8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vậy mà Rikimaru chẳng có vẻ gì là khó chịu.

Anh thật sự rất thích màu trắng, mặc cho không khí nơi đây bức bối đến khó thở.

Chẳng rõ tại sao mà Santa cứ cảm thấy cổ họng mình nghèn nghẹn, khó chịu vô cùng.

Tại sao anh lại thích màu trắng đến vậy? Tại sao thế giới của anh không thể có thêm những màu sắc khác?

Người con trai ấy ngồi trên chiếc giường mang sắc trắng lạnh, quần trắng áo trắng, chân trần nghịch ngợm tấm thảm trắng muốt dưới chân.

Một thế giới đơn sắc tuyệt vọng và cô độc như vậy...

.

Buổi trưa ngày tiếp theo, Santa không thể tới bệnh viện.

Nghỉ việc không phải chuyện chỉ nộp một tờ đơn rồi được cấp trên duyệt là xong. Cậu phải kí kha khá giấy tờ, cũng phải bàn giao lại rất nhiều thứ, quay cuồng cả buổi sáng cũng không hết việc.

May là Santa đã dặn anh trước rằng trưa nay cậu không thể tới. Tuy rằng gương mặt anh lúc đó buồn thiu, nhưng chỉ cần cậu hứa với anh về ngày tiếp theo, Rikimaru ngay lập tức có thể vui vẻ trở lại.

Gần bốn giờ chiều, Santa mới thành công ôm hộp đồ của mình rời đi.

Cậu nhanh chóng về nhà, đặt bừa chiếc hộp lên bàn ăn, sau đó đeo balo mình đã chuẩn bị sẵn, thẳng hướng đến bệnh viện.

Hơn bốn giờ rồi, không thể gặp Rikimaru được nữa, vẫn là phải để đến ngày mai vậy.

Hôm qua từ lúc cõng anh về phòng Santa đã để ý, bên cạnh khoa tâm thần có một toà nhà hai tầng, nằm lạc lõng so với những dãy nhà bên cạnh. Lại nhớ đến người bảo vệ có vẻ không khó chịu cho lắm, sau khi tạm biệt Rikimaru, cậu bèn lân la đến hỏi chuyện.

Ông nhìn cậu, hình như không hiểu được sao Santa lại muốn hỏi về toà nhà ấy, nhưng rồi ông vẫn trả lời. Khoa tâm thần có luật sau ba giờ chiều không tiếp người thân đến thăm, bởi trước kia có một loạt bệnh nhân cứ vào tầm chiều tối đến đêm muộn sẽ lên cơn, đập phá đồ đạc rồi gây thương tích cho các bác sĩ. Người thân của họ cũng xót, muốn ở bên họ nhiều hơn, cho nên mới nhờ bệnh viện sắp xếp chỗ ở. Lại có ngay một toà nhà bên cạnh khoa tâm thần mà các khoa khác không dám dùng, thế là trưng dụng thành chỗ ở cho người nhà bệnh nhân.

Santa vội hỏi tiếp.

"Vậy còn ai ở trong toà nhà đó không?"

"Không ai ở nữa rồi. Khoa tâm thần giờ chỉ có một bệnh nhân, cậu ấy không có người nhà."

Cậu biết ông ấy nhắc đến ai.

Santa hỏi nếu cậu muốn ở lại thì cần tìm người nào, người đàn ông nhìn cậu một lúc, cuối cùng chỉ hướng dẫn cho Santa mà không hỏi gì thêm.

Dường như ông biết mục đích của Santa là gì, và ông không hề có ý định ngăn cản.

Cậu biết ơn điều đó.

Việc "thuê" tạm một căn phòng ở ngay kế bên khoa tâm thần thật sự rất đơn giản, dù sao cũng không phải miễn phí, có tiền thì mọi chuyện đều sẽ được giải quyết dễ dàng.

Santa đã nghía thử qua căn phòng đó, cửa chính đối diện với phòng bảo vệ, bên trong có giường và vài giá treo đồ, cộng thêm một nhà tắm nhỏ. Đúng là cậu không thể trông đợi gì hơn, ở tầm một hai tuần thì chắc vẫn trong mức độ chịu đựng được.

Sau này nhất định phải sửa cho nhà mình vừa rộng rãi vừa thoáng mát, phong cách cổ điển thêm chút hương vị của đại dương chẳng hạn, Santa nghĩ như vậy.

Cậu mang kha khá quần áo, nhưng lại không cầm theo móc treo nào. Người bảo vệ có ghé qua nhìn cậu, lát sau bèn đem một ít móc cho Santa dùng tạm.

Cậu nói cảm ơn, ông chỉ khoát tay rồi trở lại phòng bảo vệ.

Santa cho rằng đêm nay mình sẽ ngủ không ngon vì lạ chỗ, chẳng ngờ công việc quay cuồng từ sáng đến giờ và nỗi lo lắng không nguôi cho Rikimaru đã nhanh chóng đánh gục cậu.

Đó là một giấc ngủ vừa nặng nề vừa mệt mỏi.

.

Sáng sớm tỉnh dậy, Santa chạy một mạch tới cửa hàng tiện lợi gần bệnh viện, mua hai chiếc bánh bao nóng hổi. Cậu còn nhờ nhân viên ở đó hâm nóng một hộp sữa dâu, sau đó mang bữa sáng tới phòng Rikimaru.

Tuy Santa đã chuẩn bị tinh thần sẽ gặp phải một vài kẻ đáng ghét, nhưng lạ là không có ai cả. Từ cửa sổ nhìn vào, cậu chỉ trông thấy một người con trai đang ngồi trên giường, bàn ăn kéo đến trước ngực, bữa sáng trên bàn chẳng hề được động đến.

Anh trông có vẻ không vui.

"Rikki-kun."

Rikimaru nghe được, anh giật mình ngẩng lên, dường như không thể tin là sẽ nghe thấy giọng Santa lúc này.

Cậu trốn phía sau cánh cửa, qua cửa sổ nhìn anh luống cuống đẩy bàn ăn ra, sau đó nhảy xuống giường lật đật chạy ra ngoài.

Santa chỉ chờ có vậy, thình lình bước tới ôm anh nhấc lên xoay một vòng.

"Rikki-kun!"

Rikimaru bị dọa đến mức bám chặt lấy cậu, ngơ ngác chẳng hiểu gì. Santa nhìn anh mà bật cười, sau khi đặt người xuống bèn thơm hết cả gương mặt anh một lượt.

"Rikki-kun dễ thương quá đi!"

Lúc bấy giờ Rikimaru mới nhận ra Santa thật sự đã đến rồi, anh vội vàng vươn tay ôm cổ cậu, vừa ôm vừa vui vẻ gọi.

"Santa! Santa!"

"Riki, nhớ Santa lắm!"

Santa nghe mà cười đến rạng rỡ, ôm lấy vòng eo anh thật chặt.

"Em cũng nhớ Rikki-kun lắm."

"Em có mang bữa sáng đến này, bánh bao và sữa dâu, Rikki-kun có thích không?"

Rikimaru ngẩng lên nhìn cậu, tươi cười đáp.

"Riki, thích!"

Hai người tay trong tay quay lại phòng, lúc này Santa mới để ý đến hộp đồ ăn để trên bàn. Một hộp cháo trắng, không có thêm bất kỳ thức ăn kèm nào, lại còn nguội ngắt. Cậu nhìn mà cau mày, đóng hộp cháo lại để ra chỗ khác. Bên cạnh giường có một cái ghế, Santa để anh ngồi lại lên giường, sau đó cũng kéo ghế ngồi xuống.

"Rikki-kun, bình thường bữa sáng của anh đều như vậy sao?"

Rikimaru suy nghĩ mất hai giây rồi mới gật đầu.

"Khó ăn."

Santa cảm thấy, mỗi ngày mình đều được mở mang tầm mắt về độ khốn nạn của cái khoa tâm thần này.

Bánh bao vẫn còn nóng, cậu gỡ túi bọc bên ngoài, đưa tới bên miệng anh.

"Vẫn còn hơi nóng, Rikki-kun cẩn thận nhé."

Nghe vậy, Rikimaru bèn thổi phù phù. Bộ dạng chu môi thổi bánh của anh đáng yêu cực kỳ, Santa tự nhiên thấy tiếc vì mình không cầm theo điện thoại, không thể chụp ảnh lại rồi.

Mà thôi, không có cũng không sao. Sau này hai người họ sống cùng nhau, Santa muốn thấy lúc nào chẳng được.

Cảm thấy đã thổi đủ rồi, Rikimaru hé miệng cắn một miếng bánh nho nhỏ. Anh có vẻ thích lắm, lại cắn thêm miếng nữa, vậy mà vẫn chưa thấy nhân bánh đâu. Rikimaru không chịu thua, cắn tiếp một miếng, vẫn không thấy nhân bánh.

"Santa..."

Anh ấm ức gọi cậu, hoàn toàn không nhận ra rằng mình cứ cắn ở viền ngoài thì sao thấy nhân được. Santa chỉ có thể nhịn cười bảo.

"Để em xem thử nhân bánh trốn đi đâu nào."

Cậu bẻ chiếc bánh, phô mai ngay lập tức tràn ra. Dưới lớp phô mai còn có thể nhìn thấy thịt xông khói óng ánh. Santa lại đưa bánh đến bên miệng anh, Rikimaru vui vẻ cắn một miếng thật lớn.

Cậu dịu dàng nhìn người bên cạnh, chờ Rikimaru ăn hết mới hỏi.

"Ngày mai Rikki-kun có muốn ăn vị này nữa không? Hay muốn thử vị khác nè?"

"Riki, thử vị khác!"

Santa mỉm cười, dùng khăn lau miệng cho anh. Rikimaru nhận lấy hộp sữa dâu đã được cắm ống hút cậu đưa, sau khi uống một ngụm thì mê mệt luôn rồi.

Santa cứ nhìn anh là thấy trái tim mình được sưởi ấm, lúc này cậu mới gỡ bọc chiếc bánh bao còn lại, định bụng nhanh chóng xử lý bữa sáng này thôi.

Ai ngờ cậu còn chưa kịp cắn miếng nào đã thấy Rikimaru đưa hai tay tới trước mặt mình, Santa hoang mang lắm, anh vẫn chưa no sao?

"Rikki-kun muốn ăn nữa hở?"

Tuy hỏi là vậy, nhưng hai tay Santa đã tự động giao nộp bánh cho Rikimaru rồi. Đáp lại cậu, anh lắc đầu, cầm bánh đưa đến bên miệng Santa, hệt như cách cậu làm vừa nãy.

Santa ngơ ra.

Anh, muốn cầm cho cậu ăn à...?

Hạnh phúc đến đột ngột quá, não bộ của Santa không xử lý kịp. Nhưng cơ thể cậu vẫn tuân theo bản năng mà phản ứng, cậu cúi xuống, cắn một miếng bánh bao trên tay anh.

Khi đó, Rikimaru đã cười thật tươi.

Santa nghĩ, chết rồi, sao bánh bao lại ngon thế này?

———

A/N: Hôm qua xảy ra nhiều chuyện quá, mình cũng bần thần mất một lúc, sau lại nghĩ chẳng sao cả đâu. Họ mạnh mẽ hơn chúng ta tưởng nhiều lắm, họ đã đi đến ngày hôm nay, vượt qua những khó khăn mà chúng ta không hiểu hết được. Hai anh em mạnh mẽ như vậy, chúng ta cũng mạnh mẽ ủng hộ họ là được rồi.

Nhắn nhủ với những độc giả đáng yêu của mình, nếu thấy mệt mỏi thì về đây đọc fic của mình nè. Nhìn tên mình không, mình toàn viết ra những ly kem ngọt ngào đáng yêu để các bạn có thể vừa ngân nga hát vừa măm măm hồi sức đó =w=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net