ĐĂNG CƠ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm Long An thứ mười một, một kỉ nguyên mới được sang trang. Đại Lương thịnh thế, dân giàu nước mạnh, tân hoàng đế chuẩn bị đăng cơ.

Mùa xuân tháng hai, khắp trong cung đều náo nhiệt tân trang cải cách, xấp vải lụa hồng để chuẩn bị cho ngày tân đế mới lên trị vì.

Trong khi cả chốn kinh thành đang đầu tắt mặt tối thì vị đế vương người người kính ngưỡng lại bám ở Hầu phủ cùng với người thương của mình.

"Ngươi bây giờ đã sắp trở thành vua của một nước rồi, còn bám lấy ta như thế còn ra thể thống gì nữa?"

Giọng Cố Quân lanh lảnh bên tai, tiếng trầm khàn khàn như tiếng mũi khiến Trường Canh lại càng ôm lấy y không buông.

Trong phòng ngủ của Cố đại soái, vậy mà một ngồi một nằm, ngươi ôm ta đẩy dây dưa mãi không chịu tách ra.

Cố Quân cũng đành bất lực, mặc cho tên nào đó vùi đầu vào trong ngực mình dụi dụi đến ngứa ngáy. Y đưa xoa đầu hắn rồi nói:

"Nhớ khi nào ngươi vẫn còn là một đứa trẻ vậy mà bây giờ tiểu tâm can của ta lại sắp đứng trên hàng vạn người rồi."

Cố Quân càng nói, ánh mắt nhìn hắn với ý tứ không rõ nhưng Trường Canh ngẩng đầu lên nhìn thật sự rất đẹp.

Thật mê người.

Trường Canh tham lam hít lấy hương thơm trên người người kia, lại trầm giọng nói:

"Chỉ còn ba ngày nữa là đăng cơ rồi, Tử Hi ta thật sự có chút không quen."

Cố Quân cười gõ đầu y: "Ngươi mà có gì phải hồi hộp? Không phải lúc còn là Nhạn Thân vương cũng có nhiều người tôn kính ngươi sao? Hơn nữa, sau này nếu Trường Canh của ta đăng cơ...Ài, khó sống rồi."

Trường Canh vẫn lắng nghe y nói nhưng nghe đến bốn từ "Trường Canh của ta" bỗng dưng trong lòng lại như bị kích trống, khó thở đến lạ thường.

"Ta có gì để khiến ngươi phải khó sống chứ?"

Đúng là như vậy, từ sau khi giành lại Giang Nam, Cố Quân bị cái tên nào đó bắt về dưỡng thương đã gần hơn nửa năm, sức khỏe cũng đã hồi phục lại không ít. Hơn nữa, Trần Kinh Nhứ y thuật bỗng dưng lên cao, bệnh mù điếc của y cũng giảm đáng kể dù vẫn còn hơi lờ mờ nhưng ít nhất cũng không giống con ma ốm ngồi chờ chết.

Trường Canh: "Lần này đăng cơ, ta muốn đổi niên hiệu thành Thái Thủy."

Cố Quân: "Thái Thủy?"

Trường Canh: "Thái trong thái bình, thủy trong thủy lưu. Có nghĩa rằng ta muốn Đại Lương thịnh vượng thái bình như dòng thủy lưu trôi mãi trường tồn theo thời gian."

Cố Quân bỗng nhiên cười nói: "Ta cảm thấy không tồi."

Trường Canh lại nói: "Thật ra chữ thủy kia không chỉ có một nghĩa."

Nhìn vào mắt hắn, không hiểu sao Cố Quân lại cảm giác được một sự hưng phấn của Trường Canh như muốn khắc lấy mình vào trong thân thể.

"Tử Hi, ta đặt tên này còn có ý nghĩa muốn thủy chung với ngươi. Sống một đời một kiếp đến già."

Cố Quân cứng họng.

Cố đại soái anh minh trên chiến trường, miệng lưỡi lại giảo hoạt như y vậy mà cũng có ngày phải đổ gục đầu hàng trước nghĩa tử của mình.

Trường Canh nhìn biểu cảm của y lập tức cười lớn: "Dù ta có trở thành đế vương của khắp chốn thiên hạ nhưng ta vẫn tiếc nuối..."

Cố Quân bình tĩnh nhìn hắn hỏi: "Tiếc nuối cái gì?"

Trường Canh bỗng nhiên ngồi dậy, hướng người tới hôn lấy bờ môi kia sau đó nói:

"Không thể phong hậu cho người mà ta thương nhất."

Cố Quân nổi da gà: "Cút."

Trường Canh cười cười hôn lên má y, đưa tay gỡ kính lưu ly trên mắt y rồi nói:

"Ta biết có thể điên rồ nhưng ta muốn cho thiên hạ biết rằng, Cố Tử Hi ngươi chính là chân mệnh của Lý Mân ta."

Nghe thấy câu đó, lòng Cố Quân lập tức mềm nhũn. Y hiểu được ý của Trường Canh như thế nào.

Một người đứng trên nơi cao cao tại thượng, một kẻ đứng dưới chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn người kia. Không thể sánh vai cùng nhau, chỉ có một trên một dưới thật cô đơn biết bao. Cố Quân bỗng nhớ tới cho dù bây giờ Ô Nhĩ Cốt đã không còn gây hại đến hắn nhưng những sự tình và cơn ác mộng nó đem lại cho Trường Canh đã khiến trong trái tim hắn có một vết thương không thể lành. Đó là lí do vì sao Trường Canh lại muốn có thể cùng y bước trên bục đỏ dưới sự chứng kiến của bao cặp mắt. Hắn muốn cho mọi người biết rằng.

Đời này, chỉ có một Cố Tử Hi khiến cho hắn phải điên cuồng mà ôm ấp hi vọng sống sót.

Cố Quân đau lòng đến thắt lại.

Y bỗng nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy cánh tay người kia đang rời khỏi mình, kéo hắn lại ôm lấy.

Trường Canh vẫn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra, lại bị một cánh môi nhẹ nhàng ép vào, cạy lưỡi miệng mà hôn sâu khiến nhiệt độ của hai người nóng lên. Miệng lưỡi giao triền, động tác mút lấy sâu hơn khiến cả hai đều thở dốc.

Cố Quân thều thào: "Trường Canh..."

Trường Canh nắm lấy tay đang sờ loạn trên mặt mình nói: "Tử Hi, ngươi đừng động, nếu còn ta không chắc mình sẽ làm những gì..."

Cố Quân hiện tại cũng vừa mới khỏe có thể tự đi đứng lại, ít nhất hắn cũng không muốn chèn ép y.

Cố Quân cười khẽ, giọng bắt đầu có chút gợi đòn:

"Ngươi tính làm gì ta? Đừng quên, nghĩa phụ của ngươi cũng chỉ mới sống sót từ chiến trường Giang Nam về nếu ngươi dám hại ta, có chết ta cũng làm ma ám ngươi đó."

Trường Canh: "...."

Cái tên này không nên nói lý với hắn, càng nói càng thật sự tức điên.

Trường Canh thở dài, đặt kính lưu ly trên gối đầu nhẹ nhàng gấp lại các nếp chăn rồi nói:

"Quân Tây Dương sau khi công phá thành trì ở Giang Nam cũng tổn hại không ít, hiện nay quốc khố cũng chỉ mới được phân nửa số thiệt hại lúc tiên đế còn tại thế, nhờ có phong hỏa phiếu lần này số ngân thương vẫn đủ để chu cấp và tân trang lại Giang Nam. Hơn nữa, khinh cừu giáp sau trận chiến cũng bị hư hỏng và tổn thất rất nhiều, ta nghĩ bây giờ nên cho Linh Xu viện tân trang thêm thiết bị cho khinh cừu giáp, lệnh cho Sở quân cơ mở thêm một đợt phong hỏa phiếu lần thứ tư để bù đắp thiệt hại sau chiến tranh. Tử Hi, ngươi thấy thế nào?"

Cố Quân im lặng nghe rồi nói: "Cứ làm theo như ngươi nói nhưng nếu như để Linh xu viện chịu trách nhiệm sửa chữa lại khinh cừu giáp nhưng số tử lưu kim chúng ta nên làm thế nào?"

Trường Canh cười cười nắm lấy tay y rồi nói: "Đừng lo, tới đó ngươi sẽ biết."

Hắn nói với một ý tứ không rõ, Cố Quân không hiểu nhưng cũng không hỏi thêm. Vì y biết chắc chắn hắn đã chu toàn việc này rất ổn thỏa, mình hỏi cũng chỉ có thừa thôi.

Trường Canh hôn lên má y một cái, quyến luyến không muốn rời, đứng dậy rồi nói:

"Trong cung vẫn còn có vài tấu chương ta chưa giải quyết. Tử Hi, ta sẽ cố gắng làm xong sớm trở về ngươi nên nghỉ ngơi đi."

Cố Quân gật đầu: "Ta biết rồi, bệ hạ đi thong thả."

Trường Canh bước ra mở cửa quay đầu lại cười nhìn y: "Nghĩa phụ, chú ý thân thể."

Cố Quân nghe thấy liền cười lớn mắng: "Cút cho lão tử."

Bước ra khỏi cổng Hầu phủ, Trường Canh bắt gặp hình bóng quen thuộc liền chào:

"Thẩm tướng quân."

Thẩm Dịch nhìn thấy hắn lập tức hành lễ:

"Bệ hạ."

Trường Canh: "Miễn lễ, Thẩm tướng quân đến đây để thăm Tử Hi sao?"

Thẩm Dịch gãi đầu ái ngại nói: "Đúng vậy thưa bệ hạ, hơn nữa còn có chuyện muốn hỏi hắn vài câu."

Trường Canh: "Vậy ta không làm phiền khanh nữa, hai người cứ từ từ mà ôn chuyện."

Thẩm Dịch cúi đầu chào, nhìn Trường Canh bước lên kiệu rồi đi càng ngày càng xa. Lúc này, hắn mới quay đầu chạy vào trong phủ đến trước cửa phòng gõ:

"Tử Hi, ta vào được chứ?"

"Vào đi."

Nghe sự chấp thuận, hắn đẩy cửa đi vào nhìn thấy hình ảnh Cố Quân biếng nhác nằm trên giường lại muốn lải nhải mấy câu nhưng nhớ tới việc cần bàn nên đành phải đi tới ngồi kế y mà nói:

"Bệ hạ cứ ở mãi Hầu phủ của ngươi sao? Nếu để người ngoài nhìn thấy thì biết giải thích như thế nào đây?"

Cố Quân ngáp a ngáp dài: "Chịu thôi, đuổi thế nào y cũng không đi ta làm gì còn cách chứ?"

Thẩm Dịch: "Y cứ bám ngươi đến mức không buông, huống chi còn muốn đem ngươi vào cung làm ái nhân chứ đùa?"

Cố Quân đen mặt.

"Quý Bình huynh, niệm tình ta với huynh sống chết trên chiến trường ta không chấp nhặt. Chỉ cầu huynh phắn ngay khỏi tầm mắt ta là được."

Người này ăn nói thật sự khiến cho Thẩm Dịch muốn tức chết người nhưng nhớ tới Cố đại soái kiêu ngạo này hiện giờ lại là ái nhân của tân đế nên mấy câu chửi bị nuốt lại vào cuống họng. Một lúc lâu sau mới điềm tĩnh nói:

"Lần này nghĩa tử của ngươi đăng cơ, e là chuyện trong nội trạch sẽ bị y moi ra mà cạo sạch."

Cố Quân điềm nhiên đáp: "Chuyện trong triều đình, ta vốn không quan tâm. Dù gì những lão già đầu đó chỉ được cái miệng, chứ gan chó của chúng mà ra chinh chiến chắc đã đầu hàng từ đời nào. Nhưng nếu thật sự Trường Canh có thể dọn dẹp sạch sẽ những kẻ tham ô, chia bè kết phái thì trong cung sẽ yên bình hơn không ít."

Thẩm Dịch: "Đúng là vậy, nhưng mà ta có thứ này cho ngươi."

Cố Quân quay đầu nhìn tên kia một cái, Thẩm Dịch liền dúi vào tay y một thứ đồ.

"Đây là gì?"

Thẩm Dịch: "Cây sáo ngọc của ngươi lúc trước để quên ở doanh trại, cũng may ta vừa nhìn là biết nên đem vật cũ trả về chủ thôi."

Cố Quân đưa tay vân vê xoa nắn đúng ngay phía dưới chui sáo có khắc một chữ "Cố", ánh mắt sâu xa bỗng lóe lên một ý cười.

Thẩm Dịch chẳng để ý lại nói:

"Lần này huyền thuyết hổ phù lại về tay ngươi, có thể tùy tiện hành động cũng không kiêng dè gì nữa. Chậc, bệ hạ cũng giữ một cái còn lại, ta lại thấy giống như là vật định tình của hai ngươi trước bàn dân thiên hạ vậy."

Cố Quân cười lớn nói: "Vậy sao? Ta cũng thấy vậy đấy. Ít nhất còn hơn cái tên đầu gỗ nào đó thích cô nương nhà người ta không dám thổ lộ như ngươi."

Trán Thẩm Dịch nổi gân xanh lên mà nói: "Đang yên lành sao lại chuyển qua đề tài này hả?"

Cố Quân mặt gian nanh nói: "Ngươi đúng là cẩu độc thân mãi vẫn không dám rinh nàng về."

Thẩm Dịch hét lớn: "Cố Tử Hi, ngươi là tên khốn nạn!"

*****

Ba ngày sau, khắp chốn kinh thành vải lụa đỏ au, hoa tươi nở rộ. Người người đứng lên ngẩng đầu hướng về phía long ỷ cung kính.

Trên hàng trăm bước bậc thang trải dài tơ lụa, một thân ảnh mặc long bào, đầu đội ngũ quan, gương mặt anh tuấn tiêu sái mà bước đi. Từng bước từng bước nhẹ nhàng bước lên trước hai bên người người cúi đầu trông hắn thật oai phong mà lẫm liệt.

Cố Quân mặc triều phục gấm vóc, đứng từ trên cao nhìn thân ảnh kia bước đến từng tấc từng tấc đến gần.

Y càng nhìn thấy hắn, lồng ngực như muốn nhảy dựng, Trường Canh thật sự sở hữu một nét đẹp rất hoàn mỹ, gương mặt hài hòa có nét của người Trung Nguyên, lại có nét của người thảo nguyên ôn hòa. Nhìn thấy hắn mặc long bào phượng ngũ, Cố Quân lại cảm thấy cả hai có chút xa cách như gần có thể chạm vào nhau, lại có lúc cảm thấy xa cách giữa ngàn vạn dặm.

Trường Canh bước đến gần, bước qua y lại quay đầu nhìn Cố Quân nghiêm nghị đứng đó, hắn chỉ cười một cái rồi nghiêng mặt mà bước tiếp. Trong lòng hắn, vẫn rạo rực như vậy, hắn thật sự muốn biết Tử Hi của hắn nghĩ gì hắn.

Nhưng hắn cũng lại rất sợ.

Sợ rằng, cả Đại Lương này có thể che chở vẹn toàn nhưng Cố Tử Hi hắn sợ không thể che chở được.

Trong thân tâm Trường Canh, Cố Quân mãi là đóa hoa Tây Bắc rực rỡ nhất nhân gian này. Hắn rất sợ mất y nhưng nếu chỉ cần hắn vẫn còn tại thế.

Cố Quân làm điều gì, hắn đều sẽ dung túng hết quãng đời còn lại.

Trường Canh bước đến bậc cao cuối cùng, quay người lại nhìn toàn thiên hạ cúi đầu trước mình. Một lão công công mở chiếu chỉ mà đọc to lên:

"Tiên đế chiếu chỉ, hoàng tử tuổi còn nhỏ chưa thể gánh được trọng trách. Nhạn Thân vương Lý Mân thông minh mưu trí, tài đức vẹn toàn kế thừa tiên đế đăng cơ. Đổi niên hiệu thành Thái Thủy, lệnh cho tứ phương cùng nhau gắn kết. Đại xá thiên hạ, cầu phúc cho Đại Lương mãi mãi trường tồn, làm rạng danh đại tổ liệt tông."

Cả hàng vạn người nghe xong, lập tức cúi gập đầu đồng thanh mà hô to ba lần:

"Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Cố Quân ngẩnng đầu lên nhìn người uy phong kia, chớp mắt cũng thấy hắn nhìn về phía mình.

"Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Trong ánh mắt của Trường Canh, chỉ khắc sâu mỗi một hình bóng của y.

"Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Giống như cả thế gian này, giữa ngàn vạn người, ta vẫn luôn tìm được ngươi.

Trường Canh bước lên nhận ấn ngọc, nhìn Cố Quân vẫn đang quỳ xuống ngẩng đầu cao lên nhìn mình, hắn mỉm cười làm khẩu hình miệng:

"Tử Hi, ta yêu ngươi."

Ánh mắt Cố Quân khẽ động, khóe miệng cong lên làm khẩu hình miệng:

"Bệ hạ, thần vẫn luôn ở đây cùng ngươi gánh vác cả giang sơn này."

Tiểu tâm can, ta cũng yêu ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net