Day 6. Thức dậy trước khi người kia tỉnh | TRỨNG RÁN LÚC BÌNH MINH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

30 DAYS OTP CHALLENGE
Day 6. Thức dậy và thấy người ấy vẫn còn đang say ngủ
[soft version]

─────────────────────

「TRỨNG RÁN LÚC BÌNH MINH」
@usbeyondafterlife | Hakuna.

• chỉ là fanfic, chỉ là fanfic, chỉ là fanfic. nếu không thích couple và fanfic, thỉnh lùi bước.
• viết không chỉ cho Sâm Nam, mà cho cả R1SE. rất nhớ các cậu.
• chưa beta.
• hy vọng chúng ta sẽ mãi mãi là chúng ta.

─────────────────────

Châu Chấn Nam mở mắt - ánh sáng chói lòa từ cửa sổ chiếu vào, phủ lên lớp chăn mỏng cậu đang quấn trên người một tấm màng nhẹ nhàng. Thói quen khi vừa tỉnh dậy phải lăn lộn vài vòng trên giường mọi khi bộc phát, cậu rầu rĩ kêu vài tiếng rồi vùi mặt vào gối nhắm tịt mắt lại. Theo thói quen, cậu nương vào giấc ngủ say vẫn chưa trôi đi hẳn muốn ngủ tiếp, dù đầu óc đã chới với ở bờ vực mơ - thực, không cam tâm tình nguyện muốn ngồi dậy đánh răng rửa mặt đi làm.

Nghĩ đến đây, Châu Chấn Nam mới giật mình - hình như hôm nay cậu không có lịch trình? Mà khoan, hôm nay là ngày... Cậu choàng mở mắt, nhận thức vội vàng đến với tâm trí còn đang đắm chìm trong giấc ngủ lay lắt hoàn toàn cắt đứt mọi sợi-dây-thần-kinh-buồn-ngủ của cậu, khiến cái bật dậy đột ngột trên giường như đem hết lục phủ ngũ tạng trong người cậu lắc lên điên cuồng. Đầu óc sững sờ, mắt nhắm mắt mở, trái tim đập loạn lên và bụng thì cứ nhộn nhạo không rõ, Châu Chấn Nam nhận ra cậu đang nằm trên giường mình ở căn hộ riêng, xung quanh yên ắng như tờ. Nếu dỏng tai lên nghe kỹ càng hơn sẽ thấy âm thanh hơi thở phả vào khoảng không tĩnh mịch, còn lại, tất thảy thành phố bên ngoài tựa như chẳng có cách nào xuyên qua khoảng kính cách âm dày phù hờ một lớp rèm mỏng.

Châu Chấn Nam cúi đầu, nhìn ánh mặt trời chiếu chéo ngang qua cửa sổ rơi trên đùi mình, ánh mắt men theo vệt vàng ấm áp nhìn sang bên cạnh. Người yêu cậu vẫn còn đang ngủ say - Diêu Sâm quay người về phía cậu, mái tóc cắt ngắn nom có phần trẻ con buồn cười vểnh lên sau một đêm điên rồ. Châu Chấn Nam thoáng thấy gò má anh ửng hồng, đầu mũi hơi chun lại và khóe miệng rũ xuống như thể anh đang mơ thấy điều gì không vui vẻ - nom hệt lúc anh ôm cậu ngồi trên chiếc sofa ngoài phòng khách của chính căn hộ này, khóc lóc sụt sùi xem một bộ phim lãng mạn buồn. Chiếc áo phông đen anh đang mặc thêu vài đường chỉ đỏ viền cổ áo, biểu tượng tia chớp in nơi ngực trái tim đập - chiếc áo của R1SE, đến hôm nay lại không phải đang mặc trên người một phần của R1SE nữa.

Châu Chấn Nam ngẩn người, bị chính suy nghĩ của mình dọa cho tỉnh hẳn. Cậu bình ổn lại nhịp tim vẫn đang hốt hoảng vì sự nhận thức đến muộn, sau đó theo thói quen đưa tay lên gặm móng suy nghĩ. Cậu nên xuống giường và đối diện với ngày hôm nay hay cứ ở đây trong lồng ngực người yêu, mơ về ngày cũ, ôm lấy hoài niệm? Có lẽ là Châu Chấn Nam chưa muốn nhìn cách thời gian đóng sầm lại cánh cổng quá khứ, có lẽ là cậu vẫn không thể làm những gì mà "Goodbye my old friend" đã bảo cậu phải làm, có lẽ là cậu vẫn muốn ngoảnh đầu lại nhiều chút.

Lưng đặt xuống nệm một lần nữa, Châu Chấn Nam lật người sang chui vào lòng Diêu Sâm. Ngoe nguẩy dịch xuống một chút để vừa vặn áp mặt vào lồng ngực người yêu, cậu hít một hơi thật sâu ứ đầy vị rượu hoa quả nhẹ vẫn đang bám đầy cổ, vai, tóc anh, cánh tay khe khẽ luồn xuống dưới tau Diêu Sâm để vắt lên hông, bấu lấy vải áo mềm mại. Mặt trời buổi sáng xuyên qua cửa kính bao trùm lấy cả căn phòng, Châu Chấn Nam nghe anh hít vào một hơi thở đầy ánh sáng. Cậu dụi đầu vào ngực anh, nhẹ nhàng để không đánh thức người con trai luôn bị mất ngủ của cậu, bàn tay miết lên từng vệt nếp gấp sau lưng áo.

Vài tuần vừa qua, cả cậu, cả anh, cả R1SE, ai cũng không ngủ đủ. Vừa là do không thể ngủ đủ, vừa là do không muốn ngủ đủ, cũng là do không được ngủ đủ. Lịch tập luyện, chuẩn bị, tập dượt cho concert đến sát gần thúc ép mỗi người cố gắng nỗ lực hơn nữa từng ngày, không chỉ vì hiệu ứng sân khấu, còn là vì bản thân không thể thẹn với lòng mình. Bình thường R1SE muốn hoàn thiện stage bao nhiêu, giờ khắc gần kề giây phút ly tán cảm xúc ấy càng mãnh liệt hơn trăm ngàn lần.

Bởi vì sai sót trên sân khấu này sẽ chẳng có lần nào sửa sai ở bất kỳ sân khấu nào khác nữa.

Châu Chấn Nam thở hắt ra, nghiêng đầu nhìn lên trần nhà. Cậu đã từng muốn dán lên trên đó hình dán phản quang, chỉ để những giấc ngủ ngắn ngủi trong đêm giữa lịch trình dày cậu có thể nhìn ngắm một thứ gì khác ngoài những nỗi lo toan nặng nề. Hoặc để khoảng thời gian đen tối nhất cậu sẽ tìm thấy dăm vài đốm sáng nhỏ ở phía trên, như cách Diêu Sâm vẫn thường nói, dù là giả thôi nhưng cũng đủ cho mình thấy phần nào được an ủi. Hình dán phản quang hình cá voi bơi giữa biển sao giống với mấy hình dán người yêu cậu từng dán ở ký túc cũ - mấy hình thù từng bị anh em ai cũng hăng hái chê bai - cậu đã phân vân rất lâu có nên cho vào giỏ hàng hay không, cuối cùng lại không mua nữa. Cũng chẳng vì lý do gì cụ thể cả, có lẽ chỉ bởi vì cậu không ở căn hộ này nhiều và cũng chẳng muốn vậy, có lẽ chỉ bởi vì cậu muốn được ôm Diêu Sâm đi ngủ hơn là một mình ngắm những vì sao giả dối, có lẽ chỉ bởi vì cậu vẫn chỉ thích trở về căn nhà của 11 người kia mà thôi.

Cuối cùng thì dù đồ đạc đã để gần hết ở căn hộ riêng này, cậu đôi khi vẫn làm trái ý quản lý trở về ký túc của R1SE. Có khi vừa mở cửa đã thấy tiếng đồ ăn được nấu trong bếp, những người không có lịch trình hoặc chạy qua chạy lại nấu ăn hoặc đang ngồi ngoài phòng khách nói chuyện, chơi game, thấy có người mở cửa về là bao nhiêu người từng ấy cái đầu ló ra đủ cả. Lần nào cũng vậy, ai cũng ngạc nhiên khi thấy Châu Chấn Nam trở về, dù lịch trình dày đặc khiến cậu nghỉ ngơi còn chẳng đủ thời gian chứ đừng bảo là thêm nửa tiếng quay về căn nhà này. Cậu chỉ cười, hỏi hôm nay ăn gì, hỏi những người không có mặt đang ở đâu, hỏi chút nữa có ai muốn nghe em kể chuyện không. Câu trả lời mỗi lúc một khác, chỉ có cảm giác ấm áp như ở nhà là bất biến.

Cũng nhiều khi Châu Chấn Nam trở về ký túc khi trời đã quá canh hai nửa đêm tờ mờ sáng. Có khi, cậu sẽ gặp một ai đó cũng vừa từ lịch trình khuya trở về, cùng nhau tán phét dăm ba câu rồi lờ đờ đi ngủ. Có khi, cậu sẽ thấy vài người đang lúi húi trong bếp tìm đồ ăn khuya, TV sáng rực trò chơi mà đám em út vẫn đang hí hoáy ồn ào hò nhau cày xong level này, sau đó ngoắc tay gọi đội trưởng mau ra giúp chúng cày nốt. Bát mỳ ấm được chia đều cho cả mấy đầu người, Châu Chấn Nam đã mệt rũ rượi nhưng vẫn nán lại ăn vì mùi quá thơm, cậu quá đói và cũng vì lưu luyến không khí náo động ngay cả lúc canh khuya này. Cũng có vài lần ký túc xá trống người, những dịp hiếm hoi cả nhóm xé lẻ ra ai cũng có lịch trình hoặc đi về thăm nhà cả, Châu Chấn Nam vẫn lựa chọn trở về ký túc, nhìn không gian rộng lớn trống hoác mà thấy tim mình cũng hoang hoải một mảng vô định.

Cậu đã từng quen với nỗi cô đơn như một người bạn cũ. Cậu không ưa náo nhiệt, không ham vận động, không thích xô bồ. Cậu muốn ở trong một không gian yên tĩnh, một mình viết nhạc, hát những lời ca chẳng cần người lắng nghe. Châu Chấn Nam đã quen như thế, cho đến khi R1SE tới và phá tan mọi thói quen trước giờ của cậu. Là do cậu thay đổi hay chỉ vì chín người còn lại đã bước vào được cái thế giới riêng tư cậu vốn chỉ giữ cho riêng mình và cùng lắm thì độc nhất Diêu Sâm đã từng được đặt chân vào? Châu Chấn Nam không biết, cũng không quan tâm. Cậu chỉ biết rõ một điều, ngày dọn đồ hoàn toàn rời khỏi căn biệt thự ấy, có một góc trong tim cậu dường như đã chết.

Châu Chấn Nam úp mặt vào ngực Diêu Sâm, nghe tiếng anh đều đều thở, rồi lại đột ngột thấy thanh âm ấy dồn dập không ngừng. Cậu hoảng hốt nhìn lên, thấy đầu mày anh nhíu lại như thể đang bị một nỗi đau vô hình nào đấy đè ép, anh cắn môi, tay đặt hờ trên vai Châu Chấn Nam nắm chặt lại, bấu lấy lớp áo cậu đang mặc. Anh đang mơ ác mộng. Có lẽ là một cơn ác mộng về chia ly, xa cách và tan vỡ - dù rằng thứ tan vỡ chỉ là danh nghĩa, nhưng danh nghĩa này đã đi theo anh và cả cậu hai năm đẹp nhất cuộc đời.

Châu Chấn Nam khẽ dịch người lên, ôm lấy Diêu Sâm, bàn tay vòng ra sau đầu anh đẩy nó dựa sát vào lồng ngực của cậu. Cậu ôm chặt lấy người yêu như muốn vỗ về anh khỏi cơn ác mộng đau lòng, vỗ về sau gáy nhẹ nhàng như ru ngủ, khe khẽ từng câu "không sao đâu, chúng ta vẫn ở đây" lặp đi lặp lại. Châu Chấn Nam cảm nhận chàng trai trong lòng đã dần ổn định nhịp thở, rơi xuống một nụ hôn trên cái trán đã không còn nhăn tít lại khó chịu như khi trước. Cậu ôm lấy thiếu niên của mình, nỗi đau không còn chung một đoàn đội cùng anh chợt như dao găm, găm thẳng qua trái tim vẫn chưa ngừng nỉ non suốt mấy tháng cuối cùng.

R1SE chính thức tan rã. Concert sau cuối chìm trong biển nước mắt. Phía trước fan là biển sao R1SE đã chuẩn bị cho họ, mà phía trước R1SE cũng là biển nước mắt rực rỡ các fan đã tạo ra cho một điều kỳ diệu kéo dài hai năm. Châu Chấn Nam có trí nhớ kém luôn mơ mơ hồ hồ, nhưng từng chi tiết một của vài tuần trước concert và đêm chia tay sau cuối cậu đều nhớ rõ. Nhớ rõ lúc luyện tập ai làm sai bị cả đám trêu chọc, nhớ rõ những trò nghịch ngợm tự bày ra ồn ào, nhớ rõ cả ngày nào đã ăn gì, nhớ rõ tất thảy không thể quên. Cậu nhớ đêm trước ngày diễn ra concert, tất cả không ai ngủ nổi, mỗi người lặng lẽ ngồi trong phòng viết đoạn phát biểu cuối cùng. Đến gần sáng, cả đám tụ lại cùng nấu mỳ ăn, mỳ vốn nhạt nhẽo chẳng có thịt rau gì giờ còn chan thêm nước mắt. Châu Chấn Nam không quên được cuộc trò chuyện toàn về mấy thứ lông gà vỏ tỏi đêm ấy - dù chẳng ai nói về thứ tình cảm đang lan tràn trong lòng, tất cả đều ngầm hiểu. Rằng đêm cuối này, chúng ta vẫn là R1SE.

Diêu Sâm hơi cựa mình. Anh gục đầu trên vai Châu Chấn Nam, hơi thở phả vào cổ cậu ấm áp vẫn vương hương men say cuộc nhậu nhẹt tới tận 5 giờ gà gáy của mười một người không-còn-là-R1SE-nữa. Ý tưởng chui về nhà đội trưởng mở tiệc ăn mừng tốt nghiệp (thật ra là để vừa khóc vừa làm loạn như mấy kẻ điên) bắt nguồn từ Trương Nhan Tề, vào một đêm luyện tập khuya, mọi người gối lên người nhau nằm thành hình tia chớp méo. Ai cũng hưởng ứng, nói rằng phải đập phá nát cho bằng được nhà của tiểu đội trưởng, dù trong lòng ai cũng chua xót khi nhớ đến chuyện buổi sáng ấy sau lễ tốt nghiệp cuối cùng, bọn họ sẽ không bao giờ có thể trở lại căn biệt thự kia, sẽ không bao giờ còn một căn nhà để trở về.

Châu Chấn Nam nhớ lại tất cả mọi thứ, nhớ lại cách Hà Lạc Lạc và Hạ Chi Quang ôm nhau khóc đến không thở nổi trên xe chở về căn hộ này của cậu, nhớ cả những giọt nước mắt lén lau đi của Lưu Dã khi anh quay sang trêu hai đứa nhóc mít ướt nhất cả bọn. Đã trải qua đâu đó một tiếng để thay đồ, tẩy trang qua loa nhưng không ai ngừng khóc được, mấy lon rượu hoa quả và chai sữa được khui ra như chan thêm cả lít nước mắt. Đâu đó hai ba giờ sáng hay ba bốn giờ sáng, tất cả mới ngừng u ám lại để trở về làm R1SE nam đoàn ồn ào nhất Trung Hoa, căn hộ cách âm cho phép tất cả gào lên mà chẳng phải nghĩ gì. Trạch Tiêu Văn trèo lên sofa nhảy, Nhậm Hào mọi khi không làm trò con bò cũng ở dưới đập đập mấy lon bia vào nhau cổ vũ "vũ đảm" của R1SE nhảy freestyle. Cảnh tượng hỗn loạn lại ấm áp đến lạ kỳ - Châu Chấn Nam cười đến không thở được, dựa vào vai Diêu Sâm không ngừng phát ra tiếng há há há đặc trưng. Một sáng bên nhau cuối cùng trước khi thế gian mở rộng đón tất cả từng bước đi riêng khám phá chiêm ngưỡng, không ai lo quan tâm gì tới ngày mai nữa.

Châu Chấn Nam lại thấy mắt nóng bừng lên muốn khóc. Ký ức rất nhiều chuyện đột ngột ùa về, đầu óc cá vàng của cậu giây phút này lại nhớ được vô số thứ. Cậu ôm lấy Diêu Sâm trong vòng tay, tựa lên đầu anh rấm rứt khóc. Nước mắt rơi xuống thấm ướt đỉnh đầu anh, thấm ướt ga giường bên dưới.

Ngày mới tới rồi. Một đám con trai quậy phá không điểm dừng đến 5h sáng, đầu đã gà gật nặng trĩu vẫn hò nhau, cấu véo nhau bắt phải tỉnh táo đón bình minh cùng nhau. Bình minh ở Bắc Kinh chiếu xuống thành phố đông đúc, cũng chiếu vào trái tim nỉ non của tất cả thứ ánh sáng dịu dàng mà chỉ R1SE mới có. Không ai nói gì, chỉ có tiếng khóc rưng rức lại nghe thấy trong không gian ngập tràn ánh bình minh, và vài người đã gục xuống thiếp ngủ say trong vòng tay anh em, trong biển sáng dịu dàng.

Châu Chấn Nam bị Diêu Sâm cấm uống đồ có cồn vì cậu chưa đủ tuổi - còn một tuần nữa - tỉnh táo cùng hai đứa em út ngoài Yên Hủ Gia bị thương kéo đám anh trai vừa say vừa mệt đã ngủ lên nệm trải từ trước, đắp thêm lớp chăn mỏng. Căn hộ luôn lạnh lẽo vắng người giờ lèn đầy mấy tên con trai đã trưởng thành to đùng nom chật chội đến lạ, cũng ấm áp đến lạ. An vị cho em út bị thương xong xuôi ở giường nhỏ dành cho khách, đôi chim cu Diêu Sâm và Châu Chấn Nam bị mấy người còn thức đuổi về phòng ngủ chính cút cút nhanh nhanh chỉ đừng làm chuyện gì sai trái là được. Giấc ngủ kề bên anh em đến muộn làm ai cũng nằm như chết, trưa đã điểm giờ mặt trời đứng bóng nhưng cơn mơ say sưa vẫn cứ hoài kéo dài.

Châu Chấn Nam đỏ bừng hai mắt khóc không thành tiếng, những dòng nước mắt không ngừng tuôn ra từ tuyến lệ dường như đã bị hỏng van đóng chạm vào khuôn mặt Diêu Sâm. Trong giấc ngủ mang đầy ắp ký ức của hai năm, cả khi đau đớn tuyệt vọng, bóng tối bủa vây lẫn lúc dịu dàng ấm áp, anh cảm nhận được một bàn tay lành lạnh đang vươn ra chạm lấy bản thân mình, kéo anh rời khỏi vùng đất của những giấc chiêm bao. Diêu Sâm mở mắt tỉnh dậy, vừa nghe tiếng khóc đã nhận ra thanh âm nức nở của bạn trai nhỏ, phản ứng đầu tiên là ngẩng đầu kiểm tra xem cậu bị làm sao.

Không cần nói gì cả. Đôi mắt đỏ bừng, gò má ửng hồng và vết nước mắt chảy dài hai bên má phính của Châu Chấn Nam khớp lấy hình ảnh trong giấc mơ của anh đến lạ, và anh chẳng nghĩ gì nhiều, bàn tay nhanh chóng nâng lên kéo cậu cụng trán với chính mình. Diêu Sâm nhắm mắt, cảm nhận hơi thở gấp gáp của cậu mơn man trên làn da, tiếng khóc đứt quãng rơi xuống như tiếng sao rơi từ thiên hà xuống mặt đất.

"Không sao mà, chúng ta vẫn ở đây, anh vẫn ở đây."

Cậu sụt sịt, gật đầu nhẹ. Diêu Sâm vỗ về đằng sau lưng đứa nhỏ còn đang khóc, hai trán chạm vào nhau như sợi dây liên kết không thể tách rời.

"Không sao, không sao đâu."

Châu Chấn Nam vòng tay ôm lấy Diêu Sâm, đầu dụi dụi vào vai anh, bám víu lấy ánh sáng của riêng mình. Tầm giờ này không còn sớm, nhưng là sớm với những người bình minh lên mới đi ngủ. Có lẽ ngoài cậu và anh, vẫn chưa một ai rời khỏi được giấc ngủ say.

"Đã có ai dậy chưa?" Ở trên vai Diêu Sâm, Châu Chấn Nam lắc đầu.

"Hôm nay em lại dậy sớm nhất à?" Vẫn ở vị trí đó, Châu Chấn Nam gật đầu.

"Lạ ghê, sao hai năm vừa qua không thấy em làm được điều kỳ diệu này nhỉ?" Châu Chấn Nam dùng lực đấm vào bụng Diêu Sâm một cái.

"A... Đau ghê đó, Nam Nam, coi bộ dậy sớm giúp em sinh lực tràn trề ghê. Chưa ai dậy đâu, em có muốn...?"

"Im miệng đi tên lưu manh chết tiệt này. Ngoài kia là đồng đội anh đó, đồ không biết xấu hổ." Châu Chấn Nam trừng mắt. Khoảnh khắc xúc động qua đi, người yêu thiếu đánh của cậu quay lại rồi. Cậu quẹt đi đống nước mắt còn vương trên má, kiên quyết ngồi dậy tránh thật xa tên biến thái còn đang cười hềnh hệch nọ.

"Bọn họ ngủ say như chết, đêm qua - sáng hôm nay? - đập phá nhậu nhẹt thế cơ mà." Diêu Sâm chống tay nằm dài trên giường, ánh sáng chiếu qua mái tóc cắt ngắn, làm đôi mắt híp lại sáng bừng. Châu Chấn Nam nhìn bạn trai rất đỗi đẹp trai của mình, cảm thấy ông trời đã ban tặng nhan sắc cho một kẻ không biết xấu hổ lợi dụng nó để làm chuyện xấu xa rồi.

"Còn lâu em mới làm chuyện đấy khi có người khác ở gần nhé, vớ vẩn." Cậu đánh vào bàn tay đang mon men chạm vào eo mình của Diêu Sâm, trừng mắt cảnh cáo. Bỏ chăn sang một bên, cậu dịch mông ra đầu giường chuẩn bị đứng dậy ngay trước khi bị anh dùng lực tay mạnh bạo kéo xuống lại ngã trên giường.

"A, cái quái-"

Chụt.

Một nụ hôn nhẹ nhàng không có chút ý xấu. Diêu Sâm chỉ ngậm lấy môi em bồ nhỏ thật nhẹ nhàng rồi lại nhả ra, cười cười vuốt tóc cậu, bảo, "Đi ra đừng tạo tiếng động nhé, để mọi người ngủ thêm chút nữa."

Châu Chấn Nam hơi bất ngờ với sự độ lượng hôm nay của người yêu, đầu nhỏ gật gật rồi chân lẹp bẹp chạy biến ra ngoài. Có lẽ là do đây là một ngày đặc biệt, một ngày duy nhất còn lại mà 11 người bọn họ có thể vui vẻ ở bên nhau, chẳng cần biết thế gian vận đổi sao dời thế nào.

Phòng khách nhà cậu la liệt toàn người là người. Chỗ không có người thì sẽ có vỏ lon, vỏ mỳ, vỏ túi bánh kẹo rơi tung tóe ở mọi nơi. Chân nhỏ của Châu Chấn Nam nhón lên, kiễng kiễng, luồn lách như một chú mèo bị thử thách đi qua mớ đồ vật mà không được làm đổ cái nào, cố gắng lắm mới không đạp phải cái gì có thể gây ra tiếng động.

Ánh sáng tràn ngập căn phòng, chiếu lên những khuôn mặt đang ngủ say. Những khuôn mặt rất đỗi quen thuộc, khắc ghi dấu ấn hai năm đẹp nhất đời người. Châu Chấn Nam lặng lẽ nhìn các anh em cậu nguyện gọi là huynh đệ cả đời, những đôi mắt vẫn nhắm nghiền, cơ thể mệt mỏi theo tự nhiên rúc lại gần nhau. Vuốt vuốt mấy sợi tóc vểnh lên của Hạ Chi Quang, cậu kéo lại phần chăn bị tốc ra khỏi Trương Nhan Tề che phủ thật kỹ cái bụng chắc giờ toàn bia là bia, giải thoát cho cái tay của Lưu Dã đang bị Trạch Tiêu Văn đè lên chặt cứng.

"Cũng lâu rồi mới tỉnh dậy trước đám ồn ào này, bỗng thấy lạ ghê."

Diêu Sâm đột ngột lên tiếng, từ trong phòng ngủ đi ra. Mái tóc rối đã được anh trải lại, khuôn mặt vừa rửa qua nước mát nom tỉnh táo hơn nhiều. Bàn chân vụng về vừa bước vài bước đã đá phải một lon bia làm nó theo hiệu ứng domino văng vào hai ba lon nước khác xung quanh, tiếng động không quá lớn nhưng lại trở nên đinh tai nhức óc giữa không gian kín im ắng. Cậu và anh giật nảy mình, tròn mắt khiếp sợ nhìn nhau rồi lại quay ra nhìn mấy con người đang ngủ. Không ai phản ứng cả, trừ Hà Lạc Lạc nhăn mặt quay ra chui vào lòng Triệu Nhượng như đang trốn khỏi âm thanh vừa vang lên.

"Anh bị dở hơi hả?" Châu Chấn Nam thở phào, quay ra nhỏ giọng mắng anh người yêu bất cẩn. Anh gãi đầu nhe răng cười trừ, cơ thể uốn éo mãi mới qua được chướng ngại vật còn lại tiến sát đằng sau bé người yêu.

"Chắc đây là lúc duy nhất R1SE yên tĩnh quá.." Diêu Sâm lẩm bẩm, bàn tay vòng qua ôm lấy eo Châu Chấn Nam, cằm đặt trên vai cậu.

Cậu không nói ra câu "chúng ta không còn là R1SE nữa" vừa bật ra trong đầu, không muốn xé đi khung cảnh như mơ này để trở về thực tại. Ở một thế giới song song, R1SE sẽ mãi mãi là R1SE, R1SE mãi mãi không tan biến. Ở một thế giới song song, bình minh không bao giờ tàn.

"Hôm qua uống quá chén thật, có lẽ còn lâu nữa bọn họ mới dậy. Chúng ta làm món gì trước đi, mấy tên uống đồ có cồn sau khi biểu diễn bụng rỗng tí nữa kiểu gì cũng kêu đói nhặng cả lên cho coi." Châu Chấn Nam nhăn mặt nghĩ đến việc lần gần nhất bọn họ ăn cơm đàng hoàng đã cách đây 15 16 tiếng đồng hồ, vậy mà 4 5 tiếng trước còn nhậu nhẹt điên khùng mà lo lắng thay cho bụng dạ yếu ớt của mấy con người nọ.

"Trong tủ của em vẫn còn thịt với rau, không có cơm nhưng có mỳ. Nấu mỳ với cả rán trứng đi. Rán nhanh không Lạc Lạc dậy mất." Diêu Sâm cười cười, nhón chân đi theo em người yêu vượt "bãi mìn" để qua phòng bếp bên kia căn phòng. Châu Chấn Nam đảo mắt, cố không nghĩ đến chuyện sau này có thể bọn họ dù muốn cũng khó được ăn món trứng rán của Lạc Lạc rồi, đưa cho người yêu cái chảo rồi tự mình bắc nồi lên chuẩn bị nấu mỳ.

"Sau này nhất định anh phải đến ăn vạ Lạc Lạc thật nhiều, bắt em ấy master món trứng kia đi làm cho anh ăn." Diêu Sâm đập trứng vào chảo, nhìn trứng kêu lép bép lùng bùng bên trong, đột ngột nói.

Nắng vàng ươm phủ khắp căn phòng.

Châu Chấn Nam úp vung nồi, nghĩ về mai sau. Nghĩ về món trứng của Lạc Lạc, game của Yên Hủ Gia, tập nhảy cùng Hạ Chi Quang và Trạch Tiêu Văn "vũ đảm", laoganma và lẩu của Trương Nhan Tề, món Đông Bắc của Lưu Dã, buổi học chứng khoán của Nhậm Hào, món bò bít tết của Triệu Lỗi và Sponge Bob của Triệu Nhượng. Và cả những buổi đi chơi bóng đông đủ - sẽ ít đi cơ hội cậu có được những thứ đó... Bởi vì trưởng thành là chia ly.

"Đúng vậy, phải đến ăn vạ Lạc Lạc thật

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net