Chapter 15: Just as I planned

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi cô trở về phòng, Sasuke dường như đã ngủ. Chiếc giường lớn và êm ái được đặt ngay chính giữa, xung quanh chỉ có thêm một bàn cà phê nhỏ cùng hai chiếc ghế. Cô gái quan sát tên con trai và tiến thẳng đến phòng tắm. Nơi đây thật rộng rãi, sạch sẽ và cô không thể ngăn mình nhìn vào trong gương. Tóc cô rối bù, làn da cô trắng nhợt nhạt, còn mắt cô thì thâm quầng. Trông cô thật thảm hại. Buông một tiếng thở dài, cô gái vội vàng thay đồ rồi quấn khăn quanh mái tóc ướt. Cô quay lại phòng rồi lại nhìn về phía tên con trai lần nữa.

Kẻ sống sót của tộc Uchiha giờ chỉ mặc có quần và cái áo quen thuộc. Mảnh vải dày buộc lưng, sợi dây thừng màu tím cùng thanh Kusanagi được đặt gọn gàng ngay dưới chân giường cạnh đó. Hắn nằm sấp xuống, mái tóc ướt gần như che hết khuôn mặt khiến Hinata không thấy được gì nhiều. Có vẻ như hắn đã kiệt sức. Sasuke Uchiha là một ninja rất mạnh, có lẽ là một trong những người mạnh nhất mà cô từng chạm trán, song ngay cả hắn cũng có những giới hạn nhất định. Gì thì gì, hắn cũng chỉ là một con người bình thường, cho dù hắn có thích điều đó hay không.

Hinata bước đến góc kia chiếc giường rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, cố không đánh thức hắn. Cô lau khô tóc, sau đó nằm xuống và nhìn chằm chằm lên trần nhà. Tiếng mưa bên ngoài tí tách không ngừng dễ khiến con người ta chìm vào giấc ngủ, nhưng cô thiết nghĩ cô nên thức để canh gác. Tên con trai này đáng được nghỉ ngơi, và giờ cô cũng chưa phải quá buồn ngủ. Cô gái thích thú trước màn đêm tối mò này và cảm nhận những âm thanh quanh cô, ngay cả tiếng thở nặng nhọc không đều từ phía bên kia giường. Cô lắng nghe thật kĩ, cuối cùng quyết định trở mình và xem xét tên con trai tóc đen kia.

Hắn thở nặng nhọc như vầy là vì nằm úp mặt xuống gối, hay vì hắn bị thương nhỉ?

Tò mò, cô kích hoạt Byakugan. Charka của hắn rất uy lực, nhưng dòng chảy lại rối loạn, thậm chí có một số chỗ bị chảy chậm lại, hầu hết những chỗ như thế đều tập trung ở dưới những vết sẹo, rõ ràng là ảnh hưởng từ đòn tấn công từ Naruto. Ba năm đã trôi qua nhưng tên con trai vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Đây có thể là lý do lý giải tại sao cô lại may mắn đánh liệt một bên tay hắn trước đó. Tuy nhiên, với Huyết Kế Giới Hạn này, cô có thể làm được nhiều hơn việc chỉ chữa lành cho hắn.

“Lại nhìn trộm tôi ngủ hả?”

Giọng hắn đột ngột vang lên làm cô giật bắn cả người, mặc dù đó chỉ là tiếng thì thào rất nhỏ dưới lớp gối êm ái. Cô nuốt khan một miếng, quyết định sẽ bình tĩnh thử xem sao. “Cậu bị thương.”

“Làm gì có.”

“Cậu nên để tôi chữa thương cho cậu.”

Tên con trai dần gượng dậy, hắn chống cùi chỏ xuống giường rồi dựa đầu vào bàn tay. Tóc hắn vẫn dính bết vào gương mặt song đôi mắt hổ phách có thể nhìn thấy rõ giữa màn tóc đen ấy. Hắn gườm gườm dòm cô trong một khắc, sau đó quyết định ngồi hẳn dậy, quay lưng về phía cô.

“Ngủ chút đi. Tôi sẽ canh ca đầu.”

“Sasuke.”

Có chút ngạc nhiên, tên con trai liếc cô qua khóe mắt. Nếu hắn nhớ không nhầm thì chưa bao giờ cô gọi hắn như thế cả.

“Để tôi chữa cho cậu.”

“Tôi đã ăn ngủ với những vết thương này hàng năm trời rồi. Căn cứ vào đâu cô tin rằng cô có thể chữa cho tôi, trong khi cô thậm chí còn không phải là một ninja Y Thuật?”

“Charka của tôi có thể phát huy nhiều tác dụng hơn việc chỉ chữa thương đó.”

Đôi mắt Sharingan vẫn dán vào gương mặt cô thêm chút nữa. “Bộ cô nghĩ tôi đủ tin tưởng để cô sử dụng thuật của cô trên người tôi sao?”

“Tôi không như cậu. Khi tôi nói tôi sẽ chữa cho cậu, nhất định tôi sẽ làm.”

“Tại sao?”

   “Những vết thương cũ của cậu, chúng ...”

“Tại sao cô lại sẵn sàng chữa thương cho tôi?”

Đôi mắt cô gái tròn xoe đầy bối rồi.

“Vì cậu đang phải chịu đau đớn.”

Tên con trai quay hẳn đầu lại, nom có vẻ bực bội. “Cô cố tình không hiểu đấy à? Tôi đã bắt cóc cô. Tôi không thể lí giải nổi sao cô lại phải làm những việc như thế cho tôi chứ.”

Cô chớp chớp mắt. “Như tôi đã nói, tôi không giống cậu. Tôi muốn được giúp đỡ mọi người, mặc dù đôi khi có thể họ không xứng đáng với sự giúp đỡ ấy.”

Tên con trai quan sát cô kĩ hơn, ánh mắt hắn tràn ngập sự ngờ vực. Cuối cùng, hắn buông một tiếng thở dài rồi tiếp tục quay lưng lại phía cô.

“Bắt đầu từ đây.” – ngón tay trỏ của hắn chỉ vào vị trí ngay dưới gáy, nằm giữa xương vai. Hinata cười nhẹ rồi sau một tiếng thở hắt ra, cô ngồi dậy, tiến đến chỗ hắn rồi trèo lên giường trở lại. Giờ đây cô đang ngồi ngay sau hắn, xoa xoa hai bàn tay mình để chuẩn bị quá trình chữa trị. Cô gái chỉnh lại mặt đá trên cổ, đặt nó dưới lớp áo. Cô kích hoạt Byakugan và chuẩn bị chạm vào lưng hắn, đúng lúc ấy, hắn chuyển động.

Hinata quan sát cái cách Sasuke đứng bật dậy, thủ thế và nhìn chằm chằm vào cô. Bàn tay cô giờ tỏa ra ánh sáng xanh lục nhờ nhờ. Những vết gân xanh quanh thái dương cô hiển hiện rõ rệt, nhưng không hề làm giảm bớt vẻ đẹp từ cô. Chỉ duy nhất vết sẹo dài trên má cô là nom thật xấu xí.

“Sao vậy?” – Hinata bối rối nhìn xuống tay hắn, đã chuẩn bị tung ra một đòn Chidori. Mãi sau hắn mới gần như bình tĩnh trở lại.

“Tôi không tin cô.”

Người thừa kế tộc Hyuuga tròn xoe mắt – “Tôi sẽ không làm cậu đau đâu.”

“Tôi không tin cô” – hắn lặp lại.

Cô gái giải phóng charka trên tay mình rồi thôi kích hoạt Huyết Kế Giới Hạn. Cô cúi xuống, nở một nụ cười có chút chua chát. – “Tôi thông cảm cho cậu. Nhưng, dù sao tôi cũng chỉ muốn giúp cậu thôi.”

Tên con trai quan sát cô thêm chút nữa, không hề cử động. Hắn cảm thấy hơi ngạc nhiên khi thấy cô có vẻ thất vọng, và buồn nữa. Hít một hơi thật sâu, hắn day day thái dương và nhìn cô lần nữa.

“Được thôi. Nhưng tôi muốn biết chính xác cô sẽ làm gì.” – hắn bước tới một bước rồi buông người xuống giường, ngồi ngay trước mặt cô. Bằng một động tác nhanh gọn hắn cởi áo và ném xuống sàn nhà. Tên con trai nhận thấy cô có vẻ hơi do dự, song cuối cùng vẫn kích hoạt Byakugan và chỉnh lại tư thế, giờ đây cô quỳ bằng hai đầu gối.

“Cậu làm vậy vì muốn chọc tôi đúng không?”

“Làm gì cơ?”

“ừm... thì” – cô do dự - “Cởi áo ra như vậy.”

Hắn nhếch mép, thấy mừng vì cô không thể chứng kiến nét mặt hắn lúc này. “Cũng không hẳn” – hắn nói dối không chớp mắt – “Tôi chỉ muốn kiểm soát từng động tác của cô thôi.”

Hinata đỏ bừng mặt, thấy mừng vì hắn cũng không thể chứng kiến nét mặt cô lúc này. “Được thôi. Cậu có thấy đau chỗ mấy vết sẹo này không?”

“Mhm,” – hắn trả lời. Tên con trai tộc Uchiha đặt cùi chỏ lên đầu gối và cúi cằm xuống.

“Dòng charka của cậu bị tắc hoàn toàn dưới vết sẹo do Rasengan gây ra. Tôi sẽ cố gắng đả thông lại bình thường, nhưng có thể sẽ hơi đau một chút”

“Sao cô bảo cô sẽ không làm tôi đau?”

Cô gái cảm thấy thật tệ. “Ừm, nhưng mà...”

“Tôi không quan tâm. Chỉ chọc cô vậy thôi.” – nghe tiếng cô thở phào nhẹ nhõm, hắn không thể ngăn mình nhếch mép cười đểu giả thêm lần nữa.

“Tôi sẽ bắt đầu ngay đây. Nếu muốn dừng lại cứ bảo tôi nhé."

Cô gái tộc Hyuuga tập trung hầu hết charka trong lòng bàn tay vào ngón trỏ và ngón giữa. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng nhớ về những điều cha cô đã chỉ dạy cho cô hồi Đại Chiến Ninja lần thứ tư. Cô nhẹ nhàng ấn đầu ngón tay mình vào ngay dưới gáy hắn. Da thịt hắn lạnh cóng, điều này thật lạ, vì hắn vừa mới bước ra khỏi hồ nước nóng kia mà. Có phải đây là hậu quả của thời gian ở chung với Orichimaru ?

Người thừa kế tộc Hyuuga hít thêm một hơi nữa rồi giải phóng luồng charka từ ngón tay mình, nhắm thẳng đến vùng bị thương. Trước việc tên con trai dường như chẳng phản ứng gì, cô nhìn chằm chằm vào vết thương, nhận thấy chỉ có chút cái thiệt nhỏ. Cô cần phải làm như vậy lần nữa.

Tập trung luồng sức mạnh, cô quan sát tên con trai tộc Uchiha thật kĩ lưỡng, cố gắng không gây quá nhiều đau đớn cho hắn. Cái lý do mà thuật trị thương bí truyền của tộc Hyuuga ít khi được sử dụng đó là vì phương pháp này gây rất nhiều đau đớn. Lặp lại động tác thêm một vài lần tại vị trí có, cô quyết định di chuyển ngón tay dọc theo cột sống của hắn.

Khi cô chạm đến giữa vết sẹo mà Naruto để lại cho hắn phía sau lưng, cô suýt nhảy dựng lên khi nghe tiếng rên rỉ từ Sasuke. Tuy vậy, hắn không hề mảy may nhúc nhích.

“Tôi dừng lại nhé?”

“Đừng có vớ vẩn.”

Cô gái tròn xoe mắt và giải phóng thêm một luồng charka nữa ở vị trí ấy. Lần này tên con trai rên rỉ to hơn và khẽ động vai phải của mình.

“C-chúng ta có thể nghỉ một chút.” – cô giải thích, cảm nhận hai gò má đang ửng đỏ.

Giọng hắn luôn có gì đó khiến cô thấy không thoải mái, nhưng nghe tiếng hắn rên lên vậy thật sự rất... có hấp lực.

“Cô mệt à?”

“Không.”

“Vậy cứ tiếp tục.”

Cô cắn bờ môi dưới và quan sát tấm lưng trần của hắn đang đỏ lên dưới những luồng charka từ cô. Tuy vậy, dòng charka của hắn đã được cải thiện rõ rệt. Cô không thể dừng lúc này được. Lặp đi lặp lại phương pháp này, cô làm vậy cho đến khi hầu như không còn nhìn thấy điểm tắc của dòng charka trên lưng hắn nữa. Cô gái buông một tiếng thở phào, đưa tay quệt mồ hôi vã ra trên trán. Cô mỉm cười, tự hào với thành quả mình vừa tạo nên.

Sasuke có cảm giác cô rời hắn ra và nhận ra rằng cô đã làm xong, Hắn ngước đầu, thử di chuyển vai mình. Không còn đau đớn. Thực sự bất ngờ, hắn đứng dậy và giương hai cánh tay lên quá đầu, quay trái quay phải, tuy nhiên, hắn không còn cảm nhận cơn đau vẫn hành hạ hắn suốt ba năm qua nữa. Hắn ưỡn người, hít một hơi thật sâu, tận hưởng cảm giác linh hoạt trở lại. Quay đầu, hắn dán mắt vào tròng mắt trắng tuyết đối diện, hơi cúi xuống để nhìn vào đôi mắt ấy dễ dàng hơn. Theo phản xạ tự nhiên, cô lùi lại, song hắn đã kịp túm lấy bờ vai cô.

“Tôi thực sự rất kinh ngạc. Tôi không nghĩ gia tộc cô lại có những tuyệt kĩ như vậy.”

Cúi gằm mặt xuống, cô vén một lọn tóc ra phía sau tai. “Cha tôi đã chỉ tôi hồi Đại Chiến.”

“Aah”

“Cậu thấy đỡ hơn chưa?” – đôi mắt trắng tuyết quay lại nhìn hắn, hơi do dự.

“Tuyệt hảo. Cô làm tốt lắm.”

Hắn đã trông mong cô sẽ đỏ mặt hay giãy ra khỏi tay hắn, song bất thình lình, cô quay đầu sang phải, nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mắt với Byakugan đã được kích hoạt. Hắn nhìn theo cô, cũng kích hoạt Huyết Kế Giới Hạn của riêng mình. Có ai đó đang tiến vào đây. Trước khi hắn kịp xác nhận điều này với cô, cô đã đứng bật dậy bên cạnh hắn.

“Tôi nghĩ chúng ta phải trốn thôi.”

“Theo tôi,” – hắn giải thích, nhanh nhảu mặc áo vào rồi chỉnh chỉnh thanh kiếm Kusanagi sau lưng. “Đi nào.”

Hinata nhìn lướt qua chiếc giường, thấy buồn vì cô không có cơ hội nghỉ ngơi trên chiếc giường êm ái này. Tuy nhiên, sau đó cô nhanh chóng theo bước hắn. Cũng may mà giờ mưa đã ngừng rơi. Bọn họ chạy ra ngoài, băng qua hồ nước nóng. Người kế thừa tộc Hyuuga quay lại, đoán định được có khoảng năm gã đàn ông đang lùng sục khắp căn nhà lớn này và hét gọi tên người đàn ông quản lí nó.

“Bọn chúng có năm người.” – cô nói, vẫn cố giữ nhịp chạy.

“Chúng có thể là bọn chúng ta đã chạm trán ở thành phố. Hoặc lính canh. Dù thế nào thì việc đánh nhau chỉ tổ mất thời gian thôi. Ta cần cắt đuôi chúng.”

“Con chim ưng của cậu?”

“Chúng đã phát hiện ra chúng ta ngay cả trong lúc mưa. Tôi nghĩ ta không thể đánh lừa chúng lần nữa nếu dùng đến thuật triệu hồi.” – Sasuke bước đi trên con đường dốc nhỏ xuyên qua những hàng cây, tiếng hẳng lên đỉnh núi. Bất chợt hắn dừng lại, lấy tấm bản đồ ra và chăm chú quan sát bằng Sharingan. “Đây rồi.” – hắn nói, rẽ sang trái.

Cô gái theo sát hắn, không ngừng kiểm tra phía sau. Kẻ địch vẫn đang vội vã lùng sục cả hai.

“Bọn chúng đang đến gần.” – cô báo cho hắn.

“Tôi biết. Đúng như kế hoạch.”

Lo lắng, cô tiếp tục rảo bước cho đến khi cả hai tiến đến một bức tường đá. Cô quan sát hắn hít một hơi thật sâu, cất cái bản đồ vào trong túi và triển khai hàng loạt các kết ấn tay. Một tiếng động vang lên, và tảng đá lớn trước mặt họ dịch chuyển, để lộ cái hang nhỏ vừa đủ rộng để cả hai chui vào.

“Đây là đâu?”

“Mê cung. Đi thôi.”

“Nhưng sao cậu lại biết nó? Và sao nó lại mở ra...”

“Không cần quan tâm, mau đi nào.” – tên con trai tộc Uchiha túm lấy cô tay cô, kéo cô đi cùng hắn.

“Ta không cần đóng cửa ra sao?”

“Không,” – hắn trả lời khi cả hai bước qua cửa và tiến thẳng vào màn đêm tối đen trước mặt – “Cứ để chúng bám theo, kiểu gì cũng sẽ đi lạc thôi.”

“Còn chúng ta thì không chắc?”

“Với Sharingan, tôi sẽ không thể lạc được.”

Hinata nhìn chằm chằm về phía trước với Bạch Nhãn của mình, nhưng những gì cô nhìn thấy, chỉ toàn đá là đá. Cô thấy bực bội vô cùng và có cảm giác đầu óc mình quay cuồng. Tên con trai vẫn đang kéo cô, chạy về phía trước. Tiếng bước chân của cả hai vang vọng khắp hang động.

“Đừng bận tâm,” – hắn lên tiếng, đồng thời rẽ ngoặt sang phải – “Đôi mắt cô không có tác dụng ở đây đâu.”

Bất thình lình, cả hai đứng khựng lại. Đường cùng rồi. Tuy nhiên, Sasuke nom chẳng có vẻ gì lo lắng, hắn chỉ đơn giản quay đầu lại và chạy tiếp. Hắn đang cố làm rối trí bọn người đuổi theo. Có lúc, cô gái tộc Hyuuga vấp ngã, làm tay Sasuke buông khỏi cổ tay cô. Cô nhìn vào bóng đêm đen đặc trước mặt, với với tay, cố gắng tìm hắn. Trong một khắc đôi mắt cô mở to kinh hãi, nghĩ rằng cô đã để lạc mất hắn rồi. Thứ duy nhất cô có thể nghe được đó là tiếng bước chân của năm tên từ đằng xa. Cô giật thót mình khi chợt nghe tiếng cười của tên con trai tộc Uchiha.

“Ah, lúc hoảng lên trông cô dễ thương thật đấy.”

Bàn tay cô tìm thấy tay hắn và hắn nắm lấy tay cô, kéo cô đi theo. Những ngón tay đan xen vào nhau, nắm lấy nhau thật chặt. Hinata đỏ bừng mặt, cố gắng cẩn thận hết sức để không bị trượt ngã lần nữa. Những tiếng bước chân phía sau họ cứ lớn dần, lớn dần.

“Bọn chúng sắp đuổi kịp ta rồi” – cô thầm thì trong khi vẫn thở hổn hển.

“Tôi biết.” – đến giờ, tên con trai vẫn vô cùng điềm tĩnh. Dường như hắn đã có kế hoạch riêng, do đó cô quyết định không can thiệp và chỉ đơn thuần đi theo sự chỉ đạo từ hắn.

Bất thình lình, hắn kéo cô sang trái, xoay người cô lại và ép cô vào bức tường đá. Họ đang núp trong một vết nứt tự nhiên giữa các tảng đá. Trước khi cô kịp nhận thức được về tình hình hiện tại, tên con trai tộc Uchiha đã ép sát cô, mạnh đến mức cô không sao cử động được. Cô có thể cảm nhận hơi thở của hắn phả xuống khiến đầu mũi cô nhồn nhột.

“Sasu...”

Hắn đặt nhẹ đầu ngón tay lên môi cô, nhìn xuống cô bằng đôi mắt hổ phách. Bọn họ giờ chỉ cách nhau chỉ vài centimet và cô cố gắng tránh xa hắn càng nhiều càng tốt, song hắn vẫn giữ chặt cô như vậy. Bất giác, người thừa kế tộc Hyuuga nghe thấy những tiếng bước chân vang vọng ở ngay sát góc. Cô nín thở, quan sát Sasuke đang chậm rãi quay đầu hướng về phía những kẻ săn lùng đang hiện hữu.

Cô gái có thể nghe tiếng những gã đàn ông ấy nói chuyện với nhau. Một trong số gã đã đi qua chỗ bọn cô ẩn náu nhưng không phát hiện ra. Những tiếng xì xào vẫn còn nhưng nó cứ xa dần, xa dần. Cuối cùng, đôi mắt hổ phách quay lại nhìn cô và tên con trai bỏ tay ra khỏi bờ môi mềm mại của cô. Ánh mắt cô đong đầy thắc mắc và cả lo lắng, song những cảm xúc ấy đều bị gián đoạn.

Không chút do dự, Uchiha Sasuke cúi xuống và chạm môi mình lên bờ môi cô, ép cô vào bức tường đá phía sau. Trong khoảnh khắc cô như đông cứng người lại, hoàn toàn để mặc hắn. Tên con trai tranh thủ hôn cô sâu hơn và cảm thấy hứng thú khi cuối cùng cô cũng cố gắng giãy dụa. Cô dùng tay đẩy ngực hắn ra, song hắn đã nắm lấy tay cô và ghim vào tường. Hoảng sợ, cô gái dùng đủ mọi cách thoát ra khỏi hắn, tuy nhiên, hắn chỉ vươn cánh tay còn lại, sục những ngón tay vào suối tóc dài phía sau cổ cô. Hắn kéo cô sát lại hắn hơn, liếm mút môi dưới của cô.

Hắn ta là một tên khốn nạn. Đến giờ cả hai vẫn có thể nghe thấy tiếng động phát ra từ những kẻ đang săn lùng họ, rải rác khắp mê cung này. Đây đồng nghĩa với việc nếu Hinata sử dụng charka để đánh bật hắn, bọn chúng sẽ phát hiện ra mất. Nếu cô hét lên, nếu cô tát hắn hay đơn giản nếu cô chỉ cần gây động thôi, chỗ núp của bọn họ cũng bị lộ. Vậy nên cô chỉ còn biết chống cự đơn thuần trong thế bị động một cách vô ích. Tên con trai tộc Uchiha mạnh hơn cô rất nhiều, hơn nữa hắn lại còn có vẻ hài lòng với cái cách cô giãy dụa để tìm cách thoát thân.

Hít một hơn thật sâu, người kế thừa tộc Hyuuga cố gắng đẩy hắn ra bằng tay còn lại, nhưng chả đạt được tác dụng và cô chỉ có thể cảm nhận được khuôn ngực rắn chắc của hắn. Những cơ bắp ở đây thật... Cô thở hổn hển khi bị hắn cắn nhẹ vào bờ môi dưới. Hắn không hề bỏ lỡ cơ hội ấy. Ngay khi cô vừa hé môi, Sasuke đã liếm lấy chúng, và để đẩy nụ hôn sâu hơn, nồng nàn hơn, lưỡi hắn bắt đầu tìm kiếm lưỡi cô. Hinata không thể ngăn được một tiếng rên nhỏ xuất phát từ lồng ngực. Mở mắt ra trong kinh hãi, cô tập trung và nhận thấy có vẻ như bọn người săn lùng bọn cô đã đi mất. Giờ đã đủ an toàn đập hắn chết tươi được rồi.

Nhưng cô không thể. Hắn buông tay cô ra và đặt tay hắn lên hông cô, từ từ chậm rãi tiến lên cho đến khi đến eo. Hắn kéo cô lại lần nữa khiến người cô dính vào người hắn hơn. Đôi mắt đỏ của hắn như có thuật thôi miên, còn bờ môi hắn thì khiến đầu cô như quay cuồng. Cô gái nhắm nghiền mắt lại và để mình hoàn toàn bị sự động chạm của hắn kiểm soát. Trong lúc đó, tên con trai tộc Uchiha nghiêng đầu, muốn tiếp cận môi cô được nhiều hơn nữa.

Sasuke không thể rời mắt ra khỏi khuôn mặt đang đỏ bừng đầy mê hoặc đối diện. Như thể muốn đùa bỡn thêm, hắn mơn trớn bờ môi cô, cảm nhận mùi hương tuyệt vời từ cô. Thân thể cô ấm áp và dễ chịu làm sao, còn bờ eo cô thật thon gọn. Và bộ ngực lớn của cô thì áp sát vào khuôn ngực hắn, khiến hắn như mất sạch lý trí. Phải mất chút thời gian hắn mới nhận ra giờ hắn không cần phải kìm giữ cô nữa. Cô gái đã hoàn toàn nghe theo mọi hành động của hắn, bàn tay nhỏ bé kia đặt trên ngực hắn, cảm nhận từng bắp thịt săn chắc. Tiếng thở hổn hển và những tiếng rên nhỏ thoát ra từ cô khiến hắn chỉ muốn xé sạch quần áo cô và làm ngay tại đây. Tuy nhiên, có vẻ như kế hoạch hắn đề ra đã có tác dụng, những kẻ săn đuổi bọn hắn cuối cùng cũng đã lạc lối giữa mê cung đá mờ mịt. Giờ thì bọn hắn phải đi thôi.

Gắng hết sức gom chút lý trí còn sót lại, hắn rời cô gái ra, quan sát cô đang thở hổn hển, từ từ mở mắt ra lại, hai gò má đỏ bừng. Mọi thứ quanh cô giờ vẫn như mờ nhòa, còn bờ môi cô vẫn đang hé mở. Tên con trai tộc Uchiha thực tình muốn cảm nhận mùi vị đôi môi ấy thêm lần nữa vô cùng, song cả hai phải xuất phát ngay. Hắn quay đi, tự nhủ phải trấn tĩnh trở lại. Cuối cùng, cô gái cũng có thể đứng thẳng lên và gạt hắn ra, tròng mắt trắng tuyết mở to hơn bao giờ hết.

“Tôi biết, tôi là thằng khốn,” – vẽ nên một nụ cười nửa miệng, hắn nói – “Đi nào.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net