#2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết thúc hồi tưởng, Sakura chỉ im lặng xuống ăn mì gói, dẫu là tiểu thư nhưng ăn uống đối với cô bây giờ đâu thể nuốt nổi, vậy nên đôi khi chỉ qua loa một gói mì
Nhưng chủ tịch vừa nhìn thấy, khác hẳn cái biểu cảm vui vẻ vừa rồi, ông đã quát lớn
: Sakura, mày không lấy thức ăn ra mà ăn, ăn mì gói à? Nhà Haruno này kể cả người ở cũng ăn cơm đàng hoàng, mày làm thế tổ mặt xấu cho tao thế à, đổ ngay bát mì đó ngay cho tao
Sakura cười lớn
Sakura: Tôi ăn gì mặc tôi, chẳng phải ba  đã có con ả đ* kia và thằng con hoang kia rồi hay sao?
Ả kia nổi giận đùng đùng, nhưng ỉ ôi với "chồng"
: Anh ơi, con bé kìa...
Ông càng tức giận hơn, quát to hơn
: M nói với mẹ mày như thế hả, mau xin lỗi dì nhanh lên!
Sakura: Mẹ? Mẹ của tôi đã bị con mụ ta bức ch* từ lâu rồi
:" Người ta thì vào cấp 3 thì trường chuyên này trường chuyên nọ, nhưng cái ngữ mày thì chỉ biết quậy phá, ngông cuồng, chơi bời, không xứng làm chị Takashi, chỉ xứng sách dép cho nó thôi. Tao mà không chống lưng cho mày thì còn lâu hôm nay mày mới vào được trường chuyên danh giá đó?

Sakura: Ai cần? Tôi mượn ông hả, hay là ông chỉ cần danh vọng, tiếng tai, tôi sẽ hủy hoại tất cả của ông
Ông ném ngay chiếc ấm sứ vào vai của cô, mặc dù né đi nhưng Sakura vẫn bị mảnh vụn rơi xuống, cứa vào chân cô, cô không phản ứng đau đớn gì, ngược lại còn nói ông đã già thế này rồi à, ông Haruno nghe thấy thì tức giận như chưa từng tức giận
Còn con mụ kia, trông thì có vẻ can ngăn chồng nhưng khóe môi không kiềm được mà nhếch liên tục, khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy...ngứa mắt
Thằng bé Takashi nhìn thấy cảnh này thì chẳng nói đỡ, cứ cười theo con m* nó, rồi giục bố đích thân lai mình bằng ô tô, ông Haruno vội tươi cười ngay lập tức, lai "con trai rượu" đi học bằng con xe xịn nhất của mình
Còn Sakura thì chẳng đoái hoài gì hơn, bỏ bát mì và lẳng lặng xuống lấy xe đạp
Xe đạp của cô cũng chất lừ và rẻ nhất trong số xe ở biệt phủ nhà cô
Xe đạp Julian Alaphilippe's Specialized S-Works Tarmac Team Bike - 52cm - custom paint với giá "sương sương"
577. 902. 000 ₫:))
Vâng một con xe "rẻ nhất":()
(Ờm hình dính bản quyền nên mn sợt gg ra mà chiêm ngưỡng nó nhé)
Đau đáu nhìn con xe ô tô đắt tiền hàng tỉ đồng với gia đình 3 người khốn nạn kia, cô chỉ biết khóc trong im lặng, nhìn tấm ảnh của mẹ, cô chỉ lặng lẽ nói bên trong lòng :" Mẹ à, mẹ nhìn thấy chứ? Bố đã thay đổi rồi...Con nhất định sẽ tìm ra bằng chứng ả làm mẹ như thế"
Thật ra, cái vỏ bọc "hư hỏng" là cô cố tình sắp đặt, thực tế rằng lực học của cô rất cao, nhưng cô chọn cách im lặng thứ nhất là dồn hết cơn giận dữ mấy năm trời cô phải đối mặt cho người cha tệ bạc của cô, thứ hai quan trọng hơn là để phanh phui mọi thứ, biết rõ hung thủ nhưng lại không có bằng chứng, mà đau hơn cả là nhìn cảnh tượng chính người đó đã cướp đi cuộc sống mình đáng phải nhận đó thì sao nhỉ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net