Săn và bị săn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Author : SlowBlue[

- Casting : HunHan ( Oh Sehun / LuHan ; Ngô Thế Huân / Lộc Hàm)[

- Disclaimer : Tôi viết vì mục đích phi lợi nhuận và chúng nó là của nhau !

- Rating : T[

- Catelogy : PNK, PINK, PINK <3[

- Summary :

"Em là thợ săn? Rất tiếc, đối với tôi em đích thực chỉ là con mồi nhỏ."[

- Note : -Không tặng ai, không ai đặt, không ai đòi. Tự tôi muốn viết T.T[

- Thật ra tôi còn đang nợ một Longfic dài ngoằng mà thôi mặc kệ, đang có hứng =)))[

- Fic sử dụng nhiều từ không hay ho nên để rating T[

- Fic dùng tên Hán tự.[

- Cuối cùng đọc xong nhớ like cho tôi : -*[

( Xin phép coi như tặng các HunHan shipper.hihi )

[

[

[Lộc Hàm nghiên cứu một cuốn sách viết về các chòm sao và thấy nó đặc biệt đúng, hay chí ít - là đúng với bản thân anh.

Xem nào, một chàng trai tháng 4 cung bạch dương với tính cách bí ẩn và ưa chinh phục, yêu mãnh liệt nhưng nguội lạnh nhanh hơn tốc độ của một cơn gió. Lộc Hàm anh - đích thực là một Dương Cưu đặc trưng.

Hàm Hàm thực không phải là một tên mọt sách, nhưng kết quả học tập từ nhỏ đến lớn cũng không chưa hề làm bố mẹ phải thất vọng. Anh giao tiếp tốt, khá hòa đồng, mối quan hệ xã hội thuộc dạng có thể nhờ vả. Nói chung, bản thân Lộc Hàm được đánh giá là đầy đủ điều kiện từ trong ra ngoài, muốn tìm người để tâm giao tư tình cũng không phải khó khăn gì.

Nhưng như đã nói ở trên, anh thực sự là một tên quái gở với sở thích chinh phục, đam mê chinh phục. Đối với Hàm Hàm, cấm kị nhất trong tình cảm có 3 điều được cho là thiên luật và anh ngàn lần luôn nhắc bản thân không bao giờ phạm phải:

1. Không có mối quan hệ tình cảm mờ ám với những đứa trẻ dưới tuổi

2. Không hứng thú với bất kì món quà nào quá dễ ăn hoặc quá khó nhằn.

3. Không hứng thú với nam nhân ngực phẳng mông bé, TUYỆT ĐỐI KHÔNG !

Thế đấy !

Lộc Hàm đúng là chỉ yêu thích các chị gái lớn tuổi, lại ngực nở eo thon, mông cong vút. Càng hứng thú hơn với những con nai ngây thơ trong sáng, chỉ dùng vài chiêu là đã có thể xiêu xiêu vẹo vẹo ngã vào lòng anh, ngày đêm cật lực dâng hiến miếng ngon cho anh.

Lộc Hàm tâm niệm, đàn ông sống trên đời chỉ nên có tình nhân, không nhất thiết có tình yêu.[

Bởi yêu thương lắm, bỗng chốc sẽ hóa đau thương !

-------------------------------------------------

- Một ly trà sữa khoai môn.

Lộc Hàm đặt chiếc laptop trắng ở trên mặt bàn, nhẹ giọng nói với người phục vụ ở bên cạnh vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi anh loay hoay kiếm đồ. Cậu ta "vâng" một tiếng, sau đó tiếng bước chân rời đi vang đều lên trong không gian ồn ào. Lộc Hàm thở dài. Chết tiệt thật, chuẩn bị cả sáng mà đến cuối cùng lại quên ngay phần quan trọng nhất.

Anh vò đầu, ngao ngán đảo mắt một vòng.

Thực ra thì cuối tuần đến quán cafe dạo chơi như thế này vốn không phải là thói quen của Lộc Hàm. Chỉ là khoảng thời gian gần đây, Lộc Hàm đột nhiên phát hiện ra một mục tiêu mới vô cùng hấp dẫn, nên sau khi tìm hiểu kĩ càng từ gia thế, học vấn, đến sở thích của cô ta liền quyết định một mình đến tiệm này để hành động.

Kia rồi, cô ta đang ngồi ở bàn đối diện cách anh không xa.

Tóc dài, da trắng, khuôn mặt thanh tú. Gia đình thuộc dạng quyền quý, đã tốt nghiệp đại học được 3 năm, hiện đang làm trưởng phòng kinh doanh ở công ty danh giá nhất thành phố. 26 tuổi nhưng vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai, tuyệt đối không hiểu biết chuyện tình cảm.

Lộc Hàm xoa xoa cằm, buột miệng phán thêm một câu phụ họa : "Tuyệt" ![

Đúng loại anh thích, đúng kiểu anh cần ![

Lộc Hàm nhếch khẽ môi, tay vuốt lại mớ tóc lộn xộn trên đầu, sau đó đẩy chiếc ghế ra phía sau, định bụng đứng dậy. Đột nhiên, tầm mắt của anh bị che chắn bởi một bóng đen cao lớn khác, bóng đen còn phát ra tiếng nói sặc mùi chết chóc. Lộc Hàm kinh ngạc kêu lên một tiếng, cả người mất thăng bằng ngã ra sau , tay nhỏ theo phản xạ quơ quơ điên loạn, bộ dạng xấu xí vô cùng khiến cho những thực khách trong quán không nhịn được cười to mấy tiếng.

Mà tên vô duyên chẳng những không có hành động giúp đỡ tốt đẹp gì, lại còn ung dung hạ mông ngồi xuống, cười cười đầy khả ố !

Lộc Hàm đau đớn bám vào thành ghế, mặt mũi hằm hằm ném lửa giận về tên kia.

Con mẹ nó, anh thực muốn chửi bậy, chửi cho sướng mồm, chửi cho thằng tiểu tử trước mặt phẫn uất mà đi tìm đường chết thì càng tốt !

Không được ! Lộc Hàm tự cắn lưỡi , phát hiện ánh nhìn tò mò của mục tiêu ở đằng xa đang hướng vào mình liền bình tĩnh ổn định chỗ ngồi, mọi từ ngữ chợ búa trong đầu đều nhanh chóng nhét gọn vào một góc. Anh phải giữ hình tượng, phải giữ hình tượng.....

Lộc Hàm vuốt tóc lần nữa, hạ thấp giọng hỏi:

- Ban nãy cậu nói gì tôi không nghe rõ !

- Tôi có nói gì sao ????

Tên kia bày ra biểu cảm vô tội, 2 mắt trợn tròn ngạc nhiên nhìn anh.

Lộc Hàm hít vào mấy cái, cố nặn ra nụ cười dịu dàng :

- Vậy có lẽ tôi nhầm. Xin lỗi sao cậu lại đứng chắn trước mặt tôi ?

- Tự dưng muốn thôi.

- Tôi và cậu có quen nhau sao?

Mặt Lộc Hàm xám xịt, ngữ điệu đã đắng ngoét mất 5 phần. Anh vuốt mặt ngẫm nghĩ, bao nhiêu lâu cũng không thể nhớ ra mình cùng tên này đã gặp mặt bao giờ. Tiểu tử kia tỉnh bơ:

- Bây giờ quen !

- Vậy xin phép. Tôi không có thói quen giao du như thế. Hiện tôi đang có việc bận, cậu vui lòng dời đi !

Lộc Hàm nhã nhặn mỉm cười,nói mấy lời khách sáo với cậu bé ở trước mắt, trong đầu không ngừng hô lên mấy tiếng "cút", "xéo","thằng oắt con hỗn láo"......

Tên kia lại không hề có ý định nghe lời, mặt trơ trơ hất về sau lưng, khóe môi mấp máy tinh nghịch :

- Sao? Mục tiêu mới kia đúng không?

Lộc Hàm không trả lời.

- Tôi nói không đúng sao? An Kì, con gái của Võ Kì An. Gia thế tốt đẹp, công danh sáng ngời lại xinh đẹp, kiều diễm. Chẳng trách Lộc Hàm cao thủ tình trường đây lại cất công mất cả tháng tìm hiểu, dựng kế hoạch cưa cẩm.

- Cậu biết gì về tôi?

Lộc Hàm nhíu mày, đưa ánh nhìn đầy cảnh giác về phía đối diện. Anh tuy có chút điều kiện, mặt mũi có tí sắc đẹp nhưng xem kĩ cũng chỉ là gã sinh viên năm cuối bình thường, càng không phải dạng hotboy nổi tiếng gì cho lắm. Anh thật không nghĩ mọi hành động, việc làm hàng ngày của anh đều được săn đón, trao đổi sôi nổi trên mạng như ca sĩ, diễn viên đâu.

Tiểu tử kia cười cười mờ ám, tự tiện cầm lấy cốc trà sữa còn mới nguyên trên bàn hút vài lần, sau đó mới chậm rãi nói:

- Lộc Hàm, 23 tuổi, sinh viên năm cuối Đại học Âm nhạc - Mỹ thuật khoa thanh nhạc. Sinh ngày 20 tháng 4 năm 1990 - cung Bạch Dương. Hâm mộ đội bóng MU. Từ khi vào đại học đã có 30 bạn gái, mỗi bạn gái trung bình hẹn hò trong vòng 2 tháng. Ngoài ra...

- Thôi đủ rồi - Lộc Hàm bực tức ngắt lời, cảm thấy giống như bản thân đã bị theo dõi suốt thời gian dài.

Anh liếc mắt vào bảng tên vàng chói trên bộ đồng phục trắng tinh của thằng bé, khinh bỉ vất ra một câu :

- Ngô Thế Huân, học sinh trung học. Này, chẳng nhẽ nhà trường không dạy cậu điều gì khác ngoài cách mặc quần áo, chải tóc, đến trường và soi mói đời tư người khác à?

Thế Huân cười đến mặt đỏ bừng:

- Lộc Hàm cao thủ lại đanh đá giống như thiếu nữ bị trêu trọc thế này à? Haha, quả thật không ngờ.

- Im ngay !

- Kìa, mặt anh còn xấu hổ đến đỏ lên kìa?

Lộc Hàm lập tức giật mình rút điện thoại lên soi soi, thấy da mặt mình vẫn một màu đen u ám liền quắc mắt quát :

- Đồ điên. Cười đi, tôi không rảnh so đo với trẻ con như cậu.

- Tôi không phải trẻ con.

- Vậy cậu muốn gì?

- Theo đuổi anh.

- Tôi không phải gay.

- Nhưng tôi thì có !

- Xin mời đến bar đồng tính gần nhất giải quyết nhu cầu.

- Tôi chỉ cần anh.

- Vậy về nhà mà nằm mơ.

Lộc Hàm nói xong, nhanh chóng thu dọn đồ cho vào túi, kiên quyết bước ra ngoài. Thế Huân cũng không có ý giữ chân, chỉ ngoan cố hét vọng theo :

- Tôi chỉ muốn theo đuổi anh. Lộc Hàm, anh chắc chắn không thoát được đâu....

-----------------------------------------------

Lúc Lộc Hàm tỉnh dậy đã là quá trưa, cả thành phố đã chìm ngập trong sắc nắng.

Anh rời giường, ngật ngưỡng bước về phía nhà tắm, mất 10 phút sau mới chậm rãi đi ra, trên tay còn cầm thêm cả chiếc điện thoại.

Lộc Hàm 2 mắt sáng bừng nhìn số liên lạc của mĩ nhân hôm qua đã được gửi trong hộp thư đến, ngón tay linh động nhấn bàn phím viết ra một câu tâm đắc.

À ha, bước đầu tiếp cận thế là tạm ổn !

Lộc Hàm vui vẻ đặt điện thoại xuống, hào hứng mở tủ lạnh lấy vài miếng thịt nguội và bánh mì.

"Ting ting"

Ngay khi màn hình còn chưa kịp tắt đèn thì điện thoại ở bên cạnh Lộc Hàm đã báo có tin nhắn mới.

Quái lạ ! Anh cắn môi tự vấn. Không phải do mĩ nhân lâu ngày thiếu thốn tình cảm cho nên vừa thấy mấy dòng sặc mùi sến súa cửa anh đã lập tức bị mê hoặc đấy chứ?

Lộc Hàm lắc lắc đầu, ngón cái nhấn vào kí biểu tượng bức thư vàng chóe.

" Chào Tiểu Hàm xinh đẹp. Thiếu gia họ Ngô chúc anh buổi sáng vui vẻ <3"

Choáng váng !

Lộc Hàm bất ngờ đến đơ mặt.

Số điện thoại lạ hoắc, dòng tin nhắn lạ hoắc. Lại còn cái chết mẹ gì mà Tiểu Hàm xinh đẹp. Thật giống gọi một con chó !

Lộc Hàm tóc tai dựng ngược, thô bạo ấn vào màn hình :

- " Ngô Văn Cẩu?"

Lập tức lại có tin trả lời.

- " Không phải. Là Ngô Thế Huân đẹp trai, quyến rũ. Tiểu Hàm nên nhớ tên này đi"

"Ngô Thế Huân" !

Lộc Hàm cảm thấy có chút quen thuộc với cái tên này.

Phải rồi, thằng oắt gay ở quán cafe !

Lộc Hàm nghĩ đến đây rùng mình một cáo, cả người tràn ngập cảm giác chán ghét.

-"Cút"

Anh nhắn tin cuối, sau đó bực bội vất điện thoại sang một bên.

Mới sáng sớm đã đen đủi thế này, chắc chắn cả ngày nay sẽ nhàm chán chết mất.

---------------------------------

Lộc Hàm bước từng bước xuống cầu thang chung cư, tay chỉnh đi chỉnh lại chiếc tai nghe đang áp lên tai.

Vì hôm nay có tiết quan trọng, không thể trốn ở nhà nên anh đành phải lóc cóc vác thân xác đến trường thế này. Lộc Hàm thở dài, cảm thấy việc đi học với hàng đống quyển sách thế này đúng là cực hình.

- Chào Tiểu Hàm !

Lại là một bóng đen chắn đường, lại cái kiểu xuất hiện chết tiệt ấy.

Lộc Hàm tim thót lại một tiếng, 2 mắt trợn ngược vì giật mình.

Thằng oắt đấy, anh biết là nó mà. Đồ bệnh hoạn, biến thái, 2 lần làm anh suýt chết. Lộc Hàm cau mày, gắt lên một tiếng:

- Bỏ cái kiểu xưng hô đấy đi và tránh ra !

- Không. Tiểu Hàm đi học à? Đi chung đi.

- Cút ra !

- Không, đi học chung nhé !

Lộc Hàm thở hắt ra một tiếng, biết việc tranh cãi với thằng nhãi này là phí phạm vô cùng. Anh hất mái tóc hạt rẻ của mình sang một bên, chạy một mạch về phía cuối đường.

Thế Huân quan sát biểu hiện trẻ con của Hàm Hàm, khóe môi không tự chủ vẽ thành một nụ cười.

Người con trai này........thật đúng là con mồi thú vị mà !

--------------------------------------

Lộc Hàm mệt mỏi lê đôi chân ra khỏi cánh cổng sắt to lớn, 2 mắt mơ màng không thấy đường lối phía trước.

Huhhuhu, một thân vật lộn với 5 tiết học, bụng dạ thì rỗng tuếch, cơn buồn ngủ lại thi nhau kéo đến, Lộc Hàm anh thật không phải thần thánh mà chịu đựng được.

Anh bực bội vỗ vỗ vào cái bụng, dáo dác nhìn quanh, cố tìm kiếm cho mình một quán ăn gần nhất.

Phía đằng xa đột nhiên xuất hiện một chiếc xe moto phân khối lớn, đèn pha sáng chói chiếu loạn lên thị giác của Lộc Hàm. Anh khó chịu che mắt, miệng bắt đầu lẩm bẩm chửi rủa tên tài xế dở người.

Chiếc xe bất ngờ dừng lại ngay trước thân hình nhỏ bé của Lộc Hàm, người thanh niên trên xe lật kính mũ bảo hiểm, lên tiếng trêu trọc:

- Nhận chở hàng giao tận nhà miễn phí đây.

Lộc Hàm chưng hửng, nhận ra ngay chất giọng đểu giả kia là của ai liền quay lưng lại, không đáp nửa câu.

- Lên xe đi, tôi đưa đi ăn.

- Không đói !

"ọt ọt ọt"

Vừa kịp lúc Lộc Hàm mạnh mồm tuyên bố từ chối thì cái dạ dày lập tức phản bội chủ. Huhuhuhu, anh vốn không sống thất đức mà sao cuộc đời không có chút tốt đẹp thế này.

- Cái bụng sắp nhão ra rồi đấy, lên xe nhanh tôi đưa đi ăn thịt bò rán.

Thế Huân nhịn cười, dùng tay ném chiếc mũ bảo hiểm màu đen về phía Lộc Hàm.

Lộc Hàm cắn môi suy nghĩ một lúc. Cuối cùng vẫn ngoan ngoãn trèo lên phía sau xe Ngô Huân.

Haiz, rốt cục tự trọng vẫn không thể đem ra làm thức ăn, thân anh cũng còn phải sống nữa. Nên bữa ăn hôm nay coi như nằm mơ một tối đi, sáng mai tỉnh dậy sẽ lập tức giả ngu mà quên hết !

[

Cả 2 bước vào một quán ăn nhỏ ở phố xyz, chọn chỗ ngồi gần cửa sổ và gọi mấy món đơn giản. Lộc Hàm chẳng còn để ý tới cách bài trí của quán này như thế nào nữa, đôi mắt chỉ chăm chăm vào gian bếp đang bốc mùi hấp dẫn kia.

Thế Huân thành thạo dùng giấy mềm lau đũa và bát, buồn cười nhìn Lộc Hàm vặn vẹo như sâu đo ở phía đối diện:

- Mĩ nhân An Kì đã có tiến triển gì chưa?

Nghe Thế Huân hỏi, Lộc Hàm lúc này mới sực nhớ ra mục tiêu của mình sáng giờ đã bị bỏ quên. Anh ngao ngán mở điện thoại, khóe miệng giật giật kinh ngạc khi chạm vào thư mục thư mới.

"From : Mĩ nhân thứ n

Anh là loại ăn tạp lưỡng tính à? Rõ ràng hôm qua vừa ngồi tư tình với người con trai. Còn để bạn trai gặp tôi nói mấy câu ngớ ngẩn. Hôm nay đã mặt dày nhắn tin đưa đẩy với tôi. Thô bỉ. Xin mời tránh xa tôi ra !"

Lộc Hàm thộn mặt !

Lưỡng tính ? Bạn trai? Cái này lần đầu anh mới được nghe đấy !

Khoan ! Lộc Hàm hằn học liếc mắt sang phía Thế Huân, gằn giọng hỏi:

- Cậu đã làm cái gì?

.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net