Chương 1: Ông chú phiền phức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Ông chú phiền phức

Tôi ngồi bó gối trên tấm thảm đan đã ngả màu cũ kỹ, vô cùng nhàm chán chỉ tay đếm từng cánh hoa dại đang rơi rụng lả tả. Rõ ràng không phải do hoa bông hoa đang dần tàn phai, thực ra nguyên do là người đàn ông phía ngoài hang. Hắn ta vừa vung tay phi thanh kunai của mình về phía khóm hoa. Chỉ bởi vì ông chú ấy nghi ngờ có kẻ đang bám theo chúng tôi...

Kunai như xé gió lao về phía tiếng động phát ra, cỏ cây bị cắt đứt tung bay trong gió rồi rơi lả tả trên nền đất.

Tôi phủi phủi tay và mông, nhảy phắt dậy chạy ra chỗ vừa nãy phi tiêu ném qua. Đằng sau bụi cỏ chỉ là một con cáo nhỏ đang nằm xụi lơ, bên cạnh là hung khí gây án đang ghim chặt vào một bên tai của nó.

"..." Người kia nhìn tôi, không nói gì nhưng dáng người cao lớn vẫn nhanh chóng đi đến bên kéo tôi lại gần hắn.

Tôi bĩu môi, tránh khỏi bàn tay kia đi đến đỡ lấy con cáo nhỏ "Sao chú cứ phải làm quá lên vậy?"

Tôi hơi lên giọng, ném lại cái phi tiêu về phía hắn.

"Naruto, đừng nên chủ quan với bất kỳ điều gì dù là nhỏ nhặt nhất." Sasuke đưa tay nhẹ nhàng bắt lấy thanh kunai đang bị ném về phía mình, nhíu mày nghiêm khắc giảng dạy.

À vâng vâng, tôi là Naruto, và kia là Sasuke.

Và chú ta là sư phụ của tôi...

Vào một tháng trước, khi tỉnh dậy trong một hang động xa lạ, tôi đã không hề nhớ được mình là ai. Các bạn đoán đúng rồi đấy, tôi đã bị mất trí nhớ... Nhưng may là có Sasuke đã ở đó, và chú ta nói, tôi, là Naruto. Chú ta bảo rằng cha mẹ tôi đều đã mất trong trận chiến với Cửu Vĩ nhiều năm trước và hiện tại chú ta là người giám hộ của tôi.

Và thật ngại ngùng là, lí do mà tôi mất trí nhớ lại vô cùng củ chuối!

Sasuke kể rằng tôi vì đuổi theo một con khỉ trộm đồ ăn của mình đã bị ngã xuống vách núi?! Thật đó ư?

Thật ra thì hiện tại tôi vẫn không thể tin điều đó là sự thật được!

Bạn hiểu chứ? Trên đời này làm gì có ai lại ngốc đến vậy, đúng không?!

Và cũng là vì, nhìn chú ta rất là gian manh, có khi lười giải thích cho tôi, nên mới lấy bừa một lý do để lừa tôi rồi!!!

Ông chú già khọm đáng ghét!

"Vâng vâng, tôi biết rồi!" Nói rồi tôi đặt con cáo nhỏ vào trong túi áo, đi theo chú về lại trong hang động.

Từ khi đó Sasuke dẫn tôi đi khắp chốn, mỗi nơi đều không ở lại lâu. Dường như chú mắc bệnh không có cảm giác an toàn. Mỗi khi cảm thấy có gì không đúng đều dẫn tôi rời đi ngay cả khi tôi còn trong cơn mơ, chú ta không để tâm mà sẽ bế tôi theo chạy khỏi nơi mà chú coi là nguy hiểm.

Tên già phiền phức!

Nhưng không sao, tôi thông cảm cho chú ta mà. Triệu chứng tuổi già đâu ai thoát được, phải chứ?!

Sasuke ngồi tựa lưng vào vách động, yên lặng nhắm mắt. Tôi vô thức đảo mắt qua, khuôn mặt kia trưởng thành mang đầy vẻ từng trải. Tuy tôi liên mồm mắng hắn ta già, nhưng thực sự nhìn hắn còn rất trẻ. Tuổi hiện tại có khi đã ba mấy rồi, nhưng khuôn mặt kia vẫn phong độ phi thường.

Tôi khoanh tay lườm nguýt, nhìn mình qua vũng nước đọng dưới mặt đất. Chỉ là một thằng nhóc mặt non nớt, hai bên má còn có ba vệt đen như lông mèo nhìn rất ngốc nghếch. Và quan trọng là làn da nhợt nhạt nhìn u buồn đến đáng sợ.

Tôi đã từng nghĩ bản thân bị bệnh gì đau khổ lắm, nhưng cơ thể này lại hoàn toàn bình thường. Sasuke cũng nói tôi không bị sao cả. Chẳng lẽ là do di truyền sao?

Tôi tặc lưỡi thò tay vào trong túi đỡ lấy bé cáo vừa nãy. Tôi thầm thương xót. Tên nhóc này, mới có bé tí thế này đã gặp phải tên già khó ở, mất luôn một miếng thịt!

Tôi khều khều cái mũi đen ươn ướt của nó, cáo con liền yếu ớt dụi dụi lại vào tay tôi. Vô thức tôi thốt lên:

"Sasuke..."

"Ừ" Hắn nhẹ giọng đáp, nhưng mí mắt vẫn chẳng thèm nhấc lên.

"Tôi mang con cáo này đi cùng chúng ta nhé?!"

"..." Lúc này hắn mới mở mắt, nhưng vì đang cúi đầu khiến hàng mi dài che khuất khiến tôi chẳng biết được chú ta đang nghĩ gì hay có đang nhìn tôi không.

"Nhé!?" Tôi nài nỉ, chú ta tuy lạnh lùng, nhưng tôi cảm giác chỉ cần những gì tôi muốn, Sasuke đều có thể cho tôi.

"Em sẽ hối hận thôi!" Sasuke đứng dậy đi đến cạnh tôi, tuy mồm độc địa nhưng vẫn giúp tôi băng lại miếng vải te tua trên tai con cáo nhỏ mà tôi vừa lúi húi buộc vào.

"Hừ, không cần chú phải nói!"

"Được, ta không nói!" Sasuke mỉm cười cưng chiều, bàn tay lớn chai sạn nhưng ấm áp vuốt ve gò má tôi.

Gì thế này, vì sao trái tim lại đập nhanh đến vậy?!

Tôi vội cúi đầu, cố quên đi cái cảm giác ngọt ngào đang vừa vô thức chảy trong tim. Miệng lại oang oang nói "Chú đang coi tôi là trẻ con đấy à?"

"Vậy em không phải trẻ con sao?" Sasuke bật cười, đôi mắt trái hơi nheo lại, và miệng thì cười đầy khoái chí.

Gì chứ!

***

Bên ngoài trời đã ngả vàng. Thời tiết đêm xuống hơi lạnh khiến tôi com rúm người ngồi sát cạnh Sasuke và đống lửa đang bập bùng cháy. Tàn lửa nổ lách tách nghe nom vui tai, và hơn cả là mùi thịt nước thơm lừng đã được tẩm ướp đầy đủ gia vị.

Tôi xoa xoa tay nhìn xiên thịt vàng rụm óng ả, nước miếng cứ phải gọi là chảy ầm ầm. Nhìn xuống dưới đất đứa nhóc "Khuyên Tai" đang lè lưỡi hứng khởi hết nhìn tôi rồi lại nhìn xiên thịt.

À quên mất, tôi đã đặt tên cho cáo nhỏ là "Khuyên Tai" đấy! Nghe hợp lý đúng chứ? Ha ha ha, tôi đúng là thông minh mà, còn cái tên nào hợp lý hơn cơ chứ! Vậy mà cái ông chú cổ hủ kia lại chép miệng "Khổ thân!" rồi nhìn con cáo của tôi đầy vẻ chế giễu.

Này! Gì chứ, rõ ràng là nó chịu khổ là vì chú đấy nhé!

"Cẩn thận kẻo nóng!" Sasuke cầm lấy một xiên rồi đưa cho tôi. Miếng thịt thỏ vàng óng toả khói thơm lừng khiến tôi cảm giác nó sẽ rất nhanh tan ra trong miệng.

"Xì, tôi mất trí nhớ chứ không có phải thu bé lại đâu!" Tôi bĩu môi xẻ một ít cho Khuyên Tai rồi ngoạm chặt xiên thịt. Hơi nóng từ trong phụt ra khi tôi cắn qua lớp da giòn rụm khiến tôi há miệng hít hà.

"Oái!"

"..." Sasuke nhìn tôi với ánh mắt dường như đã biết trước tôi sẽ làm vậy, chú ta mỉm cười rồi đưa tôi túi nước.

"Ngày mai chúng ta đến chỗ Karin nên tối em nên ngủ sớm đi."

"Thật hả?! Lâu rồi mới gặp lại cổ đó!" Cũng cả tháng rồi ấy chứ, tôi cũng chả hiểu vì sao chú ta lúc ấy khăng khăng rời đi mà hiện tại lại muốn quay về nữa.

Nhưng như vậy cũng tốt, cô Karin tuy quái dị nhưng lại đối xử rất tốt với tôi mà!

Tôi gật đầu vui vẻ, nhưng ngay lập tức cổ họng nghẹn ứ lại. May thay Sasuke kịp thời cứu giá vỗ lấy vai tôi.

.

..

...

"Naruto!"

Hình như có giọng ai đó đang gọi tôi?!

"Huỵch!"

Tôi choàng tỉnh, cơn mê chưa dứt nhưng cảm giác khi cả người bị bế vác trên vai rồi lao đi như tên bắn khiến tôi không còn thấy ngạc nhiên nữa. Tôi rất tự giác vòng tay qua cổ Sasuke, hai chân thì quặp chặt vào eo chú ta.

Sasuke thấy vậy đỡ lấy eo tôi che cả người tôi vào trong lớp áo choàng, tốc độ lại càng kinh người xé gió mà lao đi.

Tôi tựa vào lồng ngực Sasuke, trầm mặc nghe tiếng trái tim chú ta đập từng nhịp rối loạn.

_ Bạch Quân _


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net