After a drunken sting

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                                                                            Part 3

Sáng Chủ nhật, Chaeyoung hẹn tôi ở quán TT, cô gái này lúc nào cũng đúng giờ. Tôi đến thì đã thấy Chaeyoung ngồi đó từ bao giờ. Chaeyoung mặc váy trắng, áo khoác bò rất cá tính, tóc búi cao và trang điểm nhẹ nhàng.

- Xin lỗi, lần nào cũng bắt cậu đợi! - Tôi mỉm cười tỏ vẻ hối lỗi.

- Hì, tại tớ đến sớm thôi. - Chaeyoung cười hiền.

- Sao hôm nay lại hẹn tớ ra thế này? Theo tớ thì điều này không bình thường chút nào. - Tôi nháy mắt với Chaeyoung lém lỉnh.

- À, muốn gặp cậu một chút trước khi đi.

- Hả, đã đi rồi sao? - Tôi há hốc mồm.

- Không, tớ chưa đi Úc, sao đi nhanh thế được khi mà visa còn chưa cấp chứ. Tớ đi Jeju hai tháng để quản lí resort, sau đó tớ mới đi. Hồ sơ xin bảo lưu ở trường tớ làm xong rồi.

- Vậy hả? Làm tớ hết hồn. Sao không ở đây bù khú với tớ rồi mới đi Úc có hơn không? Ra ngoài Jeju làm gì? Ở đó không có tớ đâu, cậu sẽ buồn chết đó. - Tôi vênh mặt lên vẻ giận dỗi.

- Hì, tớ muốn thư giản đầu óc một chút thôi!

Chaeyoung là bạn thân với tôi từ tiểu học, hai đứa nhà ở chung phố, hồi bé tí bố mẹ vẫn thường chia nhau đi đón hai đứa. Cấp hai chúng tôi chung trường nhưng khác lớp. Cấp ba thì học khác trường còn lên đại học mỗi đứa một nơi và một ngành học. Tôi vẫn thường gặp Chaeyoung ở café TT này. Quán café lần đầu tiên hai đứa lang thang trên đường rồi quyết định vào vì cái tên rất lạ, sau đó, mọi lần khác cứ hí hửng hẹn nhau ra TT ngồi. Chẳng biết vì tên của nó rất lạ hay chúng tôi thích cái không gian của quán nữa. Tôi chỉ cần nhắn cho Chaeyoung "Quán cũ nhé!" là Chaeyoung hiểu ngay lập tức. Và sau nhiều năm, tôi và Chaeyoung cũng chưa có ý định đổi sang một nơi khác để gặp nhau.

Chaeyoung chuẩn bị cho chuyến du học sang Úc chuyên ngành Quản trị khách sạn. Gia đình Chaeyoung rất khá giả, bố có một công ty tư vấn về tài chính và là chủ một resort ở Jeju. Mới 20 tuổi nhưng là con gái độc nhất của gia đình nên mọi việc dường như Chaeyoung phải chịu trách nhiệm và gánh vác trên vai mọi thứ để thừa hưởng khối tài sản kếch xù từ resort đó cũng như để điều hành nó ra sao. Cô bạn của tôi có dáng người thanh cao, đặc biệt hát rất hay, từ nhỏ đã được học piano, học thanh nhạc. Và yêu âm nhạc và muốn được đứng trên sân khấu, nhưng cái trọng trách lớn lao của gia đình và sự kì vọng của bố mẹ khiến Chaeyoung phải từ bỏ mọi thứ. Chaeyoung đã từng lọt vào vòng trong của một cuộc thi tìm kiếm tài năng nhưng rồi phải bỏ dở bởi năm đó khủng hoảng kinh tế khiến công ty của bố cô có nguy cơ phá sản, rồi mọi bê bối từ resort khiến Chaeyoung không thể nào sống cho ước mơ của mình được nữa. Tôi tiếc cho Chaeyoung, cho ước mơ của cô ấy, cô gái này lúc nào cũng mang đầy trọng trách. Và Chaeyoung cũng là người hiểu tôi nhất như biết rõ nhất về mối quan hệ giữa tôi và Dahyun.

- Tớ sẽ đi hai năm, chắc hai năm sẽ chẳng được ngồi ở TT như thế này rồi.- Chaeyoung nói với vẻ tiếc rẻ.

- Cậu lúc nào cũng mang trong mình quá nhiều trách nhiệm.

- Ừ, nhiều khi tớ ước tớ không phải là tớ. Tớ ước được sống như cậu.

- Tớ á? Vì sao cơ?

- Cậu rất tự do. Như là gió.

Tôi giật mình, đã rất nhiều khen ngợi dành cho tôi vì tôi là một đứa sống có cá tính. Việc yêu ghét rõ ràng và đôi khi không thích sự rèn buộc. Có lần Chaeyoung đã bảo tôi giống như là Gió, được bay nhảy và tung tăng làm mọi điều, được đi mọi nơi mà tôi thích. Tôi hoàn toàn khác với cô ấy. Hóa ra, tôi đang tự do và hạnh phúc. Thế mà điều này bản thân tôi lại không hề biết.

- Dahyun và cậu dạo này sao rồi? - Chaeyoung hỏi, cố nói với tôi bằng giọng bình thường nhất có thể.

- Sao răng gì nữa, giờ bọn tớ là người yêu cũ thôi. - Tôi trả lời tưng tửng.

- Nghe ba từ "người yêu cũ" phát ra từ miệng cậu thật chát chúa.

- Thì sự thật là như vậy mà, tớ nhận ra rằng tớ rất khác Dahyun.

- Tớ đã thấy điều này ngay từ khi hai người bắt đầu.

- Vậy sao cậu không can ngăn tớ?

- Can ngăn sao được khi cậu và chị ấy đang say?

"Say!" Đúng rồi, tôi và Dahyun đã say. Và khi tỉnh lại mọi thứ giống như vừa trải qua một cơn say xỉn. Hậu quả của nó thật kinh khủng, tôi cũng chẳng muốn nhớ đến nữa. Nhưng, dư âm về cơn say với tôi vẫn còn, tôi vẫn còn choáng váng một chút khi nhớ về chị. Tôi là người bị... đá trước cơ mà!

Trước khi tôi và Dahyun yêu nhau, Chaeyoung và Dahyun cũng có quan hệ tốt đẹp. Dahyun là trưởng phòng quản lý dự án của công ty bố Chaeyoung, cô ấy luôn coi Dahyun như một người thầy. Hàng ngày, ngoài việc học trên lớp, Chaeyoung phải đến công ty để thực tập. Mối quan hệ của Dahyun và Chaeyoung trước khi rơi xen vào là "thầy - trò". Tôi hỏi Chaeyoung và Dahyun thì hai người luôn dành những lời rất tốt đẹp về nhau.

Từ đó tôi cũng không hỏi Dahyun về Chaeyoung nữa, với hai người đó khi đi chung với tôi họ luôn giữ một thái độ rất chừng mực, khác với tôi suốt ngày nhí nhố trêu chọc. Có lẽ, Chaeyoung và Dahyun giống nhau, ít ra là về thái độ thể hiện trước mặt tôi, một thái độ rất rất qui tắc.

Hai chúng tôi khép lại câu chuyện ở đó. Tôi cố tình không hỏi Chaeyoung cuộc sống hiện tại của Dahyun. Bởi tôi không muốn sống những ngày tháng chỉ chăm chăm nhìn vào chị ấy, chỉ chăm chăm xem chị ấy ra sao nữa. Trước khi tôi và Dahyun yêu nhau, chúng tôi không có nhau, tôi vẫn hạnh phúc sống hàng ngày thì cớ làm sao khi chúng tôi chia tay tôi không thể sống như thế? Cuộc sống sẽ cứ trôi qua và tôi cũng còn rất nhiều thứ để làm ở phía trước, hiện tại gần nhất là café với Chaeyoung và mọi cố gắng trong khóa học Biên kịch của tôi.







#Nhee

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC