Đứa Con Của Thần Rừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yuki để ý rằng hằng năm cứ vào mùa đông, tuyết phủ trắng mọi nơi là Mizuki - người bạn ấu thơ của cô lại ôm 1 bó tử đằng lên ngọn núi phía bên kia bờ sông cách xa thị trấn. Nơi đây ban đầu cũng là 1 khu rừng rộng lớn, vì dân đến sống nên phá đi gây dựng nhà, trồng trọt, chăn nuôi, trở thành 1 thị trấn lớn như bây giờ.

Điều Yuki muốn nói rằng cô ấy nhất định phải đi vào mùa đông, không phải mùa nào khác với 1 loại hoa nào khác. Khá kỳ lạ. Cô từng hỏi Mizuki nhưng đáp lại chỉ là nụ cười buồn. Thêm nữa cô nàng sẽ mặc 1 bộ kimono màu hồng và khoác trên mình chiếc haori ngắn màu trắng bạc, y như mái tóc kỳ lạ của cô vậy.

Yuki từng nghĩ cô chọn hoa tử đằng vì nó có màu tím, màu mắt của cô, nhưng cô ấy đã tâm sự khi 2 người đi cùng nhau lên núi cuối năm đó.

" Cha mình đã gặp mẹ lần đầu dưới gốc cây tử đằng duy nhất trong khu rừng này. "

Mizuki đã nói vậy.

Nghe kể rằng.

Khu rừng từng trải qua 1 vụ cháy lớn khoảng 10 năm về trước, nơi mà mọi sinh vật sống rất hài hòa.

Có 1 nữ thần cai quản nơi ấy.

Tên nữ thần ấy là Kamado Nezuko.

Nàng từng xuất hiện tại thị trấn họ ở, trước khi nó được gầy dựng như hiện tại. Nàng đẹp lắm, vẻ đẹp thuần khiết và sự dịu dàng vô bờ bến làm say đắm cánh đàn ông.

Nàng là hiện thân của khu rừng.

Và vì kinh hãi sự tàn bạo của loài người, thẳng tay san phẳng nơi mẹ cô quản mà lui mình bỏ chạy.

Không thể rời đi, vòng tuần hoàn nối tiếp, rồi sự sống mới lại xuất hiện, vạn vật sinh sôi và chết đi, dần dần trở thành những người bạn tri kỉ, những linh hồn sát cánh bên nhau.

Với họ, cô cảm thấy hạnh phúc, không tị nạnh, không giết chóc, không cô đơn, cứ nghĩ rằng mình sẽ sống như vậy mãi mãi, cho đến khi gặp người ấy.

Người đàn ông ấy tên là Shinazugawa Sanemi.

1 vị tiều phu nghèo, dáng người cường tráng và làn da khỏe mạnh.

Cha mẹ chàng mất vì dịch bệnh, mấy đứa em vì nghèo đói đều chết cả, còn mỗi mình chàng lăn lộn trên cuộc đời. Vì khổ cực mưu sinh mà thân mình đầy sẹo, lại không được chỉ bảo cẩn thận đâm ra tính tình thô lỗ, người ngoài nhìn vào ghê sợ, quanh năm không ai bầu bạn, thui thủi 1 mình.

Lần đầu họ gặp nhau là vào 1 ngày đông lạnh giá.

Sanemi lên rừng đốn củi để bán, chọn loại gỗ tốt xài bền mà chẳng thấy, tiến sâu vào kiếm tìm. Gió buốt và tuyết dày, ấy làm lạ khi vẫn còn 1 cây tử đằng ra hoa trong tiết trời khắc nghiệt. Lặng đi 1 lúc, anh quyết định đốn 1 cây to cạnh đấy, đột nhiên nghe tiếng ai gọi.

" Xin chàng hãy dừng tay, đừng lấy đi nơi ở của những chú sóc, tiết trời rất lạnh, bọn họ đều cần nơi chú ẩn! "

Anh ngẩng đầu, 1 thiếu nữ mặc bộ kimono màu hồng với chiếc haori đen huyền ngồi trên cây, cặp mắt lo lắng dõi theo từng chuyển động của kẻ lạ.

" Cái quái.. Cô là ai?!! " Anh cau mày.

" Chàng đừng chặt cái cây đó, trên đấy có chim và sóc làm tổ, mất nó bọn họ không qua nổi kì này, xin chàng hãy hiểu cho. "

Nezuko nuốt nước bọt.

Sanemi khó chịu. Đã lặn lội đến đây trong tình hình này, không được gì còn bị nói này nói nọ bởi 1 phụ nữ kỳ quặc.

" Tại sao tôi phải làm thế?! "

Anh đáp lại người con gái lạ mặt.

" Vạn vật đều có sự sống, có linh hồn, cũng như có cảm xúc cảm giác. Những sinh vật kia tuy nhỏ bé nhưng lại trân quý vô cùng, nếu phải rời bỏ căn nhà yên ấm thì họ chết mất. Em biết chàng không thể chấp nhận được vì mưu sinh, chỉ mong chàng hãy chịu khó, sẽ có cách nào khác. "

Đã bao lâu rồi từ lần cuối nàng giao tiếp với con người nhỉ?

Vốn tính thiếu kiên nhẫn, anh phát cáu.

" Ở cái thì này, cô muốn tôi thế nào, không chặt nó tôi kiếm đâu ra tiền trang trải cuộc sống!! Sóc, chim cái đ*o gì, tôi không có thời gian với 1 người phụ nữ điên khùng!!! "

Quen mồm, chàng chửi đổng lên, nhiều từ ngữ khó ngửi hơn mấy từ liệt kê bên trên.

Xem chừng người bên dưới rất khó thuyết phục qua cách nói chuyện thô lỗ. Nàng bèn tụt xuống, dù sao đối diện nhau vẫn là cách thể hiện sự tôn trọng.

Nam nhân trước mặt tóc trắng bạc, con ngươi màu tử đằng trầm đục, quần áo vá chằng đụp không đủ giữ ấm, bận chiếc haori ngắn, mặt có vết thẹo dài nếu không dòm dung mạo khôi ngô.

1 người bị số phận chèn ép đến tận cùng.

Cây rừng bực tức vì kiểu ăn nói lỗ mãng của Sanemi mà rung cây, tuyết đổ xuống lấp lên người anh, cái lạnh tê tái ập đến bất ngờ. Anh cố hít thở, nơi này bất bình thường và toàn kẻ quái dị, định lại tình huống rồi thoát khỏi chỗ tuyết, tức giận gào thét. Nezuko bị anh làm sợ hãi mà vô tình khiến cho tuyết đổ xuống anh, lấp đến mất dạng.

" Chết rồi, mình đã làm gì thế này?! " Nàng cuống quýt gạt lớp tuyết ra, đã không khiến người bỏ ý định thì thôi lại còn làm nổi giận " Thấy chàng ấy rồi. "

Đưa chàng về là điều không thể, nàng bèn khoác vai, đỡ chàng về nhà mình, dụng cụ cồng kềnh nên đành bỏ lại, sợ đánh động thú rừng.

Dù là thần nhưng vóc người cao lớn của Sanemi vẫn khiến nàng chật vật.

Trời càng tối, đêm xuống càng lạnh, gió ngày càng mạnh, liều mình ra đường là muốn về cõi hư vô...

...

Nắng lên cao ấm áp, tuyết cũng tan bớt, trời dù vẫn dày mây nhưng không đáng bận tâm nhiều.

Ở 1 căn nhà gỗ nhỏ trong rừng sâu, nam nhân đang say giấc nồng thì bị tiếng động lạ làm tỉnh. Hé mắt mệt mỏi nhìn xung quanh, anh nhận thấy mình được đắp mền ấm và nằm ở nơi lạ lẫm nào đấy. Nhà cửa ngăn nắp thoáng đãng, không gian tĩnh lặng, chủ nhân của nó hẳn là người giản dị.

" Chàng tỉnh rồi à? "

Sanemi giờ mới để ý Nezuko đang loay hoay nấu nướng, cô thường chỉ thưởng thức trái rừng và sương sớm đất trời đâu có nghĩa cô chưa vào bếp. Mấy món đạm bạc thôi nhưng ngửi mùi cũng khiến bụng anh sôi òng ọc, anh chợt nhớ ngày hôm qua chưa bỏ bụng cái gì. Cô nàng bưng khay đồ ăn đến trước mặt anh, mỉm cười gắp 1 miếng " A nào! "

Thiếu nữ mắt đỏ tựa ngọn lửa, da trắng nõn nà, tóc dài đen huyền điểm cam phần đuôi, khuôn mặt như tỏa sáng. Đêm qua tuyết dày đặc, anh không rõ mặt mũi nên nào biết được người ấy trông sao. Anh cũng từng kiếm tìm hạnh phúc, khổ nỗi người chịu lấy đâu, kiếm sống mải mê chả để ý quanh mình, cũng chưa từng thấy dung mạo như vậy xuất hiện trong vùng. Người con gái đối diện như quên mất hành xử của anh, dịu dàng cho anh ăn uống hồi sức. Từ khi mất đi gia đình, chưa bao giờ được ai đối xử tử tế thế này.

Sanemi im lặng để cô chăm sóc mình, cô thì rất vui khi người ấy không cau có chửi rủa gì.

" Chàng tên gì vậy? " Nàng phá vỡ sự im lặng giữa 2 người.

" Shinazugawa Sanemi. " Anh quay mặt đi chỗ khác, né tránh ánh mắt của cô.

Cô nàng nhoẻn miệng cười, nụ cười có thể khiến người ta bối rối cực mạnh " Ta là Kamado Nezuko, vị thần cai quản khu rừng này. "

Thần rừng sao? Anh từng được mẹ kể chuyện về các vị thần trước khi đi ngủ, rồi khi họ mất đến lượt anh kể cho các em nghe. Người thấy không biết diễn tả, người chưa gạt tay ngờ vực. Là 1 đứa trẻ thì ắt tò mò, dù vậy đâu ai cũng gặp được họ, mà nếu thì sẽ đạt được gì. Anh nghĩ thầm, chắc hẳn anh đã làm khu rừng giận dữ, may số anh nữ thần là người nhân hậu.

Tạm biệt nàng để trở về thị trấn sau khi đã bàn bạc vài chuyện với nhau, chàng đau đầu suy nghĩ cách giải quyết. Nữ thần hiểu cái lam lũ của chàng, nhưng lại không thể để chàng đốn cây trong rừng được, phải tìm cách khác. Thở dài, có lẽ chàng phải tới khu rừng khác, hoặc bàn lại với nàng ấy.

Tự nhiên trong tâm trí hiện ra bộ dạng của nàng lúc ấy, chàng lại mất tập trung, đành bỏ dở việc về ' nhà '. Gọi là nhà nhưng chỉ là 1 cái chuồng heo bị bỏ từ lâu, làm nơi chú tạm chứ thực sự đâu có nhà, căn nhà tuổi thơ đã bị phá hủy sau 1 trận lũ. Mất tất cả, còn sắp mất việc tới nơi.

Ít ra mấy cái ohagi anh đặt trong bọc không bị hỏng, định bụng để ăn rồi thẩn thơ.

Nàng à?

Phút chốc mặt hắn đỏ như trái cà chua chín mọng.

Xưa nay người trai người gái chưa thành thân kị ở chung, đây chưa duyên tình đã bên nhau 1 đêm. Thân nữ dễ bị đồn thổi vùi dập dù là nhân hay thần, nên xin lỗi lấy lại danh dự, biết đâu nàng lại bị các vị thần khác hiểu lầm.

Nhớ lúc ấy nàng nắm tay van xin, tay nàng ấm lắm, da mịn màng, mềm mềm, môi hồng, cử chỉ dịu dàng... Ôi trời ơi hắn đang nói cái quỷ gì vậy?!?

Đại loại là thâm tâm hắn muốn gì, hắn cũng chẳng tường.

Hắn ta kiếm cớ trở lại, đêm tối là thời điểm thích hợp nhất, không ai để ý, hắn giấu trong mình 1 bọc ohagi, không biết nàng ăn được không.

Hắn mới dặn lòng lời răn dạy của người đời nhưng vẫn lén lút như kẻ phạm tội. Tiến vào rừng bị mấy con cú đuổi đi với sóc ném hạt mà cứ mặt dày chui vào tận trong, làm nàng bị hù lần nữa.

" Chàng làm gì ở đây vào giờ này? " Cô nàng thốt lên 1 cách khó hiểu và kinh sợ.

Sanemi ló mặt ngay cửa sổ, lại nhe răng cười đắc ý, dưới ánh trăng trông mà rợn người.

" Ta mang cho cô 1 chút bánh, coi như lòng thảo đền ơn. "

Không biết ứng xử như nào cho phải, riêng việc ăn nói được như này đã là cả 1 sự cố gắng, anh dúi vào cô 1 bọc bánh thơm mùi non.

Nezuko ngạc nhiên khi người đàn ông này rất tốt bụng, không cáu bẳn, xấu tính như lúc mới gặp.

Chính chủ còn kinh ngạc về chuyện này.

Có rất nhiều chuyện diễn ra, ai mà ngờ tên cục súc khó ưa hàng ngày đều đặn đến nhà vị nữ thần kia để tâm tình. Thần rừng lại rất vui khi có con người bầu bạn, chỉ cho cô ngoài kia đã thay đổi ra sao, ngày ngày hóng trông dáng người cao lớn tới đây.

Gặp nhau khi tuyết rơi đầu đông.

Ròng rã mấy tháng liền chàng ta chạy qua chạy lại, cây cối và thú rừng cũng dịu lòng khi kẻ lạ mặt biết hối lỗi, đồng thời làm nụ cười người con gái kia càng thêm tươi tắn, rực rỡ, thi thoảng ra trái, cho gỗ để chàng kiếm ăn, 1 sự đối đãi hiếm có.

Tiết xuân năm ấy, cây đua nhau đâm chồi nảy lộc, tiết trời se se, chàng với nỗi niềm hướng về căn nhà nhỏ, có nên bộc bạch không?

Hạ quyết tâm, sinh ra là đấng nam nhi chớ chùn bước lo sợ, nếu không thể thì sẽ chẳng hối hận vì tỏ lòng.

" Đã bao lâu kể từ lần đầu ta gặp nhau nhỉ Shinazugawa-san? "

Mắt cô long lanh như ánh trăng, cùng anh ngắm nhìn trời đêm ngàn vì sao.

" Ta cũng không biết. " Anh đáp lại.

Mùa xuân là mùa của sự sống, là sự khởi đầu, là 1 mối tình chớm nở, đâm hoa kết trái.

Anh nắm lấy đôi bàn tay của nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, trong sáng và ngay thẳng, tâm hồn người con gái anh thương.

Nếu có thể.. 1 cuộc đời giản dị, 1 gia đình nhỏ ấm cúng, những đứa con khỏe mạnh và tiếng cười giòn giã đầy hạnh phúc.

" Kamado Nezuko. " Anh chắc nịch, và đầy hy vọng " Em có muốn cùng anh gầy dựng 1 gia đình và hạnh phúc bên nhau mãi mãi không? "

Hắn đã cố gắng hết sức, đây là tất cả những tình cảm mà hắn dành cho nàng, người đã thay đổi cuộc đời của hắn.

Tầm nhìn bị nhòe đi, mắt nàng ngấn nước. Nàng hạnh phúc lắm, muốn vỡ òa ra. Sự thật nàng cũng mang trong lòng tình cảm từ những lần gặp nhau. Rừng cây và muôn thú thấu lòng cô, cô đơn phương mà chẳng rõ anh cũng vậy.

Chúng ta đều biết rõ câu trả lời.

Họ ôm chầm lấy nhau, theo đà vô ý đổ xuống, rơi vào 1 tình huống đáng xấu hổ.

Nezuko cảm tưởng mình nghe được cả nhịp tim của anh.

Yết hầu Sanemi chuyển động, cái tư thế này không được thanh tao lắm, sát gần nhau đến mức cảm nhận được mùi hương. Nhìn vào khuôn mặt của đối phương, thật kích thích.

Họ biết họ đều ham muốn điều gì...

Thời gian ngắn sau nàng mang thai và sinh ra 1 bé gái. Đứa bé đáng yêu lắm, đặt tên là Mizuki. Con bé sở hữu đôi mắt giống cô nhưng lại mang sắc tử đằng giống cha nó, bây giờ là sự tươi tắn khác xa tông trầm đục ngày xưa. Mái tóc màu trắng bạc lạ kỳ như bông tuyết, cái má bánh bao dễ thương vô cùng.

Sau đêm đó anh chuyển vào trong rừng sống, hàng ngày ra khỏi đây đi làm lụng, khi về quấn quýt bên vợ con, sống 1 đời nhàn nhã. Vợ anh khéo léo lại ham học hỏi, nàng dệt vải đẹp lắm, những bộ đồ họ mặc đều 1 tay nàng dệt lên. Mizuki ngày càng lớn, chốc đã lên 5. Ngoan ngoãn hiểu chuyện, tíu tít chạy vào thị trấn tìm bạn, dù sao đâu thể cách ly với xã hội được.

Khu vực này chẳng ai có màu tóc giống con bé nên nó rất nổi bật, nhiều người dị nghị, điều đấy sẽ được cải thiện dần. Mấy ai biết con gái anh, còn chẳng biết mặt mũi vợ anh ra sao, cô ấy từng trải qua những gì anh hiểu, chỉ là nhìn con hòa mình vào dòng người, cô thấy tủi. Mizuki giống cô y như đúc, bảo con anh không ai tin cũng chả lạ, đứa trẻ dễ mến như vậy, khác với người cha cộc cằn này.

May mắn thay con bé quen với 1 đứa trẻ khác trạc tuổi, gia đình mới từ vùng khác đến sinh sống làm ăn vài năm, 2 đứa thân thiết, hình như đứa bé tên Yuki.

Yuki từng hỏi về cha mẹ Mizuki nhưng cô bé chỉ cười tươi rồi rẽ sang chủ đề khác. 1 đứa trẻ con không suy nghĩ nhiều, Yuki cũng bỏ qua cái tò mò ấy, vui vẻ bên Mizuki. Cha mẹ cô bé cũng là người tốt bụng, quý Mizuki lắm, thương con bé như đứa con thứ 2 vậy.

Đẹp thật đúng không?

Sẽ có 1 ngày cánh hoa tàn, nhưng không phải là hôm nay.

Đâu có nghĩa hôm nào cũng vậy.

Khu rừng nơi gia đình nhỏ ở bị mấy tiều phu khác đốt.

Khó chịu khi cha cô bé ngăn không cho ai lại gần đây, chặt cây đốn củi săn bắt càng không. Bọn họ sinh thù, cho rằng chàng muốn hưởng lợi riêng, không chia sẻ địa bàn hòng kiếm tiền nhiều hơn để trên cơ họ. Đố kỵ nối với đa nghi, họ bàn nhau nếu không ăn được thì đạp đổ, lén theo dõi anh khi về nhà. Nắm được tình hình rồi kéo đến châm lửa đốt rừng tại nhiều hướng khác nhau.

Nezuko đang dệt áo thì rú lên, khuỵu xuống đau đớn. Khu rừng như sinh mạng của cô, rừng bị tổn thương, cô cũng bị tổn thương. Sanemi vội vàng đỡ vợ, nghe được cô thều thào " Có kẻ xâm phạm nơi chúng ta ở, em xin lỗi, em không thể di chuyển được. Xin anh hãy bỏ em lại và tìm con chạy đi, em sẽ chết chung với sinh vật tại đây. "

Bọn ác ôn dưới cơn thịnh nộ của đất trời, lửa bùng lên dữ dội, lan rộng rất nhanh, chặn lối thoát của chúng, bị bao vây tứ phía, kẹt lại theo 2 vợ chồng.

Biết không thể cứu vãn được, Sanemi bèn ôm chặt lấy Nezuko, tư thế đầy sự chở che " Mizuki, con bé đang ở nhà Yuki, em đừng lo lắng, con bé đã thoát khỏi cái tai ương này. "

Con bé bận bộ kimono mới được may giống mẹ, vui vẻ xách 1 bọc vải có họa tiết y hệt đến khoe bạn. Nếu biết việc này con bé lao vào tìm cách đưa họ ra, nguy hiểm đến tính mạng. Họ làm cùng nhau, người kia đi đâu người này theo đó, nhưng có những chuyện ta không thể làm vậy. Con bé còn quá nhỏ, còn cả 1 cuộc đời.

Em hiểu mà đúng không?

" Cha mẹ xin lỗi con, Mizuki! "

Lời cuối cùng dành cho đứa con yêu dấu trước khi bị nhấn chìm trong biển lửa...

Sau hôm vụ cháy xảy ra, Mizuki khóc lóc đến sưng vù mặt và lả đi. Mọi người chỉ biết cha mẹ con bé chết cháy chứ không biết là ai, tro bụi và những bộ xương trơ. Gia đình Yuki quyết định thay mặt chăm nom con bé, đau lòng hứa sẽ dạy dỗ nên người. Đây là 1 cú sốc rất lớn, nếu không có ai bên cạnh Mizuki có thể bị ảnh hưởng vô cùng nặng nề về tâm lý.

Dần dần vết thương trong lòng cũng nguôi ngoai phần nào, con bé lớn lên xinh đẹp, hiền lành lại chăm chỉ. 2 đứa cùng học hành, học nghề phụ giúp người dân nên ai cũng mến, đặc biệt là Mizuki, cô bé lọt vào mắt xanh rất nhiều người, tuy vậy vẫn cười hiền từ chối lịch sự.

Mizuki và Yuki rất thích may vá thêu thùa, bộ đồ hôm ấy cô mặc cũng chính từ miếng vải mẹ để lại và chiếc haori cha hay khoác trên mình. Cô đã rất cố gắng để tạo nên nó, để hằng năm lại về thăm ' nhà ', cảm giác được cha mẹ bao quanh mình, được họ ôm vào lòng vỗ về.

" Mình xin lỗi vì bây giờ mới kể cho cậu, tệ quá đúng không? " Mizuki cười cười.

" Không, cậu không có lỗi, người sai mới là mình. " Yuki lắc đầu. Cô gọi mình là bạn nhưng nỗi đau của bạn thân lại không thấu, có tư cách gì.

Tử đằng sao.

Đôi mắt ấy chẳng còn tia sáng từ chấn thương đó.

Chợt nhìn thấy điều lạ, Yuki khều khều vạt áo Mizuki.

" Mizuki! Mizuki! Hãy nhìn kìa!! "

Ánh nhìn hướng về mỏm đá cách vài bước chân, 1 cái cây nhỏ.

Cây tử đằng.

Mọc trên chính nơi căn nhà của họ ngày xưa.

Hàng lệ lăn dài trên má cô. Cô đang khóc.

Tiếng thầm thì của núi rừng theo ngọn gió, quanh quẩn tâm trí cô. Thật ngọt ngào, thật thân thuộc.

" Cha! Mẹ! Có phải 2 người đấy không? "

Đông qua đi cũng là lúc xuân sang.

Mùa xuân là mùa của sự sống, là sự khởi đầu, là 1 mối tình chớm nở, đâm hoa kết trái...

...

================================

Mong mọi người hãy dành tình cảm cho đứa con đầu lòng của mình. Đây là tác phẩm có sự trợ giúp của cô Ochadec , chứ mình mình làm chắc nó thành thảm hoạ mất ( tính ra khâu thiết kế ý tưởng và nội dung 2 đứa ngang nhau 😆 )

Coi như collab với nhau, mình viết văn buồn cười lắm, đọc chuối thế nào ấy, nhưng cùng otp nên cô ấy đã rất nhiệt tình, và đây là thành quả.

From Ochadec with luv : Hãy để mọi người cùng thưởng thức những câu chuyện hay về đôi trẻ nhé 💜

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net