Chap 75~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân duyên của Ánh Hân trong lớp rất tốt, bạn nữ sau khi nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Trương Nhân và Thanh Tùng, đã quay về phòng hát rồi đi tới ngồi bên cạnh cô.

cô bạn khẽ nói thầm vào tai cô: "Mình vừa nghe thấy Trương Nhân bày tỏ tình cảm với học thần đấy, nói là mình thích cậu..."

Ánh Hân hơi bất ngờ.

"Cậu không nghe nhầm đấy chứ?" cô không tin lắm, vì cả bọn vẫn thường xuyên chơi với nhau, cô không nhìn ra là Trương Nhân có tình cảm với Thanh Tùng.

Mặc dù ban đầu khi thấy hai người ngồi cùng bàn cô cũng hơi khó chịu thật...Nhưng lúc đề nghị đổi chỗ, Trương Nhân đã rất tích cực phối hợp, cho nên cô cũng thấy yên tâm hơn, coi cô ấy là bạn của mình. Nhất là sau khi phân ban, cô không học cùng lớp với Trịnh Bồi Bồi, Trương Nhân vì thế đã trở thành người bạn thân nhất của cô trong lớp.

"Mình thề luôn là mình không hề nghe nhầm! Cậu ấy nói rõ ràng...Hình như còn nhắc tới vị hôn thê gì đó..."

"..." Vị hôn thê?

Ánh Hân bỗng nhớ lại lời bố mẹ cô đã từng nói, nhà họ Hồ đã lựa chọn xong vị hôn thê cho Hồ Lê Thanh Tùng rồi.

không lẽ người đó là Trương Nhân?

cô ấy giữa chừng thì chuyển lớp, lại ngồi cùng bàn với Thanh Tùng, gia đình hai bên cũng thân thiết, bố của cô ấy là quan chức lớn.

Nghĩ như vậy mới thấy hình như là đúng thật.

Tâm trạng Ánh Hân trở nên khá phức tạp, Thanh Tùng chưa từng nói với cô về chuyện này.

Trong nhà anh tính thế nào, cũng chẳng thấy anh đề cập đến.

Còn cả Trương Nhân nữa...cô hoàn toàn không biết rằng, cô ấy chính là người con gái mà gia đình Thanh Tùng đã chọn làm vị hôn thê cho anh.

Thanh Tùng quay trở lại phòng hát, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Ánh Hân.

cô yên lặng cúi đầu uống nước, anh quàng tay lên vai cô, hỏi: "Có muốn song ca một bài không?"

"không muốn." cô lắc đầu đáp khẽ.

Mắt cô liếc nhìn xung quanh, không thấy Trương Nhân đi vào theo.

Chơi đã đời xong, Thanh Tùng gọi một chiếc taxi đưa Ánh Hân về khách sạn.

Bố mẹ cô biết cô về trường thế nào cũng có nhiều hoạt động vui chơi, nên đã đặt phòng ở một khách sạn năm sao, cho cô ở đây mấy hôm.

Đến cửa khách sạn, Thanh Tùng cũng xuống xe cùng cô, Ánh Hân nói: "anh không cần xuống đâu, cứ ngồi luôn xe này mà về, không lát nữa lại phải gọi xe khác."

Thanh Tùng ung dung đứng trước mặt cô, hai tay đút túi quần, cúi đầu nhìn cô nói: "Còn chưa dẫn được đến cửa phòng mà đã bắt đầu muốn đuổi anh đi rồi đấy à?"

"...không cần dẫn đến cửa phòng đâu." cô ngập ngừng.

"Cần chứ, rất cần." Thanh Tùng nắm tay cô đi vào trong, vừa đi vừa nói: "Em chưa từng đọc mấy tin tức về các cô gái đi một mình bị cưỡng bức trong khách sạn bao giờ à?"

"Đó là ở mấy khách sạn bình dân thôi, chứ khách sạn năm sao thì an ninh chắc chắn sẽ tốt hơn."

"anh không dám giao tính mạng của em cho mấy người không quen biết trong tổ an ninh đâu."

"..." Ánh Hân không thể phản bác lại được.

anh nắm tay cô đi vào thang máy, nữ nhân viên đứng trực thang máy ấn nút số tầng cho hai người.

Đến cửa phòng, Ánh Hân nói: "Được rồi, đã đến cửa phòng, anh có thể về được rồi chứ?"

Thanh Tùng giơ tay lên, cười như không cười nhìn cô, ngón tay vuốt nhẹ cằm cô một cái: "Tiễn em một đoạn đường xa như thế, còn chưa mời anh vào ngồi một chút mà đã đuổi anh đi rồi?"

"..." Ánh Hân bị ánh mắt nóng bỏng kia nhìn chăm chú, có hơi mất tự nhiên.

"Em đối xử với bạn trai em như thế đấy à? Hả?"

"Thế thì...anh vào ngồi chút đi." cô đành phải đáp ứng yêu cầu của anh.

Vào phòng, Ánh Hân cầm lấy chai nước đưa cho anh, Thanh Tùng ngồi trên ghế salon cạnh cửa sổ sát đất, mở nắp chai ra uống một ngụm nước lạnh, tiện thể đè nén tâm tình luôn.

Vừa mới ở với nhau trong một không gian riêng là anh đã bắt đầu suy nghĩ linh tinh ngay được, chẳng biết là tại sao nữa...

Ánh Hân ngồi một bên, không nhịn nổi nữa nên phải hỏi: "Trương Nhân chính là vị hôn thê mà bố mẹ đã chọn cho anh sao?"

Thanh Tùng khựng lại, sau đó đặt chai nước sang bên cạnh, giơ tay ra hiệu cho cô lại gần, nói: "Qua đây."

"Để làm gì..." cô lầm bầm, không chịu nhúc nhích.

"Lại gần đây chút, rồi anh nói cho em nghe."

"anh cứ ở đó nói cũng được mà..."

"Cách xa quá, anh không có hứng nói." Thanh Tùng dựa vào salon, nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.

Ánh Hân nhìn góc nghiêng hoàn mỹ vô địch của anh, cảm thấy rất cần thiết phải biết rõ mọi chuyện, có bạn trai đẹp trai như thế, nếu có vị hôn thê gì đó thì cô sẽ phải lo lắng đây...

Ánh Hân lề mề đi tới ngồi xuống cạnh anh, kéo vạt áo anh nói: "anh nói đi mà."

Thanh Tùng giơ tay ôm vai cô, cúi người đè cô xuống dưới thân mình.

Ánh Hân căng thẳng mở to mắt nhìn anh.

Ánh mắt Thanh Tùng rơi xuống đôi môi hồng của cô, giọng nói trong nháy mắt đã trở nên khàn đi: "Hôn cái đã nhé, được không?"

"...không...Ưm..."

Miệng thì hỏi cô có được không, thế mà cô còn chưa kịp nói thì môi anh đã đáp xuống rồi, làm gì cho người ta cơ hội để phản kháng chứ.

sẽ không bao giờ là những nụ hôn môi chạm môi đơn thuần như trước nữa, vì đã có kinh nghiệm một lần nên lần này anh đã khẩn cấp thăm dò sâu hơn để tìm kiếm hương vị ngọt ngào ấy... Mặt cô đỏ bừng, người bị vây trong khuỷu tay anh, cảm nhận hơi thở nồng đậm của anh, muốn trốn cũng không được.

Mặt bị anh giữ chặt, lưỡi thì bị lưỡi anh quấn lấy, nghênh đón một nụ hôn mạnh mẽ như cuồng phong bão táp...

Trong phòng không có người thứ ba nên anh không hề giữ chừng mực như lần trước, cứ mải mê lần mò sâu hơn.

Ánh Hân mới trải nghiệm sự cuồng nhiệt này nên chưa quen, bị anh làm cho sợ hãi, không ngừng ra sức đẩy anh ra...

Thanh Tùng sợ làm cô bị thương nên không dám dùng sức quá, Ánh Hân thuận lợi chạy trốn tới một góc khác trên salon, tự ôm lấy mình, ấm ức nhìn anh.

Thanh Tùng hít sâu một hơi, nói: "Ok, nói vào chuyện chính này, Trương Nhân, không phải là vợ chưa cưới của anh."

"Nhưng bố mẹ anh thích bạn ấy, muốn bạn ấy làm con dâu..." Ánh Hân vốn còn đang muốn giận dỗi trách móc anh một chút, nhưng nháy mắt đã bị chủ đề này làm dời đi sự chú ý.

Thanh Tùng khẽ cười, khinh thường nói: "Hai ông bà thích thì tự đi mà cưới về."

"..."

"Nếu bố mẹ anh muốn có cô con dâu ấy thì cứ coi như chưa từng có đứa con trai là anh, thế thôi."

Ánh Hân nhìn thái độ hờ hững của anh, như thể anh chẳng quan tâm gì đến suy nghĩ của gia đình vậy, cô nói: "anh ghê gớm thật đấy..."

Thanh Tùng khoanh tay trước ngực, có vẻ hứng thú nhìn Ánh Hân đang làm ổ một góc trên salon như một con thú nhỏ.

cô lại còn liếm môi nữa, còn chưa nói gì mà anh đã lại muốn kéo cô về để hôn tiếp rồi...

anh cố gắng kìm nén khát vọng thân mật ùa tới dồn dập lại, thật sự không muốn thể hiện ra bộ dạng quá mức cầm thú, dọa cô gái nhỏ sợ là không được.

Nhỡ vì chuyện nhỏ mà lỡ mất việc lớn, sau này cô lại không chịu cùng anh mở ra cánh cửa thế giới mới thì phiền phức lắm...

Thanh Tùng nhìn cô, nói: "không phải là vì em hay sao?"

"Ưm..." Ánh Hân rũ mắt xuống, đáy lòng nổi lên những bọt bong bóng hạnh phúc.

"Người anh thích là em, trừ em ra, không ai có khả năng làm vợ chưa cưới của anh hết."

Ánh Hân cúi thấp đầu, hai tay ôm má, áp mặt vào ghế salon, hồi lâu sau mới phát ra tiếng đáp trả thẹn thùng: "Biết rồi..."

Thanh Tùng nhìn vành tai đỏ rực của cô, khóe môi không tự chủ được mà nhếch lên cười.

"Thế sao em còn chưa tiến lại gần đây ôm lấy người bạn trai chung thủy này hả?" anh chậm rãi nói.

"..." Ánh Hân tuy vẫn đang ngượng nhưng vẫn từ từ nhích sang, cuối cùng nhào vào lòng anh như đà điểu vậy.

Thanh Tùng vòng hai tay ôm gọn cô trong lòng mình.

"Có phải em nên chủ động hôn anh hai cái vì anh đã trở về đây với em không nhỉ?" anh nói tiếp.

"..." Người này sao lại được voi đòi tiên thế chứ!

anh lại than thở: "không được thưởng gì thì sau này chẳng có động lực mà làm cái gì hết nữa."

Ánh Hân lập tức ngẩng đầu lên, nhanh chóng hôn lên má anh một cái.

"Bên này nữa..." anh lại chỉ sang má bên kia.

Ánh Hân ngoan ngoãn nghe lời, hôn lên má còn lại một cái.

Hôn xong cô đang định lui về thì Thanh Tùng lại nhanh tay ôm lấy eo cô, tay còn lại giữ chặt gáy cô, một lần nữa hôn lên đôi môi mềm.

"Ưm..." Ánh Hân bị bắt nạt mà không làm gì được.

thật lâu sau mới được thở bình thường, môi cô sưng đỏ cả lên, quát khẽ: "Sao anh cứ thích hôn môi thế hả..."

Thanh Tùng cúi đầu xuống, ghé vào cổ cô mút mạnh một cái, làm Ánh Hân phải hít sâu một hơi vì thấy hơi đau.

Bàn tay anh dao động trên lưng cô, nhìn cô cười, nụ cười rất đẹp nhưng lại mang theo sự ranh mãnh, khàn giọng nói: "Vậy bọn mình hôn chỗ khác nhé?"

Ánh Hân bị thái độ xấu xa của anh trêu chọc khiến cho mặt đỏ tim đập, vừa bối rối vừa xấu hổ, sẵng giọng: "anh chỉ nghĩ đến hôn thôi sao..."

cô chạy khỏi ghế salon, nhìn đồng hồ thì đã sắp mười hai giờ rồi.

cô nhắc nhở anh: "Nửa đêm rồi đấy, anh mau về nghỉ ngơi đi."

Thanh Tùng đan hai tay sau gáy, nhìn cảnh đêm bên ngoài, dáng vẻ lười biếng nói: "Mệt quá, muộn thế này rồi, anh không muốn chạy tới chạy lui."

"Cũng được, để em gọi lễ tân đặt cho anh một phòng nhé." Ánh Hân cũng không muốn anh bị mệt.

Thanh Tùng nhìn cô: "Giường của phòng em là giường king size, cần gì phải đặt thêm phòng?"

"Ơ kìa...Đây là giường ngủ của em mà, chẳng lẽ anh muốn em ngủ dưới đất à?"

anh nói: "Giường lớn như vậy cơ mà, bọn mình ngủ cùng nhau không được hay sao?"

"..." Ánh Hân đỏ bừng mặt, "Em không ngủ chung giường với anh đâu!"

"Nếu em không yên tâm thì đặt một chậu nước ở giữa nhé, được không?"

"..." Ở đâu ra cái trò đó vậy?

"Đặt thêm phòng thì phiền quá, bọn mình ngủ chung giường, có thể tâm sự với nhau luôn, không tốt sao?"

"Nhưng mà..."

"Em đi du lịch còn ngủ chung giường với Trịnh Bồi Bồi, chẳng lẽ địa vị của anh còn không bằng nó à?"

"Cậu ấy là bạn thân của em mà!"

"Nhưng anh là bạn trai của em mà!"

Thanh Tùng dịu dàng nhìn cô, giọng nói không nhanh không chậm, lý luận rất có lý, nghiễm nhiên hóa thân thành một chính nhân quân tử.

Ánh Hân như kiến bò trên chảo nóng, mất tự nhiên vô cùng.

"Em không tin anh sao?" Ánh mắt anh rất chân thành.

Ánh Hân không chút do dự mà đáp: "Em tin."

một người cô đã quen suốt ba năm, sao mà không tin cho được.

"Thế em còn sợ cái gì?"

"không phải...Em..."

"anh ăn thịt được em à?"

"không..."

"Em không thích anh sao? không muốn nằm bên cạnh anh, cùng nhau tâm sự chuyện nhân sinh sao?"

"không có...Em...Được được được! anh nằm ngủ luôn phòng này đi!"

Ánh Hân nộp vũ khí đầu hàng.

Thanh Tùng thỏa mãn mỉm cười: "Ngoan quá, biết thương chồng rồi đấy."

"Gì chứ, anh vẫn chưa phải là chồng em đâu..." Ánh Hân đỏ mặt phủ nhận.

Thanh Tùng không so đo với cô mấy chuyện này, chỉ cần thuận lợi ở lại đây thôi là tâm trạng anh đã tốt lắm rồi.

anh cười nhìn cô, nói: "Em đi tắm trước đi, anh chờ em."

"..." Ánh Hân xoay người đi, mở vali lấy một bộ đồ ngủ rồi đi tắm.

Thanh Tùng đứng trước cửa sổ, ngón tay gõ nhẹ lên mặt kính.

Có chút hồi hộp...Cũng có chút hưng phấn...

Lần đầu tiên được chung chăn chung gối với cô, mặc dù anh cũng chưa có ý định làm gì...

Lần đầu tiên ngủ cùng con gái, lại là cô gái mà anh đã yêu ba năm...

Học thần trước nay vẫn luôn lạnh lùng thanh cao, giờ lại không giữ được bình tĩnh rồi.

Bên này anh còn đang ổn định tâm trạng thì bên kia đã truyền đến tiếng của Ánh Hân.

"anh có thể đi ra ngoài một chút không?"

Vì muốn nghe rõ hơn nên anh bước đến bên ngoài phòng tắm, kết quả vừa mới đi tới anh đã phải vội vàng lui về sau.

Cửa phòng tắm của khách sạn phần giữa là dạng kính phun cát mờ, còn phần trên và dưới lại là thủy tinh trong suốt, chỗ có thể nhìn được chính là bắp chân mảnh khảnh và bờ vai trắng nõn, chỗ không nhìn thấy thì được ánh đèn phản chiếu lên vóc dáng quyến rũ mê người...

Thanh Tùng đứng yên tại chỗ, toàn thân cảm thấy không ổn rồi.

Ánh Hân quay lưng về phía anh, nói lại lần nữa: "anh có thể đi ra ngoài một lát không?"

anh yên lặng một lúc rồi hỏi: "Tại sao?"

"Em quên không mang một thứ vào...anh cầm thẻ phòng ra ngoài một tí đi, lát nữa lại vào..."

Ánh Hân sầu não không thôi, cái tính cẩu thả vứt đồ bừa bãi của cô đúng là không tốt mà.

"anh lấy giúp em là được mà." Giọng anh khô khốc, yết hầu lay động trên dưới.

"Em cũng không nhớ cụ thể là mình để đâu nữa, anh đi ra ngoài đi, để em tự tìm..."

"...Được rồi." Thanh Tùng đành phải nghe lời cô đi ra ngoài.

Nhưng lần này anh thật sự mất bình tĩnh, phía sau cánh cửa thủy tinh ấy là đường cong thướt tha của cô, đẹp không gì tả xiết, cứ lúc ẩn lúc hiện trong đầu anh, cho dù có cố nghĩ đến những vấn đề học thuật khó khăn thì cũng không thể quên đi được.

anh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Bình tĩnh lại nào, đây mới chỉ là giai đoạn đầu, về sau rồi cô cũng sẽ thuộc về anh thôi...

không thể thể hiện ra bộ dạng như chưa trải sự đời như thế được, không thể để cô gái nhỏ chê cười anh.

Ánh Hân tắm rửa xong, cô mặc đồ ngủ bước ra, nói với Thanh Tùng: "Em tắm xong rồi, anh vào tắm đi."

cô mặc áo ngủ lụa hai dây màu xanh lá nhạt và quần đùi cùng bộ, làn da trắng nõn vô cùng mịn màng.

Thanh Tùng liếc nhìn cô một cái, tâm trạng mới ổn định được suýt nữa đã lại mất khống chế, anh nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đi vào nhà tắm.

Ánh Hân lên giường, kéo chăn lên đắp.

Vừa lúng túng lại vừa xấu hổ, không biết phải làm sao, đây là lần đầu tiên cô nằm chung giường với con trai, suy nghĩ một lát, cô liền tắt đèn trong phòng đi, chỉ để lại ánh sáng vàng nhạt của đèn ngủ, sau đó núp trong chăn giả vờ ngủ.

cô thật sự chỉ muốn nhắm mắt vào mà ngủ được luôn thôi, chứ không phải cố giả vờ ngủ, nhưng trong lúc lòng hỗn loạn thế này thì ngủ làm sao được chứ. rõ ràng đêm đã khuya, người cũng đã yên ổn nằm lên giường, thế mà thần kinh thì cứ hưng phấn như đang nhảy disco vậy.

Thanh Tùng tắm rửa xong đi ra ngoài, lên giường nằm.

Ánh Hân cảm nhận được nửa bên giường lún xuống, lòng cũng căng thẳng hơn.

May là anh nằm xuống rồi cũng không có động tĩnh gì khác, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

cô lại cố gắng ngủ, mặc dù toàn thân không được thoải mái, tê cứng cả người vì nằm một tư thế quá lâu, thật sự rất khó chịu, rất muốn xoay người sang bên kia, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng, nằm yên không nhúc nhích.

Nhưng càng chịu đựng thì càng không thoải mái, người ngợm lại trở nên bứt rứt, cực kì muốn duỗi người một cái...

Dù có thế thì vẫn phải cố chịu, không được động đậy, nếu không sẽ mất tự nhiên lắm.

Ánh Hân chưa từng ngủ mà khổ sở đến vậy...

không chịu được nữa rồi, bức bối chết mất, cuối cùng cô vẫn phải giơ tay hơi ưỡn người ra, tiện đà động đậy một chút.

Cứ tưởng làm vậy là có thể dịu bớt đi một chút, nhưng dù đã duỗi người thì cô vẫn thấy khó chịu.

Muốn quay người sang bên kia, còn muốn gãi ngứa nữa.

Ông trời ơi, cứu con với...

Ánh Hân gần như sắp phát điên lên rồi thì người nằm bên cạnh bất ngờ có động tĩnh.

Chiếc giường khẽ lắc lư, cảm giác như có cái gì đang tiến lại gần phía cô, mấy giây sau thì cô bị anh ôm lấy từ phía sau.

"..." Bất động, giả vờ ngủ.

"Ngủ rồi đấy à?" anh khàn giọng nói vào tai cô.

"..." không lên tiếng, tiếp tục giả vờ ngủ.

anh khẽ cắn tai cô một cái, trong nháy mắt đã làm cô phải đầu hàng, toàn thân nổi da gà.

cô đẩy anh ra, nói nhỏ: "anh quay qua bên kia mà ngủ đi..."

Thanh Tùng vẫn không buông tay: "anh muốn ôm bạn gái ngủ cơ."

"Em đi lấy chậu nước để giữa giường thật đấy nhé." cô mạnh miệng lên tiếng cho bản thân.

anh cười nói: "Được thôi, để chậu nước giữa giường rồi anh với em nằm ngủ một bên giường cũng được."

"Này, anh..."

Đôi môi ấm nóng của anh đáp xuống tai cô, thì thầm: "Em không nhớ anh sao?"

"Nhớ..." Giọng nói mềm nhũn của cô gái nhỏ truyền đến.

"Vậy chúng ta cứ ôm nhau ngủ thế này có được không?" anh nhỏ giọng dụ dỗ, "anh thề là chỉ ôm em thôi."

"..." cô không đáp, coi như là đồng ý.

Thanh Tùng thật sự chỉ muốn ôm cô ngủ thôi, chỉ thế này cũng đã đủ khiến anh thỏa mãn rồi.

Nhưng mà, khát vọng bên trong thì dường như không bao giờ thấy đủ...

Ánh Hân lần đầu tiên nằm ngủ với con trai, cô không dám lên tiếng, chỉ yên lặng để cho anh xử lý. Mặt cô càng lúc càng hồng, tim đập mạnh đến mức chính cô cũng có thể nghe thấy.

Thanh Tùng chung quy vẫn không chịu nổi, liền buông cô ra, quay người sang chỗ khác, nằm cách cô một khoảng, thở dài một cái nói: "Cứ thế này mà ngủ đi."

anh cần yên tĩnh một mình, chỉ ôm mà không được làm gì, đúng là một dạng tra tấn rất đáng sợ.

Ánh Hân co người lại, nhắm mắt đếm cừu, một con cừu hai con cừu ba con cừu bốn con cừu năm con cừu sáu con cừu...

Rốt cuộc vì quá mệt mỏi nên cô đã ngủ thiếp đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net