04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thị trấn nơi chúng tôi đang ở cách nơi cần đến ba con phố, dù xa mấy cũng chỉ mất 40 phút đi bộ. Mùa đông ở Scotland, bầu trời dường như chỉ có mưa và dày đặc mây, không khí mang đầy vị mặn của nước biển.

Trước đây, đã từng có một nhà thờ nằm trong thị trấn, nhưng giờ dấu tích còn lại chỉ là hai tháp chuông đơn độc nối liền nhau. Dù có bao nhiêu lời ca tụng, tôi vẫn không muốn bước vào đó, đành mỉm cười an ủi rằng Chúa rất yêu thế gian này.

Cửa sau của nhà thờ dẫn đến một bến cảng cũ, ngay nơi những phiến đá trải dài ra biển, Santa ôm Riki và nói rằng cậu ấy muốn cùng Riki ngắm hoàng hôn, tôi đã đồng ý đi cùng họ.

Dưới ánh sáng rực rỡ của hoàng hôn, Santa nhẹ nhàng hôn lên mắt Riki, đầu tiên là bên trái sau đó sang bên phải, rồi lại hôn lên bên trái và sang bên phải. Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy.

Đứa trẻ bên cạnh che miệng cười, nháy mắt với tôi. Cậu bé còn quá nhỏ để tôi có thể nói với nó rằng thật ra đây là một lời chia tay ý nghĩa.

Tôi cũng không có cách nào có thể nói cho Riki biết Santa yêu cậu ấy đến nhường nào vì sợ rằng cậu ấy sẽ càng buồn hơn.

Trên đường trở về, Santa đã kể cho tôi nghe một số câu chuyện về cậu ấy và Riki. Cổ hủ và ngọt ngào, Santa 19 tuổi trong câu chuyện ngây thơ nghĩ rằng chứng ngủ rũ của Riki là trở ngại lớn nhất giữa họ, cậu ta không thể nhìn thấy tương lai và càng muốn trưởng thành hơn nữa.


Về đến ngã tư gần nhà, Riki tỉnh dậy. Cậu lấy tấm thẻ tô màu Dodo Điểu từ trong túi ra và hỏi tôi có bút chì màu nào không. Cậu ấy muốn tô màu cho tấm thẻ và gửi nó đến một người bạn. Tôi mơ hồ nhớ ra hình như để giúp đỡ những người khác tôi đã mua vài hộp chì màu nhưng chưa gửi nó đi, có thể đưa cho Riki dùng trước.

Ngón tay tôi lạnh cứng đến độ không thể nắm chắc được chìa khoá, cứ liên tục tra vào lỗ khóa nhiều lần. Có lẽ nghe thấy tiếng động nên Patrick đã mở cửa từ bên trong. Em ấy đang chuẩn bị bữa tối. Trong khi đặt món ăn mang đi lên bàn, em ấy phàn nàn rằng phần súp hôm nay quá ít. Tôi không thể thoải mái tận hưởng những phúc lợi từ em ấy, đặc biệt là khi nhìn thấy biên lai đã bị em ấy vứt vào thùng rác từ trước. Đó là một nhà hàng phải cần đặt trước một tháng, nhưng với Patrick chỉ cần đơn giản gọi một cuộc điện thoại.

Khi tôi đang bí mật tính xem nên đưa bao nhiêu tiền cho Patrick cho bữa ăn này thì Santa đứng dậy nghe một cuộc điện thoại qua video, hình ảnh trên điện thoại là gia đình cậu ấy. Hai người nói rất nhanh, như thể đang xác nhận điều gì đó với nhau. Riki sững sờ một lúc, sau đó mỉm cười nói đùa với Patrick rằng anh sẽ ở lại đây làm một chút việc gì đó để bù đắp cho bữa ăn.

Ăn tối xong 4 đứa tụ tập chơi vài hiệp UNO, thua được mấy hiệp thì Riki vào bếp uống nước, khi về thì đưa cho tôi một miếng cao su nhỏ và nói là nhặt được ở gần bồn rửa. Tôi không biết có phải phụ kiện rơi ra từ vòi không. Tôi cầm lấy xem xét rồi cho vào túi. Đó là một cái tay nắm cửa nhỏ, hèn gì lúc tôi quay lại thì cửa sổ bị mở ra.

Tôi không thể tìm thấy cơ hội để nói chuyện chi tiết với Patrick vì Santa phát hiện ra rằng Riki đã mất tích vào nửa đêm.

Chiếc ba lô hai người dùng chung vẫn còn đó, Riki chỉ mang theo một chiếc túi nhỏ, tôi an ủi Santa rằng có thể Riki cần ra ngoài cho thoải mái, thì Santa lắc đầu năn nỉ Patrick lái xe đi tìm kiếm.

Patrick nửa mơ nửa tỉnh. Tôi mặc cho em ấy một chiếc áo len cashmere và nhét em ấy vào chiếc áo khoác dày nhất. Tôi muốn đi cùng với họ nhưng Santa nói rằng Riki không mang theo điện thoại di động khi anh ấy rời đi, vì vậy cậu ấy đã dặn tôi  đợi ở nhà, nếu Riki trở lại hãy gọi cho cậu ấy.

Tôi tâm phiền ý loạn, ngồi trong phòng khách được một lúc thì tôi đứng dậy đi tìm hộp chì màu mà Riki cần trong đống đồ tôi mua để kiếm sống. Đêm đông ở đây lạnh cóng, có thể cậu ấy sẽ ngủ quên bất cứ lúc nào. Tôi hối hận vì đã bị kéo vào hiệu sách để quen biết hai con người tội nghiệp bị số phận chơi đùa này.

Có một hộp màu mờ nhạt dưới vài hộp sữa, sau khi lôi ra tôi phát hiện đó là một hộp phấn mắt lớn, tôi ném chiếc hộp vào tường sức lực như muốn xuyên thủng cơ thể, phấn bay rải rác khắp mọi ngóc ngách trong phòng.

Chuông cửa đúng lúc vang lên kéo tôi trở về thế giới thực, ngoài cửa là Riki đang run rẩy.

Tôi kéo cậu ấy vào nhà, ôm lấy cậu.

"Cậu đã đi những đâu?"

"Em đến nhà thờ chúng ta đã tới lúc chiều."

"Cậu đến đấy làm gì?"

"Để cầu cho một cuộc hôn nhân hạnh phúc."

Tôi siết chặt vòng tay của mình, lòng chẳng thể chịu đựng được khi nghe cậu ấy nói như vậy. Một lúc lâu sau, Riki lại nói.

"Em cầu nguyện cho cậu ấy được bình an và hạnh phúc trong suốt cuộc đời, không bệnh tật và tai ương."

Tôi hít một hơi thật sâu.

"Santa sắp phát điên rồi, anh phải nhanh chóng gọi cho cậu ấy."

Riki bật cười.

"Anh xem cậu ấy ích kỉ thế nào kìa, chỉ cậu ấy được rời xa em, còn em không được phép rời xa cậu ấy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net