Chương 2. Muốn thành dã thú (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Santa thất vọng ngồi xuống mép giường.

"Điều này rất quan trọng sao?" Santa hỏi. Nói em yêu anh chưa đủ sao? Nghiêm túc yêu chưa đủ ư? Cố gắng trở thành gia đình là chưa đủ? Quá trình yêu đương đều diễn ra như vậy, cuối cùng là trở nên không thể tách rời mà.

"Hơn nữa, em cũng không phải vì thích anh nên mới tức giận" cậu nói tiếp: "Làm thế nào mà anh đưa ra kết luận này, em thật sự muốn biết trong đầu Riki đang nghĩ cái gì đấy."

"Cái này, làm không được đi" Riki có chút lo lắng, anh cũng ngồi xuống, vai trái tựa vào vai phải của Santa rồi nói: "Nhưng mà... chuyện là, Santa biết không? Não có màu hồng. À không là óc heo."

Anh cuối cùng cũng đem thùng rượu ở tay phải để sang một bên, nắm tay duỗi ra làm động tác "Nó to từng này, sau khi đun chín thì có màu da, à không tối hơn một chút, bởi vì Lãng Di nhúng nó trong nồi lẩu cay..."

Giữa chừng, chợt nhớ ra điều gì đó, anh bèn nói: "Santa chắc là biết chứ? Chúng ta đã cùng đi ăn rồi, cái đó, cái đó gọi là..."

Santa trả lời: "Haidilao"

Riki vui vẻ tươi cười, Santa đã giải quyết những nhớ quên bằng cách mớm lời cho anh. Anh nói tiếp: "Nó thực sự rất ngon, Santa cũng nên ăn thử".

"Em không muốn" Santa trả lời. Cậu càng lúc càng bất lực, vì Riki không muốn thảo luận về chủ đề này với cậu. Từ yêu đương đến óc heo, đột nhiên thay đổi như vậy làm cho cậu có chút mệt mỏi, cũng không muốn tiếp tục câu chuyện nữa. Tóm lại là chẳng có kết quả, chỉ có thể đấu tranh nội tâm.

"À, xin lỗi". Riki dường như nhận ra, vì vậy anh quay lại nhìn Santa, đặt một tay lên vai cậu. "Chỉ muốn nói rằng bọn anh rất thích nó."

"Ừm" Santa gật đầu, "Chẳng sao cả, em quen rồi"

"Anh xin lỗi!" Riki nói: "Anh dường như luôn làm Santa giận"

"Không sao mà."

"Nhưng dáng vẻ của Santa không vui."

"Chẳng còn cách nào... anh cứ để em một mình, một lúc nữa sẽ hết tức giận thôi."

"Ừ, làm nhé?" Riki nói.

Gì vậy. Santa không ngờ đến điều này. Động tác của Riki rất nhanh. Cổ tay đặt trên vai Santa giống như đầu của con rắn, còn lòng bàn tay thì giống như lưỡi rắn, rất gọn gàng sượt qua ngực Santa, len vào giữa hai chân cậu, sau đó Riki quỳ trên mặt đất ngước đôi mắt nhìn Santa.

"Có được không?" Riki hỏi. Tay đã đặt ở chỗ đó rồi mà giờ mới hỏi, trả lời không được thì có bỏ ra không?

"Được không?" Riki hỏi lại, anh cười nhẹ để lộ ra hàm răng trắng sáng đã từng xuất hiện trong giấc mơ. "Anh muốn lấy lòng Santa" anh nói.

Lấy lòng cái gì. Sao phải lấy lòng. Là biết là hiểu là quá rõ nguyên nhân tức giận nên mới phải lấy lòng sao, còn dứt khoát làm việc này. Quan hệ của chúng ta là gì? Không phải là người yêu cũng chẳng phải bạn tình, sao phải làm những chuyện này. Sau khi làm xong, liệu có thể xóa tan mọi u uất khó chịu không? Nhưng nếu có thể xuất tinh vậy thì làm đi.

Santa dụi khóe mắt, thật may là nó không quá ướt. "Cửa, khóa cửa lại" cậu nói. Sớm biết vậy đã khoá cửa rồi.

"Cửa khóa rồi" Riki trả lời. Chỉ một giây sau khi anh trả lời miệng đã há ra nhẹ nhàng ngậm lấy đầu dương vật sau đó liếm láp.

"Sâu hơn nữa đi" Santa nói. Riki ngoan ngoãn di chuyển đầu, để dương vật ra vào trong miệng, nó sưng to đè lên mặt lưỡi của anh. Riki cảm thấy đầu gốc đã chạm đến cổ họng mình.

Cổ họng cũng chỉ có giới hạn, dù anh có cố gắng đến đâu cũng không cách nào ăn được hết phần gốc của Santa. Riki đã cố nhiều lần nhưng đều thất bại. Oxy bị tiêu hao quá nhanh, mũi chỉ có thể dồn dập thở gấp. Riki luôn cảm thấy âm thanh mà mình tạo ra lúc này giống như một cái ống thổi, thật khó nghe, thật xấu hổ. Do đó anh nín thở để không phát ra tiếng. Vì vậy, sau mỗi lần chạm đến cổ họng, anh phải nhả dương vật của cậu ra một lúc, lưỡi và dịch vị trong miệng lộ ra. Chất dịch bầy nhầy trong suốt chảy ra cùng nước bọt. Chất lỏng dính cả ở đùi Santa. Anh nuốt tinh dịch xuống dạ dày.

Santa nghĩ đây đúng là một mớ hỗn độn. Những ngón tay cậu không chạm vào anh. Má Riki vốn mịn màng bởi vì ban nãy mà hơi hõm lại. Cậu muốn hỏi sao anh khóc, nhưng tâm trí của Santa vẫn trì trệ. Lẽ nào cậu lại không biết tại sao Riki lại khóc ư? Làm anh nghẹn, đỉnh vào anh chẳng phải là đáp án sao? Nước mắt nước mũi tèm lem mà vẫn miệt mài ngậm nuốt. Nếu không yêu có thể làm những điều này sao?

Suy nghĩ cứ rơi vào vòng tròn luẩn quẩn. Thôi chẳng nghĩ nữa.

Santa thở dài sau đó dùng lực nhẹ nhàng đỡ lấy đầu Riki bằng cả hai tay. Riki nhìn cậu, đôi mắt đẫm lệ, nhưng dường như cũng không từ chối. Anh cảm thấy lưỡi trong miệng mình ngày càng bị đè xuống, Santa di chuyển lên xuống, không kiên nhẫn mà bắn ra.

🥨

Nếu tìm đến 100 người, để họ phân loại về mối quan hệ thể xác thì 98 trong số 100 người đó sẽ lựa chọn chia thành quan hệ yêu đương và quan hệ bạn tình. Bởi đây là loại phương thức phân loại đơn giản và phổ biến nhất. Lấy việc yêu, không yêu làm chuẩn và làm cơ sở phán đoán. Santa cũng nghĩ như vậy. Cậu không có bạn tình, đến bạn gái cũng không có. Nhưng vẫn có thể phân biệt giữa tình yêu và tình dục. Nhưng mà.

Santa ra sức gãi lớp bọt trắng trên đầu.
Nhưng mà, mối quan hệ giữa cậu và Riki chẳng được xếp vào loại nào, cái này mới chính là điều làm cậu khó chịu nhất.

フ ェ フ レ gọi như vậy đi. Đây là từ Santa tự chế, có nghĩa là khẩu giao.

Nhìn xem, loại quan hệ này rất không bình thường. Bất bình thường đến mức phải tự đặt tên để giải thích loại quan hệ này. Bạn tình không phải, bọn họ còn chẳng phải là làm tình; càng không phải là một đôi, họ không ở bên nhau. Thậm chí có chút tình yêu nào tồn tại hay không cũng rất mơ hồ. Santa chỉ có thể tự cho mình đáp án.

Tắt vòi sen, Santa thở dài thườn thượt.

Mọi thứ đều rất kỳ lạ phải không? Khi suy nghĩ kỹ về vấn đề này, mọi thứ trong tâm trí đều bị xáo trộn, nhưng lại chẳng có cách nào thôi nghĩ.

Nếu có thể mượn góc độ của Riki để quan sát thế giới của riêng anh thì thật là tốt.

🥨

Santa ngồi trên tàu điện gửi tin iMessage cho Riki: "Chẳng có cách nào thôi tức giận, giờ em không làm được, hãy cho em ba ngày."

Một lát sau Riki trả lời: "Được rồi... kèm theo đó là ba cái emoji khóc lóc"

Santa: "Nhưng mà mình thật sự không thể ở bên nhau à?"

Chẳng nghĩ gì cứ thế gửi tin nhắn. Thật phiền. Nếu mà là người ngoài cuộc chắc chắn sẽ đánh giá loại hành vi này. Thật chẳng giống người bình thường.

Riki trả lời rất muộn, lúc xe ra khỏi trạm điện thoại mới rung lên, cậu lấy ra xem, Riki hỏi cậu: "Giờ anh nói này, Santa có thật sự nghiêm túc không?"

Santa: "Đừng chất vấn em điều này."

Riki: "Xin lỗi Santa... Anh không có ý đó."

Riki: "Nhưng mà, xin lỗi. Bây giờ không thể."

Vậy lúc nào thì có thể? Hay anh vẫn sẽ từ chối. Thôi được rồi. Nếu muốn đồng ý thì đã đồng ý ngay từ đầu rồi. Trong đầu Santa nghĩ vậy còn tay gõ nhanh lên màn hình, cậu trả lời: "Ok!"

Ngay sau đó cậu gửi một tin nhắn khác: "Em sẽ thử lại lần nữa."

Lần này Riki phản hồi nhanh hơn, nhưng lại chỉ có một cái emoji với đôi mắt tròn xoe.

Santa nhìn nó trong vài giây, không hiểu sao Santa lại thấy Riki và cái emoji này rất giống nhau đều có đôi mắt to tròn và biểu cảm ngốc nghếch.

🥨

Vào đến phòng tập phát hiện mình là người đến sớm thứ hai. Người đầu tiên vẫn giữ vẻ mặt đăm chiêu nhìn chằm chằm vào gương, đeo khẩu trang, đôi mắt đờ đẫn, động tác giãn cơ như người máy.

"Chào buổi sáng." 'Người máy' vẫn nhìn vào gương, người đó vẫn chưa hồi phục trong nháy mắt, nhưng vô thức vẫn thốt ra lời chào khi có người bước vào.

"Chào buổi sáng." Santa trả lời. Cậu cất ba lô vào trong góc sau đó đứng song song với Riki cùng nhau giãn cơ.

Riki giờ mới nhận ra rằng Santa đã đến sau khi nghe thấy giọng cậu đáp lại lời chào. Anh mỉm cười theo quán tính, một nụ cười ngốc nghếch, tiếng cười cũng thế.

Santa nhìn Riki đang cười 'hờ hờ' trong gương. Ngay sau đó nhìn Riki trong gương nét miệng cong lên hỏi cậu: "Gì đấy?"

Không có gì.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net