Kẻ giam giữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sanzu là một kẻ điên, phải. Gã tự nhận bản thân như thế.

Tại sao gã lại nói thế? Có lẽ vì gã giam cầm một thiên thần ở bên mình.

Bởi ngay từ khi thấy Takemichi gã đã lỡ rơi vào đôi mắt xanh như đại dương ấy rồi.

Gã yêu mái tóc vàng vương mùi nắng của em. Và cơ thể em cũng thế, cũng tràn đầy hương của mặt trời. Giọng nói của em chính là thứ mà hắn nghiện hơn bất kì loại thuốc nào.

Em thuần khiết làm sao, trong sáng làm sao. Gã đã nghĩ, nếu em có qua lại với bất lương như gã thì liệu em có bị vấn bẩn không? Không thể nào đâu, gã không cho phép điều đó. Em là thứ ánh sáng đẹp đẽ hơn bất kì viên thạch anh nào, quý giá hơn bất kì loại kim cương nào. Thế nên em phải là của gã, chỉ mình gã thôi.

Em không có nhà, mà cũng chẳng có người thân. Lần đầu tiên mà Sanzu gặp em chính là lúc em sắp bị bọn bất lương chạm vào.

Nếu nhớ lại lúc đó, gã thề gã muốn cắt đi đôi tay của bọn chúng. Để rồi sau khi nghe tiếng thét của bọn chúng mới khiến gã hài lòng.

Gã đối xử với thế giới rất tàn nhẫn. Nhưng với em thì gã lại dành thứ tình cảm dịu dàng nhất mà gã có, đối xử thực sự tốt với em. Vì với gã em chính là bảo vật để gã trân quý và yêu thương.

Nhưng Takemichi của gã cũng rất nghe lời. Em không hỏi lí do, cũng không tìm cách để chạy thoát khỏi gã. Bởi em biết gã không phải người xấu, và gã vô cùng trân trọng em. Nếu như em chạy khỏi Sanzu thì không biết cuộc sống của em sẽ thế nào. Vì em đoán cả thế giới này chỉ có mình gã đối xử tốt với em thôi.

Đúng không? Là gã yêu em và em cũng yêu gã.

Hôm nay giới bất lương đã dần có biến động. Và chính điều đó mà công việc gã phải làm nhiều hơn, về với em muộn hơn một chút. Nhưng Takemichi này, em đừng lo. Tôi làm xong việc sẽ về với em ngay.

"Bang."

Sanzu chĩa súng vào thái dương của kẻ phản bội rồi bắn. Gã ghét những tên không trung thành thế nên chết chính là cách mà hắn trừng phạt. Máu của chúng cũng vì thế mà vương lên áo vest mới mua.

Ghét thật đấy, gã ghét nhất là thứ bẩn thỉu này. Phải nhanh chóng thay đồ rồi về với em thôi. Chứ em thấy gã về muộn với đầy vết máu lại lo lắng cho gã mất.

"Ưm... anh về rồi à?"

Ngay từ khi gã mở cửa nhà ra đã thấy em ngồi cạnh chỗ đựng giày đợi hắn. Thương em thật đấy, vì đợi gã về mà bất chấp trời lạnh mà đứng đây.

Em nhỏ giọng hỏi hỏi gã. Giọng còn hơi mơ màng vì cơn buồn ngủ nó cứ quấn lấy em. Sanzu của em về rồi nên chắc đói lắm. Em phải nấu gì đó cho gã mới được.

"Thức ăn nãy nguội rồi, cũng không sạch nữa nên em nấu cho anh món khác."

"Ừ, sao giờ này em vẫn đợi tôi? Không sợ cảm lạnh à?"

Gã khẽ búng nhẹ lên trán em rồi cười. Tháo giày rồi ôm em một cái, tham lam hít mùi hương ở hõm cổ em. A, đúng là về nhà được ôm em, hít lấy hùi hương gây nghiện ấy của em là dễ chịu.

"Anh tháo giày ra đi, đợi xíu đã nào. Em nấu ăn cho anh đã nhé."

"Được rồi."

Gã từ từ luyến tiếc buông em. Ngồi trong ngôi nhà ấm áp mà nhìn em nấu những món ăn thơm phức thì còn gì bằng.

Gã đã giấu em một sự thật, đó chính là việc gã làm bất lương. Vì sợ em lo lắng nên gã giả vờ rằng gã chính là một nhà thiết kế thời trang. Liệu em biết gã chính là kẻ đáng sợ giết người không ghê tay thì liệu em có rời bỏ gã không?

Rồi gã nhìn đôi chân trắng ngần của em đi lại trên sàn nhà lạnh lẽo. Trông giống như thiên sứ ấy nhỉ? Một thiên sứ của riêng gã.

Tiếng kim loại lâu lâu lại khẽ chạm vào nhau rồi kêu một vài tiếng lạch cạnh. Chính gã đã làm cho em một sợi dây xích để kiềm hãm em, trói đi sự tự do của em, giam cầm em và làm những gì mà gã muốn.

Nhưng trời của mùa đông rất lạnh, đeo sợi xích một bên chân ấy liệu em có lạnh không?

"Không đâu Sanzu, tuy hơi vướng víu chút nhưng em chịu được mà."

Gã ậm ừ vài câu rồi một chân quỳ xuống sàn nhà, từ từ nâng bàn chân em. "A, đúng là lạnh thật nhỉ?"

Gã nghĩ thầm. Em yêucủa gã phải chịu đựng cái lạnh của mùa đông kèm với sức nặng của dây xích. Gã không chịu nổi mà đau lòng. Xin lỗi em nhé, vì không muốn em rời khỏi gã, không muốn em vướng bận chuyện của thế giới này. Em chỉ cần ở đây, sống yên bình bên gã là được rồi.

Gã chạm vào từng đốt bàn chân em rồi hôn lên mắt cá chân, bắp chân rồi đến đùi. Mọi việc gã làm vừa nhẹ nhàng lại vừa dịu dàng, như thể gã đang chạm vào một thứ gì đó cực kì quý giá.

"Ưm... Này, em nhột đấy."

Mặc cho lời em nói gã vẫn tiếp tục hôn em. Những chỗ gã chạm vào, em đều không ngừng mà run rẩy. Sức nóng của cơ thể cũng vì thế mà tăng lên. Được rồi em không lạnh nữa đâu.

Cho đến khi Sanzu chạm vào mắt em thì em khẽ đẩy gã ra. Gã ngạc nhiên nhưng em không nói gì. Em chạm vào má gã.

"Thấy không. Anh cũng lạnh đây này. Này, không được làm lơ em."

Nói rồi em hôn lên vết sẹo cạnh khoé môi. Sanzu cũng từ từ bình tĩnh lại. Xin lỗi em nhé, tôi lỡ bỏ qua lời nói của em rồi. Tha thứ cho tôi được không?

"Ừ, anh xin lỗi."

Gã gật đầu rồi lấy trong túi viên thuốc màu đỏ, chờ em lấy nước rồi uống. Nhìn em bên cạnh cười mà lòng gã như bình ổn lại. Phải rồi, gã lo lắng gì chứ. Takemichi của gã ấy mà, chắc chắn sẽ không đi đâu. Nói rồi gã bế em lên phòng rồi đóng cửa lại.

Gã cũng lạnh lắm rồi.

Sanzu có một thói quen là gã thường rất hay uống thuốc lúc gã lo lắng, em biết điều đó nên luôn cố gắng hết mức để làm gã vừa lòng. Tuyệt đối không được để cho gã lợi dụng thuốc nhiều quá. Sức khoẻ sẽ có vấn đề thật đấy.

Chưa hết, tác dụng phụ của thuốc chính là việc gã ngủ rất sâu, gọi mãi sẽ không tỉnh dậy.

Nửa đêm, khi ánh trăng chiếu rọi qua khe cửa sổ thì cũng là lúc em tỉnh dậy. Em nhìn gã đầy âu yếm rồi hôn lên trán gã. Khẽ thì thầm.

"Em đi nhé?"

Sau đó, em một thân trần không mặc quần áo đứng dậy và rời khỏi giường. Lục lọi tìm kiếm bộ đồ màu đen mà em dễ dàng "hoạt động".

Trời thì lạnh thật đấy nhưng em quen rồi.

Em dễ dàng tháo đi sợi dây xích mà gã làm cho em. Đơn giản thôi, vì gã quá chủ quan rồi. Gã đã nhiều lần muốn làm một sợi dây chắc chắn hơn nhưng vì sợ em đau nên đã bỏ suy nghĩ đó.

Nghĩ ngợi một hồi, em khẽ mở của ra rồi rời khỏi nhà. Ánh trăng đêm nay thật sáng, dễ dàng dẫn đường để cho em chạy khỏi nơi đây.

"Cộng sự, bên này."

Em khẽ cười. Chifuyu đã đứng đó đợi em rồi kìa.

"Dạo này thấy mày ít đến lắm nha. Có việc gì à?"

"Không có gì đâu."

Nói rồi em đeo khẩu trang che đi khuôn mặt thanh tú của mình lại. Mái tóc vàng cũng chuyển thành màu đen. Chifuyu ném cho em một khẩu súng rồi cười giả lả.

"Hôm nay tổng trưởng đã ra lệnh cho chúng ta giết một kẻ phản bội. Hắn ta thường đến quán bar bên kia."

Vậy sao. Đời em ghét nhất là những kẻ phản bội. Giờ thì đến lúc "trừng phạt" rồi.

Cũng giống như Sanzu, em ghét bị bẩn. Nhìn cái áo đã vướng máu em liền cởi nó ra, cùng lúc thay bộ đồ y hệt mà em đã chuẩn bị. Takemichi chính là một thành viên ngầm của Touman, ngoài tổng trưởng là Mikey và cộng sự của em – Chifuyu ra thì không ai biết đến sự tồn tại của em cả.

Thôi rồi, em lại nhớ gã quá. "Làm việc" thật nhanh để về với gã nào.

Đồng hồ chỉ kim 4 giờ sáng cũng là lúc em trở về nhà. Em cởi đồ ra, đeo lại sợi dây xích rồi lên giường nằm một bên gã, hôn lên trán gã như là một nghi thức. Takemichi chợt tính nhẩm, tác dụng phụ của thuốc sắp mất tác dụng.

"Chào buổi sáng."

"Ừ, ngủ thêm chút nữa đi."

Gã ôm em vào lòng rồi ngủ tiếp. Dù gì sau đống "công chuyện" mà gã làm thì hôm nay gã cũng có một ngày nghỉ.

Takemichi cũng không nói gì, lẳng lặng để gã ôm rồi ngủ thiếp đi.

Phải, em yêu gã đến chết đi được. Thế nên để bảo vệ gã, em đã lao vào giới bất lương. Nếu gã biết em giết người thì liệu gã có sợ em, có bỏ rơi em không?

Gã là thiên sứ của em, đã giang đôi cách để cứu rỗi em. Khoảnh khắc đó, em đã thề rằng sẽ bên gã cả đời.

"Biết tin gì không? Dạo này nghe nói có một sát thủ giết người nhanh lắm."

"À, tao có nghe đồn. Nghe nói tổng trưởng ra lệnh cho hắn hoạt động ban đêm đấy."

"Một tên đáng sợ."

Sanzu không quan tâm những lời bàn tán về một kẻ sát thủ kia. Bởi bây giờ gã chỉ nghĩ đến em thôi. Đứng một bên tổng trưởng của Touman, gã lơ đễnh nhìn về bầu trời.

"A, màu xanh trong mắt Takemichi kìa. Không biết em ấy ở nhà đang làm gì ấy nhỉ?"

Gã bảo vệ em và chính em cũng bảo vệ gã. Cả hai đều lừa dối đối phương một cách ngọt ngào.

----------

Đã hoàn thành 17/07/2021


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net