đi”

“Yên tâm, anh đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ”

Trong lòng anh Bảy thở phào: “Thật  may là em ấy không giận.  Người yêu mình thật hiểu chuyện mà”

Bị Nam Nam ôm chặt, không thể nhúc nhích được, Trương Nhan Tề bèn nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lung cậu ấy. Dã ca, Lạc Lạc, tiểu Trạch cũng vội vàng chạy lại dỗ dành cậu ấy.

"Diêu Sâm, cái đồ đồ xấu xa nhà cậu! Tớ còn đợi cậu về ăn, vậy mà cậu không biết tớ…hức… đau dạ dày, không bảo tớ ăn cơm tối mà còn cho tớ uống nước đá, mua kem mà không để tủ lạnh. Kem dâu tây của tớ cũng chảy rồi. Hức…hức…kem dâu của tớ”. Châu Chấn Nam hít một hơi rồi nói.

“Tối nay tớ sẽ ngủ với Nhượng Nhượng”. Tiếng sét ngang tai, Diêu lão sư hoảng hốt.

Nhượng Nhượng thầm than trong lòng: “Tiểu đội trưởng a, em còn muốn sống thêm vài năm nữa mà, SpongeBob của em vẫn đang đợi em a...” Anh Dã, anh Hào cứu em.  Nhìn mấy đứa trẻ nháo thành một đoàn, hai anh lớn lắc đầu bất đắc dĩ.

"Bảo bối, Nam bảo của tớ. Làm sao cậu có thể ngủ với Nhượng Nhượng a, SpongeBob của em ấy sẽ khóc mất. Ngoan, ngoan, hôm nay là lỗi của tớ. Tất cả là lỗi của tớ, tha thứ cho tớ một lần nhé. Tớ sai rồi, Nam bảo...Tớ thật sự biết sai rồi mà.”

Châu Chấn Nam vừa khóc vừa ngẩng đầu khỏi vòng tay của Tề Tề, thấy vậy Diêu lão sư nhanh chóng kéo bảo bối của mình vào lòng.

“Tớ đưa cậu đi ăn cơm, được không? Mai tớ sẽ mua kem dâu tây nữa nhé? Một ly thật to luôn được không?”. Nam Nam bèn lườm một phát, Diêu lão sư liền ôm cậu, xoa xoa mặt nhỏ. 
Aida, cuối cùng bạn nhỏ của mình cũng hết giận rồi, heo nhỏ của mình.

Thấy vậy, mấy anh em trong nhà liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó kéo nhau về phòng nghỉ ngơi, để lại không gian riêng cho hai người kia.

Dã ca vẫn còn hơi lo lắng, “về phòng thôi anh, có Diêu Sâm ở đó rồi, yên tâm, không có chuyện gì đâu”, Hào tổng vừa nói, vừa nhanh chóng ôm tiểu hồ ly của mình về phòng.

Cuối cùng một ngày chủ nhật bận rộn cũng kết thúc rồi.

Diêu lão sư online: “Làm sao để dỗ người yêu khi người yêu ăn dấm chua”. Để dỗ được heo nhỏ đang ghen, trước hết phải đem lại cho ẻm cảm giác an toàn, dỗ dành ẻm, sau đó phải mua cho ẻm một ly kem dâu tây. Phải nhớ rằng, một cốc lớn mới đủ~~~

P/s: Lần đầu tiên edit có nhiều sai sót. Mong mn bỏ qua

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net