Vua của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DO NOT REPOST DƯỚI MỌI HÌNH THỨC!
_________________

Trong lòng tên thần cận kề cạnh bên người đứng đầu, toàn tâm toàn ý hiến dâng chỉ có vị vua mà thôi. Tên samurai trung thành không chĩa kiếm về phía lãnh chúa của mình.Vị vua của Sanzu, người mà gã ta toàn tâm toàn ý hướng về chỉ có thể là Mikey. Tuyệt đối trung thành không đổi như ngọn núi vững chắc. Mikey là vị vua của Sanzu hết lòng kính mức, là tổng trưởng đứng đầu băng Phạm Thiên, băng đảng tội phạm khét tiếng nhất Nhật bản. Lừng lẫy với vô số tội ác đầy tội nghiệt. Vậy mà giờ đây, vị vua của gã ta biến mất rồi. Biến mất và hòa mình vào sóng, để từng làn sóng cuốn trôi đi, phiêu dạt giữa biển khơi mặn mà vị muối. Một nơi đẹp đẽ, giữa mặt nước màu xanh và một bầu trời trong trắng như tranh thủy mặc mê hoặc người. Nhìn cảm thấy được thanh thản lắm, con mắt trống rỗng đã nhìn thấy một sắc màu đẹp đẽ giữa chốn màu đen nhấn chìm thân thể nhỏ nhắn. Vị vua ấy, Mikey đã bỏ lại ngai vàng lớn của mình để đến một vùng đất mới. Một chuyến chu du đến vùng đất đi không trở lại. Con đường một chiều không thể trở lại. Cậu đã rời khỏi một thế giới màu đen đục ngầu không ánh sáng, đi trên một con tàu để bỏ mọi thứ đang níu kéo một thân xác mục ruỗng không có linh hồn. Mikey muốn từ bỏ, cậu ấy chẳng hy vọng muốn tồn tại nữa. Chính xác đầu đuôi mọi thứ là Mikey đã cùng Phạm Thiên đến biển, để rồi không ai biết rằng đấy sẽ là lần cuối họ thấy tổng trưởng của họ còn xuất hiện nữa. Thân hình gầy gò thiếu cân và chiều cao trung bình nhỏ bé giữa các thành viên của Phạm Thiên, một thứ ảo ảnh mờ nhạt với mái tóc trắng cắt ngang biến thành một bóng ma ẩn hiện lập lòe như bóng đèn cũ chập chờn. Biến mất trước mặt Phạm Thiên và rời khỏi thế giới nhuốm màu hắc ám như mực, tạm biệt cõi người để đến một vùng đất xa lạ dành cho người chết. Trên một chuyến tàu một chiều. Mikey đã chọn kết thúc mọi thứ, bởi vì con người ấy mỏng manh lắm, mỏng manh như bồ công anh vậy, chỉ cần thổi nhẹ là sẽ biến đi ngay.Vậy nên gã mới nâng niu, giữ chặt trong lòng mình như một món bảo vật quý giá nhất thế giới.Vậy mà lại không được, thật đáng hận và tiếc nuối làm sao. Không bảo vệ được vị vua của mình thì thật là thảm hại. Sanzu hận bản thân mình, tại sao bản thân không thể làm tốt hơn.
"Chết tiệt! Mày đúng là đồ thảm hại"
Sanzu bàng hoàng để lộ đôi mắt màu xanh mở rộng, không tin vào trước mặt mình. Gã chửi rủa chính bản thân mình.Nhìn xem, vị vua mà gã luôn tôn sùng đã chết rồi kìa, bỏ tất cả để đổi lấy sự bình yên. Thật thảm hại và đáng thương, bám víu lấy vị vua của mình như một con khuyển trung thành nhưng chính vì thế mà gã mới là chó điên chứ. Nhưng giờ đây gã lại không thể bảo vệ vua, không thể làm được gì. Chỉ có thể bất lực nhìn dáng người nhỏ nhắn mỏng manh dần hóa thành sương. Mikey rời khỏi mặt đất và cát vàng hay những tảng đá và cả mọi người, bước đi một mình ra biển, càng đi mực nước càng dân cao và gần như nuốt chửng dáng người, một thân xác đi trên bãi cát hướng ra biển không ý nghĩa chỉ có bước và bước đi, cho đến khi nhận ra rằng giờ đây bản thân được bao xung quanh là những làn sóng nước lạnh len lỏi qua lớp áo mỏng tanh. Chúng thật lạnh, nhưng cậu chẳng thấy lạnh lẽo gì lắm, cứ như chẳng còn cảm giác gì cả và đúng là như thế thật Mikey chẳng còn rỗi hơi để ý đến chúng. Nhưng thật lạ khi chúng thật yên bình và mềm mại bao bọc lấy như tấm vải lụa. Dường như trên đời này chẳng có gì sánh nổi với sự mềm mại này hay vì cậu đã thiếu vắng sự bình yên hay cảm giác an toàn. Phạm Thiên bảo vệ tổng trưởng nhưng không có nghĩa cậu sẽ tin tưởng nổi. Hoặc ít nhất Mikey cảm thấy thế, bởi cậu quá mệt để nghĩ đến hay cảm nhận.Đôi mắt thâm đen mệt mỏi nhắm nghiền lại, hơi thở thở ra chậm rãi để lộ ra rằng vị chủ nhân ấy chẳng còn muốn hít thở không khí, phải rồi phổi bị bóp nghẹt bởi áp lực nước mà. Mikey muốn từ bỏ tất cả sau mọi thứ hiện giờ, cậu đã quá mệt để nghĩ ngợi và muốn giết chết bản thân mình vì những tội ác đã gây ra vấy bẩn đôi tay. Và khi nhớ lại, đôi bàn tay lạnh ngắt như tử thi run rẩy không ngừng. Máu mặc dù không có như Mikey lại ảo giác thấy chúng. Sợ sệt như một đứa trẻ nhưng môi trường xung quanh chẳng cho phép cậu có thể biểu lộ chúng nổi hay thầm kín như xưa. Sanzu cứ tìm cách kè kè bên cậu gần như mọi lúc. Mỗi đêm là một cơn ác mộng khiến cậu chẳng thể ngủ nổi. Vì cứ khi ngủ, những cơn ác mộng lại lần mò đến, gặm nhấm con người, con tim của Mikey ra từng mảnh, tỉnh giấc giữa chừng kèm theo con tim đập thình thịch cùng đôi tay run rẩy và những giọt mồ hôi lạnh lấm tấm, mặt mày xanh xao lại càng thêm tái nhợt. Vậy nên lúc nào cậu chẳng thể ngủ, vì mỗi lần ngủ đều là những sự ám ảnh triền miên kéo dài không hồi kết. Không thể ngủ, vậy nên đôi mắt cậu ấy thâm lại đến đáng sợ. Sanzu đau lòng lắm chứ, nhìn thân thể yếu ớt ấy lại xót thương hơn. Mikey rất quý mọi người ở Touman, vậy nên mới rời đi. Trong tâm của cậu thiếu niên đã lớn ấy là một tâm hồn cao cả quý giá hơn tất cả mọi thứ trên đời vì mọi người, muốn bảo vệ những thứ trân quý của bản thân. Mà cũng chính vì thế Mikey vô địch lại chẳng thể lộ ra sự yếu đuối mềm mỏng phút chốc của mình trước mặt người khác, chỉ có thể thầm biểu lộ một cách kín đáo. Nhưng mà giờ thì chúng đã biến mất và Mikey đã chọn cách lờ đi cảm xúc của mình, vứt nó vào một góc kín và tích tụ lại. Đó là cái ngòi, cái khởi đầu cho một bản năng hắc ám chiếm lấy thân xác. Vậy nên Mikey là một người có tấm lòng tươi đẹp như ánh mặt trời, muốn bảo vệ mọi thứ. Vì thế mà bước đến con đường không có ánh đèn soi rọi. Một con đường tăm tối tương lai với đôi bàn tay đẫm máu, nơi những linh hồn bủa vây lấy tấm thân nhỏ bé. Rồi khi chẳng còn hy vọng nào, hòa mình với biển. Nhưng Mikey không động tay, Phạm Thiên do cậu nắm giữ sẽ thay. Vì một vị vua không phải động tay. Cậu ra lệnh cho các thành viên, họ sẽ xử lý chúng thay cho cậu. Sanzu là con chó trung thành bên cạnh Mikey, hầu cận thân tín nhất của vua và sẽ không bao giờ chĩa kiếm vào vị vua mình tôn sùng. Nhưng nếu có thể thế thì vị vua ấy cũng chẳng còn nữa để mà làm vậy.Vậy nên mọi việc đều là Sanzu làm phần lớn rồi chia ra cho bọn kia làm.Thú vui tiêu khiển nhất chính là tra tấn và trừ khử những con chuột nhắt dám phản bội hoặc những tên không chịu mở lời.Gã ta nhìn đám người bị trói trên ghế không khác gì đám lợn sắp bị chặt tiết, toàn là mấy gã béo núc đầy mỡ như lợn, thật buồn nôn và tởm lợm - cũng thật đáng chết khi dám phản bội. Kéo lê cái tủ đẩy chứa đầy những món đồ bé bé xinh xinh và bắt đầu công việc của mình. Một thú vui với những kẻ phản bội và cả một tên điên luôn đặt vua lên đầu, coi đấy là một tín ngưỡng. Gã bẻ răng những tên xấu số bằng một chiếc kiềm sắt, mùi sắt tanh hòa cùng thật buồn nôn nhưng làm bầu không khí trở nên gớm ghiếc nhưng Sanzu mặc kệ . Máu chảy đầy ra từ miệng, ngập đầy như một chiếc vòi phun nước. Tiếng la hét thất thanh vang rộn như tiếng nhạc du dương đầy lỗi. Tiếng hét đau đớn vang lớn, Sanzu lại càng thích thú và cười đầy điên loạn. Đắm chìm với chúng đầy mê đắm. Trừng phạt nặng chính là hình phạt thích đáng và xứng đáng. Đánh đến khuôn mặt biến dạng và sưng phù và bầm tím lên. Màu sắc xanh tím đỏ nổi lên dưới lớp da, đầy màu sắc như thể họ chơi súng phun sơn với nhau. Cứ như một trò đùa, đúng nó là một trò chơi đầy bạo lực và không nhân từ. Dằn vặt thể xác đến khi chết. Rút móng để lộ bàn tay rỉ chất lỏng màu đỏ mùi sắt tanh tưởi khắp căn phòng.Đủ loại trò chơi cho gã và bọn chúng trải nghiệm thử. Gã sẽ ban tặng cái chết đầy đau đớn, khắc sâu vào cốt tủy, ký ức trước những giây phút cuối cùng. Vì đây là sự trừng phạt xứng đáng nhất. Đây là cái giá của bọn chúng nên dám chống lại hay phản bội Phạm Thiên. Sanzu hài lòng nhìn họ, chắc chắn vua sẽ khen thưởng gã vì làm một việc tốt. Nếu bọn chúng không hé răng, gã sẽ bắt chúng khai ra. Chúng sẽ chẳng chịu được chúng đâu nhưng nếu không hiệu quả thì gã vẫn còn cách khác áp dụng cho mấy kẻ cứng đầu.Đối với những kẻ hết giá trị lợi dụng, gã sẽ dùng thanh katana của mình chém một đường sắt lẹm cắt làm đôi. Máu bắn lên trang phục, nhuốm đỏ lưỡi kiếm."Đã hết giá trị thì cũng chẳng còn tư cách sống" Gã nhìn đám người trước mặt với vũng máu đỏ loan ra. Sàn tràn đầy máu tươi mới như sắc đỏ, thêm những vết máu đã khô lại màu sẫm phát gớm. Mà những kẻ phản bội ấy làm gì còn tư cách để tồn tại đâu, vì phản bội vua mà. Mà phản bội vua thì phải loại bỏ. Sau đó thì Sanzu sẽ thay một bộ đồ mới thay cho cái cũ dính mùi máu. Vì Mikey ghét cái mùi tanh tưởi ấy lởn vởn xung quanh. Sau đó sẽ đi mua taiyaki hoặc dorayaki cho cậu ấy.Sanzu là người chăm lo tất cả cho Mikey, mặc dù đôi khi có chật vật vì cậu không chịu ăn đàng hoàng hay ngủ được. Dù vua là tất cả nhưng không thể để vua bị ảnh hưởng.Một con chó quấn lấy chủ. Một chó điên loạn cắn xé những thứ xung quanh theo lệnh chủ, trung thành và bám lấy.Nếu gã làm như thế, Mikey sẽ khen hắn đúng chứ. Nếu gã làm tốt chuyện, Mikey sẽ ôm lấy hắn đúng không. Nếu gã làm như vậy, Mikey sẽ rất vui phải không. Nếu gã... a... chẳng còn gì nữa rồi.Đó là những chuyện của quá khứ, hiện giờ gã vẫn không đổi sau khi Mikey tự tử. Chỉ là căn phòng trống vắng ấy chỉ còn lại mỗi gã, không còn bóng người gầy còm nhẹ cân kia. Bóng dáng ấy đã biến mất, biến đi từ rất lâu rồi. Sanzu ngồi trong phòng của Mikey, căn phòng đơn giản nhưng lại thuộc về một khu nhà hoang ít ai tới. Cửa sổ kính gãy, tấm rèm trắng mỏng tanh bay phấp phới theo gió lùa vào.Trên bàn là một chai rượu cùng những viên thuốc và thứ bột trắng chẳng rõ là gì. Nhưng gã thì lại hiểu chúng rất rõ nó có nghĩa là gì. Đã gần vài tháng trôi qua kể từ khi Mikey biến mất ở biển.Sanzu thì chìm đắm trong men rượu cay nồng nhưng lại như một liều thuốc an thần, mọi thứ giống như phù du vậy, hóa thành hạt bụi cuốn theo chiều gió.Vốn dĩ ngay từ ban đầu Sanzu mê đắm với những viên thuốc đem lại hạnh phúc như thế, dù chỉ là một chút thôi cũng được rồi. Gã không chấp nhận được chuyện này. Lẽ ra Sanzu nên từ chối nhưng mà... lệnh của vua thì phải tuân lệnh. Vua là tất cả, nhưng vua đã bỏ ngai vàng của mình mất rồi.Sanzu thừa nhận mình yêu vị vua của mình, không phải là tình cảm ngưỡng mộ mà là tình yêu dị dạng, một tình yêu cấm đoán như Adam và Eva ăn trái cấm.Gã muốn giữ riêng vị vua của mình, cho riêng bản thân gã. Bởi vị vua là tất cả của Sanzu và gã thì sống và tuân lệnh vị vua của mình. Nỗi ám ảnh của Sanzu chính là nhìn Mikey ung dung tự tại mà bản thân không thể làm gì. Cho dù có cướp lấy công việc của đám kia hay là tống bọn kia ra xa thì cũng chẳng sao. Chỉ là lòng Mikey vốn dĩ như mặt nước tĩnh lặng, không quan tâm hay để ý đến thứ khác. Mọi thứ theo con mắt của cậu đều là màu xám nhạt nhẽo, không nổi bật gì cho cam. Chai rượu cứ ngày càng vơi đi và cạn kiệt. Sanzu cảm thấy uống rượu là một giải pháp tồi tệ, cơn nhức đầu ập đến như sóng thần. Tệ thật, trong cơn mơ hồ và say khiến Sanzu cảm thấy mình sắp hóa rồ tới nơi rồi. Đầu thì nhức mà thân thì cũng chóng mặt như một vòng xoáy. Ran và Rindou ở ngoài thở dài chán nản.
"Mất đi Mikey là tổn thất lớn nhưng mà..."-Ran
Ran trầm ngâm quay đầu lén nhìn rồi quay lại nói với em trai.

"Phải rồi, từ ngày ấy cậu ta trở nên điên và chìm đắm vào chúng"-Rin
Cậu em chán nản đáp lại. Từ ngày mất đi tổng trưởng, Phạm Thiên cũng rối loạn lắm. Tên Sanzu thì cứ ở trong phòng Mikey đến độ Kokonoi suýt tưởng cậu ta định chuyển sang đấy ở. Hai anh em Haitani chẳng biểu lộ gì lắm. Còn mấy người kia vẫn bình tĩnh, làm mọi thứ như thường ngày, những ngày tẻ ngắt trôi qua chậm rãi đến nhàm chán.Họ vẫn giữ vững mọi thứ như thường, tiếp tục công việc và các hành động của họ, trừ khử những con chuột lách nhách. Như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Giống như một con chuyện cỏn cỏn - Mikey đi đâu đó. Bởi thiếu đi vị vua đứng đầu thì cũng chẳng có gì thay đổi. Phạm Thiên sẽ không vì thế mà biến mất.Người thay đổi chỉ có Sanzu, vì Kokonoi biết gã ta có một nỗi ám ảnh đối với vị vua của mình.Phần lớn mọi người đều thấy được Sanzu có một nỗi ám ảnh sâu đậm với Mikey. Hiển nhiên mà, vua là tất cả, vua là trên hết. Đối với gã thì đó không phải chính là tín ngưỡng sao ? Đặt lên đầu và hết mực vì nó. Sanzu trong phòng chẳng để ý gì đến mọi thứ nữa. Trong mắt anh chỉ thấy những ảo ảnh lờ mờ, cơn nhức đầu và chóng mặt xoay như vòng đu ngựa gỗ. Đây là một giải pháp thật sai lầm hơn mấy lần trước. "Mình hơi quá rồi..." Gã ôm đầu tự nhủ, lại uống hơi quá mức rồi. Sau khi Mikey biến mất Sanzu chẳng làm gì đàng hoàng nổi, mọi người cũng giúp gã làm thay công việc một thời gian để bản thân ổn định lại.Mọi thứ chỉ là nhất thời, mấy chai rượu hay những thứ kia cũng vậy, chỉ đều là những liều thuốc tạm bợ chẳng thể khiến gã quên đi được Mikey. Nỗi ám ảnh cứ lởn vởn trong tâm trí như một đám mây mù. Dính chặt như keo và gã thì chẳng từ bỏ nghĩ sống của mình là vua là trên hết.Sanzu rất cứng đầu, cho dù Takeomi và Kakucho đã dành thời gian để khuyên nhưng chẳng khả quan mấy.Gã sống trong quá khứ, tháng ngày khi Mikey còn ở trong căn cứ và sự chăm lo kề cạnh của Sanzu. Ôm lấy tất cả như sự quan ủi bản thân đang mộng tưởng.Nhưng đời thì luôn màu trắng đen nhàm chán chứ chẳng thể nào mang màu hồng như Sanzu muốn. Dù không muốn chấp nhận nhưng gã ta cũng phải chịu thừa nhận.Mikey đã mất từ lâu và những kẻ ở trong Phạm Thiên không bao giờ có cảm xúc như thế này. Thật thảm hại khi con chó điên này như thế.Vậy nên gã dẹp bỏ cảm xúc của mình sang một bên và tiếp tục nhiệm vụ và công việc với mọi người bình thường.Chúng không cần thiết với những kẻ tàn độc máu lạnh và không nhân từ này.Nhưng chẳng có gì dễ đối với Sanzu - Người có nỗi ám ảnh lớn nhất. Gã chỉ đang cố lờ cảm xúc của mình sang một bên mà thôi. Vậy nên đến khi không thể chịu nổi nữa, gã sẽ chọn cách kết thúc để mà chấm dứt mọi chuyện. Cũng giống như Mikey chọn cách để mình chìm sâu dưới đáy biển lạnh ngắt và tối tăm như con đường của cậu ấy.Sanzu chọn đường tự sát vì bản thân chỉ mong mỏi muốn đến nơi kia gặp người thương mến, lựa chọn cách đơn giản là cắt cổ tay và ngâm trong bồn để máu loan ra nhuốm màu cho cái bồn tắm trắng tinh ngập đầy nước màu đỏ. Chỉ sau gần một năm Mikey mất, vì thật sự gã không chịu nổi được như thế nữa. Thiếu đi bóng hình ai đó khiến Sanzu phát điên. Cho dù đã cố lãng quên đi nhưng chúng chỉ tồi tệ hơn. Mấy đứa đàn em hắn cũng thấy sợ sệt không dám lại gần vì sợ. Bồn tắm trắng sứ nhuộm màu nước thành một màu đỏ hồng. Mái tóc hồng nhạt và khuôn mặt xanh xao vì thiếu máu. Vết cắt sâu dọc theo cánh tay có hình xăm của Phạm Thiên vẫn không ngừng chảy máu, nó rát lên như ngâm trong axit thiêu đốt da như lột da một con thú.Một cái chết như sự trừng phạt.Đây chính là sự trừng phạt, bởi vì Sanzu đã không thể làm gì cho vị vua đáng kính mà gã tôn sùng và quan trọng hơn tất thảy. Gã phát điên và hận bản thân, chẳng thể làm gì tốt nổi ngay lúc này.Ngai vàng bị bỏ trống, người hầu cận trung thành đi theo vị vua không rời. Họ cùng nhau đến một thế giới mới, một vùng đất của người chết. Một con tàu vốn chỉ có một hành khách giờ đây lại có một kẻ đi cùng con đường. Con tàu ấy đi không mãi và chẳng thể quay về. Nhưng gã chấp nhận con đường mà mình đã đi và nó sẽ không bao giờ thay đổi.
__________________
#Cridela Sine aka Thaeo
Tôi lười? Ừ, thế đấy.
Hoàn thành: 3h22p ngày 20/6/2022
DO NOT REPOST DƯỚI MỌI HÌNH THỨC!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net