Chương 13: Hàng Xóm Mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi Aruki chuyển đi, nhanh chóng sau đó đã có người chuyển đến. Ban đầu Takemichi không quan tâm, Haruchiyo cũng thế. Nhưng sau một lần đấm vỡ ảnh đại diện thằng ranh con trộm cắp đầu xóm đã có cơ hội nói chuyện với nhau. Được biết, cô ấy họ Du tên Tử Y và cô ấy sang Nhật vì một số chuyện.

"Cậu... Đang mang thai sao?"_ Tử Y hỏi.

"Ừm! Là song thai đó nha"_ Cậu vui vẻ đáp.

"Ểh ~ vậy cậu sẽ cực lắm nhỉ?"_ Cô hỏi tiếp.

"Không hẳn, chồng tớ chăm tớ dữ lắm"_ Takemichi tự hào lắm chứ, chồng người ta có khi tìm tình yêu mới, chồng cậu thì bỏ việc để chăm cậu.

"Một người chồng tốt nhỉ? À, nếu cần gì thì sang nhà tớ nhé. Tớ ở Việt Nam có mở phòng khám dành cho người mang thai, nên gặp vấn đề cứ sang nhé"_ Tử Y xem ra rất quý người bạn mới này.

"Được, hẹn gặp lại nhé"_ Takemichi gật gưỡng vui vẻ, sau đó nhanh chóng đi đến chỗ bạn chồng đang ngồi trước cửa siêu thị.

Haruchiyo đang ngồi co ro một góc trước siêu thị, chợt thấy bóng dáng của cậu thì mắt đã sáng liên. Nhưng bỗng nhớ ra bản thân đang dỗi nên vờ cụp tai xuống nhìn chỗ khác.

"Cưng giận em à?"_ Takemichi khẽ cúi người xoa đầu anh, trong lòng có chút hối lỗi. Khi nãy đột nhiên shipper giao hàng gọi đến, là kiện hàng đồ ngủ đôi cậu từng đặt. Vậy là cậu bảo với anh rằng đi một lát sẽ về ngay...

Nhưng một lát ấy quất tận 3 giờ đến 5 giờ chiều...

"Anh tưởng em bỏ anh luôn rồi chứ?"_ Anh nói với giọng đáng thương.

"Rồi em sai rồi, em xin lỗi mà. Cưng về với em nhé, em muốn ăn đồ cưng nấu"_ Takemichi dỗ ngọt.

"Muốn hôn"_ Haruchiyo đứng dậy, ánh mắt có chút mong chờ.

Takemichi chỉ cười rồi hôn môi anh một cái, nhẹ nhàng nhưng đủ ai kia sướng run người. Anh cầm giúp kiện hàng kia rồi cùng cậu đi về. Riêng vì sao không đi xe thì là do cậu dành chở nên anh sợ.

"Sườn xào chua ngọt hay sườn-"

"Sườn xào chua ngọt! Em muốn ăn sườn xào chua ngọt!"_ Takemichi gặp món tủ liền sáng mắt lên.

"Rồi rồi, về nhà anh nấu cho"_ Anh một tay xách đồ một tay xoa xoa đầu cậu, cảm giác này chỉ một mình anh hưởng thụ được thôi.

"Ông xã tuyệt nhất!"

Hai người cứ ngọt ngào mãi cho đến khi về nhà mới thôi. Trong lúc đang mở cửa nhà, Takemichi và Tử Y có chào nhau vài câu. Haruchiyo thấy vậy lấy làm lạ, sau khi vào nhà thì hỏi:

"Em quen cô ta sao?"_ Anh mang tạp dề vào rồi rửa rau củ vừa hỏi. Công tác nhanh gọn của anh làm Takemichi đang ngồi ăn kem cũng chợt dừng lại rồi kể câu chuyện chiều nay, câu chuyện cầm chân cậu tận 2 tiếng.

Đương sự thì cậu đang chờ anh shipper dui tánh ship hàng. Nào ngờ gặp thằng ranh con cướp đồ bà lão. Thật thì xóm nhà cậu sạch bóng cướp với tệ nạn xã hội rồi. Nhưng thằng ranh ấy nghĩ chỗ này không có thằng nào chiếm lĩnh trước nên nó mới ngu ngốc lao vào lãnh địa của Takemichi. Kết quả thì ăn một đánh của Takemichi, một cước vào bụng của Tử Y và một cước vào hạ bộ của bà lão. Nghe đâu đâu tiếng vỡ trứng...

Nhưng nhiêu đó không đủ khiến Takemichi ở lại đấy tận 2 tiếng. Chuyện chính ở đằng sau. Rằng cậu và Tử Y vừa trò chuyện làm quen vừa hóng chửi. Mà ai chửi ai? Bà lão chửi thằng ranh ấy.

"Ta nói bà ấy chửi mà có vần có điệu hay hết sức luôn á chèn"_ Takemichi vừa kể vừa vỗ đùi đen đét. Haruchiyo thì vừa nấu vừa chỉ có thể cười bất lực với vợ mình.

"Ăn một cây thôi"_ Anh nhắc nhở. Chẳng cần qua lại xem, anh thừa biết vợ mình vừa ăn kem và định ăn thêm một cây nữa. Takemichi đang lén lút mở tủ cũng phải khự lại, suy nghĩ thủ tiêu chồng vì biết quá nhiều bay màu nhanh chóng.

"Ghê vậy cha, gắn mắt ở đằng sau hả"_ Takemichi nhón chân rờ vào gáy anh, rờ xong liền dùng lực bóp nhẹ cổ anh một cái.

Haruchiyo cũng quen rồi, chịu khó gồng người để không bị đau rồi nấu tiếp. Mấy trò tiếp theo của Takemichi điều bị anh nắm thóp. Nào là lấy lông chổi lông gà khều chân anh liền bị anh túm lên đặt ngoài phòng khách. Lát sau lại có trò dê sòm mông với cù lét, Haruchiyo né như thuộc bài rồi lại túm cậu đặt ngoài sofa phòng khách. Xong lại có trò bắt ghế thắt tóc cho anh, lần này anh để cậu làm gì thì làm.

"Tóc chồng em đẹp ghê"_ Takemichi vừa thắt vừa khen.

"Với anh, em đẹp hơn tất cả"_ Anh lại theo thói cũ, cứ mở miệng là nâng cậu lên vũ trụ. Takemichi biết chẳng thể khiến anh chồng này ngưng lời khen ngợi, chỉ có thế hôn anh một cái rồi bịt miệng anh lại.

"Em biết em biết, anh không ngại nhưng em ngại"_ Takemichi phụng phịu.

"Hàng xóm mới ấy... Là bác sĩ sao?"_ Anh chuyển chủ đề.

"Vâng ạ, cô ấy có lẽ là người tốt"_ Takemichi đặt cầm lên vai anh, hai tay vòng qua ôm lấy người phía trước.

"Mai anh gặp cô ta chút nhé?"

"Anh đi xong nhớ mua khoai tây chiên về cho em nhé?"

"Từ giờ em sẽ không được ăn khoai tây chiên nữa"

"Ểh? Tại sao??"

"Nó không tốt cho sức khỏe"

"Ứ chịu đâu"

"Anh mua dâu tây cho em ăn nhé?"

"Hông thèm"

Sang ngày hôm sau cậu vẫn ăn sạch số dâu tây anh mua về, nhưng lại ăn trong sự khinh bỉ...

Haruchiyo: Không sao, còn tiếp tục cuộc chơi được.
























Định sủi lâu hơn nữa cơ, tầm 1 năm gì đấy :)))

Chỉ là viết truyện là cách tôi ổn định tinh thần nhanh nhất thôi.

Ừ thì chuyện gia đình nó... Không như ý muốn tôi. Và tôi đang có dấu hiệu mắc bệnh, đây không phải lần đầu tôi nhận thấy tình trạng bản thân. Lúc trước tôi hay bỏ ăn, bỏ mặc cơ thể nên cơ thể và tinh thần tôi không được tốt. Rất may là người yêu hiện tại và gia đình giúp tôi cải thiện đôi chút, mặc dù chỉ là đôi chút.

Chuyện là chiều nay tôi quên bắt cơm nên mẹ có mắng tôi. Và thường thì tôi sẽ không khóc đâu, chỉ là hồi chiều tôi yếu lòng nên...

Tôi không trách mẹ vì đó là lỗi của tôi, cái làm tôi khóc là những câu mẹ thốt ra.

Mẹ tôi đi làm và không thấy sự thay đổi của tôi. Khi chiều tôi chỉ có thể bất lực mà khóc...

Tôi thực sự muốn thay đổi, tôi không ngủ đến 8 9 giờ nữa, 7 giờ tôi đã dậy và ăn sáng (buổi sáng rất cần thiết). Tôi đã ghi nhớ từng lỗi sai và sửa chúng từng chút một. Tôi đã cố ghi nhớ từng lời dặn dò (dù nó khó, căn bản tôi không thể nhớ lâu)...

Tôi thừa nhận bản thân sai khi quá chú tâm vào điện thoại, bản thân tôi khi trước đã quá tệ khiến mẹ phiền lòng...

"Nhưng mẹ ơi, con đang sửa đổi... Làm ơn hãy nhìn vào sự cố gắng của con đi mà"_ Một câu đơn giản tôi muốn thốt ra khi chiều nhưng nước mắt đã cuốn ngược vào trong.

Hiện tại thì tôi ổn, tôi chỉ muốn chia sẽ câu chuyện của mình.

.

.

.

.

.

.

.

Và giờ thì tôi sủi tiếp :)))



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net