CHƯƠNG 11: TỰ HỔ THẸN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Võ kỹ Bách trảo đã được luyện tập đến mức thành thục."

Trong hội trường vang lên tiếng cảm thán, những người có mắt có thể nhận ra Chu Trăn đang sử dụng một môn võ kỹ.

Bách trảo này tuy chỉ là một võ kỹ bình thường, nhưng nếu có thể tu luyện đến mức thành thục thì uy lực cũng rất lớn.

Đồng cấp, nếu không có võ kỹ tương ứng như Chu Trăn để so tài thì nhất định sẽ thua, bởi vậy mọi người đều biết Chu Phong chắc chắn sẽ thua cuộc.

Chu Nhạc cau mày, lặng lẽ tiến lên hai bước, muốn ngăn cản Chu Trăn.

"Chu Nhạc, đừng xen vào khi đang xem trận chiến, ngươi biết quy tắc này đúng không ?:

Nhưng tại thời điểm này, một giọng nói vang lên bên tai, nhìn lại, Chu Trừng đang nhìn chằm chằm Chu Nhạc nở nụ cười.

Chu Nhạc dở khóc dở cười, cô không ngờ Chu Trừng lại đáng khinh như vậy, lén lút theo dõi cô.

Mà chuyện càng như vậy, đại biểu là hai huynh đệ sẽ không dễ dàng buông tha Chu Phong, điều này càng làm cho nàng lo lắng.

"Huyst~~~"

Bóng người mang theo nắm đấm từ trên bầu trời gần như chắn ngang tầm mắt đang lao về phía Chu Phong mang theo tiếng xé gió.

Chu Phong có thể cảm giác được nắm đấm của Chu Trăn không tầm thường, hắn không nương tay chút nào, cho thấy hắn thực sự muốn giết người.

Nhưng mà Chu Phong không chút nào sợ hãi đứng tại chỗ, không tránh cũng không né, chờ công kích của hắn tới.

"Chu Phong này ngốc sao? Tại sao không trốn?"

"Hắn muốn trốn, nhưng có thể trốn sao? Với thực lực của hắn, có lẽ hắn chưa phản ứng kịp."

"Cũng đúng, hắn là phế vật đã ở ngoại môn năm năm mà."

Nhìn thấy Chu Phong không có phản ứng, bọn họ đều cho rằng Chu Phong bị thực lực của Chu Trăn làm cho hoảng sợ, trên mặt lộ ra vẻ hả hê.

Nhưng ngay khi Chu Trăng gần tới, Chu Phong đột nhiên phất tay áo, một luồng khí tức mạnh mẽ từ trong cơ thể hắn phát ra.

Bị luồn khí tức đập vào mặt, Chu Trăn lập tức choáng váng, bởi vì hắn thực sự cảm thấy trong hơi thở có sát khí.

"Suýt..."

Ngay lúc Chu Trăn sững sờ, Chu Phong đột nhiên đập mạnh lòng bàn tay, tốc độ cực nhanh đánh vào ngực Chu Trăn trước khi mọi người kịp phản ứng.

"bùm"

Một bàn tay đánh tới, Chu Trăn đột nhiên cảm thấy máu huyết cuồn cuộn, trong ngực truyền tới một trận đau nhói.

"Suỵt..."

Nhưng chưa kịp suy nghĩ, Chu Trăn đã bị Chu Phong đánh thêm liên tiếp mấy cái.

"AAAAA..."

Chu Trăn hét lên một tiếng, chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Chu Phong, sau đó yếu ớt ngã xuống đất.

"Đây...."

Những người thấy cảnh này đều sững sờ, bởi vì bọn họ chưa bao giờ tưởng tượng được Chu Phong sẽ bộc phá sức mạnh như thế.

Nhưng bọn họ còn không biết đây là Chu Phong lưu tình, bằng không chỉ cần một chưởng là có thể đánh chết Chu Trăn.

"Ngươi là Linh Vũ cấp bốn?" Chu Vĩ lúc này mới mở miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm Chu Phong, tràn đầy kinh ngạc.

"Cái gì? Linh Vũ cấp bốn?"

Ngay khi Chu Vĩ nói ra lời này, mọi người cuối cùng nhận ra rằng hắn có thể đánh bại Linh Vũ cấp ba mà không cần sử dụng võ kỹ. Điều này thực sự chỉ có thể là Linh Vũ cấp bốn mới làm được.

Tuy nhiên, khi kết hợp Linh Vũ cấp bốn với Chu Phong, mọi người cảm thấy khó tin và không thể chấp nhận được.

Đừng nói tới bọn họ, ngay cả Chu Nhạc hai mắt cũng đều trợn tròn, miệng mở lớn, trên mặt lộ vẻ cực kỳ kinh ngạc.

Chu Phong mặc kệ đám người, đi thẳng tới bàn, cất ba cây linh dược, rồi đi ra cửa.

"Ngươi đứng lại cho ta, người nhà thảo luận, ngươi lại ra tay nặng như vậy, ngươi là có ý tứ gì?" Nhưng vào lúc này một tiếng quát đột nhiên vang lên.

Nhìn thì thấy Chu Trừng đã bế Chu Trăn lên ròi, trên mặt tràn đầy tức giận, em trai của hắn ta đang bị đánh đau đến mức không thể chịu nổi.

"Thế nào? Lúc này, ngươi còn nhớ ta là họ Chu sao? Hình như lúc trước người không nói như vậy?" , Chu Phong lãnh đạm cười rồi nói

" Hơn nữa ngươi còn nói nắm đấm không có mắt, có ai bị thương thì đừng oán trách. Ngươi hiện tại là muốn làm gì? Thực sự là không nhận thua sao?"

"Đánh rắm, gì mà không nhận thua? Rõ ràng là ngươi cố ý chơi bẩn?." Chu Trăn nghiến răng chịu đựng, lớn tiếng cãi lại.

Là lấy lại thể diện, hắn biết rất rõ Chu Phong thực sự đã đánh bại hắn, nhưng Chu Phong liên tiếp đánh hắn, rõ ràng là cố ý làm hắn xấu hổ,

Nghe hắn nói xong, Chu Phong lại bật cười:

"Chu Phong ta vừa mới bước vào Linh Vũ cấp bốn, thực lực của chính mình còn chưa nắm chắc."

"Trước đó võ công của ngươi mạnh như vậy, ta đương nhiên không dám coi thường đối phương, liền dùng toàn lực đáp trả"

"Ai có thể nghĩ rằng ngươi chỉ là một con hổ giấy quá yếu làm ta cũng thực thất vọng."

"Ngươi ..." Nghe Chu Phong nói, sắc mặt Chu Trăn tái mét, máu trong bụng sôi trào, tức giận đến mức suýt chút nữa chết tại chỗ.

Chưa nói đến việc bị phế vật trong mắt mọi người đánh bại, nay lại bị sỉ nhục ở nơi đông người, thật sự là hắn không chịu nổi.

Tuy nhiên, dù không muốn thế nào, hắn cũng không thể nói gì , bởi vì quy củ vừa rồi quả thật là hắn và đại ca đưa ra.

"Chu Phong, đừng quá kiêu ngạo, ta muốn cùng ngươi khiêu chiến." Đúng lúc này, một người khác Chu gia cũng đứng lên.

"Ồ? Ngươi cũng muốn cùng ta tỷ thí? Được thôi, nếu ngươi có thể dùng cỏ tiên để cá cược, dám không?" Chu Phong vươn tay về phía nam nhân.

Người này cũng giống Chu Trăn, gia nhập Thanh Long tông cùng lúc với Chu Phong. Nhưng thực lực không bằng Chu Trăn. Nếu chỉ là khiêu chiến với Chu Phong thì hắn không sợ, nhưng nếu đánh cược linh dược thì hắn không dám.

"Sao thế? Còn có ai muốn tỉ thí thì cứ đứng lên, chỉ cần ngươi bằng lòng đặt cược Linh dược."

Chu Phong quét mắt nhìn về phía đám người, nhưng không ai dám nhìn Chu Phong, bọn họ không sợ, nhưng thật sự không dám đánh cuộc cỏ tiên, đó chính là xương máu của bọn họ.

"Chu Phong, đừng quá đáng." Cuối cùng, Chu Vĩ lên tiếng.

"Cái gì? Chu Vĩ sư huynh cũng muốn tỷ thí với ta? Nếu ta nhớ không lầm, huynh hơn ta năm tuổi đúng chứ?"

"Nếu huynh không ngại bị nói là kẻ lớn bắt nạt người nhỏ, thì ta cũng không ngại tỷ thí. Dù sao ta cũng thua cũng không xấu hổ, còn nếu ta thắng thì sẽ có thêm linh dược, phải không? "

Nghe những gì Chu Phong nói, Chu Vĩ tuy rằng tức giận nắm chặt tay, nhưng cũng không nói thêm nữa.

Bởi vì những gì Chu Phong nói đều đúng, hắn không giống Chu Trừng cùng Chu Trăn, dù sao bọn họ cũng ngang tuổi Chu Phong.

Nhưng hắn không thể, hắn không còn là một thiếu niên, ở tuổi của hắn, cho dù thắng Chu Phong cũng sẽ bị đàm tiếu. Cho nên hắn hoàn toàn không thể ra tay.

Nhìn thấy hầu hết mọi người trong đại sảnh đều cúi đầu, Chu Phong đột nhiên bật cười, hắn cười vui vẻ, vừa đi ra cửa thì quay đầu lại nói:

"Trước khi rời đi, ta sẽ tặng các ngươi hai câu, thứ nhất đừng tự cho mình là đúng, câu còn lại đừng tự chuốc lấy nhục, về phần ý nghĩa của nó, người có thể tự hiểu."

Nói xong, Chu Phong cười cười, bước ra khỏi cửa.

Lúc này bầu không khí trong biệt thự trở nên vô cùng xấu hổ, bọn họ muốn làm cho Chu Phong xấu hổ, nhưng lần này thật sự là bị Chu Phong sỉ nhục, lại còn ở trước mặt người ngoài, điều này khiến bọn họ cảm thấy không còn mặt mũi.

Tuy nhiên, điều không thể chấp nhận được nhất chính là thực lực của Chu Phong. Bọn họ vốn tưởng rằng Chu Phong là một phế vật trong Chu Gia. Nhưng bây giờ Chu Phong đã bước vào Linh Vũ cấp bốn, vượt qua rất nhiều người, điều này khiến bọn họ cảm thấy rất nhục nhã.

Chu Phong bước ra khỏi biệt thự, trong lòng rất vui vẻ, hắn từ nhỏ đã bị những người này ức hiếp, cuối cùng cũng đã trả lại cho bọn chúng.

Kỳ thực đây không phải là bắt nạt, Chu Phong chẳng qua là bị bọn họ ép buộc, bất quá, Chu Phong vẫn sảng khoái vô cùng.

"Chu Phong sư đệ." Khi Chu Phong chưa đi được bao xa, phía sau truyền đến một tiếng gọi ngọt ngào, chính là Chu Nhạc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net