Chapter 13: Whos Laughing now

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sasuke đang bị bao vây. Hắn liếc qua năm gã đàn ông xung quanh hắn và buông một tiếng thở dài, ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm.

Tên con trai đã tiêu tốn cả ngày để tìm kiếm Hyuuga. Với charka của cô ta nằm gọn ghẽ trong túi hắn, hắn không tài nào lần ra được dấu vết cô ta. Hơn nữa, hắn cũng chẳng thể đi lòng vòng kêu réo tên cô khắp nơi được trong khi bản thân hắn còn chả dám đi lại đường hoàng ở chốn này - cái nơi có đầy bọn lính gác và một lũ người luôn săm soi nghi ngờ những kẻ khác.

Cũng phải nói thêm, những tấm poster truy nã vẽ hình hắn được treo ở khắp nơi. Hắn luôn kéo sùm sụp mũ trùm xuống, song như thế chỉ tổ thu hút thêm nhiều ánh nhìn nữa mà thôi. Cuối cùng hắn quyết định trốn tạm ở đâu đó, chờ đến khi mặt trời lặn mới tiếp tục công cuộc tìm kiếm.

Cô ta đã chạy trốn sao? Tên con trai tộc Uchiha lắc đầu nguầy nguậy, vẫn ẩn núp trong một con hẻm nhỏ hiếm người qua lại. Nhìn chằm chằm xuống mặt đất, hắn chợt sựng người lại. Dưới nền đất bẩn, hắn có thể thấy rõ ràng biểu tượng của gia tộc mình. Chiếc quạt nom hơi méo mó, có vẻ như được vẽ vội bằng tay, song hắn vẫn có thể nhận ra. Cô ta đã đi qua đây. Và cô ta đã để lại cho hắn những dấu hiệu. Hắn dậm chân xóa cái dấu hiệu ấy rồi bước đi, cố tìm thêm các dấu hiệu khác. Cô ta thực thông minh.

Khi màn đêm bắt đầu buông xuống, thành phố vốn đông đúc nhộn nhịp giờ lại trở nên vắng lặng lạ kì. Có vẻ như người dân ở đây sợ phải ra ngoài đường vào ban đêm. Cũng dễ hiểu bởi nơi đây tập trung mọi loại người từ tứ xứ đổ về, tốt có xấu có cả. Tên con trai tóc đen lần theo một hình vẽ biểu tượng tộc Uchiha nữa, từ từ tiến lại gần bến cảng hơn.

Có năm gã lạ mặt bước ra từ một quán rượu và nhìn hắn chằm chằm. Bọn chúng nói gì đó với nhau, rồi chỉ trỏ vào mặt hắn. Kuso. Hắn chạy đi và bị bọn chúng đuổi theo ngay sát. Quyết định rẽ vào một con hẻm nhỏ, hắn nhận ra mình đã đi vào ngõ cụt. Thế cũng tốt. Hắn có thể đập bọn kia ngay ở đây mà không lo có ai phát hiện.

Bốn người trong số chúng rút dao găm ra, trong khi gã còn lại chỉ đơn giản đứng ở giữa, tay gã chậm rãi giơ lên. Sasuke ngay tức khắc nhận ra gã đang đeo một cái mặt đá trên cổ. Hắn phải hạ gã này trước tiên.

Kích hoạt Sharingan, hắn nhảy bổ vào gã, song bốn tên kia đã chặn hắn lại. Bọn chúng nhanh và mạnh hơn hắn tưởng nhiều. Hắn bị ép vào bức tường của một tòa nhà, lưỡi dao kề ngay sát cổ. Hắn đã định ra tay hạ gục gã đàn ông, song bất thình lình lại cảm thấy có gì đó là lạ. Một luồng sáng tỏa ra quanh người hắn. Vội nhìn lên, hắn nhận ra cái gã đeo vòng cổ đang vươn tay nắm chặt cái mặt đá, một nụ cười hiển hiện trên môi. Viên đá trên cổ hắn tỏa sáng lấp lánh.

Charka của hắn vừa bị đánh cắp.

Chửi thề một tiếng, hắn gạt gã đàn ông ra, có cảm giác máu đang chảy xuống cổ. Hắn đá vào bụng gã, song một gã khác lại tấn công. Bọn người này quả là những chiến binh thiện chiến. Bọn chúng có thể là bảo vệ, những bảo vệ được huấn luyện cẩn thận. Bốn gã cùng tấn công một lúc, và tên con trai tộc Uchiha bị chém vào má, vào tay và lãnh một cú vào bụng. Mặc dù thành công trong việc bẻ gãy tay một thằng, cái dao găm cũng kịp đâm sâu vào bụng hắn. Hắn rút ra và ném nó sang một bên. Sao hắn có thể chiến đấu được nếu không còn charka? Hắn dường như chẳng thể thấy bất cứ gì trong bóng tối nếu không có Huyết Kế Giới Hạn, và sự linh hoạt của hắn cũng như kém hẳn. Thật là một cơn ác mộng. Sao mà Hinata có thể sống được trong tình trạng như thế này chứ? Sasuke nhớ lại cái lúc cô bị tấn công trên tàu mới hôm trước và chửi thề thêm một tiếng. Có vẻ như hắn tự làm mình thảm hại quá rồi. Cần phải dừng chuyện này lại ngay.

Quay lại, tên con trai tóc đen sục tay vào túi quần và lôi ra một mặt đá màu đỏ. Hắn đeo mặt đá đó quanh cổ, cảm nhận nguồn sinh lực đang dần trở về với mình. Nhưng cái này khác. Quá xá khác. Hắn nhìn xuống bàn tay mình, thấy chúng tỏa ra một quầng sáng lờ mờ. Kích hoạt Sharingan, hắn có cảm giác đầu mình như quay cuồng, không còn nhìn được gì cả. Cái Nhãn Thuật này hoàn toàn không phù hợp hắn, và mỗi phút mỗi giây chỉ càng gây cho hắn thêm bao đau đớn. Hắn nhắm mắt lại, cố xua cơn đau đầu đi. Lắc đầu quầy quậy, hắn tự nhủ sẽ không thử liều lĩnh thế này thêm lần nữa. Charka của Byakugan không dành cho đôi mắt Sharingan.

Tên con trai đã từng nhiều lần chứng kiến Hinata tung đòn, hầu hết là để đánh hắn. Nhưng hắn không có chút ý tưởng nào về việc tìm hiểu xem chúng hoạt động trên nguyên lí nào. Mặc dầu vậy, chắc hắn cũng có đủ kiến thức. Tập trung, hắn cố đưa sức mạnh truyền xuống hai lòng bàn tay. Hắn đợi một trong số những gã đàn ông kia xông vào và đưa tay đến sát cổ gã. Ngay tức khắc, gã kia nằm gục dưới đất. Không cần quan tâm gã đã chết hay chưa, hắn tiếp tục đến chỗ mấy thằng còn lại, quyết tâm giằng lại cái mặt dây chuyền có chứa sức mạnh của hắn. Tuy nhiên, cánh tay vừa mới tung đòn tấn công ban nãy bất giác chảy máu. Tên con trai nhìn xuống những ngón tay mình và phát hiện chúng nứt toác cả ra, mang lại biết bao đau đớn cho hắn. Hình như hắn vừa làm gì sai thì phải. Kuso.

~*~

Hinata đứng trên cao nhìn xuống toàn thành phố. Cô tình cờ tìm được một nơi, có vẻ như là một tháp đồng hồ bỏ hoang từ lâu, và quyết định ẩn náu tại đó. Cô đã để lại một vài dấu hiệu cho Sasuke và hiện giờ đang nhìn quanh quất mọi nơi từ chỗ của mình. Trời đã tối và cô chẳng nhìn được gì mấy, nhưng cô còn biết làm gì khác bây giờ? Cô còn không thể sử dụng Byakugan...

Cô gái xoay người sang trái, nghe thấy có một tiếng động lạ. Có ai đó đang đánh nhau ở gần đây. Là hắn ta chăng? Cô không thể cảm nhận chakra của hắn, tất cả đều là hậu quả của việc năng lực bị đánh cắp. Cô thở dài rồi tiếp tục tìm quanh.

Bất chợt, đôi mắt cô mở to kinh ngạc. Là một người tộc Hyuuga? Có một người tộc Hyuuga ở gần đây! Cô nhìn lại về hướng lúc nãy cô nghe thấy tiếng động trong một khắc rồi như thấy đông cứng cả người. Đó chính là charka của cô. Có kẻ khác đang sử dụng nó.

Không... Không thể nào...

Người thừa kế tộc Hyuuga bật dậy rồi chạy thẳng xuống cầu thang của tháp chuông. Băng qua những con hẻm nhỏ, cuối cùng cô đã đến đích chỉ sau vài phút ngắn ngủi.

Nhìn chằm chằm vào năm gã đàn ông trước mặt, cuối cùng cô cũng nhận ra Sasuke. Hắn đang bị thương, thở hổn hển và nom thê thảm kinh khủng. Một viên đá đỏ buộc quanh cổ hắn, hai bàn tay hắn sáng lên với nguồn charka từ Byakugan. Tất cả đều nhìn về phía cô, sau đó một tên trong bọn chúng tiến lên, bắt đầu vung tay. Cô đã mất hết charka do đó kết ấn tay của gã coi như vô dụng, mặt đá đen không thể hút thêm chút sức mạnh nào nữa. Tận dụng thời cơ, cô túm lấy cánh tay vươn ra của gã và bẻ quặt đi với hết sức bình sinh. Trước khi hắn kịp phản ứng, xương gã đã kêu cái rắc và gã gầm lên trong đau đớn, cố gắng thoát ra khỏi vòng kìm kẹp của cô. Hinata giựt phăng cái mặt đá trên cổ hắn và đá vào bụng hắn, khiến hắn ngã lăn ra nền đất. Xoa xoa mặt đá lạnh, cô cảm nhận được một luồng năng lượng lạ kì đang chảy tràn trong người. Cú đấm tiếp theo của cô đá bay một tên khác định xông vào.

Chỉ còn hai tên địch đứng đó, bọn chúng nhìn chằm chằm cô với vẻ kinh ngạc. Nhân lúc ấy, cô chạy đến bên tên con trai tộc Uchiha, kẻ đang cố gắng chật vật vô cùng để đứng vững. Cô tháo mặt dây chuyền quanh cổ hắn rồi tự đeo vào cổ mình. Cảm nhận lại sức mạnh của chính mình, chỉ mấy vài giây ngắn ngủi cô đã có thể hạ hết cái lũ còn lại. Khi mọi việc đã xong xuôi, cô quay lại nhìn tên con trai có màu mắt hổphách ngay phía sau, nhưng bất thình lình lại bị nhấc hẳn người lên.

~*~

Bọn họ cần tìm chỗ trốn. Sasuke có thể thấy cô ta quay lại nhìn hắn, nhưng giờ không còn thời gian nữa. Hắn túm lấy eo cô rồi nhấc bổng cô lên, vác cô trên vai và sau đó chạy thẳng về hướng một cái cầu nhỏ ở ngay gần đường cống ngầm mà hắn vừa ẩn náu vài giờ trước.

"Sa-Sasuke, để tôi xuống đi!"

Giọng cô nhỏ nhưng đầy hoảng sợ. Cô ta đấm binh binh vào lưng hắn, song hắn vẫn không dừng bước. Đã gần đến nơi rồi.

"Dừng lại đi, cậu đang bị thương mà, sao có thể vác tôi như vậy được!" - cô gái vẫn quyết tâm giãy dụa. Cuối cùng, cô tập trung charka lại và hơi vỗ nhẹ vào bả vai hắn. Tên con trai mất thăng bằng và ngã chúi xuống, Tuy nhiên, trước khi mặt hắn kịp chạm đất, cô đã kịp đứng xuống, giữ lấy hai vai hắn và đỡ hắn dậy. Đôi mắt hàm chứa đầy giận dữ xoáy thẳng vào tròng mắt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh của cô, song rốt cuộc hắn không nói gì cả. Nhấc tay lên, hắn chỉ về phía cây cầu ở phía xa xa. Cô gái ngay tức khắc hiểu ý hắn và tiến đến đó, đỡ hắn theo. Hắn dựa hẳn vào vai cô, nhưng vẫn có thể tự bước đi được.

Rất nhanh sau đó cả hai bước xuống gầm cầu đầy bùn đất và ẩn giữa bóng đêm đen kịt. Cô gái tộc Hyuuga đặt hắn ngồi dưới đất rồi bắt đầu xem xét. Đến khi cô định kiểm tra vết thương ở tay hắn, hắn vội gạt đi, không kịp để cô chạm vào. Hinata nhìn hắn thoáng giận dữ.

"Đưa tay cho tôi xem, tôi có thể chữa lành cho cậu."

"Cô đã núp ở chỗ quái quỷ nào thế?"

"Tôi cũng muốn hỏi cậu câu tương tự như vậy."

"Tôi đã tìm cô cả ngày."

"A, đừng nói thế chứ." - cô nhìn chằm chằm vào hắn, kéo cánh tay hắn sát lại để có thể quan sát kĩ hơn. Hắn rít lên , nhưng cô đã kịp bám chặt nên hắn không sao có thể gỡ ra được. - "Tôi đã để lại dấu hiệu, cậu không thấy chúng sao."

"Có thấy, nhưng chỉ có năm cái thì làm ăn được gì?"

"Tôi để lại chúng ở những nơi tôi có thể thấy cậu." - kích hoạt Byakugan, cô tỉ mỉ soi xét cánh tay nứt toác của hắn. - "Thật không tin được cậu lại dùng charka của tôi để tấn công. Cậu có thể bị liệt hoặc mù vĩnh viễn đấy."

Ánh sáng xanh lục lờ mờ tỏa sáng một khoảng không gian khi cô chuyển sang chữa những ngón tay hắn. Cơn đau đớn buốt nhói nhanh chóng được thay thế bằng một cảm giác vô cùng ấm áp. Hắn ngước lên nhìn cô, có đôi chút xúc động bởi sự tử tế mà cô ta dành cho hắn.

"Cậu không thể sử dụng charka của người khác nếu không biết cách kiểm soát nó." - cô tiếp tục - "Nếu không dùng đúng cách, nó sẽ xé toạc da, hệ thống tĩnh mạch và thần kinh của cậu đó."

"Tôi không quan tâm. Mấy cái vết thương nhỏ nhoi đó không đủ để ngăn tôi đạt được những gì tôi muốn."

Hinata thở dài. "Sasuke-san, cậu từng nói rằng hai ta rất giống nhau. Song không phải vậy. Nếu tôi có charka của cậu, tôi cũng sẽ hầu như không thể kiểm soát nó, mặc dù chỉ sử dụng cho những việc đơn giản nhất. Chúng ta khác biệt nhau hoàn toàn. Cậu để hận thù làm động lực cho những đòn tấn công của mình, trong khi tôi sử dụng hòa bình."

"Nghe rõ vớ vẩn..."

"Không đâu." - Cô ngắt ngang, nhìn chằm chằm vào những ngón tay vừa được trị lành kia. Đặt chúng lên tay mình, Hinata bắt đầu săm soi, xem thử nó đã lành hẳn hay chưa. "Cậu nói rằng nếu tôi ở vào hoàn cảnh của cậu, nếu em gái tôi giết cả gia tộc tôi, tôi cũng sẽ làm như cậu. Nhưng cậu sai rồi, vì tôi sẽ không như thế. Cậu để sự hận thù che mờ cả cuộc sống. Tôi thì không. Tha thứ lúc nào cũng là một sự lựa chọn tốt hơn."

"Vậy ra ý cô là, cô sẽ tha thứ cho em gái cô, và cả những kẻ đã ra lệnh cho nó làm vậy?"

"Phải."

"Cô đúng là mất trí rồi." - tên con trai cố gượng dậy nhưng chưa đủ sức và thế là lại ngồi phịch xuống đất. Ôm chặt bụng, hắn buông một tiếng chửi thề.

"Nếu là trước kia, tôi sẽ cãi lại đến cùng vì điều này, nhưng giờ thì khác rồi." - cô gái trả lời, gỡ tay hắn ra khỏi vùng bụng bị thương - "Việc tôi đang ở đây cùng cậu và giúp cậu trị thương như vậy khiến tôi phải tự hỏi bản thân mình xem mình có còn tỉnh táo không nữa."

Cả hai chìm vào im lặng, chỉ chăm chăm nhìn vào ánh sáng xanh lục phát ra từ đôi bàn tay cô gái. Sự ấm áp cứ lớn dần, lớn dần lên, xoa dịu cơn giận dữ trong hắn... Đã có lúc Sasuke dời ánh mắt mình đến chỗ cô, xem xét sự trái ngược hoàn toàn giữa mái tóc đen dài và tròng mắt trắng tuyết của cô. Không biết tự lúc nào hắn đã bị cuốn theo hình ảnh đấy và không thể rời mắt ra được.

"Hơn nữa," - người kế thừa tộc Hyuuga bất chợt lên tiếng - "Tôi hiểu cảm giác của cậu. Sự căm hận ấy là hợp lí, nhưng cũng rất ngu ngốc."

Tròng mắt hổ phách mở to kinh ngạc. Hắn nhìn theo khi hai bàn tay cô tiến dần đến khuôn mặt hắn, lau vết máu trên gò má, để lộ ra vết thương. Hắn dùng cánh tay vừa mới được chữa lành chộp lấy cằm cô, ép cô phải nhìn vào hắn. Cả hai không hề cử động trong một khắc.

"Vết sẹo này" - cuối cùng, hắn nói - "Thật xấu xí. Sakura cũng không thể chữa được sao?"

"Không."

"Hừm. Tệ thật." - hắn bất giác rên lên, cảm thấy một cơn đau nhói trên mặt. Việc cô ta động vào vết thương khiến nó nhói lên, và theo phản xạ không điều kiện, hắn vội quay đi.

"X-xin lỗi."

"Đừng cứ xin lỗi mãi thế!"

Cô gái chớp chớp mắt, giật thót mình khi thấy hắn cao giọng bất ngờ - "Có gì không ổn với việc tôi xin lỗi sao?"

"Bởi..." - tên con trai tộc Uchiha buông cằm cô ra, ngó lơ đi chỗ khác. - "Bởi tôi đã bắt cóc cô. Cô không ở trong cái thể cứ phải xin lỗi tôi mãi trong khi nguyên nhân mọi chuyện đều bắt đầu từ tôi."

Hinata nhìn chằm chằm vào hắn, đôi môi cô hơi hé mở. Nhẹ nhàng chạm những ngón tay vào má hắn, cô bắt đầu chữa thương. Cô gái căm ghét cái sẹo hiện hữu trên khuôn mặt cô vô cùng, và cô không hề muốn trên khuôn mặt của tên con trai này cũng phải mang một vết sẹo tương tự.

"Tôi đã cứu cậu rồi đó, giờ thì có thể nói tôi nghe tại sao chúng ta lại ở đây không?"

Cô quan sát đôi mắt đen tuyền của hắn ánh lên tia nhìn giận dữ, tuy vậy, hắn ta chỉ hít thở một hơi thật sâu - "Tôi cần tìm cách lấy sức mạnh từ mặt đá đó ra."

Cô gái tộc Hyuuga nhìn hắn. "Cậu không biết cách nào để giải phóng charka ra ư?"

"Không."

"Nhưng cậu nói là..."

"Tôi biết tôi nói gì. Dối trá cả thôi. Tôi không có chút manh mối nào về phương thức hoạt động của chúng cả."

Cô tiếp tục quan sát hắn thêm một chút, rồi bất chợt mỉm cười. Đây là lần đầu tiên Sasuke thấy cô ta như thế thì phải. Nhưng nụ cười đó thực sự rất phù hợp với cô ta.

"Vậy ra chúng ta đến đây để cậu có thể tìm cách trả charka lại cho tôi đúng không?"

"Ta đến đây để tôi có thể tìm ra cách làm như vậy. Tôi cần cô với sức mạnh toàn lực để hoàn thành kế hoạch của tôi."

Cô đứng dậy, lùi lại vài bước và quay lưng về phía hắn. Sau đó, cô thò tay vào trong áo chùng, lấy ra viên đá màu đen rồi quay lại, đưa cho hắn.

"Nếu đeo thứ này, mọi người sẽ nghĩ ta là người dân ở đây. Tuy nhiên, vì lệnh truy nã cậu có ở khắp nơi." - thả viên đá vào lòng bàn tay hắn, cô cười khúc khích. - "Có lẽ tốt hơn hết cậu nên học tập thầy giáo cũ của cậu, đeo mặt nạ vào."

End Chapter 13

Py: Hết chapter 13 nà, mọi người vote và bình luận bên dưới nhận xét giúp mình nhoa :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net