Chưa Thôi Bẽ Bàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có thể, chị đã đúng.

Quân đồng minh đã tấn công vào Okinawa. Những con chim sắt B29 đến ném bom và máy bay trinh sát của Mỹ thực hiện thu thập không ảnh.

Hàng người dài nối đuôi đi tránh nạn lẫn với tiếng loa báo động từ cột phát thanh cao to như cây tre mà cư dân Okinawa đều hếch mũi tự hào.

Từ sáng sớm, Okinawa vẫn đang chìm vào giấc ngủ bỗng vang lên một tiếng thật lớn. Tiếng đùng đoàng, xèo xèo vang trong trời không và cả tiếng báo động đã làm cho cư dân trên đảo Okinawa náo loạn.

Nhận ra có điều gì đó không ổn, khuôn mặt người lớn thì khắc khoải và lo âu, trẻ con thì khóc rống lên vì sợ hãi.

Trong hàng người, em thấy mình lọt thõm. Em, Chou Tzuyu cứ thế sống khép kín, tránh lọt vào tầm mắt của bất cứ ai. Chẳng còn nụ cười, em thấy mình như một đứa đê tiện, xấu xa, trùi trụi trần truồng như nhộng trước bao ánh mắt chán ghét.

À phải, chưa thôi bẽ bàng.

Chẳng còn vọng lại tiếng chim toucan lảnh lót, réo vang. Chẳng còn thảm cỏ xanh mướt. Chẳng còn có kẹo bông gòn trắng tinh. Và cũng chẳng còn chị.

Không khí đặc quánh lại, nhưng em không cảm thấy sợ hãi hay cuống quýt. Khi người ta nhận được điều tồi tệ hơn, thì họ mới thấm thía được cái mà mình đang được tận hưởng chí ít là còn tốt đẹp.

Nhưng tận hưởng kiểu này cũng chẳng vui vẻ tí nào.

Bình thường, chín tuổi vẫn là trẻ con đúng không? Em bỗng chốc nghĩ vậy, bởi lẽ em quá đỗi khác biệt. Em biết là em khác biệt, nhưng không biết em khác biệt nơi đâu. Cũng hệt như cách người lớn cảm thấy mình đã và đang mất đi một thứ quan trọng, nhưng nghĩ mãi cũng chẳng thể biết đó là gì.

Khung cảnh đó cứ như được đóng khung lại, gần nhưng xa xăm.

Em nhìn thấy chị và gia đình. Trong tim kẽo kẹt tiếng thống khoái trọ trẹ. Trời vẫn mãi mãi xanh, chim vẫn mãi mãi hót, mây vẫn mãi mãi trôi. Không gian vô tận và thời gian vô cùng. Đó là một quy luật.

Vậy cớ sao trong lòng lại nổi mầm ghen?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net