Chap 10 : Cuộc chiến Tuyết Quốc 2 : Khoảnh khắc bình yên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi vào chap này thì mình có một chút thông báo nho nhỏ muốn gửi tới các bạn ^^ Đó là mình muốn giới thiệu một fanpage mà mình đang làm việc nè ^^

(SasuSaku VN Fanpage)
Mong các bạn like page ủng hộ mình nha ^^ Ở page này, thỉnh thoảng mình giúp các admin dịch dou và chủ yếu là mình viết một vài fic nho nhỏ, nếu các bạn hơi "ngán" mấy series genin của mình thì có thể lên fanpage trên để đọc những fic mới hơn nhé, vì hiện tại trên watt mình tập trung vào viết bộ này thôi à ^^
Vậy thôi, cảm ơn các cậu nhiều nha ^^
_______________________________

Sakura nghiêng đầu, chầm chậm bước theo người thầy đang cõng nữ diễn viên kia trên lưng. Cô im lặng, trong tâm trí ngập tràn những câu hỏi khó lòng giải đáp.

- Sakura, thầy biết em đang nghĩ gì. - Thầy quay người sang nhìn cô học trò nhỏ, một cô bé hay suy nghĩ lung tung, và thường bị cảm xúc chi phối.

- Tại sao cô ấy lại muốn huỷ vai diễn của mình chỉ vì không muốn tới Tuyết Quốc hả thầy, rõ ràng là bộ phim này khiến cô ấy trở nên rất nổi tiếng. - Sakura cúi đầu, gương mặt man mác buồn. Cô không hiểu, một diễn viên mà cô yêu thích rốt cuộc tính cách thật sự lại là như thế này.

- Sakura à, tất cả mọi việc trên đời đều có lí do của nó. - Thầy nhìn vào khoảng không vô định trước mắt, như đang hoài niệm chút gì đó thuộc về quá khứ. - Chắc chắn cô Yukie phải có một lí do nào đó cho hành động của mình, phải không, Sandayū-san?

Kakashi quay sang nhìn người quản lí tên Sandayū kia, ánh mắt tràn đầy sự nghi hoặc và dò xét. Thầy biết, ông ta đang che giấu một bí mật nào đó.

Sandayū cúi đầu, ông ta không trả lời vì chẳng biết phải trả lời ra sao. Bí mật của ông không thể tiết lộ sớm như vậy được. Chắc chắn phải đi tới Tuyết Quốc cái đã.

Đội 7 cùng người quản lí di chuyển tới chiếc thuyền lớn của đoàn phim, chiếc thuyền đi tới Tuyết Quốc. Đã có rất nhiều người ở đó, họ đang chờ đợi sự có mặt của nhân vật chính - Fujikaze Yukie.

- Các em ở đây đợi nhé, thầy đưa cô ấy vào phòng. - Thầy Kakashi dặn dò bọn họ sau khi leo lên thuyền, rồi cùng Sandayū tiến vào căn phòng nhỏ bên trong.

- Haizz, thật khó khăn. - Sakura ngồi thụp xuống nền gỗ, chống hai tay ngắm nhìn đoàn người đang bận rộn sắp xếp đạo cụ để chuẩn bị cho cảnh quay sắp tới. - Tớ từng mơ ước trở thành diễn viên, giờ tớ nghĩ lại rồi.

- Hehe. - Naruto để hai tay sau gáy, ngồi xuống cạnh cô bạn mình. - Nếu Sakura-chan mà trở thành diễn viên thì sẽ rất nổi tiếng đó, vì cậu siêu dễ thương luôn ttebayo !

- Mồ, Naruto. - Sakura hơi đỏ mặt vì lời khen ngợi của Naruto. - Tớ không làm diễn viên đâu, luôn phải bận rộn và chẳng có chút tự do nào.

Giống như cô gái kia.

Sasuke đút hai tay vào túi quần, chầm chậm bước tới sát thành thuyền, hướng mắt ra ngoài biển lớn, nhàn nhạt mở miệng.

- Bất cứ nghề nghiệp nào cũng đều khó khăn.

- Đúng vậy, làm một ninja giỏi cũng rất khó khăn, nhưng tớ muốn trở thành Hokage, nên tớ sẽ cố gắng hết sức! - Naruto nhe răng cười, cậu quay đầu, đặt tay lên hai vai của Sakura. - Vậy nên, Sakura-chan, hãy làm những điều cậu thích nhé, dattebayo.

- H...hả? - Sakura ngớ người, nhất thời không tiêu hoá kịp lời nói của Naruto. - Tự dưng hai cậu nghiêm túc vậy, tớ chỉ nói bâng quơ thôi mà.

Cô hơi ngừng lại một lúc, đưa tay lên cằm suy suy nghĩ nghĩ, sau đó cười tươi.

- Tớ sẽ trở thành một y nhẫn giỏi, để có thể giúp đỡ cho hai cậu.

- Đương nhiên rồi Sakura-chan, cậu là tuyệt nhất đó. - Naruto thích thú ôm chầm lấy Sakura, liền bị cô giáng cho một đấm lên đầu.

Sasuke quay lưng về phía hai người kia, mắt dõi theo quả cầu lửa đang lặn dần xuống biển, nhưng khoé môi lại cong lên một đường đầy ẩn ý.

- Này các em. - Thầy Kakashi chậm rãi tiến lại gần. Thầy ngẩng đầu lên nhìn bầu trời tối mịt. - Vào trong ngủ chút đi, thầy sẽ canh gác ở bên ngoài.

- Ủa, nay thầy nhiệt tình quá vậy ttebayo?

- Thầy cứ nghỉ ngơi đi, bọn em thay nhau canh gác cũng được ạ. - Sakura đứng dậy, phủi phủi lớp bụi đằng sau lưng. - Mà canh gác làm gì vậy ạ? Có nguy hiểm gì lớn sao?

- Ừm, thầy linh cảm được điều không hay.

Sakura hơi rùng mình. Thầy của họ chẳng bao giờ linh cảm sai hết. Đây chắc hẳn đang dần trở thành một nhiệm vụ cấp cao.

- Vâng, vậy tụi em đi ngủ nha thầy. - Sakura hơi dè dặt, cô bé nghĩ mình cần phải làm gì đó để giúp đỡ cả đội. - Hay...em cùng thầy canh gác nha ạ?

- Haha, Sakura. - Thầy vươn tay xoa đầu cô học trò ngoan ngoãn của mình. - Không sao đâu, các em vào nghỉ đi.

Rồi thầy chỉ tay vào căn phòng nhỏ bên cạnh căn phòng của Yukie.

- Ba đứa ở tạm kia nhé, căn phòng hơi bé một chút. Thầy đã chuẩn bị chăn gối cả rồi.

- Thầy Kakashi, sao hôm nay thầy lại tốt bụng đột xuất vậy ttebayo?

Naruto bĩu môi, dùng con mắt be bé liếc nhìn thầy.

- Không có gì đâu, chẳng qua là mai các em sẽ thực hiện nhiệm vụ một cách vất vả, nên hôm nay nghỉ sớm lấy sức đi.

Sasuke hơi nheo mắt, câu hỏi trong đầu chưa kịp phát ra khỏi miệng liền bị Sakura cầm tay kéo đi.

- Mồ, tớ biết tại sao thầy Kakashi lại kiên nhẫn xếp chăn gối cho chúng ta rồi. - Khoé mắt Sakura giật giật, nhìn đống chăn nệm đang yên vị trong căn phòng bé tẹo.

Chỉ có một chiếc chăn và một chiếc nệm lớn cùng ba chiếc gối nhỏ bên trong căn phòng. Họ thậm chí còn không có chăn riêng.

- Tớ biết rồi. - Sakura nhíu mày. - Lúc chiều chị nhân viên cũng bảo đoàn phim đang thiếu hụt về tài chính...

- Hả? Thiếu hụt gì mà dữ vậy?? Không phải bộ phim này nổi tiếng quá trời sao? - Naruto cau có cởi chiếc áo khoác màu cam chói mắt của mình rồi đặt xuống đất.

- Kệ thôi, ngủ tạm đi. - Sasuke thở dài, tháo chiếc băng trán của mình rồi cất nó vào trong cái túi nhỏ. - Sakura, cho cậu cái chăn đấy.

Sakura nghiêng đầu, chưa hiểu lời nói của cậu. Rốt cuộc lúc sau mới vỡ lẽ, thì ra Naruto và Sasuke để cô nằm giữa, một mình đắp chăn còn hai người họ thì nằm hai bên.

Làm như vậy sẽ tránh việc tiếp xúc cơ thể, vì chiếc chăn đã đủ để ngăn cách. Sakura kéo chăn lên mắt, mắt híp lại vì cười, Sasuke làm cô rung động chết mất thôi.

Nửa đêm, khi tất cả đã chìm vào giấc ngủ, Sakura mơ màng tỉnh giấc vì cái lạnh chợt tới. Cô hướng mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn những hạt li ti màu trắng đang thi nhau rơi xuống, báo hiệu rằng họ đã tới Tuyết Quốc.

Cô nhìn sang hai bên, bản thân đắp chăn đã thấy lạnh, vậy hai người đồng đội của cô thì sao đây?

Naruto quay mặt về phía Sakura, ngủ say đến nỗi nước miếng chảy đầy ra gối, cậu co mình trong chiếc áo khoác be bé, chắc hẳn là rất lạnh. Sakura thở dài, đắp chăn lên người Naruto, miệng khẽ lẩm bẩm "Đồ Naruto ngốc."

Sakura lại quay sang phía của Sasuke, cái người đang hướng lưng về phía cô. Sakura mỉm cười, nhẹ nhàng kéo chăn sang, rồi lại nép sát vào người cậu tìm kiếm hơi ấm. Hai má Sakura hồng hồng, khẽ cọ vào người cậu, chiếc mũi nhỏ hít lấy hương thơm bạc hà trên người Sasuke, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Chàng trai tóc đen nhíu mày, ánh sáng từ cửa sổ và cảm giác lạnh buốt truyền đến cơ thể khiến cậu tỉnh giấc. Cậu khó chịu, quay người né tránh ánh nắng mắt trời đang phản chiếu qua tấm kính, tay vô thức đặt lên eo người bên cạnh.

Sasuke hơi giật mình mở mắt, cúi xuống nhìn đỉnh đầu màu hồng đang nằm yên trong lòng cậu. Hơi thở của cậu ấy đều đều, thi thoảng lại chép miệng, có vẻ như đang ngủ một giấc thật ngon.

Sakura hơi cựa mình, tay vòng qua người của cậu, ôm chặt.

- N...này... - Sasuke bối rối rít khẽ, cậu chẳng biết làm gì vì Sakura thậm chí còn đang ngủ rất say.

Cậu thở dài, thôi đành vậy. Sasuke nằm sát lại, hơi cúi đầu, tay đặt trên eo Sakura siết chặt, đầu mũi cảm nhận hương hoa anh đào trên mái tóc hồng kia.

Trái tim cậu đập mạnh, trong lòng dâng lên một cảm xúc lạ lùng, một chút bình yên, một chút rung động.

Phải chi, cuộc sống này không quá khắc nghiệt, lí tưởng báo thù không đè nặng lên đôi vai cậu, thì khoảnh khắc yên bình này sẽ kéo dài mãi không?

___________________________

Tui dừng lại ở đây vì cũng mấy ngày rồi chưa có ra chap mới, nên tui không thể kéo dài thêm được nữa huhu. Chap hơi ngắn mong mọi người hong chê.
Tui viết có ảo quá không nhỉ, chắc không đâu hoho ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net