Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ Đằng một đường chạy thẳng đến công ty luôn, còn không dám về nhà, trên người toàn dấu hôn như vậy, cậu chỉ sợ bố mẹ thấy được sẽ rất phiền.
Buổi trưa hôm đó,Vũ Đằng nhận được điện thoại của mẹ cậu.

"Sao vậy mẹ?"

[Con nghỉ hẳn ở chỗ đó đi, chuẩn bị đồ cưới, sau này con sẽ về công ty chồng con làm]

"Sao có thể? Đây là công việc yêu thích của con mà mẹ"

[Không lẽ lấy nhau rồi con vẫn làm ở công ty đó, cùng chuyên nghành với công ty chồng con thì phải về giúp chồng chứ] Cậu thấy mẹ mình nói cũng đúng, bèn đồng ý.

"Được, con biết rồi" Ngay ngày hôm đó cậu xin  nghỉ việc, mệt nhọc về nhà, may mắn mẹ cậu không có nhà, nếu không, khi nhìn thấy cổ cậu như vậy, không biết sẽ có chuyện gì.
Lâm Tử Hoành tỉnh dậy đã là 9h hơn, đầu anh không khỏi đau nhức, chuyện ngày hôm qua một lần nữa ùa về, anh cố nhớ lại khuôn mặt người kia nhưng không thể, đành chịu, anh đứng dậy mặc đồ rồi đến công ty.

"Chào tổng giám đốc" Nhân viên ăn mặc trang nghiêm, đi lại ăn nói nhỏ nhẹ, ai cũng là một bộ dáng nghiêm túc.

"Lâm Tổng, có tài liệu cần ngài kí" Thư kí của Tử Hoành, cũng chính là tiên tử Tri Điền, người thân cận với tổng giám đốc nhất.
"Được, anh để đấy, tí tôi kí"


"Còn có chuyện này, đêm qua sao ngài lại bỏ về giữa chừng vậy? Báo hại tôi phải chịu phạt thay" Nghĩ lại đêm qua anh phải uống rượu thay người này mà không khỏi căm hận.
"Mấy người đó rõ ràng thích anh hơn tôi, chính anh hẳn cũng rõ ràng" Tử Hoành mặt vẫn không ngẩng lên, giọng nói băng lãnh, như không quan tâm cho lắm.
"Được rồi, thật lạnh lùng, tôi tuy là thư kí của cậu, nhưng cũng là người, đâu thể ôm hết mọi việc được, cậu tuyển thêm thư kí đi" Tri Điền đã quen với thái độ người này, nên nói luôn vào vấn đề chính.

"Để tôi suy xét"

"Suy xét làm gì? Cậu đâu phải chịu khổ như tôi nên cậu đâu biết, tôi sắp bị cậu hành cho già đi mấy tuổi rồi đây này, còn đâu là tiên tử nữa" Tri Điền vẫn không thôi phàn nàn.
"Được rồi, cho anh chịu trách nhiệm" Quá đau đầu với cái miệng nói không ngừng này,Tử Hoành phất tay. Được như ý nguyện, Tri Điền biết điều lui ra ngoài.

*Reng*

"Alo" Giọng anh vẫn là băng lãnh nói.
[A con rể Lâm đó à? Con hôm nay có rảnh hay không?]

"Có chuyện gì không ạ?"

[Chỉ là ta muốn hai vợ chồng con đi may đồ cưới, những thứ khác ta có thể lo, nhưng là quần áo...]


"Con biết rồi, chiều con sẽ qua"

[Được, chào con nhé]

Chiều hôm đó anh tan làm sớm, đến nhà họ Dương đón vợ tương lai của mình đi đo quần áo, đây cũng là lần đầu cả hai gặp nhau.
"Xin chào" Cậu ngượng ngùng chào anh, hơi mất tự nhiên, đương nhiên là thế. Sắp lấy người ta, vậy mà cậu còn lên giường với người khác, đã thế còn để lại dấu hôn khắp người.

"Chào" Tử Hoành gật đầu, trên đường đi cả hai im lặng không nói gì.

Tử Hoành vốn lạnh lùng ít nói, Vũ Đằng thì biết anh vốn ghét nói nhiều, cậu là người thông minh, đương nhiên không để người khác có ấn tượng xấu với mình, nhất là người này về sau sẽ sống chung với cậu cả đời.

Nhưng cậu có cảm giác người này có chút nhìn quen quen, nhưng nghĩ mãi không nhớ ra đã từng gặp ở đâu. Có lẽ là thấy mặt anh trên tờ báo nào đó đi, vì anh là người nổi tiếng trong giới kinh doanh, thấy quen là chuyện bình thường.

Sau lần đi đo đồ cưới đó, cả hai cũng không gặp lại nhau, lần đó cả hai nói chuyện cũng chưa đến 10 câu, còn không bằng cậu nói chuyện với người may quần áo. Nhưng cậu cũng không quan tâm cho lắm, ngay từ khi quyết định kết hôn, cậu thừa biết sau này cuộc sống cứ nước sông không phạm nước giếng là được, thà không nói chuyện, không quan tâm đến nhau, an ổn sống với nhau cả đời là được rồi.
Chỉ còn hơn tuần nữa là đến lễ cưới, trong khi mẹ cậu và mẹ Lâm bận lên bận xuống, lo hết chuyện này đến chuyện khác, thì người thất nghiệp như cậu lại càng rảnh rang.
Cả ngày không có chuyện gì làm, mẹ cậu có bảo cậu hay là thử nhắn tin qua lại với Tử Hoành xem sao, nhưng cậu không muốn, ngại làm phiền người ta, tổng giám đốc thời gian là vàng bạc, đâu có thời gian mà quan tâm đến vị hôn phu vì tiền mà cưới như cậu.

Mỗi ngày nằm ở nhà xem phim, đi chơi dạo phố, làm những điều mình thích, cậu cứ trả qua một tuần trong nhanh chóng, cũng không có cái gọi là hội chứng tiền hôn nhân cái gì cả. Cuối cùng cũng đến ngày cậu lên xe hoa, ngày tổ chức lễ cưới.

End chương 2

Nhân dịp hôm nay Yu có concert online nên tui up chương mới nà....
Trong concert Yu dangyeu cực luôn
.
.
.
.
.
Mn nhớ vote and cmt nhaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net