Chương 8. Số 7 may mắn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh nói suýt chết trên ghế sofa, còn nhớ không?"

Rốt cuộc lúc đó tại sao lại cảm thấy suýt chết trên ghế sofa? Nồng độ cồn chỉ có 3%, liều lượng này căn bản chẳng thể dẫn đến say, vậy thật sự có liên quan đến rượu không? Chẳng hề liên quan đi. Thế có liên quan đến ghế sofa không?

Santa ôm anh đến sofa, cùng nhau nằm thẳng, cánh tay mềm mềm của Riki khoác lên bắp tay của Santa, bàn tay cậu nắm lấy anh, sau đó dùng sức mình chống đỡ, chủ động hôn xuống.

Thật sự giống như đang làm tình, khi môi kề môi thật khó để ngừng lại. Hôn được một lúc rồi tách ra trong vài giây để có thời gian hô hấp rồi mới có thể tiếp tục. Sau đó môi lại quấn lấy môi đồng thời vuốt ve cơ thể của đối phương, từ trong ra ngoài đều tràn đầy sự tò mò, cứ mãi không ngừng. Bàn tay của Santa rất lớn, thuận lợi nắm giữ đường cong nối từ eo xuống hông của Riki, người anh được cậu ôm trọn. Còn Riki, chân của anh chẳng còn nghe lời anh, nó quấn chặt lên eo của Santa, cơ thể vặn vẹo uốn éo.

Santa ngẫm nghĩ rồi cậu đưa một tay xuống nắm lấy hạ thể của Riki, phần gốc hồng phấn nộn run rẩy, tay cậu chẳng e rè lướt qua ve vuốt bờ mông cong, ngón tay chen vào giữa hai cánh mông chật hẹp, tìm đến nơi mà nó cần đến.

Có đau không nhỉ? Nhỏ hẹp như thế này, phải làm sao đây? Sẽ chịu được chứ?

Suy nghĩ ngổn ngang. Thế nào cũng được, cứ kệ đi, sau đó Riki nắm lấy cậu bé của mình chờ đợi. "... ôi," Khi Santa vuốt ve nó lần nữa thì kêu lên một tiếng khó hiểu, "hình như, đút một ngón vào không khó lắm... ôi, hai ngón cũng được ạ?"

Chuyện đã làm rồi thì đừng có hỏi nữa được không hả, "...Riki, sao lại thế?" Santa cắn nhẹ chóp mũi anh, "Tại sao! Chẳng lẽ em không phải người đầu tiên của anh ư?"

Đừng giận mà, anh chỉ biết thủ dâm thôi. Chẳng thể nói điều đó, thật xấu hổ, khi đầu chuối chạm đến cổ họng, khi cảm giác buồn nôn không ập tới thì sẽ sẵn sàng nếm thử, có thể khẩu giao thì cái khác cũng có thể, sớm muộn cũng có ngày như vậy, ngày được người mình thích như một con sói nghiền nát mình. Đồ đạc được đặt trong tủ phòng tắm cùng với máy sấy tóc, đã bao lần tắm ở đây, vậy mà chẳng hề phát hiện ra. Xem đi, đây là hậu quả của những điều nhỏ nhặt, Santa luôn chạy ra khỏi phòng tắm với mái tóc ướt sũng, một lần cũng không chịu ngoan ngoãn đứng trước gương sấy khô tóc.

"Ghét thế" Santa hung hăng, "Vô cùng ghét. Muốn cắn Riki một miếng..."

Cắn vào cổ Riki, hàm răng của Santa sắc nhọn, Riki rên rỉ đau đớn, nhưng không tránh đi, cánh tay ôm lấy vai và cổ của Santa. Những ngón tay với đầu móng dài, không thể chịu nổi cào lên, để lại những dấu vết như mảnh trăng lưỡi liềm trên lưng Santa.

"...Riki" Ngược lại, Santa mới là người lộ ra vẻ tổn thương sau khi buông ra, "Giận thật, bỏ đi... Riki có nhớ em đã tỏ tình với anh bao nhiêu lần rồi không?" Santa hỏi anh, kèm theo đó là tiếng thút thít của con sói nhỏ.

"Ừm ... sáu, sáu lần," Riki đáp.

"Anh vậy mà cũng biết cơ à..." Santa sụt sịt, "Lần đầu tiên bị từ chối em đã rất giận"

"Lần thứ hai, gửi qua tin nhắn, nhưng cũng bị từ chối."

"Lần thứ ba là trong bồn tắm"

"Lần thứ tư, dù bị từ chối nhưng em vẫn có được chìa khóa nhà Riki."

"Lần thứ năm là lúc suýt chết ở sofa..." Santa vùi đầu vào lồng ngực Riki.

"Lần thứ sáu, em quên mất hôm đó là ngày mấy rồi, hiếm khi dậy sớm hơn Riki, cho nên đã lén thì thầm vào tai anh" Santa nói với giọng đượm buồn, "chẳng ngờ anh lại nghe thấy".

Riki vuốt mái tóc xoăn của Santa, trông thật giống lông của Pochi, anh đáp: "Ừm, anh nghe thấy."

"Hôm nay sẽ là lần cuối cùng." Santa ngẩng đầu lên, rất dứt khoát, "Bởi vì hôm nay là lần thứ bảy."

"Ừm." Riki gật gật đầu. Nhưng thực sự cũng không quá hiểu. Tuy nhiên, ý nghĩa của lần cuối cùng thì anh hiểu, ừ, cũng mệt mỏi rồi, dẫu cho luôn được cất trong một cái hộp đẹp đẽ thì qua thời gian dài nhìn nhiều cũng sẽ chán,... nhưng mà, nhưng mà thật sự không muốn.

Không muốn đâu. Cứ để dương vật chạm sâu vào cổ họng được không? Sẽ không để chừa lại chút nào ở bên ngoài. Mỗi ngày đều hôn nhau được không? Không thì đem Pochi mang về đây, đem Bon đến cũng được. Đem những bí mật cất giấu kể cho nhau nghe. Thú nhận những lần thủ dâm có được không? Nói ok đi mà. Mở chiếc hộp ra được không? ngay cả khi cuối cùng nó sẽ bị mài mòn. Lựa chọn cách tiêm vào người một liều thuốc mê để kéo dài tình yêu có được không?

Santa nhìn vào mắt Riki.

"Vừa vặn hôm nay là chủ nhật. Chủ nhật là ngày thứ bảy trong tuần."

"Qua lại với em đi Riki" Cậu nói: "Đây là lần tỏ tình thứ bảy của em".

"Cho nên, anh có thể cho em một số bảy may mắn được không?"

Không trả lời Yes hay No. Riki duỗi tay ra ôm lấy Santa, sau đó anh đè Santa vào tay vịn của ghế sofa. Chạm vào anh, chạm vào anh đi, anh loạn xạ yêu cầu. Santa vội vàng đáp ứng, miệng nhỏ khẽ hé mở. Riki chậm rãi ngồi xuống, thật to, thật nóng, còn có chút cảm giác đau đớn cùng với khoái cảm.

"Có vài lần anh nghĩ, nghĩ đến Santa... sẽ dùng thứ đó ... ưm... đưa vào trong này..." Riki nằm lên người Santa, miệng áp sát tai, run rẩy thú nhận, "Santa trong tưởng tượng, sẽ, xấu xa hơn một chút" anh nói.

"Riki, thật xảo quyệt!" Santa nghiến răng rên rỉ, sau đó bỏ qua câu trả lời cho mệnh đề cuối cùng. Lúc này, điều quan trọng nhất chính là trở nên xấu xa hơn để phù hợp với những gì trong tưởng tượng của Riki, bắt nạt anh, tốt nhất là làm anh đến phát khóc luôn. Để trong cả quãng thời gian sau này, chỉ cần Riki nằm trên ghế sofa này, điều mà Riki có thể nhớ đến không còn là lần suýt chết khiến người ta dở khóc dở cười nữa, mà là từng đợt cao trào nối tiếp, đáng nhớ và khó quên.

Những con sóng dâng lên cuộn trào mãnh liệt sau đó lưu luyến không nỡ hạ xuống, mùi tanh trong không khí dần tan biến. Santa bị đuổi xuống ngồi trên thảm, cậu tựa lưng vào sofa. Trên ghế sofa là Riki đang nằm nghỉ ngơi, Santa chơi đùa với những ngón tay buông thõng bên cạnh.

"Em vẫn muốn biết, câu trả lời của Riki là gì?" Santa cố ý lẩm bẩm để Riki nghe, "Lẽ nào số bảy may mắn không có tác dụng gì sao với Riki sao? Số may mắn của Bồ Đào Nha là số mấy? Riki, nói cho em đi."

"Cái đó, ừm, anh cũng không biết nữa." Riki trả lời, "để lát lên Wiki tìm xem"

"Hừm, sẽ không phải mấy con số biến thái như 100 hay 200 đấy chứ..." Santa hậm hực.

Riki cười 'hờ hờ', "cũng có thể đó".

"Em nói này, em cũng biết mệt!" Santa siết chặt những ngón tay của Riki, cậu nghiêm túc nhấn mạnh: "Còn nhớ trò chơi lần trước em kể với anh không? khi mệt mỏi, không còn thể lực thì dù có một trăm trái tim cũng sẽ ngã chết."

"Santa đã chơi hết cả một trăm trái tim rồi sao?"

"Ừm hừm..." Santa hắng giọng, "Không đâu... em đoán vậy thôi. Nhưng mà, em nói thật đấy" cậu nói, "Dù không ngã chết thì cũng bị thương, ba tháng không nhảy thì sẽ kém đi, kem không ăn nhanh thì sẽ tan chảy, một năm không gặp Pochi thì nó sẽ quên mất anh. Đó là sự thật."

Riki vẫn cười nói:" Santa, rất biết ăn nói."

"Yumeri trước đây rất thích xem phim truyền hình." Riki nói: "Anh cùng em ấy ngồi xem, ừm, nhân vật trong phim có nói rằng, "khi rơi vào ái tình sẽ nghe thấy tiếng chuông ngân." (*)

"À..." Santa chớp mắt, "Có phải là lần đầu tiên gặp nhau không? Yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên."

"Không phải, quên mất rồi. Cái đó... bởi vì anh không nhìn kỹ tên" Riki nhớ lại, "nhưng cuối cùng thì hình như hai người đó đã tay nắm tay cùng đến nơi mà nghe nói là có tiếng chuông tương tự, tương truyền rằng, nếu họ có thể cùng nghe thấy tiếng chuông ngân, vậy thì sẽ ở bên nhau."

Santa hào hứng. "Vậy cuối cùng có nghe thấy tiếng chuông không?"

"Không biết." Riki trả lời.

"Gì vậy..." Santa cau mày, bịt tai lại, "Em cảm thấy đây là một điềm báo không tốt. Không nghe đâu. Riki đừng nói nữa..."

"Thời gian tới sẽ sang Trung Quốc tham gia cuộc thi." Riki tiếp tục nói: "Chỉ có Santa và Riki thôi."

"Hả, vậy thì?" Santa liên tục bịt tai lại.

"Cái đó, nói cho cùng, "tiếng chuông" rốt cuộc là gì?"

"Hả?"

Riki chậm rãi, khẽ nói ra suy nghĩ của mình: "Chúng ta cũng sẽ nghe thấy tiếng chuông sao?"

"Sẽ, đi đến ngôi đền đi" Santa nói: "Hãy đi vào ngày mai, đến đó nghe tiếng chuông."

"Có tiếng chuông thật không?" Riki hỏi, "À, anh nghĩ ra rồi."

Santa mím môi "Hửm" một tiếng, thể hiện sự nghi ngờ.

"Ừm, dùng cái này thay cho tiếng chuông đi" Riki nói, "Cuộc thi ở Trung Quốc, nếu Santa và Riki có thể cùng nhau đi đến cuối cùng thì chúng ta sẽ ở bên nhau."

"Thật không?" Santa ngồi thẳng dậy, "Có thật không?"

"Thật" Riki gật đầu, "Em có thể ghi âm lại."

Phó mặc cho số phận.

"May mắn của Riki, anh dành cho em."

_____
(*) Từ bộ phim truyền hình Nhật Bản "We Can Not Become Beasts"

ʕ ·ᴥ·ʔ ʕ·ᴥ· ʔ
_____The End_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net