Chap 19: Chân thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa tối đơn giản với mỗi người 1 đĩa mì thơm ngon tại trung tâm pokemon. Nhưng kì lạ rằng nhóm bạn im lặng đến đáng sợ, ai cũng nhìn chằm chằm Serena và Satoshi.

Satoshi: haizz... Được rồi! Các cậu có thắc mắc gì thì nói ra! Đừng nhìn bọn tớ thù địch như thế!

Mọi người xông đến hỏi tới tấp khiến cả hai không biết phải bắt đầu từ đâu, may mắn là có Gekkoga đang ăn ở chung với các pokemon khác ngăn tất cả lại.

Gekkoga: mọi người bình tĩnh! Hay là để Satoshi kể lại mọi chuyện rồi còn thắc mắc gì thì từng người hỏi! Được không?

Calem: được! Anh cũng muốn biết thử Satoshi dùng cách nào mà có thể cưa được Serena!!!

Satoshi hít thở thật sâu rồi bắt đầu kể với sự phụ hoạ của Serena. Kể lại từ khi cả hai tỏ tình nhau như thế nào, đến lí do vì sao lại giấu mọi người.

Hikari: Vậy tại sao Kasumi cũng biết chuyện này?

Serena: là...là tớ nói với cậu ấy lúc cùng nhau đi mua bánh!

Cô nghe tới đây liền giận dỗi trách Serena với cô thân thiết như vậy, giúp đỡ Serena trong chuyện tình cảm như vậy mà lại không tiết lộ chuyện này với cô. Không khí căng thẳng lúc nãy cũng đã tan biến, thay vào đó là 1 chút hờn dỗi nhưng cũng pha 1 chút vui vẻ, trêu ghẹo nhau.

Ai cũng cười phá lên nhưng trong 1 góc, gương mặt cúi thấp của ai đó đã làm vụt tắt nụ cười của Shitoron. Cậu nhìn cô bằng đôi mắt buồn buồn, cậu biết bây giờ cô không thể nào chấp nhận được nhưng nếu để cô cứ lì lì ở đây chắc sẽ không thể kìm nén được.

Shitoron: Haruka!!!

Gương mặt kia ngẩng lên cứ tưởng nó sẽ là gương mặt tức giận vì cảm thấy như bị lừa nhưng đôi mắt động nước đang cố gắng không khóc.

Shitoron: đi ra ngoài với tớ 1 chút!

Cô gật nhẹ đầu rồi đứng dậy theo bước của Shitoron. Cả hai cùng nhau đi ra ngoài với sự bàn tán xôn xao.

Urika: cố lên anh hai!!!

Masato: tớ thương cho anh của cậu quá, Urika!

Urika: tại sao vậy?

Cậu đưa mắt nhìn Satoshi rồi lại nhìn hai bóng người bên ngoài, thở dài chán nản.

"Masato": mong anh sẽ không tỏ tình vào lúc này!

Bỗng mọi người nghe tiếng lẩm nhẩm của ai đó thu hút sự chú ý. Quay lại là Calem ngồi tính toán cái gì đó.

Calem: anh vẫn không thể tin là Serena tỏ tình với em trước luôn đấy! Rồi mà 2 đứa có phát sinh cái gì chưa?

Hikari: haha! Đương nhiên là có rồi! Theo suy luận của em thì cả hai đã hôn nhau rồi chắc chắn đã qua công đoạn nắm tay và ôm rồi!

Urika: à, cả hai còn cùng nhau ngủ chung 1 lều nữa! Lúc chưa hẹn hò, 2 người ngủ chung 1 giường luôn đấy!

Calem: Sa! To! Shi!

Nghe tiếng gọi, cậu liền nhìn anh nở 1 nụ cười gượng. Lửa giận của Calem cháy phừng phừng, lôi ra 1 cây dù làm vũ khí. Tay anh nắm chặt lấy vũ khí hét lớn.

Calem: nay mà hai đứa không giải thích đàng hoàng thì đừng trách!

Thấy lửa giận càng ngày càng tăng, hai người nhanh chóng giải thích mọi việc nhưng Calem chỉ nửa tin nửa ngờ vì trên đời này làm gì có chuyện tình cờ vậy.

Serena: à, đúng rồi! Là Urika đổi cho em đấy!

Calem: sao nhóc lại làm vậy?

Urika: hehe, em chỉ muốn tác thành cho 2 anh chị thôi!

Kasumi: được rồi! Đừng cãi nhau nữa! Đi cả ngày rồi mọi người không mệt à?! Chúng ta mau đi nhờ chị Joy chuẩn bị phòng để tối này còn có chỗ ngủ nữa!

Cả nhóm được sắp xếp cho hai phòng, 1 phòng cho nam còn phòng kia cho nữ. Một lúc sau thì Haruka và Shitoron cũng đã về, Haruka gấp gáp nhưng cố bình tĩnh hỏi chị Joy phòng của mình rồi nhanh chóng về phòng bỏ lại Shitoron đang chậm chạp bước vào, trên mặt xuất hiện 1 số vết hồng.

Bỗng trong phòng các bạn nữ lại có tiếng hú hét nhưng rồi cũng im lặng rơi vào bóng đêm tĩnh mịch.

Sáng hôm sau, là 1 ngày nắng đẹp rất thích hợp cho các hoạt động ở ngoài trời.

Serena: Satoshi! Sao hôm nay cậu thức sớm vậy?

Satoshi: ờm...tớ cũng không biết nữa!

Cậu ngồi xuống cạnh Serena đang xem thông tin về thành phố.

Serena: này! Nghe nói ở đây có nhiều món ngon lắm. Muốn đi quá!

Satoshi: ờm... Tối...tối hôm qua, tớ có lên mạng tìm được vài quán ăn cũng ngon lắm!

Không biết tại sao cô vừa quay qua đã thấy Satoshi gục mặt xuống bàn rồi, Serena nghĩ bụng chắc cậu còn buồn ngủ nên mới như vậy.

Serena: vậy 1 lúc nữa ta rủ mọi người đi ăn ở mấy quán đó nhé? Tớ đi kiểm tra xem mọi người thức chưa để còn báo cho họ nữa!!

Cô đứng dậy vui vẻ mà đi nhưng chưa đi được bao nhiêu bước đã bị đôi bàn tay ấm áp ấy giữ lại. Tim cô bắt đầu lệch đi 1 nhịp, quay lại mới nhìn thấy vành tai cậu đỏ ửng thì ra cậu gục mặt chỉ vì muốn che đi gương mặt ngại ngùng của mình, nhưng cậu không biết người cậu đang nắm tay cũng đã ngượng đỏ hết cả mặt.

Serena: ch...chuyện gì vậy, Satoshi?

Satoshi: tớ muốn...đến tất cả các quán ăn ngon mà tớ đã tìm được!

Có hơi thất vọng vì chẳng có gì đặc biệt trong lời nói nhưng cô vẫn trả lời 1 cách vui tươi.

Serena: được! Nhưng phải xem mọi người có chịu đi không?! Vì cậu biết rồi đó bọn họ... lười lắm!

Satoshi: không...tớ chỉ muốn đi cùng cậu!
CHỈ HAI CHÚNG TA!!

Cậu ngẩng lên chạm vào đôi mắt của cô rồi cả hai ngẩng người. Không khí im lặng bất thường, tĩnh lặng đến nỗi có thể cảm nhận được trái tim bản thân đang đập nhanh đến mức nào. Cảm giác ấm áp từ tay cậu khiến đầu óc cô trở nên trống rỗng bất giác gật đầu nhưng rồi lại đỏ mặt tránh đi ánh mắt thu hút của cậu.

Serena: vậy tớ đi thay đồ rồi chúng ta đi luôn!

Cậu nhanh chóng đứng dậy cũng bối rối không kém gì Serena.

Satoshi: ờm...tớ chờ cậu!

Cả hai ngại ngùng mà rời đi ai cũng chuẩn bị cho chỉnh chu nhất vì đây là lần đầu tiên họ HẸN HÒ CÔNG KHAI. Mong rằng mọi thứ sẽ diễn ra suông sẻ.

( https://www.wattpad.com/story/234649173?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=GoldNhutAnh&wp_originator=KgBIBwwlJsTMm4RG5DLtxwlZWkpd4mX1BctvSoagGopMlkj53iI3wT9NN4AebpTfub0O74LBYbHLSuuEqPlvlH5kxHdP6xiHY1%2FokjMWGOSdDf%2BYG1j0yg0GGeyOG01i)

Serena diện lên mình chiếc quần jeans ôm năng động với chiếc áo sơ mi trắng tay dài. Vừa bước ra khỏi cửa trung tâm pokemon đã thấy Satoshi đang đứng đó chờ cô.

Serena: xin lỗi vì để cậu chờ lâu...Ơ? Cậu cũng thay đồ luôn à?!

Satoshi: ùm, tớ nghĩ mình cũng cần chỉnh chu nên tớ đi thay 1 bộ đồ khác!

Cậu làm cô đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác nhưng công nhận lần này Satoshi chọn bộ đồ rất đẹp. Satoshi cũng mặc 1 chiếc quần jeans ôm màu đen kết hợp với áo thun màu nâu nhạt có sọc ngang.

Satoshi: chúng ta đi thôi!

Satoshi đưa tay về phía Serena, không ngần ngại gì cô đặt tay mình nắm lấy tay cậu. Cái cảm giác vừa đan tay vừa đi trên đường thật lạ lẫm đối với cặp đôi lén lút này. Cảm giác được công khai, được đánh dấu chủ quyền giữa đường phố như vầy, Thật là thích!!!

Satoshi: giờ chúng ta đi ăn sáng nhé! Cậu muốn ăn gì?

Serena: um....tớ chỉ muốn ăn ngũ cốc thôi!!

Cậu chau mày nhìn cô rồi lắc đầu không đồng ý, Serena thắc mắc hỏi lí do. Satoshi nhẹ nhàng hỏi lại Serena rằng cô lại định giảm cân nữa à? Cô đâu có béo đâu mà cứ ăn ngũ cốc hoài! Rồi cậu ra ý kiến ăn cơm cà ri cho chắc bụng. Nói là làm cậu kéo đi ăn cơm cà ri, trên đường sẳn tiện mua nước cho cả hai vừa uống vừa nói chuyện.

Serena: miệng nói vậy thôi! Đợi đến lúc tớ béo lên rồi lại chê tớ cho mà xem!

Satoshi: không có đâu nhá! Tớ thấy con gái có da có thịt 1 chút cũng đâu có gì! Tớ lại thấy dễ thương nữa chứ!

Serena: Điêu quá đi!!!

Satoshi: thật đấy! Con gái thì sao cũng được, chỉ cần biết yêu bản thân, biết giữ sức khỏe cho mình!

Serena: wow! Triết lý quá nhỉ?! mà khoan!! Cậu thích con gái mũm mĩm à?! SATOSHI!!! KHAI MAU!! Cậu để ý cô gái nào mũm mĩm rồi mà cứ khen ngợi dễ thương không ngớt vậy hả!!

Cô véo lấy vành tai của cậu đau điếng, do đau quá nên cậu nhanh miệng giải thích.

Satoshi: không.... không có mà! Tớ lo cho cậu mãi giảm cân mà không quan tâm đến bản thân thôi!! Chứ không có gì hết!!

Cô buông ra tỏ vẻ tạm tin nhưng trong lòng bỗng dưng 1 sự nghi ngờ. Serena không biết rằng cậu thích cô vì cái gì? Vì vẻ ngoài của cô, giống Kenta? Vì tính cách, con người của cô, giống như bao nhiêu cuốn tiểu thuyết?!

Bỗng 1 vòng tay ôm lấy cô từ phía sau kéo cô về với thực tại, vừa quay lại đã thấy mặt Satoshi ghé sát mặt Serena.

Satoshi: cậu lại nghĩ xấu về tớ nữa phải không?!

Serena: sao cậu biêt...

Cô bịt miệng mình lại để không thể nói tiếp, Satoshi mỉm cười đố Serena có biết tại sao cậu đọc được suy nghĩ của cô không?

Serena: sao cậu hay vậy?

Satoshi: tại cậu mỗi lần nghĩ tiêu cực cậu sẽ thường nhìn xuống chân đấy!

Serena: vậy à?! A, tới nơi rồi nè!

Satoshi: Yeah! Mau đi ăn thôi! Tớ đói meo rồi!

Cả hai cùng nhau bước vào quán, gọi 2 phần cơm cà ri rồi cùng nhau ăn ngon lành. Công nhận cơm cà ri ở ngon lắm luôn khiến cho cả hai mê mẩn.

Satoshi: à ậu ưa ói o ớ iết úc ãy ậu ĩ ì ó! ( Mà cậu chưa nói cho tớ biết lúc nãy cậu nghĩ gì đó!)

Serena: lúc khác đi! Bây giờ tớ đang vui cho nên không nói đến mấy chuyện tiêu cực! Món cơm cà ri này ngon xuất sắc!

Cô vui vẻ ăn 1 cách say mê nên Satoshi cũng không muốn phá hỏng không khí vui tươi này nên không nhắc tới. Cả hai ăn sáng xong thì cùng nhau đi dạo lanh quanh mua hết đồ ăn vặt lại tới mua quà lưu niệm.

Serena: Satoshi! Cái móc khóa này dễ thương quá!

Khi ghé vào gian hàng bán đồ lưu niệm Serena đã để ý đến hai cái móc khóa hình nửa cái bánh, nó được cô để ý tới vì đó là móc khóa đôi. Trong lúc cô đang định quay qua khoe với Satoshi thì....

Satoshi: wow, cái tượng hình Arceus này!! Ngầu quá đi!!!

"Serena": haizz... Đúng là Satoshi!

Cô đặt hai cái móc khóa xuống rồi đến bên cạnh Satoshi kéo cậu đi, còn mắng cậu la cà khắp nơi.

Cả hai lang thang rong ruổi khắp nơi, cùng nhau khám phá những điều thú vị trong thành phố, ăn kem, đội những chiếc nón ngộ nghĩnh ra đường, rượt đuổi nhau và trao cho đối phương nụ cười chân thật nhất, lời nói chân thành nhất. 1 bàn tay lạnh, 1 bàn tay ấm cùng nắm lấy nhau, tuy trái ngược nhưng nó lại dễ chịu lạ thường. Không biết tại sao các cặp đôi khác trên đường những lúc đi ngang qua Satoshi và Serena đều nhìn họ với ánh mắt kì lạ.

Satoshi: Serena! Cậu coi này!

Cậu chỉ vào cái bản thông báo, là poster của cuộc thi bóng nước.

Serena: cậu muốn tham gia?!

Satoshi: giải thưởng là voucher chơi khu vui chơi miễn phí tất cả dành cho 2 người đó!!!

Serena: CHƠI!!!

Cả hai tiến tới khu vui chơi để chiến, lần này thì chỉ có Satoshi chơi thôi. Không hổ danh là Satoshi, lì lợm và tăng động. Dù rất nhanh nhẹn nhưng nhọc lắm mới lấy voucher, lại có bị trầy xước nữa!

Serena: cậu giỏi quá, Satoshi!!

Satoshi: tớ là Satoshi mà! Nhưng lúc nãy ngã hơi ê ẩm 1 chút!

Serena: cậu bị thương ở đâu? Cho tớ xem

Cậu đưa lòng bàn tay bị trầy cho cô xem, nhìn thấy vết thương lòng Serena thương thương người yêu nên mắng yêu cậu 1 trận.

Serena: cậu đó! Cứ thích thể hiện! Rồi lại tự làm mình bị thương nữa! Ngốc ơi là ngốc!

Satoshi: đau quá, Serena! Cậu thổi cho tớ đi!

Dùng ánh mắt long lanh để năn nỉ quả là 1 chiêu thức hiệu quả, chỉ cần như vậy thôi đã làm cô ngượng hết cả mặt. Dù ngại nhưng cô cũng thổi cho cậu.

Serena: còn đau nữa không?

Satoshi: còn!! Cậu thổi thêm 1 chút nữa đi!

Serena: Ò, được!

Cô tiếp tục thổi nhưng đâu biết rằng người kia cứ cười tủm tỉm còn có ý định xấu xa nữa. Cậu tiến lại gần định hôn nhẹ lên trán trêu ghẹo cô nhưng chỉ cần 1 chút nữa là hôn được lại bị một cái vỗ vai làm giật mình.

Calem: cậu giỏi quá ha, Satoshi!

Nghe thấy tiếng của anh trai nên Serena ngẩng đầu lên, từ xa tất cả mọi người trong nhóm chạy lại.

Urika: anh Calem chạy nhanh quá đi!

Kasumi: Định xem phim tình cảm lâu lâu 1 chút mà quên ngăn Calem lại, làm hại mất vui rồi!!

Hikari: anh ấy giỏi nhất là chạy nước rút đấy!

Calem: anh đâu tài giỏi bằng ai kia! Gửi 1 tin nhắn thông báo đi chơi rồi khoá máy luôn!

Serena: em... Em chỉ QUÊN thôi!!

Bỗng Shitoron để ý đến tấm vé voucher trên tay Satoshi liền biết cậu vừa tham gia cuộc thi bóng nước nên mở lời chúc mừng cậu chiến thắng. Không biết Haruka bị làm sao ấy cứ tăng động và ngây thơ 1 cách kì lạ.

Haruka: ấy!! Tớ thích cái voucher này lắm! Hay là cậu cho tớ đi!

Haruka giật lấy 1 tấm vé trên tay Satoshi tỏ vẻ bất ngờ vì cậu có 2 tấm vé lận à?! Cô vui vẻ rủ mọi người đi chơi và cả Serena và Satoshi.

Urika: Chị Haruka!! Cái đó là của chị Serena mà!

Haruka: hả?!

Cô nhìn về phía Serena ra vẻ hỏi ý,cô liền xua tay bảo Haruka cứ lấy đi, voucher là của Satoshi, quyết định là của cậu ấy.

Haruka: cảm ơn cậu, Serena!

Cứ tưởng rằng sự ngây thơ đột ngột của Haruka là điều bất ngờ nhất nhưng lời nói tiếp theo của Satoshi mới khiến mọi người ngỡ ngàng và ngã ngửa.

Satoshi: nếu Serena cho tớ quyết định rồi thì... Cậu cho tớ xin lại tấm voucher!

Sốc!!! Không ngờ cậu lại thẳng thắn như vậy, đến nỗi Calem còn nể phục vì độ thẳng của cậu! Serena kéo kéo rồi thì thầm vào tai Satoshi rằng mình không sao, còn cậu thì chỉ gật đầu rồi hỏi lại Serena.

Satoshi: cậu có muốn trả công cho Hikari với những gì mà cậu ấy đã giúp chúng ta không?

Serena: đương nhiên là có rồi!

Vừa nhận được câu trả lời Satoshi đã hướng chiếc voucher còn lại cho Hikari.

Satoshi: tặng cậu này! Trả ơn cho những lần cậu giúp đỡ chúng tớ!

Hikari định từ chối nhưng thấy được ám hiệu Calem liền đưa tay lấy. Haruka khó chịu trả lại tấm voucher cho Satoshi bảo nếu cậu không thích cô thì cứ nói không cần phải ám chỉ.

Masato: chị hai, đừng thô lỗ như vậy!!

Calem: wow, đúng là định mệnh! Satoshi nếu cậu có lòng thì cậu tặng luôn 1 cặp luôn đi!

Satoshi: vâng! ( Đưa cho Calem)

Serena: Anh hai! Đây là của Satoshi mà!

Calem: em đúng là 1 người yêu vô tâm! Bạn trai chơi bóng nước mệt lừ ra mà còn chơi bời gì nữa!

Nghe anh nói vậy, cô mới thấy dáng vẻ khá mệt mỏi của cậu, cậu thì nhìn cô rồi nở 1 nụ cười. Serena ngậm ngùi kéo Satoshi đi.

Kasumi: cậu đi đâu vậy?

Serena: bọn tớ đi chơi từ sáng tới giờ có hơi mệt nên muốn về trung tâm pokemon trước! Mọi người đi chơi vui vẻ.

Calem: Serena!!!

Calem tiến lại gần đưa cho cô tiền bảo tiền này coi như là anh mua lại hai tấm voucher này, kêu Serena đưa Satoshi ngồi nghỉ ở đâu đó trước rồi hãy về. Serena chỉ cười hiền, gật đầu. Nghe lời anh hai, cô đỡ Satoshi ngồi ở quán nước, mua cho cậu ly nước cam để cậu lấy lại sức. Không khí dần im lặng.

Serena: tớ vô tâm qu....

Satoshi: SE!RE!NA! Cậu lại bắt đầu bật chế độ tự trách nữa rồi!!

Serena: tớ xin lỗi!

Satoshi: haizz... tớ hết mệt rồi! Về đây!

Cậu giận dỗi đi thẳng về trung tâm pokemon bỏ lại Serena phía sau. Dù giận dỗi nhưng vẫn không quên mua 1 ít trái cây cho các pokemon.

Về đến nơi là Satoshi chui vào phòng với các pokemon của mình quá đáng hơn còn rủ pokemon của Serena vào cùng rồi bỏ mặc Serena ngoài cửa.

Serena: Satoshi! Cậu mở cửa cho tớ với! Sao bỗng nhiên cậu lại giận?!

Cửa phòng từ từ mở ra là Gekkoga, nhìn vào trong thì Satoshi đang xem các pokemon ăn trái cây. Vừa nhìn thấy cô, cậu liền ra hiệu kêu ngồi trên giường gần cậu. Serena ngồi xuống định mở lời nhưng bị cậu cướp lấy.

Satoshi: cậu muốn biết tại sao tớ giận cậu không?

Serena: muốn!!!

Satoshi: Serena! tớ không thích cậu!!!









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net