Chap 2: Tại sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuông trường đã reng lên từ lâu, trong lớp học giờ chỉ còn vài ba học sinh đang ôn lại bài. Trong một góc cuối lớp, một nam sinh với khuôn mặt thanh tú nhưng lại lạnh như băng chống cằm, cậu hướng đôi mắt đen láy nhìn xa xăm. Ánh chiều tà rọi trên gương mặt cậu. Tuyệt đẹp!(-\\\-)
-"SASUKE~TEME thì ra cậu còn ở đây,tôi tìm cậu mãi! Giờ này còn chưa định về à?"                                                                               Tên ngố tóc vàng lao vào lớp gọi ầm lên khiến người con trai kia quay lại với vẻ mặt vô cùng tức giận.

-"Naruto sao cậu lúc nào cũng ồn ào vậy???"

-"Hể? Sao cơ(⊙o⊙)?"

-"Sao cũng đc! Về thôi" Cậu cúi xuống khoác lấy chiếc cặp rồi ra về.

*Ở trước cửa dinh thự Uchiha*

-"Sakura! Sao Sasuke ko về với em à?"

-" A Chồn Nii-chan! Anh đi thực tập về rồi đó hả?"
-"Ừ"

-"Em với Sasuke Nii-chan giờ ko ổn cho lắm, nhưng anh đừng lo em với anh ấy sẽ bình thường ngay thôi mà ^^"

-" Vậy à? Mà nghe nlúc trc bệnh cũ của em lại tái phát hả? Ko sao nữa chứ?"

- " Ổn rồi ạ. Em khỏe như voi ấy"😁 KHỤ KHỤ~(*+﹏+*)~ "

- "Lại là viêm phổi à?"

-" À từ nhỏ đã nhiều bệnh vậy quen rồi mà Nii-chan"

Nói đến đây đôi mắt lục bảo của sakura thoáng nét buồn, cô chẳng hiểu sao từ lúc cô phải vào viện vì căn bệnh quái quỷ này tái phát,sasuke còn là người thường xuyên  ở lại chăm sóc cô khi cô mê man, nhưng từ lúc cô ra viện anh đã thay đổi. Anh bơ cô, không hề nói chuyện hay hỏi thăm gì đến một cái nhìn cũng ko có như là người dưng vậy. Hay...

-"A! Sasuke"- Tiếng gọi của anh Chồn cắt ngang dòng suy nghĩ của sakura.

-"Hm chào anh Itachi"-cậu hời hợt

-"Dattebayo! Itachi~san, Sakura~chan" Tên ngố ấy lại lên cơn rồi=.=

-"Chào senpai, Sasuke Nii-chan" Sakura đáp

-"Hn" Anh ko thèm nhìn cô mà đi thẳng vào trong.
*Nội tâm Sakura: Yaaa! Lại như vậy nữa rồi, mình đã làm cái j chứ T.T*

Sasuke đi vào phòng, khóa chặt cửa lại tự nhủ thầm:
"Mình phải làm sao đây, chẳng lẽ mình phải xa lánh con bé mãi. Làm sao để đối mặt với sự thật là nó không phải em gái ruột của mình"-Dòng suy nghĩ của cậu kết thúc với tiếng thở dài.

Sasuke đi vào góc phòng quỳ xuống kéo ngăn kéo nhỏ của cbiếc tủ quần áo ra có một cuốn anbuml đã cũ ở ngoài có một dòng chữ nguệch ngoạc ghi: Mama MEBUKI và SAKURA. Cậu vuốt ve dòng chữ ấy một cách âu yếm rồi nói:
-"Sakura,xin lỗi em"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net