~ Chương 24 ~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~ Chương 24 ~

Kết thúc bữa tiệc mọi người đồng loạt ra về, các vị trưởng lão vui vẻ tiễn khách, từ sau khi xảy ra sự kiện vạch trần bọn họ đối với Hạ Viễn cực kì hài lòng, giống như không ngờ đứa trẻ vẫn luôn nhốt mình trong phòng sẽ có một ngày trở nên sắc sảo như vậy.

Thẩm nhị thiếu gia Thẩm Tư Bạch đứng yên như trời trồng, bởi vì kể từ khi bữa tiệc bắt đầu cho đến lúc kết thúc Hạ Viễn chưa từng nhìn y lấy một lần. Vậy mà cuối cùng lại dành phần thưởng món quà yêu thích nhất cho y sao?

Đông Hải tuy không trầm tính như Hạ Viễn nhưng cũng chẳng thích nói chuyện với người lạ, bất quá cậu biết nếu không xử lý nhanh vấn đề này thì ông chủ Lý gia cũng sẽ nổi giận.

Chậm rãi đi về phía một người, đến khi Đông Hải đứng trước mặt y rồi Thẩm Tư Bạch còn chưa tin nổi.

- Thẩm nhị thiếu gia, chào anh.

Giọng nói đó mới êm dịu đến mức nào, tuy trong đáy mắt người kia không hề có cảm xúc vẫn khiến Thẩm Tư Bạch tức khắc trầm mê, ngay cả một lời đáp lại cũng không thốt nổi.

Đông Hải vô cùng thân thiện chìa tay ra trước mặt y, nửa ngày sau mới thấy Thẩm Tư Bạch nắm lại. Bàn tay của y căng thẳng siết hờ tay cậu, như sợ chỉ cần dùng sức một chút sẽ để lộ tâm tư.

Nếu đối phương không phải Ân Hách thì Đông Hải sẽ không mỉm cười, một bộ dáng xa cách dễ dàng thấy rõ, những gì lúc này đang làm cũng chỉ để an ủi mà thôi.

- Hiện tại tôi vẫn còn chút việc quan trọng, có thể hẹn anh khi khác dùng cơm được không?

Hai mắt Thẩm Tư Bạch mở to, hoàn toàn không nghĩ cậu sẽ ngỏ lời trước. Biết rõ Hạ gia còn có nhiều việc, Thẩm Tư Bạch nhanh chóng gật đầu, sau đó ngồi lên xe hơi đi về, đến lúc cánh cổng màu đen đã khuất khỏi tầm mắt mới chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, hình như ông chủ Lý gia vẫn chưa rời đi.

Các trưởng lão đối với Ân Hách vô cùng vừa mắt, dù sao trong các gia tộc, hắn vẫn là thế lực vững mạnh nhất. Từ chuyện hai tháng qua Hạ Viễn đi làm nhiệm vụ cho đến ngày hôm nay, hoàn toàn có thể nhìn ra ông chủ Lý gia đối với cậu thật sự có tình cảm, cực kì chờ mong xúc tiến hai người.

Tuy lúc nãy cậu trao giải cho nhà họ Thẩm, nhưng các trưởng lão nghĩ rằng Hạ Viễn đã làm một việc thập phần thông minh, không để cho đám người kia nhận ra cậu ngay từ đầu đã quá ưu ái Ân Hách, một bước lùi chính là hai bước tiến xa.

Biết mình không nên xen vào chuyện của người trẻ, các trưởng lão nói vài câu khách khí rồi nhanh chóng rời khỏi, biệt thự Hạ gia không phải là nơi họ sinh sống.

Ân Hách thong thả ra lệnh cho thuộc hạ của mình trở về khiến mấy bạn hắc y nhân nhìn hắn cực kì sửng sốt. Nhưng ngẫm kĩ một tuần rồi đại ca mới gặp lại đại tẩu, tình cảm giữa hai người vốn dĩ là thật, cho dù đối phương có thân phận như thế nào cũng không thể ảnh hưởng thì nhanh chóng làm theo.

Đông Hải nhìn xe hơi riêng của Ân Hách lao đi mà hắn vẫn y như cũ đứng nguyên tại chỗ, ý cười trên môi ngày càng sâu. Nụ cười này chỉ có một mình Ân Hách được đặc cách nhìn thấy, đáng sợ hơn nữa là sau khi cậu sai thuộc hạ mang súng hắn tặng vào trong thì làm động tác ngoắc tay với hắn, chủ động tự mình dẫn đường.

Ân Hách lỗi giác như vừa gặp phải phù thủy, người kia chỉ dùng một ánh mắt đã có thể mê hoặc hắn đến không biết đường về.

Đông Hải nhìn thuộc hạ đặt L115A3 ở góc phòng, xung quanh còn có rất nhiều những món quà khác thì khẽ nhíu mày, một lần nữa đề nghị bọn họ dọn hết sang chỗ khác, chỉ giữ lại lễ vật của ông chủ Lý gia.

Thuộc hạ nhanh chóng làm theo, từ lần thấy cậu trở về sử dụng nước hoa nồng nặc lần trước đã cảm thán cậu thật quái dị, cuối cùng mới hiểu vì vốn dĩ quá xinh đẹp nên cậu đành phải ẩn mình, tức thì đều đối với cậu cực kì sùng kính.

Ân Hách tựa lưng vào góc tường đứng nhìn, khóe môi hắn ngày càng kéo cong. Sự chấp thuận ngầm của các trưởng lão đã cho thấy rõ hắn được ưu ái hơn người thường, mà trong biệt thự này hiện tại Tiểu Sát có quyền cao nhất, cậu không để hắn quay về thì bất kì ai cũng chẳng thể ý kiến.

Sau khi hoàn thành xong thì thuộc hạ lui ra, Đông Hải biết Hạ Tam vẫn đang phát điên ở trong phòng, Hạ Mộc dường như cũng còn hoảng loạn chưa tỉnh táo lại, sự kiện cậu nhận quyền thừa kế ngày hôm nay chỉ khiến anh càng khắc sâu hơn sự thật nát lòng, hoàn toàn không thể trốn thoát.

Đông Hải lại làm động tác ngoắc tay với Ân Hách, hắn liền cảm nhận đôi chân mình vô lực bước theo, ngay khi cánh cửa sau lưng bị cậu vươn tay đóng chặt mới thấy bản thân đang tựa vào đó ngẩn ngơ.

Tiểu Sát hôm nay thật sự rất quyến rũ, hắn không ngờ sẽ có ngày bị nét nam tính của cậu hấp dẫn. Nụ cười này, ánh mắt ấy, nếu không phải nhờ hương vị ngọt ngào quen thuộc suốt hai tháng qua, hắn đã tưởng bản thân gặp mặt một người hoàn toàn khác.

Đông Hải ép hắn trên cửa, vô cùng nhớ mong đưa tay chạm gương mặt hắn. Nhiệt độ trên tay cậu rất nóng, phút chốc khiến cả người Ân Hách căng lên, không hề báo trước dùng hai tay chế trụ hông cậu, vô cùng mạnh mẽ nâng Đông Hải dán chặt trên người.

Cậu theo phản xạ ôm chặt cổ hắn, chân cũng vòng qua hông, nụ cười trên môi ông chủ Lý gia ngày càng thâm trầm, quả nhiên đôi chân này chỉ nên dùng để quấn quanh người hắn.

Mang cậu đặt lên bàn trang điểm, Ân Hách cực kì thô bạo siết lấy eo cậu, như cơn vũ bão kề sát môi đến, ngay trước khoảnh khắc hai người chuẩn bị hôn nhau nói một câu qua kẽ răng nghiến chặt

- Tiểu Sát, tôi thật sự nhớ em phát điên.

Một tiếng "em" này khiến cho mạch máu trong người Đông Hải rần rật chảy, cậu bất chấp mọi thứ đón nhận cười kia, cảm nhận bàn tay mình vùi sâu trong tóc hắn, bị da đầu hắn nóng rực đến muốn bỏng tay.

Ân Hách cấp thiết xâm chiếm cậu, vô cùng điên cuồng ngậm cắn, hết nuốt vào lại nhả ra bờ môi căng mọng quyến rũ của người kia, giờ phút này mọi thứ đối với hắn đều dường như không đủ. Cậu càng ăn mặc đẹp quyến rũ bao nhiêu, hắn càng muốn tự tay tháo gỡ mọi thứ xuống, nhìn cậu lõa thể trần trụi trước mặt hắn.

Đông Hải cảm nhận áo vest của mình bị ai đó đẩy ra, xấu số rơi xuống sàn nhà, có chút hưng phấn làm tương tự với hắn, nhìn hai chiếc áo đen giao nhau dưới nền đất mà cảm thấy nói không nên lời. Cậu cũng muốn như vậy, được hòa vào hắn, tan vào trong hắn.

Ân Hách bắt lấy lưỡi cậu cùng hắn giao triền, tiếng mút mát vang lên trong căn phòng kín phóng to cực đại. Góc áo sơ mi bị kéo lên, đôi tay mang đầy nhiệt khí của hắn thâm nhập chạm đến da cậu, mỗi một nơi lướt qua đều khiến Đông Hải dễ dàng bốc cháy.

Cậu siết chặt tóc hắn, cảm nhận nụ hôn của người kia rơi dần xuống cổ, Ân Hách luôn thích đến chết vùng cổ trắng nõn này của cậu, yết hầu xinh đẹp khẽ run theo từng đợt tiến công càn quét.

Khẽ gọi một tiếng "Ân Hách", cậu vừa mang que diêm châm vào kho xăng. Ân Hách không chút tiết tháo mở cúc áo của cậu, trong không gian mùi vị chiếm hữu nhanh chóng hình thành.

Sức ảnh hưởng của người này quá lớn, nếu lúc trước hắn có thể khiến cậu từ trốn tránh biến thành chấp nhận, thì giờ khắc này đã tình nguyện sẽ chẳng còn rào cản dâng mình.

Đông Hải ngả đầu ra sau tựa vào tấm gương, cảm nhận xương quai xanh bị người kia gặm nhấm, hắn dùng sức mút mạnh tạo dấu ấn sở hữu chỉ thuộc về riêng mình. Cậu thích một Ân Hách như thế, một Ân Hách cực kì chiếm hữu có thể bình tĩnh dưới bất kì tình huống nguy cấp nào sẽ chỉ vì cậu mà đánh mất kiểm soát.

Đưa tay vuốt dọc từ đỉnh đầu của người kia đi đến khóe mắt, Đông Hải mang theo châm chọc hỏi một câu

- Bây giờ anh còn muốn từ chối nữa hay không?

Hai mắt Ân Hách đảo nhanh, lời đề nghị kết giao cùng Hạ Viễn. Cậu chính là Hạ Viễn, chủ nhân thừa kế chính thống của Hạ gia, trên trăm người không dưới một người chỉ ngoan ngoãn nằm dưới thân hắn.

Ân Hách không trả lời ngay mà cấp tốc hôn lên, khẽ cắn môi cậu như một lời trách phạt. Vì sao không nói cho hắn sớm hơn? Để hắn biết cậu là Hạ đại thiếu gia thì có gì không tốt? Sao cứ phải hết lần này đến lần khác lừa gạt hắn?

Đông Hải thỏa mãn cảm nhận nụ hôn chất chứa yêu thương và một chút bất mãn của người kia, sâu trong lòng tin chắc Ân Hách hiểu rõ vì sao cậu lại làm như vậy.

Hắn cho rằng Tiểu Sát cực kì thông minh, bất kể là chuyện trên thương trường hay tình cảm đều có tính toán. Từ bé sống thiếu thốn tình cảm, cậu tất nhiên đối với hắn vẫn luôn đề phòng. Vì vậy mới quyết định che giấu thân phận để thử lòng hắn, xem hắn yêu cậu đến mức nào, có thể vì một người không rõ lai lịch mà bất chấp tất cả hay không. Và hiển nhiên trong cuộc chơi này, Lý Ân Hách là người chiến thắng, có được toàn bộ tin tưởng cùng trái tim của cậu.

Đột ngột siết chặt cổ hắn ôm vào lòng, Ân Hách thuận theo vùi mặt trong lồng ngực cậu hôn hít, nhân cơ hội dùng lưỡi liếm dọc, lại ngậm lấy vật thể màu hồng nhạt đang cô đơn ở kia.

Cậu rên khẽ một tiếng, cố gắng áp chế ham muốn bản thân mạnh mẽ ra lệnh

- Ôm tôi lên giường.

Lời này làm ông chủ Lý gia thật sự chấn động. Đông Hải biết hắn nghĩ gì, nhưng cậu không vội thanh minh, chỉ thấy người kia thật sự ngoan ngoãn làm theo, ngay cả cách đặt cậu nằm xuống cũng dịu dàng hơn trước. Hắn chen một chân vào giữa hai chân cậu, từ trên cao dùng ánh mắt yêu chiều cúi xuống.

Đông Hải rất thích nhìn hắn thế này, cảm giác từng mạch máu của người kia cũng đang căng lên vì cậu, trong đôi mắt vốn luôn lạnh lẽo giờ phút này sẽ chỉ chứa đựng hình ảnh của mình, hơi thở hắn không còn bình ổn hối hả phát ra.

Áp chặt hai tay trên má Ân Hách, Đông Hải nâng đầu hôn lên khóe mắt người kia, yêu thương đưa tay vuốt dọc gương mặt, đi đến một quyết định

- Ân Hách, tôi muốn anh biết, không phải thời gian qua tôi cố ý tránh né rung động với anh, mà là có nỗi khổ trong lòng.

Không gian yên lắng đến mức tiếng thở gấp của Ân Hách ngày càng rõ ràng, hai mắt hắn tối ngầu đầy dục vọng. Một tuần xa cách dài tựa một năm, hắn dường như đã không còn chịu nổi, hiện tại cậu đang nói gì? Cậu chính miệng thừa nhận có tình cảm với hắn?

Tuy nhiên chưa kịp để hắn tiếp tục vui mừng thì Đông Hải lại lướt xuống vùng cổ, cuối cùng dừng ở trên ngực người kia vẽ vài vòng tròn

- Nhưng có một số chuyện anh trước tiên cần biết.

Hàng chân mày Ân Hách nhíu chặt, hắn không hề biết bản thân sắp phải nghe cái gì, tuy nhiên linh cảm nói rằng đây là điều hắn vẫn luôn né tránh suốt thời gian qua, chưa từng dám hình dung hay nghĩ đến.

- Tiểu Bách hai mươi năm trước vì tôi mà chết.

Không ngoài dự đoán cả người Ân Hách khẽ run, Đông Hải đau lòng đưa tay vuốt thẳng mi tâm của hắn, giọng cậu cực kì ảo não kể lại, cho dù đây hoàn toàn không phải là ký ức của cậu.

Ân Hách rất chăm chú nghe, mỗi một chuyện xảy ra với Tiểu Bách đều làm thần kinh hắn căng lên căng thẳng. Thì ra không phải chỉ một mình Tiểu Bách mất tích, mà Hạ Viễn cũng bị.

Đáng sợ thay Tiểu Bách mới là người oan khuất dính vào chuyện tranh chấp gia tộc thâm sâu này, đến cuối cùng vì Hạ Viễn quyết định hi sinh, ngay cả thân xác cũng bị người ta chà đạp.

Ân Hách cảm thấy bản thân nhất thời không thể chịu nổi. Tuy hắn từ lâu đã chuẩn bị tâm lý Tiểu Bách đã chết, nhưng hoàn toàn không ngờ người nọ phải trải qua những chuyện kinh khủng gì.

Chỉ cần nhớ đến nụ cười và gương mặt đáng yêu lúc bé của Tiểu Bách, trái tim hắn như có gì đó siết chặt, là hắn đã không bảo vệ đứa em này chu toàn, bây giờ ngay cả xác cũng không tìm thấy.

Đông Hải biết hắn đau lòng, sự xót xa này xuất phát từ tình thương, cũng có lẽ là một chút thất vọng sau hai mươi năm tìm kiếm bặt vô âm tín. Hơn ai hết cậu hiểu rõ Tiểu Bách có ý nghĩa trong cuộc đời của hắn như thế nào.

Vốn dĩ chuyện này sẽ không ảnh hưởng gì đến tình cảm của hai người, cho đến khi Đông Hải đột nhiên nói

- Ngày nào còn chưa trả thù cho cậu ấy, tôi không thể buông bỏ tội lỗi sống bên cạnh anh.

Ân Hách ngẩng mặt lên từ ngực cậu, ánh mắt sợ hãi cực độ nhìn trực diện Đông Hải

- Không được. Tôi đã mất Tiểu Bách, tôi không thể tiếp tục mất em.

Thì ra là thế, cuối cùng Ân Hách cũng biết trong lòng cậu có vướng mắc gì. Cậu cho rằng bản thân có lỗi với Tiểu Bách nên không còn mặt mũi ở lại bên hắn sao?

Tuy chuyện xảy ra với Tiểu Bách vô cùng thương tâm, nhưng khi nhìn thấy cậu tự trách bản thân càng khiến hắn đau lòng hơn hết thảy. Người con trai này dù bề ngoài có tỏ ra gan góc bao nhiêu, tận sâu bên trong vẫn là trái tim dễ dàng rung cảm.

Một tuần xa cách không chỉ khiến Đông Hải nhìn rõ tình yêu của bản thân, mà còn nhận ra cưng chiều Ân Hách dành cho cậu ngày càng lớn, ngay cả trong giọng nói của hắn cũng không kiềm chế được mang theo yêu thương, không hề kiêng nể nhấn chìm cậu trong bể nước ngọt ngào, khiến cậu chết ngạt trong ánh mắt hắn.

Đông Hải biết hắn lo sợ, khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Tứ chĩa súng vào cậu hắn gần như phát điên. Chỉ là lần này hắn quả thật lo lắng dư thừa, bởi vì Hạ đại thiếu gia rất nhanh dùng nụ cười đặc biệt diễm lệ nói với hắn

- Tôi không làm một mình, kể từ bây giờ tôi đã có anh rồi. Bởi vì tôi đột nhiên phát hiện, không có anh tôi sẽ chẳng làm được việc gì cả.

Ân Hách tưởng hắn đang mơ, cứ như vậy dễ dàng được cậu chấp nhận, được cậu cho phép hắn đi vào thế giới riêng của cậu, ở lại trong đó tùy ý chiếm giữ.

Cúi người xuống cùng cậu hôn sâu, hắn đưa tay nắm tóc Đông Hải, dục vọng thô bạo đã bị Hạ đại thiếu gia dễ dàng dập tắt bằng bày tỏ thật lòng, giờ khắc này hắn chỉ thấy ngập tràn ấm áp.

Cậu cuối cùng cũng chịu chia sẻ với hắn, đồng ý chấp thuận hắn song hành cùng cậu đến suốt cuộc đời. Bọn họ sẽ cùng nhau truy tìm manh mối và vạch trần mọi thứ, trả thù cho đứa em trai, cũng để lòng cậu được thanh thản nhẹ nhàng.

Đông Hải biết hắn sẽ không làm đến cuối cùng, ít nhất là tối nay. Một tuần trôi qua cậu đã cân nhắc kĩ, chỉ cần nhớ đến khoảng thời gian bản thân thao thức cả đêm vì thiếu vắng người này khiến trái tim Đông Hải kịch liệt nhói đau. Cậu rõ ràng hơn ai hết chính mình đã phần nào giảm bớt bài xích chuyện quan hệ thể xác ở thế giới này.

Sau một lúc hôn nhau mỏi mệt Đông Hải lại theo thói quen rúc vào ngực hắn, Ân Hách vô cùng thỏa mãn ôm cậu trong lòng, bàn tay như thường lệ vuốt ve tấm lưng bé nhỏ

- Thời gian qua chắc em sống rất khổ sở.

Đông Hải nghe hắn than thở trên đỉnh đầu, đột nhiên mỉm cười. Ở thế giới này thì cậu không khổ, bởi vì Hạ Viễn thật sự đã thay cậu gánh chịu cả rồi. Kể từ lúc xuyên qua đến nay tất cả những gì Đông Hải cảm nhận đều chỉ là mới lạ, những cảm xúc mới lạ, tình cảm mới lạ, con người mới lạ.

Là ông trời đặc biệt ưu ái mới để cậu đến đây, dễ dàng xử lý mọi chuyện, ở bên cạnh người đàn ông mang tên Lý Ân Hách hoàn hảo này.

Ngẩng mặt lên từ trong ngực hắn, Đông Hải ngoan ngoãn cho hắn một nụ hôn. Ông chủ Lý gia lỗi giác như đang quay về khoảng thời gian trước, cậu mỗi đêm sẽ ngủ say trong lòng hắn thế này, sáng thức dậy liền bị hắn bá đạo nhìn ngắm.

Chợt nhớ đến gì đó, hắn đưa tay nắm lấy cằm cậu

- Em quen biết Thẩm Tư Bạch?

Nhìn nét nghi hoặc hiện lên trong mắt người kia, đáy lòng Đông Hải phút chốc tan rã. Ân Hách khi ghen luôn có dáng vẻ đáng yêu này, khiến cậu thật sự chỉ muốn trêu đùa

- Đúng thì sao?

Ân Hách cảm thấy cơ thể thiêu nóng của mình bị dội một gáo nước lạnh, có chút thô bạo siết chặt mặt cậu, đồng dạng cúi sát đầu chạm mũi vào

- Em để ý hắn từ khi nào? Hắn hấp dẫn em ở điểm gì?

Lần này Đông Hải thật sự phì cười. Lẽ ra một người luôn sống bằng lý trí như Ân Hách sẽ phải hỏi: "Sao em lại quen biết hắn ta, hắn ở thành phố A còn em ở thành phố Z mà?". Quả nhiên chỉ cần là những chuyện liên quan đến cậu hắn liền không còn bình tĩnh nữa.

Nụ cười này thu hút Ân Hách, mà khi hắn dừng lại vài giây mới chợt nhận ra bản thân vừa hỏi cái gì, tức thì nổi giận

- Em còn dám cười?

Nghiến chặt kẽ răng bắt bẻ người kia, ông chủ Lý gia bắt đầu giở thói xấu đưa tay gỡ thắt lưng cậu, quyết định hù dọa Hạ thiếu một phen. Nào ngờ Đông Hải không chỉ không ngừng lại mà còn cười mãn nguyện hơn, cố gắng dùng một tay để ngăn chặn hắn

- Anh sẽ không làm thật đâu.

Hắn nhìn sâu vào đôi mắt sáng rực của cậu, quả nhiên mình nghĩ gì đều bị cậu nhìn thấu. Hắn khao khát người này, nhưng sẽ không bao giờ cưỡng ép, chỉ cần chưa được cho phép thì hắn sẽ không đánh dấu cậu, càng không làm đến bước cuối cùng. Bởi vì bây giờ hắn đã biết lý do vì sao cậu chưa chấp nhận hắn.

Đông Hải hài lòng nhìn hắn mang vẻ mặt ủ rũ tách ra, ngoài dự đoán đột nhiên cắn lên cổ cậu một cái thật đau.

- Em coi chừng tôi đấy.

Trừng phạt xong thì lấy lại bình tĩnh, hắn đưa tay khẽ vuốt tóc cậu, bấy giờ mới nhận ra một vấn đề

- Không phải các trưởng lão chưa từng để em rời khỏi Hạ gia sao? Vì cớ gì lần này lại đến chỗ tôi giả danh thành Kỳ thiếu?

Đông Hải biết rồi có lúc cậu phải nói rõ mọi chuyện, hiện tại vừa vặn thích hợp đêm khuya, hai người quyết định không ngủ tâm sự với nhau. Cho nên những âm mưu trong gia tộc đều bị cậu đem ra nói sạch, khiến Ân Hách cảm giác như cậu chỉ đang kể chuyện của người khác không bằng.

Nói đến đoạn các trưởng lão muốn tìm một Alpha tinh nhuệ cho cậu kết hôn, hai mắt Ân Hách liền nhanh chóng phát sáng. Đông Hải biết hắn nghĩ gì, cậu cũng không e ngại để hắn nhìn rõ

- Các trưởng lão rất vừa ý anh.

Hôn lên khóe mắt cậu, Ân Hách mong chờ hỏi khẽ

- Vậy còn em thì sao?

Đông Hải cười đến rực rỡ, chủ động cùng hắn hôn môi

- Tôi không chỉ vừa ý, còn đặc biệt yêu thích. Ông chủ Lý gia, anh thua rồi.

Hắn biết cậu là kẻ thông minh, L115A3 kia không đơn thuần như một món quà, mà chính là lời tỏ tình sâu sắc nhất từ trái tim hắn. Nói rằng hắn đã thua cuộc, hoàn toàn khuất phục dưới tình yêu của cậu rồi.

Đông Hải tiếp nhận khẩu súng, cực kì tán thưởng hai chữ "Sát Cơ" trên đó. Người kia khắc vào thân súng, như khắc vào lòng cậu, khảm hình bóng hắn không thể phai mờ.

- Lý Ân Hách, lời tỏ tình của anh, Sát Cơ tôi chấp nhận.

Ngậm lấy môi dưới của cậu, thầm nghĩ chỉ đồng ý thôi cũng khí phách như vậy, Ân Hách không rời đi trực tiếp mỉm cười. Hắn vốn không hay cười, nhưng kể từ khi gặp người này thì mọi thứ đều thay đổi. Ngay cả ánh mắt, giọng nói, thái độ, đều sẽ chỉ vì cậu mà tình nguyện bày ra.

- Dù mang thân phận nào, tình cảm của tôi đối với em vẫn không thay đổi. Em có thể là Kỳ thiếu, cũng có thể là Hạ Viễn, nhưng tôi sẽ chỉ gọi em bằng một cái tên...

Đông Hải thấy cơ thể mình run lên, ánh mắt hắn với nhiệt độ như ánh mặt trời làm tan chảy mọi thứ, đôi mắt cậu nguyện ý vĩnh viễn đắm chìm

- Tiểu Sát, tôi yêu em.

...

Một đêm yên ả trôi qua, bảy ngày thiếu ngủ cộng thêm cảm giác quen thuộc ở cạnh Ân Hách khiến cậu không hề phòng bị, mở mắt ra đã là mười một giờ sáng, nghe thấy thuộc hạ đứng ngoài cửa tận lực nói vào

- Cậu chủ, Thẩm nhị thiếu gia đến tìm.

Ân Hách đã tỉnh dậy từ lâu nhưng hắn không muốn đánh thức cậu, càng không muốn rời khỏi cậu một khắc, giờ phút này nghe thấy có kẻ đến phá rối thì sắc mặt nhanh chóng tối đen.

Đông Hải nói vài lời đã biết với thuộc hạ phía ngoài rồi đem mặt chôn trong ngực hắn, hàng chân mày Ân Hách lúc này mới giãn ra.

- Em vẫn chưa trả lời tôi em để ý hắn từ lúc nào.

Đông Hải mệt mỏi nâng mắt, dùng tay vỗ nhẹ vào mặt ông chủ Lý

- Nhà họ Thẩm có một khu nghỉ dưỡng nằm ở phía tây giáp biển, tôi đã điều tra qua, hai mươi năm trước Hạ Tứ từng đến đây.

Chỉ cần bàn đến chuyện chính sự thì Ân Hách sẽ nghiêm túc lại, hơi nâng người nhìn cậu hỏi

- Em cho rằng đó là chỗ lúc trước ông ta bắt cóc em?

- Rất có khả năng, tuy không nhớ rõ nhưng cảm thấy khá phù hợp.

Theo như những gì Hạ Viễn mô tả thì nơi đó giống đến nửa phần, lại nói cậu đã từng xem qua bản điều tra của Ân Hách về hành tung của Hạ Tứ ba mươi năm, thật sự nhìn thấy có một đoạn thời gian ông ta đi đến thành phố A hợp tác làm ăn với ai đó. Khu nghỉ dưỡng kia là sau này nhà họ Thẩm mua lại, bây giờ muốn đến thăm thì phải thông qua Thẩm nhị thiếu gia.

Biết được cậu không phải hứng thú chơi trò tình cảm với kẻ khác làm cho ông chủ Lý nhanh chóng vui vẻ,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net