phan 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 260 - Không xem bọn chúng là người

Dịch: Thiệu Cảnh 

Biên: Chất Độc

Nguồn: Tàng Thư Viện

Trong thạch điện, những Võ Giả trong lồng giam may mắn thoát chết đến từ Vô Tận hải, ai cũng có vẻ mặt phấn chấn, ánh mắt nhìn về phía Thạch Nham đầy cảm kích.

Sau khi Cổ Linh Lung, Trác Nghiên Tinh biết được Thạch Nham cứu bọn họ khỏi tay Yết Cát, ấn tượng với Thạch Nham cũng hơi thay đổi.

Ngược lại ánh mắt của Thạch Nham vẫn lạnh lùng vô tình, dặn dò Dịch Thúy Bích kêu bọn họ lần sau mang tới thêm nhiều thức ăn, sau đó mới nói với bọn người trong lồng:

- Sinh mệnh các ngươi do ta đổi lấy, kể từ bây giờ mạng của các ngươi thuộc về ta, đừng vui mừng sớm, rơi vào tay ta thì các ngươi sẽ tốt hơn một chút, nhưng kết cục vẫn thế thôi!

Lời này vừa nói, sắc mặt những Võ Giả trong lồng đại biến.

- Ngươi muốn làm gì?

Cổ Linh Lung âm thầm nghiến răng 

- Đều là người gặp nạn, chẳng lẽ ngươi muốn hạ độc thủ với bọn họ sao?

- Ta tu luyện cần một số ngươi sống, mục đích ta cần bọn họ chỉ xem bọn họ là vật để tu luyện thôi, trong mắt ta bọn chúng đều là người chết.

Thạch Nham cười lạnh, sau đó không nói thêm gì, thản nhiên ngồi xuống dưới ánh mắt thù hận của mọi người.

Thần thức khẽ động, Thạch Nham đột nhiên nhìn chằm chằm vào một Võ Giả gầy yếu của Cổ gia trong lồng.

Bị Thạch Nham nhìn chằm chằm, thân thể người kia run lên, đột nhiên ôm đầu gào ầm lên 

- Ngươi đã làm gì ta?

Thạch Nham không động đậy, tiếp tục gia tăng lực lượng thần thức, thần thức xuyên vào não vực tên này, di chuyển trong trong não vực của hắn để tìm cấm chế linh hồn mà Trát Cát lưu lại. 

“Thạch Nham, rốt cuộc ngươi đang làm gì?

Hà Thanh Mạn cũng không nhịn nổi kêu lên, vội nói:

- Mọi người đều cùng chung chiếc thuyền, đối mặt với uy hiếp của dị tộc đáng ra phải đối phó với địch nhân, lúc này ngươi vẫn nhớ thù cũ sao?

Trác Nghiên Tinh, Cổ Linh Lung đều chỉ trích dồn dập.

Nhưng dường như Thạch Nham vốn chẳng nghe thấy các nàng, tập trung dùng thần thức chui vào trong não tên kia, di chuyển khắp nơi trong đầu để tìm vị trí chủ hồn của hắn, thăm dò đặc điểm linh hồn của hắn, xem thử cấm chế mà Trát Cát lưu lại rốt cuộc ở vị trí nào.

Trong khoảng thời gian này, nhờ vào bảy quyển bí điển linh hồn của Âm Mị tộc mà Thạch Nham đã có hiểu biết rất sâu sắc về áo nghĩa của linh hồn, chính là nhờ vào hiểu biết về linh hồn mà hắn mới có thể loại bỏ sạch sẽ hồn chủng bị Dịch Thiên Mạc cắm vào trong chủ hồn, thoát khỏi sự áp chế linh hồn của Dịch Thiên Mạc.

Ban đầu giết chết Hàn Long, khi về cổ thành Dịch Thiên Mạc đã bí mật động tay động chân linh hồn hắn, tạo nghệ về linh hồn của Dịch Thiên Mạc cực kỳ tinh thâm, hắn lặng lẽ hạ hồn chủng vào chủ hồn Thạch Nham, lúc đó Thạch Nham không hề phát hiện.

Dịch Thiên Mạc để hắn sống chính là vì tin tưởng bằng vào hồn chủng có thể khống chế Thạch Nham bất cứ lúc nào.

Ngay từ đầu, Thạch Nham đã mơ hồ suy đoán được Dịch Thiên Mạc đã động tay động chân với hắn nhưng cũng không dám khẳng định.

Nhưng thời thời mới đây, hắn nhận được bảy quyển linh hồn bí điển của Âm Mị tộc, sau những lần nghiên cứu quên ăn quên ngủ, hắn đã có hiểu biết sâu sắc các loại áo nghĩa thần thông linh hồn của Âm Mị tộc, lúc này hắn mới hiểu e là lúc đó Dịch Thiên Mạc đã sớm hạ thủ rồi. 

Để phòng ngừa trong lúc then chốt, nháy mắt bị khống chế trở thành con rối của kẻ khác, hắn vẫn luôn nghiên cứu tinh hoa trên bí điển linh hồn của Âm Mị tộc.

Cuối cùng, lúc hắn đưa chủ hồn vào thức hải, dựa vào nhận thức hoàn toàn mới về linh hồn, hắn đã tìm ra hồn chủng màu đen đó, sau đó dùng lực lương do thần thức và viêm lực của Thiên hỏa hợp lại thiêu đột sạch sẽ hồn chủng kia.

Thoát ra khỏi uy hiếp tiềm tàng hồn chủng của Dịch Thiên Mạc, hắn đột nhiên cảm thấy các loại thần thông linh hồn của Âm Mị tộc là cực kỳ quỷ dị đáng sợ, để phòng ngừa sự việc tương tự phát sinh, hắn cần phải lĩnh ngộ áo nghĩa linh hồn sâu hơn, thế nên mới có ý niệm phải nghiên cứu sâu hơn về phương diện này. 

Muốn thu hoạch càng nhiều tiến bộ về áo nghĩa linh hồn, chỉ dựa vào ý nghĩ của bản thân hiển nhiên là không đủ, dù sao hiểu biết của hắn về áo nghĩa linh hồn vẫn còn trong giai đoạn mơ hồ, rất nhiều vấn đề chưa hiểu rõ triệt để, lấy bản thân ra làm đối tượng thí nghiệm thì chỉ một chút sơ ý nói không chừng có thể làm bản thân hồn phi phách tán.

Lấy linh hồn của người khác ra làm đối tượng nghiên cứu có thể tránh khỏi điều bất trắc của linh hồn mình, vì vậy hắn mới có ý nghĩ lấy bọn người Phan Triết ra để nghiên cứu sâu thêm về áo nghĩa linh hồn.

Thần thức xuyên chui vào trong đầu tên nọ, tâm niệm Thạch Nham khẻ biến thần thức phân thành ngàn vạn luồng nhanh chóng di chuyển trong đầu tên đó, trước tiên biết được kết cấu phức tạp của não vực tên đó.

Không biết qua bao lâu, đến khi thần thức của Thạch Nham trong đầu tên kia từ từ yếu đi, lúc sắp tiếp xúc được với chủ hồn của hắn thì đột nhiên chủ hồn của hắn lan tỏa ra một làn sóng hình xoắn ốc, làn sóng kia bỗng nổ tung bên trong chủ hồn tên nọ.

“Ầm!”

Thạch Nham cảm ứng được rõ tiếng nổ mạnh mẽ từ bên trong người nọ truyền ra.

Khi tiếng nổ truyền ra, Thạch Nham kinh sợ vội vàng thu thần thức về. 

- Cổ Khỏa!

Cổ Linh Lung bi thương hét lên chói tai.

Thạch Nham trừng mắt liếc nhìn tên Võ Giả Cổ gia gầy trơ xương đó, thì thấy tên đó mắt tai mũi họng đều chảy máu, vẻ mặt thảm thiết, con ngươi trắng dã, đã khí đoạn thân vong. 

- Thạch Nham, ngươi lại làm chuyện tốt đó!

Cổ Linh Lung giống như con hổ nhỏ nhe nanh múa vuốt nhảy ra xông về phía Thạch Nham

- Ngươi phải đền mạng, tên ác ôn ngươi đáng chém ngàn đao này, ngươi sẽ không được chết tử tế!

- Cút qua một bên đi.

Thạch Nham bực mạnh nâng tay đánh ra một chưởng.

Thân hình nhỏ nhắn của Linh Lung bị một lực lượng vô hình đẩy ngã, liên tục lăn mình trên mặt đất đến khi đụng vào góc tường thạch điện bên cạnh, lúc đứng dậy thì khuôn mặt đã bẩn, bộ dạng nhếch nhác, không còn khí chất kiêu ngạo cao quý như thường ngày.

- Thạch Nham, ngươi làm vậy là rất tàn nhẫn đó?

Tào Chỉ Lam thở dài một tiếng, lắc đầu nói:

- Ngươi trực tiếp giết chết bọn họ được rồi, hành hạ một đám như vậy, coi bọn họ là tài liệu để tu luyện, cách làm như thế thật là, thật là..

- Không phải ta giết hắn.

Thạch Nham cười lạnh

- Trong linh hồn hắn có cấm chế mà tộc nhân của Âm Mị tộc đã hạ xuống, thần thức của ta mới tiến vào trong đầu còn chưa tiếp cận linh hồn hắn thì cấm chế trong linh hồn hắn đã đột ngột phát tác, chấn nát linh hồn hắn. Người giết hắn chính là tộc nhân Âm Mị tộc đã thi triển cấm chế. 

Tào Chỉ Lam ngẩn người, do dự một lát mới nói:

- Nếu ngươi không đưa thần thức vào trong đầu hắn thì cấm chế cũng không thể phát tác, hắn cũng sẽ không chết.

- Kết cục như nhau, chỉ cần cấm chế tồn tại, đối phương muốn hắn chết, hắn vốn không thể phản kháng. Ta coi hắn là đối tượng để tìm hiểu áo nghĩa linh hồn, nói không chừng có thể tìm được phương pháp phá giải cấm chế, có thể chết đi vài người nhưng ta tin chỉ cần ta hiểu rõ thì ta có thể phá giải những cấm chế đó.

Thạch Nham hừ một tiếng, lãnh đạm nói:

- Dù sao thì bọn chúng sớm muộn gì cũng sẽ chết, chết sớm còn có một chút giá trị đó cũng là một chuyện may mắn, à, ta vốn không xem bọn chúng là người, nếu các ngươi cũng có thể nghĩ như vậy thì sẽ không còn đau lòng nữa.

Nói xong, Thạch Nham không thèm để ý đến Tào Chỉ Lam, lại tiếp tục chuyên tâm nghiên cứu.

Hai ngày, bốn tên Võ Giả của Cổ gia trong lồng đều trở thành đối tượng tu luyện linh hồn của Thạch Nham, một tên nối tiếp một tên, linh hồn nổ tung mà chết.

Cổ Linh Lung vẫn luôn muốn liều mạng với Thạch Nham nhưng lại bị Tào Chỉ Lam không ngừng khuyên can.

Gương mặt thanh tú Cổ Linh Lung rất hung tợn, kêu gào muốn làm cho Thạch Nham không được chết tử tế, đe dọa chờ đến lúc nàng trở về Vô Tận hải, sẽ dùng những những phương pháp gì để hành hạ Thạch Nham, mỗi lần Thạch Nham nghe đến mất bực mình liền ra tay giáo huấn nàng ta một chút, xé rách một món y phục trên người nàng. 

Chờ đến khi da thịt trắng như tuyết dần lộ ra kể cả bộ ngực sữa cũng sắp lộ ra, rốt cuộc Cổ Linh Lung đã vừa giận vừa sợ nên tạm thời yên lặng lại, chỉ ở bên cạnh nhìn Thạch Nham đầy thù hận, dáng vẻ hận không được ăn tươi nuốt sống Thạch Nham.

Thạch Nham vẫn cứ thờ ơ tiếp tục đại nghiệp tìm hiểu linh hồn.

Thần thức lại lần nữa tiến vào não hải của một tên Võ Giả của Cổ gia.

Lần này, hắn phân thần thức thành ba luồng, bên trong ba luồng thần thức có thêm vào tinh thần lạc ấn của hắn, ba luồng thần thức hình thành một Ẩn thần hồn trận nhỏ bé, lặng lẽ bí mật đi tới vị trí chủ hồn của tên này trong não vực.

Ẩn thần là một hồn kỹ đặc biệt của Âm Mị tộc, dùng từng đợt thần thức ngưng tụ lại tạo thành hồn trận kỳ diệu, có thể ẩn giấu toàn bộ khí tức, làm cho linh hồn kẻ khác không phát giác ra được.

Đây là phương pháp mới Thạch Nham suy nghĩ cả nửa ngày mới ra.

Lợi dụng hồn kỹ đặc biệt này của Âm Mị tộc, ba luồng thần thức của Thạch Nham lặng lẽ tới gần vị trí linh hồn người nọ.

Không có gì khác thường.

Những lần trước mỗi khi tới bước này, cấm chế trong linh hồn của những người kia lập tức phát tác khiến linh hồn của bọn họ nổ tung.

Nhưng lần này, lực lượng linh hồn trong cấm chế kia hiển nhiên chưa phát giác ra khí tức thần thức của Thạch Nham, vẫn trốn sâu trong linh hồn người kia, không có bất kỳ động tĩnh nào.

Thạch Nham tiếp tục dùng tinh thần khống chế ba luồng thần thức di chuyển vào bên trong linh hồn người kia, rất nhanh, một cấm chế linh hồn hình tam giác nơi sâu trong linh hồn chầm chậm hiện ra.

Cấm chế linh hồn này có hình tam giác, bên trên rậm rạp những sợi linh hồn như tơ mỏng, những sợi linh hồn đó rối rắm phức tạo thành một trận pháp linh hồn kỳ diệu, không ngừng phát ra những dao động linh hồn giám sát toàn bộ nhất cử nhất động của linh hồn người này.

Thạch Nham cũng không bở ngỡ với hồn kỹ của Âm Mị tộc, biết được người hạ xuống cấm chế linh hồn này có thể dễ dàng khởi động cấm chế làm linh hồn của người này nổ tung, cũng có thể thông qua cấm chế để khống chế linh hồn người này trong thời gian ngắn.

Ba luồng thần thức đột nhiên tràn vào, mạnh mẽ bao lấy cấm chế kia, viêm lực cực nóng kèm theo bên trong đột nhiên phun ra.

“Xuy xuy!”

Khối cấm chế linh hồn do Yết Cát hạ xuống, dưới lực lượng của Thạch Nham đã bị thiêu đột sạch sẽ rất nhanh chóng.

Không lâu sau, Thạch Nham bỗng trừng mắt nhìn Võ Giả của Cổ gia trong lồng, thản nhiên nói:

- Cấm chế trong linh hồn ngươi đã được ta giải trừ.

Mọi người trong thạch điện đầu tiên là thất thần sửng sốt, sau đó nhanh chóng hiện ra nét mặt cực kỳ kinh hỉ.

- Quả nhiên, chỉ có thông qua linh hồn của người sống mới có thể đề cao kiến thức của bản thân.

Thạch Nham nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, lúc mọi người vui mừng như điên lại lạnh nhạt nói:

- Ta giải trừ cấm chế của người khác thi triển trong linh hồn hắn, chẳng qua là ta lại lần nữa hạ cấm chế linh hồn trong đầu hắn do ta ngưng luyện ra, hiện giờ sống chết của hắn do ta khống chế.

- Ngươi, đồ khốn!

Cổ Linh Lung tức giận mắng.

Sắc mặt Thạch Nham không đổi, lạnh lùng vô tình nói:

- Bây giờ ta sẽ giải trừ toàn bộ cấm chế của bọn ngươi, tiếp theo sẽ hạ xuống cấm chế linh hồn của ta. Sau đó ta mới có thể yên tâm mặc sức lấy bọn chúng ra làm vật thí nghiệm nghiên cứu linh hồn, à, nếu bọn chúng có thể bị ta dùng tu luyện linh hồn của ta mà không chết, nói không chừng ta sẽ tha cho tên may mắn đó một mạng. 

Câu này vừa nói, vọng ánh mắt những Võ Giả trong lồng vừa lóe lên hy lại lần nữa lộ ra vẻ tuyệt vọng.

- Ngươi, tên ác ma!

Cổ Linh Lung, Trác Nghiên Tinh, thậm chí Tào Chỉ Lam đều không nhịn nổi giận dữ hét ầm lên, thân thể mềm mại của mỗi người run rẩy, hiển nhiên là cực kỳ phẫn nộ.

Chương 261 - Vô tình

Dịch: nvhiep1994

Biên: Chất Độc

Nguồn: Tàng Thư Viện

- Tên kia gần đây đang làm cái gì?

Trên đỉnh cổ lâu cao vút chọc trời, tộc trưởng Đa Long của Hôi Dực Tộc, thần sắc không vui, lạnh lùng hỏi.

Đế Sơn và Vũ Nhu cũng ở trên đỉnh cổ lâu, hai người cũng cau mày, từ trên cao nhìn xuống đằng xa, nhưng không trả lời vấn đề của Đa Long.

Không lâu sau.

Ba vị thống lĩnh Yết Mãnh, Tạp Ba, Dịch Thiên Mạc của Âm Mị Tộc đều ở chỗ mỗi người bay tới hướng cổ lâu, sau khi hạ xuống thì sắc mặt cả đám đều rất khó coi.

Ba người cảnh giới bất phàm, năng lực linh hồn cảm ứng xuất thần nhập hóa, mặc dù ở bên trong cổ thành cổ thạch nhưng cũng có thể cảm giác được động tỉnh bên Âm Thú Sơn càng ngày càng rõ ràng.

Sáu gã cường giả dị tộc đứng trên đỉnh cổ lâu nơi này, nhìn về hướng Âm Thú Sơn đằng xa, đều có cùng cảm giác rùng mình kinh hãi.

Bầu trời bên phía kia giống như bị xé rách ra từng khe hỡ không gian có thể cắn nuốt vạn vật, đủ loại tia sáng chói mắt đan xen lại một chỗ.

Sâu trong bầu trời, sấm chớp hoành hành, lực lượng dao động như hủy thiên diệt địa, càng ngày càng hỗn loạn.

Trong mắt sáu gã cường giả dị tộc kia thì, đỉnh Âm thú sơn giữa không trung dường nhhư sẽ xảy ra nổ mạnh bất cứ lúc nào.

Một khi nổ tung thì cả vùng đất sẽ trong khoảnh khắc hóa thành hư vô, toàn bộ sinh vật sinh sống ở chỗ này sẽ bị hủy diệt toàn bộ.

Trong lòng sáu người đều hiểu rõ, đại biến cố sắp đến rồi.

Thời gian càng ngày càng gấp rút, ngay cả Âm thú bên trong Âm thú sơn hình như cũng đã cảm giác được, bắt đầu trở nên náo động, chúng hoạt động không kiêng nể gì như là đang tìm phương pháp mong được sống sót.

- Thời gian không còn nhiều nữa...

Ánh mắt Dịch Thiên Mạc cực kỳ ngưng trọng,

- Qua một tháng nữa, nếu như vẫn không thể tìm được phương pháp rời đi, ta nghĩ không ai trong chúng ta có thể thoát được trường kiếp nạn này.

Biểu tình của sáu người đều rất nghiêm trọng.

"Đế Sơn, Vũ Nhu, vì để tiểu tử kia có thể tiến bộ nhanh chóng, ta đưa ra Thiên tuyền ngưng lộ, còn giao nữ nhân loại kia cho các ngươi, rốt cuộc bay giờ thế nào?

Đa Long lạnh lùng

- Vì tương lai của hai tộc nên ta nén giận, bằng lòng bỏ qua mọi thứ nhưng nếu tiểu tử kia không ra hồn. Hừ! trước khi chết ta cũng phải rút gân lột da hắn, để cho hắn nếm đủ cực hình nhân gian!

Đế Sơn hừ lạnh một tiếng, nhưng không trả lời.

- Hắn còn nửa tháng, qua nửa tháng chúng ta cùng dẫn hắn đến Âm Thú Sơn"

Tộc trưởng Bạch Dực tộc xem như bình tĩnh nhất,

- Yên tâm đi, Thạch Nham đã tiến vào Địa Vị nhị trọng thiên, hiểu biết và khống chế Thiên hỏa cũng đã đạt tới độ cao mới. Qua nửa tháng, có lẽ cảnh giới của hắn đã ổn định, vận dụng lực lượng có thể đã đạt tới mức thật sự thuần thục thông suốt, đến lúc đó chính là thời cơ chúng ta tiến vào Âm thú sơn.

Dịch Thiên Mạc nhìn về phía Thạch Nham, lặng lẽ dùng linh hồn cảm ứng.

Trong chốc lát, đôi mắt xám trắng của Dịch Thiên Mạc,bỗng hiện lên một tia sáng kinh ngạc, hình như đã phát hiện cái gì đó.

Đế Sơn, Đa Long, Vũ Nhu ba vị tộc trưởng Dực tộc về phương diện linh hồn không bằng Âm Mị tộc nên không phát hiện được hành động lén lút của Dịch Thiên Mạc, nhưng hai thống lĩnh Yết Mãnh, Tạp Ba của Âm Mị Tộc, lúc Dịch Thiên Mạc thu hồi linh hồn đã cảm ứng được chút gì đó.

- Dịch huynh, hình như ngươi đã phát hiện được gì đó?

Tạp Ba cảm thấy kỳ lạ nên nhìn hắn, trầm giọng hỏi.

Dịch Thiên Mạc chậm rãi gật đầu, thần sắc khôi phục lại bình thường nói:

- Tiểu tử kia trong khoảng thời gian này cũng không nhàn rỗi, ta không thể không nói, tên này quả thật cực kỳ bất phàm, chỉ xem một ít điển tịch của Âm Mị tộc chúng ta mà hắn đã giải trừ tất cả cấm chế mà Yết Cát hạ xuống linh hồn những Võ Giả kia, sau đó lại hạ xuống hồn chủng của mình, thiên phú như thế thật sự khiến ta phải giật mình. 

- Cái gì?

Yết Mãnh biến sắc, thân hình chấn động, cả kinh kêu lên:

- Không có chúng ta chỉ dạy, chỉ dựa vào những bí điển kia làm sao hắn biết cách sử dụng hồn chủng? Làm sao giải trừ cấm chế linh hồn do con ta hạ, làm sao có thể? 

Con mắt Đế Sơn hơi sáng lên.

- Các ngươi có thể tự mình kiểm tra.

Dịch Thiên Mạc cười lạnh.

Yết Mãnh và Tạp Ba sửng sốt một lát, cũng không chút do dự thả ra thần thức cảm ứng, muốn thấy rõ tình hình bên kia.

Mười giây sau, Yết Mãnh và Tạp Ba đều có vẻ mặt ngạc nhiên, tấm tắc chậc lưỡi, đồng thời gật đầu với Đế Sơn, Vũ Nhu. 

- Chuyện này thì có nghĩa gì?

Đa Long kinh ngạc khó hiểu

- Coi như là hắn hiểu được thần thông áo nghĩa linh hồn của Âm Mị tộc các ngươi, thì có thể chứng tỏ được cái gì? Hắn lý giải được áo nghĩa linh hồn thì có ích gì cho việc phá vỡ kết giới chứ? Nếu mà không có trợ giúp gì, hắn hiểu cũng vô dụng, chỉ lãng phí thời gian. 

Dịch Thiên Mạc khinh thường liếc nhìn Đa Long, lạnh nhạt nói:

"Lĩnh ngộ linh hồn đạt tới một cảnh giới mới, năng lực khống chế hoàn cảnh quanh mình sẽ càng sâu sắc hơn, vận dụng các loại lực lượng sẽ thuần thục hơn, tâm cảnh cũng sẽ phát triển, Âm Mị tộc chúng ta và các ngươi không giống nhau, tiến bộ về phương diện linh hồn sẽ mang đến cho chúng ta đủ chỗ tốt không tưởng tượng được.

- Hắn không có lười biếng, linh hồn của hắn càng cường đại, khi bài trừ kết giới sẽ dễ dàng hơn.

Vũ Nhu cười nhạt một tiếng, nói:

- Còn nửa tháng, ta rất mong chờ biểu hiện của hắn sau nửa tháng, ta tin người này sẽ giúp bọn ta thoát khỏi cái địa phương quỷ quái này, trở về Thần Ân đại lục."

- Vì sao cô lại tin hắn như vậy?

Đa Long rất kinh ngạc, hắn vốn xem thường Thạch Nham, cảm thấy nếu hắn có cảnh giới Địa Vị như Thạch Nham, dù có được Thiên hỏa thì hắn cũng khó mà vận dụng được.

- Ta nghĩ, ông trời sẽ không để cho hai tộc chúng ta diệt vong.

Lông mày Vũ Nhu nhíu chặt lại, thản nhiên nói:

- Bất luận như thế nào, chúng ta đều phải lựa chọn tin tưởng hắn, không tin hắn cũng có nghĩa không tin tưởng chúng ta có thể sống sót. Trong thời điểm Âm thú sơn phát sinh biến cố, đột nhiên chui ra một tiểu tử có thể vận dụng Thiên hỏa, ta cảm thấy định mệnh đã an bài đưa hắn đến, nói không chừng do tổ tiên của chúng ta hiển linh...

- Định mệnh đã an bài...

Dịch Thiên Mạc thì thào lại một lần, ánh mắt dần trở nên cổ quái, hồi sau thần sắc khẽ biến, đột nhiên nói:

- Tiểu tử này đến, là kết quả do tổ tiên chúng ta khẩn cầu Thần Vương sao?

Thân hình ba người Tạp Ba, Yết Mãnh, Đa Long run lên, sắc mặt đại biến. 

Chỉ có Vũ Nhu, Đế Sơn không hề thay đổi, Vũ Nhu còn cười khanh khách, dịu dàng nói:

"Ai biết được, chẳng qua nếu như hắn thật sự là thủ bút của Thần Vương nào đó, ta nghĩ, ta sẽ tuân theo tổ huấn. Tổ tiên từng nói, nếu có hậu duệ của Thần Vương mang chúng ta thoát khỏi nơi quỷ quái này, tương lai chúng ta sẽ tôn hắn làm chủ nhân.

Tạp Ba, Yết Mãnh, Đa Long nghe nàng vừa nói như vậy, vẻ mặt cực kỳ phức tạp, đều ngây ngẩn người, ánh mắt liên tục thay đổi, không có một người nào trả lời.

... ... ... ... ... ... ... ... ... 

"Phụt!"

Bên trong lồng giam, Phan Triết của Bồng Lai Thánh Địa đột nhiên phun ra một ngụm máu, trừng mắt nhìn Thạch Nham đầy thù hận.

Bên trong thạch điện, Thạch Nham hờ hững bất động, từ từ nhắm hai mắt, trên người mơ hồ còn có vầng sáng di động.

Thiên địa linh khí bị hình xăm yêu dị trước ngực hắn thu hút, nhanh chóng tụ tập tới, thông qua hình xăm màu đen liên tục hút lấy rồi hóa thành lực lượng tinh thuần rót vào trong thân thể hắn.

Lúc ngưng luyện linh khí, huyệt đạo toàn thân hắn lặng lẽ vận chuyển, tinh lọc tinh khí mà hắn vừa mới hấp thu của một Võ Giả vừa chết, biến thành lực lượng thần bí rót vào giữa bụng.

Nửa ngày sau, Thạch Nham chậm rãi mở mắt ra, hờ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net