Chương 6: Dụ thỏ vào hang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau tối hôm đó, Sarawat phát hiện anh và Tine đã tiến vào một trạng thái rất kỳ lạ. Phụ đạo sau giờ học thứ hai và tối thứ sáu vẫn không đổi, nhưng bình thường nếu không mượn cớ "dọn dẹp vệ sinh" thì sẽ không thấy bóng dáng Tine đâu. Rủ cậu đi đá bóng, cậu nói có việc đi với Fong, đói bụng rủ cậu đi ăn đêm, cậu lại phải đi kiếm Ohm.

Nhưng Tine cũng không phải không muốn gặp anh. Mỗi lần vô tình gặp nhau, cậu đều vui vẻ, nụ cười vẫn ngọt lịm như trước, chỉ là đôi khi thấy cậu hơi buồn.

Sarawat không biết cậu nghĩ gì, lòng dạ bồn chồn cũng chỉ có thể án binh bất động.

Tối thứ sáu trước khi thi cuối kì một tuần, Tine ở phòng của Sarawat học bài đến khuya. Gần mười hai giờ, cậu ngáp liên tục ba cái, vặn lưng đứng dậy nói phải về nhà.

"Trễ quá rồi, ngủ đây đi." Sarawat nói.

"Không được, em không đem gì hết." Tine dụi mắt, bỏ sách vở vào cặp.

"Chỗ anh có đủ bộ khăn kem bàn chải đồ lót mới."

Tine vẫn lắc đầu: "Ngày mai em muốn ngủ đến khi nào tự thức, không muốn dậy."

"Ở đây cũng tự thức thôi, không ai phá em đâu." Sarawat đứng chắn trước mặt cậu, hai tay giữ lấy vai cậu, "Đừng về nữa, hửm?"

Tine nghiêng đầu nhìn anh: "Anh rất muốn em ở lại sao?"

Sarawat gật đầu, còn nói thêm một câu: "Trễ quá rồi."

Tine do dự hai giây cuối cùng quyết định không chống cự nữa: "Được thôi, em cũng lười lái xe." Cậu sượt qua bàn tay của Sarawat, thả người xuống sô pha, "Em ngủ sô pha."

"Em ngủ giường anh cũng được." Sarawat không có ý đồ gì. Sô pha mềm quá, anh chỉ muốn để cậu ngủ thoải mái thôi.

"Em không ngồi không hưởng lộc đâu." Tine lại ngáp thêm cái nữa.

Sarawat thấy cậu đã buồn ngủ lắm rồi, đi lấy đồ tắm và đồ lót mới ra để Tine đi tắm. Anh trải thêm một chiếc mền mềm lên sô pha.

Lúc anh tắm xong đi ra đã thấy cậu cuộn tròn trong chiếc mền màu xám nhạt ngủ rồi. Tóc còn ướt.

Sarawat lấy một chiếc khăn khô, nhẹ nhàng lau tóc cho cậu, cố gắng lau cho ráo nước.

Tine nhíu mày, đầu quay lung tung. Tay gác lên trán, mắt mở hờ nửa tỉnh nửa mê nói: "Sao lại là anh nữa?"

Sarawat dừng tay, không biết là cậu đang tỉnh hay đang mơ, nhỏ tiếng hỏi: "Anh thì làm sao?"

"Đừng có xích lại gần em." Cậu quay người lại, muốn trốn tránh ánh mắt anh.

"Vì sao?" Sarawat nhích gần người lại tò mò hỏi.

"Thằng Fong nói Sarawat muốn ăn thỏ."

Từ cuối cùng cậu lầm bầm trong miệng, một lúc sau Sarawat mới đoán ra.

Hóa ra là vậy. Anh buồn cười nhìn Tine, chả trách sao dạo này tránh né anh, hóa ra là có người nhắc nhở.

Nhưng mà không biết là bản thân chú thỏ này có muốn bị ăn không nhỉ?

Anh nửa quỳ bên cạnh sô pha, im lặng ngắm khuôn mặt đang ngủ của Tine. Đôi môi đỏ hồng, làn da trắng mịn, chiếc mũi thẳng tắp.....càng nhìn càng khiến tim đập lộn xộn. Anh kiềm không được vươn tay muốn chạm vào, nhưng lúc sắp chạm được lại dừng lại.

Một con thỏ đáng yêu đến thế này, nhịn thêm chút nữa vậy.

Sarawat thức dậy đã là chín giờ hơn. Anh lặng lẽ đi ra phòng khách nhìn Tine, tấm rèm cửa dày che lại ánh sáng, Tine ngủ đến là thoải mái. Anh quay về phòng đánh răng rửa mặt, rồi ra nhà bếp chuẩn bị làm hai phần bánh kẹp.

Vừa làm xong thì Tine dậy, trước mắt là một khung cảnh xa lạ, mơ mơ hồ hồ nhớ ra đây mà nhà Sarawat. Cậu vung đôi chân dài đạp rơi mền, nhắm mắt muốn nướng thêm một lát nữa.

"Không ăn sáng à?" Sarawat gạt cái mền qua đứng cạnh bàn.

Mùi cà phê thơm phức bay vào lỗ mũi Tine. Cậu quay người ra ngoài, mở nửa mắt nói: "Ăn, em muốn ba ly."

"Uống nhiều vậy?"

"Mấy ngày nữa là không được uống rồi, cho em đỡ thèm cái đã."

Sarawat nhếch mày: "Em muốn cai cà phê?"

"Ừm, nghỉ hè tính tìm một phòng tập Muay tập nửa tháng, phải điều tiết ăn uống." Cà phê ngọt quá.

Muốn tập Muay....... Sarawat nhớ ra một nơi nào đó. Anh hỏi: "Không thích phòng tập đang tập?"

"Muốn thay đổi không khí."

"Có yêu cầu gì không?"

Tine giơ bàn tay ra đếm: "Một không quá xa, hai võ sư phải giỏi, ba cường độ cao cũng được nhưng thời gian không được quá dài."

Yêu cầu cũng nhiều nhỉ, không biết mình nói ra mấy yêu cầu này mới P'York có bị đập bầm dập không.

"P'York có mở một phòng tập ở làng Maeklong, cũng có rất nhiều người khâm phục mà đến tập lắm, em muốn thử không?"

"P'York là ai?" Nghe thì quen quen nhưng không nhớ ra.

"Là người hồi đó đã chạy lại khuyên em hai lần khi thấy em phóng xe ."

Tine có hơi ngờ ngợ: "Không phải chú ấy làm ruộng hả?"

"Lúc trước là võ sĩ, giành được rất nhiều chức vô địch, sau này giải nghệ rồi mở phòng tập."

À, về quê mở phòng tập......... Tine nghe nói phòng tập ở quê điều kiện không tốt, năng lực cũng kém, cậu tính nói lại thôi.

Sarawat nhìn mặt cậu thì hiểu rồi: "Không yên tâm thì thi xong anh đưa em đi xem."

"A, dạ." Dù gì thì cậu cũng chưa chọn được chỗ, cứ đi xem thử đã.

Sarawat đi qua xoa đầu cậu, an ủi: "Anh sẽ không tùy tiện bán em đâu."

Tine nghiêng đầu đùa nghịch: "Thỏ cũng đâu được mấy đồng."

"Cái đó thì chưa chắc, coi thử bán cho ai đã." Bán cho nông trại Pie nhất định sẽ có lời.

Không bán cho ai hết. Tine chu môi: "Em là hàng không bán."

"Ừ, vậy thì cất đi, nhé?" Sarawat liếm cà phê trên miệng, ánh mắt ấm áp vô cùng.

Đột nhiên tim Tine trật một nhịp. Cậu tránh né ánh mắt Sarawat, ngồi xuống sô pha: "Em đâu phải là Snowball thật đâu. Ăn sáng, ăn sáng nào!"

Môn thi cuối cùng của Tine là tài chính. Chiều hôm đó vừa thi xong thì Sarawat đã đến đón cậu, hai người kiếm gì đó lấp bụng rồi thẳng tiến đến làng Maeklong.

"Cũng phải lái hơn hai tiếng đồng hồ đó." Sarawat nhìn cậu có vẻ buồn ngủ, "Em chợp mắt một lát đi."

Tine tựa người vào ghế lắc lắc đầu: "Em không buồn ngủ, chỉ là môn tài chính đó thi nhức não quá."

Sarawat cười: "Cứ làm theo những gì anh dạy thì qua môn không khó khăn gì."

"Em muốn thi tốt một chút."

"Sao vậy?"

"Không thể hủy hoại danh tiếng người phụ đạo cho em chứ."

Mắt Sarawat vẫn nhìn phía trước: "Có học trò như em là đủ rồi."

Tine hạ thấp lưng ghế xuống, lén nhìn Sarawat một cái: "Em đã kể hết cho tụi thằng Fong là anh phụ đạo cho em rồi, không muốn tụi nó coi thường anh đâu. Nhưng mà em lấy vở anh dạy phô tô ra cho tụi nó rồi, chắc tụi nó thi cũng không kém."

"Ừ. Học kỳ sau anh không có thời gian đi trợ giảng nữa. Có gì không hiểu em cứ để đến tối thứ sáu anh giải thích cho."

Tine cảm thấy ngại quá: "Em cũng chưa giúp anh dọn phòng nữa, chuyển khoản cho anh nha?" Cậu cảm thấy nợ càng ngày càng nhiều, sợ sau này trả không nổi.

"Em xem anh là mấy người dạy kèm thuê?" Sarawat không buồn không vui hỏi.

"Không phải...." Tine lắc đầu lia lịa, "Pi vất vả phụ đạo cho em như vậy, em không biết trả lại làm sao. Giáo sư cũng nói anh rất bận, phải theo sát chuyên đề, còn phải viết luận văn. Anh có thể kèm em học đương nhiên là rất tốt rồi, nhưng là chiếm thời gian của anh quá thì thôi cũng được. Dù gì em vừa đủ điểm qua môn là được rồi."

"Em nghĩ nhiều quá rồi." Sarawat nhìn đồng hồ đèn đỏ đếm ngược, kiềm không được mà vươn tay xoa đầu Tine, "Nếu em muốn trả thì cứ ghi nợ đó đi, để khi nào anh muốn rồi đòi."

Tine hình như đã quen với động tác này của Sarawat rồi, không động đậy gì chỉ ngáp một cái, thoải mái giống như đang được cưng nựng chỉ muốn lười biếng.

"Không bán thỏ là được." Cậu lầm bầm nói rồi chìm vào giấc ngủ.

Thỏ cũng không dễ dụ nhỉ! Bình thường mọi người trong trường đều nói Tine vừa dễ thương vừa thoải mái, giống như một chú thỏ lông xù, quên mất là cậu cũng có răng thỏ, huống gì cặp răng thỏ này còn bén hơn răng thường nữa!

Phóng xe, tập Muay Thái, testosterone trong não bình thường không thể hiện ra bên ngoài đều dồn vào cũng thứ này. Lúc mềm có thể làm bạn tan chảy, lúc cứng lên thì lại bướng bỉnh khác người, có thể đâm nát tim bạn.

"Vẫn chưa tới ạ?" Cỡ hơn một tiếng sau Tine thức dậy.

"Sắp rồi."

Khung cảnh ngoài cửa sổ đan xen lướt qua, đồng ruộng xanh mướt. Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước một phòng tập lớn, trên cửa treo một biển hiệu bằng gỗ, chữ viết nghiêng nghiêng ngã ngã "Phòng tập Muay Thái York".

Hai người đi vào trong. Đi qua sân trước và bồn hoa, bên phải là một sân tập có nửa mái che gần một trăm mét vuông, một nhóm người đang tập với đích đỡ đá, hơn một nửa là người nước ngoài.

York đi đến, nửa trên để trần nửa dưới mặc quần tập, không giống lắm với người cậu gặp ở ruộng năm đó.

"Cậu chủ nhỏ." Anh tươi cười chào Sarawat.

Cậu chủ nhỏ??? Tine mở to mắt.

Hiếm khi thấy Sarawat xấu hổ, gãi đầu nói: "Từ lúc nhỏ ở nông trại đến giờ anh ấy vẫn gọi anh vậy, không chịu sửa."

"Nông trại Pie?"

Sarawat gật đầu.

"Nông trại là của nhà anh, ba mẹ anh cũng không phải là nông dân bình thường?" Tine tiếp tục hỏi.

Sarawat lại tiếp tục gật đầu.

"Shia, vậy mà anh không nói!" Tine hơi bực, liếc nhìn York đang đứng một bên, không dám to tiếng.

Sarawat cũng không cố ý che giấu thân thế của mình. Xe anh chạy giá cả cũng không rẻ, nhìn đã biết không phải thứ mà gia đình nông dân bình thường có thể chi trả, căn hộ cạnh trường học đó cũng là nhà mua.

Chỉ là gia cảnh nhà Tine quá tốt, không hình dung được gia đình bình thường là thế nào, trong mắt cậu đi xe mấy trăm triệu là gia đình bình thường, đi xe một hai tỷ cũng là gia đình bình thường.

"Em muốn tìm hiểu gì thì cứ hỏi P'York." Sarawat đổi chủ đề.

Tine nhớ lại chuyện chính hôm nay, không tranh cãi với Sarawat nữa. Cậu và P'York nói chuyện rất vui vẻ, còn đánh vài đường ở trong phòng tập để anh chỉnh sửa.

Hai tiếng sau, Tine và York đã quyết định những vấn đề cơ bản. Tine sẽ ở phòng tập này nửa tháng, tám giờ sáng và bốn giờ chiều hằng ngày Tine sẽ luyện ở phòng tập, một giờ chiều York sẽ dạy kèm cho cậu, bắt đầu từ tuần sau.

"York nói ký túc xá ở đây hết chỗ rồi, anh ấy sẽ đi hỏi giúp em." Sau khi tạm biệt York hai người đi về.

Ký túc xá của phòng tập chưa bao giờ hết chỗ, không phải vì người đăng ký không nhiều mà là York sẽ không tuyển một lúc nhiều người như vậy, làm những người khác mệt mỏi.

Chắc là York đã nhìn ra gì rồi, nên mới cho anh một cái ân tình. Đương nhiên Sarawat sẽ không bỏ qua cơ hội: "Gần đây không có phòng nào được cả. Có muốn đến nông trại của anh không?"

"Xa không?"

"Chưa tới một ki-lô-mét. Anh đưa đón em cũng được. Phòng ốc ở nông trại tốt hơn ở ngoài nhiều, em cũng biết ở đây là quê mà." Sarawat nói cũng không sai.

Tine hơi do dự.

"Gần đây thôi, anh đưa em đi xem."

"Không cần đâu." Tine vội vã nắm lấy tay anh. Đùng một cái nói đến nhà anh, cậu vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.

"Anh sợ em chưa nhìn thấy đã dọn tới ở thì không an tâm."

"Không đâu không đâu." Tine ngại ngùng nói, "Chỉ là em thấy phiền anh quá."

"Nói gì vậy, nếu đã đến làng Maeklong thì đương nhiên ăn ở ngủ nghỉ của em phải sắp xếp đàng hoàng rồi." Sarawat nói như một chuyện hiển nhiên, "Vậy chủ nhật anh đợi em đến. Muốn gì thì cứ nói, hay là anh chụp hình phòng gửi qua cho em."

"Không cần phiền phức vậy đâu..." Tine trả lời chậm chạp.

"Cần chứ." Sarawat nắm tay đưa lên ho một tiếng, che đi khóe miệng đang cong lên. Anh không ngờ có thể dụ dỗ thỏ đến tận nhà mình. Thật là chuyện tốt ngoài ý muốn mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net