Trans

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rating: 18+
Có yếu tố: nam x nam, huynh đệ loạn luân, hiếp dâm
Link: https://archiveofourown.org/works/5617888?view_adult=true
___________________________________

Mở đầu:

Và tất cả những gì tôi có thể nhớ là tôi muốn làm anh đau đớn như những gì tôi đã phải trải qua. Tôi muốn anh cảm thấy bất lực và vô giá trị như tôi cảm thấy hàng ngày. Anh đang chảy máu và những giọt nước mắt vương trên khuôn mặt của anh. Nếu bất cứ ai khác làm như vậy với anh, tôi sẽ giết họ. Nhưng chính tôi đã làm việc này.

------------------Chính Văn-------------------
Phòng ngủ của tôi yên lặng - một sự tương phản rõ rệt bởi những tiếng ồn mới phát ở đây vài phút trước. Anh vẫn chưa cử động. Ngay cả khi tôi đã tách ra khỏi anh và bỏ anh trên giường để đi dọn dẹp. Anh tiếp tục nằm trên giường, cuộn mình vào một góc. Tóc anh không còn buộc đuôi ngựa như thường xuyên mà xõa ra, chúng rối vào nhau.

Tôi đã bao giờ nói với anh rằng tôi thích mái tóc của anh như thế nào chưa, Itachi? Anh đã chăm sóc nó tốt, đẹp, dài và đen óng. Mẹ luôn yêu mái tóc ấy của anh. Nó rất giống với bà ấy. Còn tóc của tôi thì không như vậy. Nó luôn luôn trông rất thô và sắc nhọn...giống tôi vậy. Mà tóc của anh lại giống như anh, Itachi à. Nó mềm mại và dễ 'kiểm soát'.

Vệt máu đỏ tươi dính trên chiếc ga giường trắng trông thật chói mắt làm sao! Hông anh bị bầm tím - màu tím đậm tương phản một cách hoàn hảo với làn da trắng của anh (Anh luôn là vậy, dù có sao thì vẫn rất hoàn hảo).
Những vết bầm ấy. Chúng có dạng như bàn tay. Một minh chứng cho thấy rằng tôi đã phải đè anh xuống khó khăn như thế nào. Đùi của anh bị vấy bẩn bởi những vệt trắng và đỏ.

Anh không khóc. Mà tôi cũng nghĩ anh chẳng còn nước mắt để khóc đâu. Thay vào đó anh nhìn chăm chăm về phía trước, đôi mắt trống rỗng. Tôi ngồi trên khung cửa sổ, yên lặng nhìn anh. Anh quay lưng về phía tôi và tôi có thể thấy rõ các đường vân cột sống trên lưng anh. Trên giường của tôi, anh trông như một con mồi nhỏ.

Như thường lệ, sau khi cảm giác tội lỗi đạt đến đỉnh điểm tôi lại nghĩ đến ông ta! Bố luôn nói tôi rằng tôi quá liều lĩnh. Và tất cả những gì tôi có thể nhớ là tôi muốn anh đau khổ như những gì tôi đã phải trải qua. Tôi muốn anh cảm thấy bất lực, vô giá trị như những gì tôi trải qua hàng ngày.

Anh đang chảy máu và những giọt nước mắt đọng lại trên khuôn mặt anh. Nếu bất cứ ai làm như vậy với anh, đương nhiên, tôi sẽ giết họ. Nhưng chính tôi lại làm việc này. Chính tôi là người đã kéo anh vào phòng tôi, trong căn nhà trống này. Cũng chính tôi là người đã ném anh xuống giường. Lúc đó trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất, tôi tự hỏi: sự trả thù ngọt ngào sẽ có vị như thế nào nhỉ? Mặc dù tôi không có lí do để trả thù anh.

KHÔNG BAO GIỜ LÀ VỚI ANH!

Anh đã không phản kháng vào lúc đầu. Có lẽ lúc đó anh đang sốc, hoặc có thể anh không thấy nó có gì quan trọng lắm, anh không nghĩ là tôi đang nghiêm túc. Chỉ đến khi anh bị tôi ghim trên giường và cố gắng lột quần của anh. Anh mới nhận ra rằng tôi nghiêm túc.

Tại sao anh lại tin tưởng em như vậy? Một shinobi thì nên biết rõ hơn ai hết rằng không được tin ai đó một cách mù quáng.

Anh luôn là người được cha yêu thích. Anh biết điều đó đúng không? Anh là niềm tự hào và niềm vui của ông ấy. Ông ấy đặt rất nhiều hi vọng vào anh. Anh là ngôi sao sáng của ông ấy và tôi bị lu mờ bởi sự vĩ đại của anh. Ông ấy không bao giờ thất bại trong việc nhắc nhở tôi rằng tôi không phải là anh. Rằng tôi sẽ không bao giờ có thể rời khỏi cái bóng do anh tạo ra.

Không bao giờ.

Lúc đầu thật khó để ghét anh, anh biết không? Nó sẽ dễ dàng nếu anh độc ác hơn. Nhưng anh không như vậy. Anh thật dịu dàng và tốt bụng. Tôi đã yêu anh rất nhiều trong suốt cái thời thơ ấu của tôi. Itachi, anh nhớ hình ảnh của tôi khi còn nhỏ phải không? Cách mà tôi thần tượng và tôn kính anh khi ấy ý? Anh là ngọn hải đăng sáng chói và tôi bám lấy anh vì anh là người quan trọng nhất...quý giá nhất...Anh là anh hai của tôi.

Tuy nhiên, tôi không bao giờ có thể bắt kịp anh. Mọi thành công của tôi đều bị che mờ bởi sự vĩ đại của anh. Lòng tốt của anh luôn giúp tôi nhìn thấy ánh sáng mỗi khi chán nản. Làm sao mà tôi có thể cạnh tranh với anh?

Ghim anh xuống giường, xé quần áo khỏi cơ thể đang chống cự của anh... Tôi cảm nhận được niềm vui sướng tột độ khi thấy anh bất lực. Mất bao lâu để anh nhận ra rằng tôi đã đánh thuốc mê anh? Rằng tách trà tôi đưa cho anh trước đó đã bị bỏ vào một lượng nhỏ dược liệu đặc biệt khiến anh yếu đi. Bố và mẹ đi ra ngoài vào buổi tối, việc hạ anh xuống dưới thân mình cũng quá là dễ dàng.

Có một sự hồi hộp đi với nó. Buộc chính bản thân tôi phải tiến vào trong anh và nhìn khuôn mặt đau khổ khi anh cố kìm nén những tiếng khóc vì đau đớn.

Nó làm tôi tự hỏi, Itachi. Những tin đồn về anh và Kakashi-sensei có đúng không? Anh đã để hắn ta làm anh như tôi đang làm? Có nhiều tin đồn "đen tối" về anh lắm, anh hai ạ. Cho dù anh - ngôi sao ấy có sáng đến đâu, vẫn sẽ luôn có những người muốn hạ gục anh. Có lẽ họ sẽ cảm thấy hài lòng khi nhìn thấy anh theo cách này? Họ sẽ cảm thấy thế nào khi biết được những gì tôi làm với cơ thể quý giá của anh?

Một số họ thậm chí còn thì thầm về anh và Shisui. Tôi không tin lời đồn kiểu dạng đó. Shisui đặc biệt tôn trọng anh. Trong một khoảng khắc, tôi nhớ rõ đôi mắt của Kakashi đã nán lại ở trên cơ thể anh như thế nào. Và cách anh nhìn về phía hắn ta khi anh nghĩ rằng không có ai chú ý. Nhưng tôi vẫn luôn theo dõi anh, anh hai ngốc à.

Tôi nghĩ rằng Kakashi sẽ không bao giờ quay lại nhìn anh.

Tôi đã chắc chắn về nó...

Anh di chuyển một chút. Cơn loạn lạc ban nãy dường như đã lấy cạn tất cả sức lực của anh. Tôi thấy anh nhìn lên trần nhà, hai tay ôm sát vào ngực. Những ngón tay thon dài của anh đang cuộn tròn thành nắm đấm. Anh không nhìn tôi, ngay cả khi tôi tiếp tục nhìn chằm chằm vào anh, chờ đợi một chút phản ứng. Anh coi tôi như không khí. Như mọi khi. Anh quay đi lần nữa, lưng gù lại khi anh đối mặt với bức tường. Cảm giác tội lỗi của tôi cũng không kéo dài quá lâu. Anh xứng đáng với điều này. Anh là một trở ngại lớn và tôi đã vượt qua anh.

Nhưng sau đó, mọi chuyện tệ hại thực sự.

Tôi nhảy khỏi cửa sổ và tiến về phía anh. Anh thì run rẩy dữ dội khi tôi nắm lấy vai và lật anh lại.

Ahh, một phản ứng nhỏ.

Thật là một chú chó ngoan, anh hai à.

Anh nhắm nghiền mắt, tôi nghiến răng, run rẩy. Tôi muốn anh nhìn tôi, anh à. Tôi muốn nhìn thấy sự ô nhục trong đôi mắt xinh đẹp của anh.

"Nhìn tôi." Tôi ra lệnh, nhưng anh bỏ qua lời nói của tôi. Tôi kéo anh lại một cách mạnh mẽ rồi bóp cằm anh bắt anh đối mặt với mình.

"Mở mắt ra đi!" Tôi gầm gừ. Cuối cùng anh thở dài và đôi mắt của anh từ từ mở ra. Anh nhìn tôi với đôi mắt tràn ngập nỗi đau đớn, bi thương đến vậy. Đôi mắt của anh rõ ràng hơn so với lúc trước vì tác dụng của thuốc đã dần biến mất. Tuy nhiên, anh không đánh tôi. Đôi mắt của anh vẫn u ám, quẫn bách và tuyệt vọng. Anh không thể che giấu cảm xúc của anh với tôi, phải không Itachi? Tôi cười thầm khi ngón tay tôi trượt dần xuống đôi môi thâm tím của anh.

"Tôi tự hỏi những gì cha sẽ nghĩ về anh bây giờ." Tôi lạnh lùng nói, nhìn chằm chằm xuống anh. "Ông ấy sẽ nói gì về thần đồng nhỏ bé của mình", anh thở dài.

Tôi vuốt ve má anh một cách khẽ khàng. Dùng ngón tay cái lau nước mắt trên má anh, đưa nó lên miệng và nhìn chằm chằm vào anh khi tôi liếm nó. Anh nhắm mắt lại một lần nữa, tránh để tràn ra nhiều nước mắt hơn. Chúng bám vào những hàng mi đẹp đẽ của anh, lấp lánh trong bóng tối.

Ai biết rằng anh có thể thể hiện cảm xúc như vậy chứ, anh hai? Shinobi không nên yếu đuối như thế này. Cha chắc chắn sẽ rất khó chịu.

"Tại sao?" anh hỏi và tôi mỉm cười khi tôi đặt những nụ hôn yêu thương lên ngực anh. Môi tôi trượt dần xuống dưới ngực anh nhẹ nhàng ngậm nó trong miệng. Anh rùng mình dưới cái đụng chạm của tôi. Bây giờ tôi dịu dàng với anh vì cơn thịnh nộ đã qua đi nên tôi không cần phải làm bầm tím lớp da thịt xinh đẹp của anh nữa. Tuy nhiên, có lẽ rằng đối với anh sự dịu dàng còn tàn nhẫn hơn cả nỗi đau? Tôi hôn lên cổ anh và đưa dần lên tai anh, thổi nhẹ một hơi.

"Bởi vì tôi đã vượt xa anh." Tôi nhẹ nhàng trả lời, liếm dìa tai và cười nhếch mép trước biểu cảm của anh. Biểu cảm của anh thay đổi ngay khi nghe tôi trả lời. Trông anh thật lạc lõng và bối rối. Có lẽ anh cảm thấy sốc vì tôi đã vượt xa anh. Đây có lẽ là điều làm anh tổn thương hơn cả việc bị em trai mình hiếp dâm, Anh trai thân yêu? Có lẽ câu trả lời của tôi làm anh đau hơn cả mấy cái tát? Tôi thấy là vậy. Tôi có thể thấy lời nói của tôi đã khiến anh đau đớn hơn bất cứ điều gì tôi đã làm với cơ thể của anh.

Mẹ và cha sẽ nói gì nếu họ biết anh đã bị chính đứa em trai chi phối? Shisui sẽ nghĩ gì nếu hắn biết anh đã khóc? Kakashi-sensei và Dobe sẽ nghĩ gì khi tôi thô bạo vuốt những ngón tay xuống cơ thể của anh? Tất cả họ sẽ kinh hoàng trước hành động của tôi chứ? Hay cuối cùng họ sẽ thấy rằng tôi đã vượt qua anh theo cách nguyên thủy nhất? Shinobi không nên ngoan ngoãn như vậy, Itachi. Anh nên biết điều đó thì tốt hơn. Những shinobi đáng tôn trọng sẽ không cho phép em trai của họ cưỡng hiếp họ. Hình tượng hùng mạnh của anh sụp đổ.

Nhưng anh sẽ không nói, phải không anh hai? Anh sẽ không nói về nó. Anh yêu tôi quá nhiều để thừa nhận những gì tôi đã làm. Và thậm chí anh có vẻ tự hào hơn là thừa nhận nó. Tôi hôn anh một lần nữa, xâm nhập vào miệng anh và anh cắn lưỡi tôi. Tôi lùi lại, cười toe toét mặc cho cảm giác đau xót và máu vương trên môi. Anh nhìn tôi, những ngón tay chạm vào má tôi. Tôi nhả ra một tràng cười và giữ chặt tay anh.

"Chúc anh ngủ ngon, anh hai."

Tôi gạt tay anh sang một bên và đứng dậy, để anh lại trên giường. Bước đi mà không ngoảnh đầu lại. Anh vẫn giữ yên lặng đến khi tôi bước ra khỏi cửa, dù có đau đớn anh vẫn luôn im lặng, vẫn luôn là như vậy. Cuộc sống của một Shinobi thật khó khăn phải không Itachi? Một phần trong tôi vẫn không hiểu tại sao tôi không nhìn lại. Bởi vì, tôi thấy mình quá tốt để làm như vậy à? Hay vì nếu tôi làm vậy tôi chỉ làm anh thêm tan vỡ. Khi tôi ra khỏi nơi chứa đầy những cảm xúc rắc rối nặng nề đó thì trời đã tối rồi. Mặt trăng khuất sau những đám mây. Tôi nhắm mắt và thở sâu, hít vào những ngụm khí lạnh ban đêm. Làn gió buốt giá phả thẳng vào mặt tôi. Tôi từ từ cong môi nở một nụ cười cay đắng.

Tôi tự hỏi cha sẽ làm gì khi phát hiện ra. Vì tôi biết ông ấy sẽ phát hiện ra. Bất kể là anh có cố gắng che dấu nó bao nhiêu. Cha vẫn sẽ cảm nhận được sự ô nhục ấy. Tôi không định ở lại để biết thêm gì về điều đó. Orochimaru đang chờ đợi tôi. Tôi chỉ có mặt trăng là bạn đồng hành, hòa dần vào màn đêm, bỏ lại anh và nơi anh thuộc về.


Tương lai của tôi đang chờ tôi ở một nơi khác.


----------------

Edit lại bản Trans lần hai
25.7.2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#r18 #sasuita