Chương 101.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhã Nghiên đưa tay lên lau giọt nước mắt vừa rơi xuống hỏm má của Sa Hạ.

"Tôi biết, em...ờ em...đừng khóc. Em khóc làm tôi khó xử quá đa"

"Sao mà không khóc được chớ? Lỡ...trời ơi...thiệt tình"- Sa Hạ quýnh lên

Nhã Nghiên ôm Sa Hạ vào lòng dỗ dành:

"Không sao mà. Công việc này quan trọng, có ích lắm đó đa. Em...đừng lo quá"

"Hết việc làm rồi sao chứ? Lại đi làm giao liên"

"Chứ...tôi làm gì được đây, tôi không đánh đấm gì được cơ mà. Chỉ còn việc giao liên làm liên lạc dẫn đường thôi, tôi chắc chắn sẽ làm tốt mà. Không có chuyện gì với tôi được đâu"- Nhã Nghiên nói ngọt dỗ Thái Anh

"Nhưng vừa cực vừa nguy hiểm...mình thì dáng vóc mảnh khảnh như vậy. Đó giờ cũng có động tay động chân làm việc nặng trong nhà đâu. Giờ làm giao liên...bảo sao em không lo được đa"- Sa Hạ nói trong nước mắt giàn dụa

Nhã Nghiên chau mày đưa tay lau khóe mắt cô lần nữa:

"Ngoan ngoan, không sao mà. Chỉ cần giúp ích được cho quân mình...tôi cực cỡ nào cũng làm được mà. Còn em, thì đừng lo quá. Em phải tin tôi chớ"

"Thôi, mình nằm xuống ngủ chút đi. Thức cả đêm rồi"- Sa Hạ cuối cùng cũng nín khóc

"Em hứa với tôi...đừng lo quá nha"

"Ngủ đi mà"- Sa Hạ vuốt vuốt mái tóc của Nhã Nghiên

Nhã Nghiên mới an tâm nằm xuống nghỉ ngơi. Sa Hạ thì vẫn ngồi đó nhìn Nhã Nghiên, cô kéo mền lên đắp cho Nhã Nghiên.

Làm sao mà yên lòng được khi người mình yêu phải ra chiến trường làm công việc nguy hiểm như thế. Cô ở đây làm sao mà biết được Nhã Nghiên ở ngoài đó ra sao, đối mặt với những gì. Sa Hạ càng nghĩ tâm trạng lại càng chùn xuống hơn. Cô ngồi đó nhìn Nhã Nghiên thiếp đi mất một hồi lâu mới nằm xuống cạnh, cô đưa tay ôm lấy eo của Nhã Nghiên. Kéo sát Nhã Nghiên vào trong lòng mình, cô đặt cằm lên vai của Nhã Nghiên.

"Em làm sao mà có thể không lo lắng cho mình được hả mình!!!"

---

Sáng hôm sau...

Sa Hạ thức sớm hơn Nhã Nghiên, cô ngồi nhìn Nhã Nghiên. Nhã Nghiên hôm qua cả đêm mới về nên giờ vẫn còn say giấc. Sa Hạ vuốt ve mái tóc của Nhã Nghiên sang một bên, nhìn gương mặt của Nhã Nghiên lúc này sao cô thương quá. Không biết chừng nào Nhã Nghiên mới rời đi, nghĩ tới hai người sắp ly biệt. Lòng cô cứ bồn chồn không thôi.

"Đột nhiên bây giờ...còn nằm sát bên như thế này. Đùng một cái...người ở trong đây người ở ngoài chiến trường. Còn xa cách hơn lúc Nhã Nghiên sang Pháp nữa. Haizz...phải làm sao đây chứ!!"- Cô cứ ngồi nói lầm bầm

Nhã Nghiên tờ mờ mở mắt ra nhìn cô:

"Hmmmm...em dậy rồi hả? Mấy giờ rồi, chắc trưa lắm rồi hả?"

Sa Hạ lắc đầu:

"Không không, bây giờ còn sớm lắm. Mình nằm xuống ngủ tiếp đi"

"Ừm, tôi cũng còn hơi buồn ngủ. Chắc ngủ thêm một lát"- Nhã Nghiên quay sang một bên vẻ mặt uể oải

"Vậy mình ngủ đi, để em xuống bếp làm gì ngon ngon đem vào đây cho mình ăn"- Sa Hạ đứng dậy nói

"Ờ, cám ơn em"

Sa Hạ đi ra khỏi phòng. Cô đi xuống bếp làm gì đó cho Nhã Nghiên thì gặp Tỉnh Đào. Tỉnh Đào thấy sắc mặt Sa Hạ không tốt nên hỏi han:

"Chị...nhìn mặt chị có vẻ không tốt, có chuyện gì sao?"

"Ờ có gì đâu, tôi không sao mà"- Sa Hạ cười gượng nói

"Bộ Nhã Nghiên có gì sao chị?"- Tỉnh Đào nghĩ chắc có liên quan đến Nhã Nghiên

Sa Hạ lắc đầu:

"Không sao mà, Nhã Nghiên không có gì hết á. Em đừng lo"

"Ờ, có gì cần giúp thì chị cứ tìm em"

"Cám ơn em. Mà...em với cậu hai sao rồi?"- Sa Hạ hỏi sang chuyện khác

Tỉnh Đào cúi đầu cười ngại, đương nhiên trong nụ cười đó có xen lẫn một chút hạnh phúc.

"Thì cũng bình thường hà chị"

"Nhìn mặt em vậy...chắc có lẽ cậu hai săn sóc cho em nhiều lắm đúng không? Nhìn em vui vậy mà"- Sa Hạ cũng vui lây nói

"Dạ, ảnh tốt lắm chị"

Đúng lúc cậu hai đi tìm Tỉnh Đào:

"Tỉnh Đào ơi...em đâu rồi?"

"Em đây nè"- Tỉnh Đào quay ra

"Kiếm em có gì không?"- Ngọc Bảo hỏi tiếp

"Tại anh không thấy em nên đi tìm. Em đang nói chuyện với Sa Hạ à?"- Cậu hai đi tới nói

"Dạ"

Sa Hạ nhìn hai người họ giờ đã quấn quýt lấy nhau như thế vừa tủi vừa mừng. Cô cười gượng rồi cúi đầu nấu đồ ăn. Tỉnh Đào đẩy đẩy cậu hai:

"Thôi anh đi lên đi, để em với chị Sa Hạ dưới đây được rồi"

"Ừa vậy anh đi lên, em dưới đây nấu nướng cẩn thận đó"- Cậu hai trước khi đi không quên dặn dò

"Dạ em biết rồi mà"

.

Bên nhà vợ cũ của cậu cả...

Cậu cả cuối cùng cũng có dịp ngồi xuống nói chuyện lại với gia đình của vợ mình. Tuy hai ông bà có vẻ vẫn còn chưa nguôi ngoai chuyện cậu vu oan cho Đa Hân rồi đuổi cô về trong ấm ức nhưng cậu cả bây giờ mười phần hết mười phần đều vô cùng chân thành.

"Dạ thưa cha, mẹ..."

"Ai cha mẹ của cậu?"

"Dạ thưa hai bác...con biết con làm thế với Đa Hân là sai, con xin nhận hết lỗi sai về mình. Con cũng đã xin lỗi Đa Hân rất nhiều rồi. Nên giờ...con muốn nói chuyện rõ ràng với hai bác. Con mong hai bác...có thể tha thứ cho con"- Cậu cả đứng khép nép, hai tay đan lại nói

Hai ông bà nhìn thái độ của cậu cả thì nhìn nhau.

"Sao đột nhiên cậu lại tới đây xin lỗi con gái tôi và gia đình tôi? Tôi nghe nói không phải cậu đã lấy người khác rồi sao?"- Bác trai nói

"Dạ, con với cô ấy đã li dị nhau lâu rồi. Bác đừng hiểu lầm. Chuyện đó thực sự...ờ con cũng không biết nói sao nữa. Nhưng mà, con muốn cùng Đa Hân làm lại từ đầu"- Cậu cả gãi đầu nói

"Cậu bỏ con gái tôi một lần rồi, sao chúng tôi tin cậu được nữa đây?"

"Mong hai bác hãy tin con, con thực sự thành tâm muốn làm lại từ đầu với Đa Hân. Con sẽ không đối xử như vậy với cô ấy nữa đâu. Mong hai bác chấp nhận và tha thứ cho con ạ"- Cậu cả trước nay ít cúi đầu với ai nhưng giờ cậu lại cúi đầu mình xuống thấp

Đa Hân đứng kế bên cha mẹ mình nhìn cậu cả như thế cũng mềm lòng nói giúp cho anh:

"Cha mẹ, anh ấy đã nói vậy rồi thì...cha mẹ bỏ qua chuyện cũ đi ha. Anh ấy thành tâm vậy mà"

Hai ông bà ngước lên nhìn cô rồi nhìn cậu cả:

"Cậu có xin lỗi con gái tôi đàng hoàng không đó?"

"Dạ có mà, có mà. Hai bác yên tâm"- Cậu cả gật gật đầu

"Thôi được rồi, nếu như con gái tôi cũng nói giúp cho cậu thì chuyện này chúng tôi bỏ qua. Còn chuyện cậu với con gái tôi thì liệu cơm gắp mắm đó, còn làm con gái tôi buồn nữa thì cậu đừng có trách. Nhà tôi tuy không quyền thế bằng nhà cậu nhưng con gái nhà tôi là con gái một, cũng là lá ngọc cành vàng. Làm nó buồn thì cậu không xong chuyện với tôi đâu"

"Dạ con biết rồi bác, con cám ơn hai bác đã tha thứ cho con"- Cậu cả vui mừng gật gật đầu

///


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net