Chương 10: Hoa tửu cùng tú cầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thượng Vĩ thành nằm trên một gò đất cao giáp biên giới Triều Ca và Phong Quốc, là nơi trấn ngay giữa hai nước. Thấu Kỳ Sa Hạ còn nhớ mang máng khi xưa lúc Thượng Vĩ thành vẫn còn là một ngôi làng nhỏ, nàng vẫn thường theo Thổ Địa gia gia đến đây lấy chút thịt khô treo sau nhà của bá hộ nào đó, đôi khi lại lén lút nhón chân nhìn vào quán trà lợp mái bằng lá khô lụp xụp người người hớp vội chung trà nguội để kịp ra đồng. Từ lúc nàng mọc cái đuôi thứ hai, sư phụ lẫn Thổ Địa gia gia đều nhất trí giữ nàng lại mạn hồ Nan Bình học cái này tu cái nọ, ngôi làng nhỏ hóa thành Thượng Vĩ thành phồn hoa lúc nào Thấu Kỳ Sa Hạ cũng chẳng biết. Ôm lấy bộ y phục Bình Tỉnh Đào vừa nhặt về từ đâu không rõ, tiểu hồ ly mới chợt nhớ ra thêm một chuyện nữa. Hình như Thổ Địa gia gia lần nào mang mình đến đây đều bắt mình búi tóc lên thật gọn, áo lụa trắng cũng bị thay bằng vải bố thô sơ, hóa cáo cũng phải lén lút chui vào ụ rơm mà hóa. Gia gia bảo, hồ yêu như con rất dễ bị bắt đi tốt nhất phải ngụy trang cho kĩ.

Vậy Tử Du sao cũng phải ngụy trang?

Người bước ra từ sau tảng đá, tóc đen nhánh vốn xõa dài quấn lên thành búi gọn gàng trên đỉnh đầu, một thân hắc y trông hệt như Bình Tỉnh Đào đang tấm tắc gật đầu kế bên, thắt lưng to bản viền chỉ vàng vòng quanh eo mảnh, hông giắt bảo kiếm cất giữ trong vỏ đồng ánh cam. Nheo mắt tiến lại gần Thấu Kỳ Sa Hạ còn đang ngơ ngác, Chu Tử Du điềm nhiên cúi người xuống sát gần nàng với tay lấy chiếc áo bào lụa mỏng bên cạnh khoác lên người. Tiểu hồ ly ngước mắt nhìn người kia, Chu Tử Du thẳng lưng đứng đó khe khẽ cong môi đối mắt với nàng.

"Sau này Sa Hạ phải gọi ta là Chu công tử, đã nhớ rõ chưa?"

"Sao lại thế? Ta muốn gọi Tử Du ..."

"Nam nhân gọi nhau thân mật như vậy người ngoài nhìn vào sẽ tưởng các ngươi đoạn tụ đấy."

"Có sao chứ? Ta là hiền đệ của Tử Du gọi tên nàng thì sao chứ?"

"Ồ, hóa ra là hiền đệ."

Bình Tỉnh Đào nhàn nhã chọt một cái. Thấu Kỳ Sa Hạ nhe nanh muốn cắn người. Chu Tử Du cảm thấy tam quan của mình điên cuồng rung chuyển.

Lần đầu gặp nữ nhân này muốn cùng mình thành thân, tiếp theo phát hiện nàng là yêu quái, tiếp theo nữa phát hiện nàng thật ra là tiên hồ, sau đó lại thành hiền đệ bám dính lấy mình. Chu Tử Du lắc lắc đầu không nghĩ nữa, một mạch kéo tay Thấu Kỳ Sa Hạ ra sau tảng đá ra hiệu cho nàng thay y phục nhanh một chút. Tiểu hồ ly mà còn nói với Bình Tỉnh Đào câu nào nữa, Chu Tử Du cảm thấy mấy cuốn sách kinh mình ngày đêm học thuộc tối nào cũng sẽ về ám mình mất.  Quay sang Danh Tỉnh Nam đang bình thản bấm độn, Chu Tử Du khó hiểu ngồi xuống cạnh y hỏi nhỏ.

"Để ngụy trang thì hóa phép lên người là tốt nhất, ta nghĩ Sa Hạ cũng đủ công lực để ém khí tức lại rồi, sao chúng ta vẫn phải phẫn nam trang?"

"Thượng Vĩ thành vốn nằm trên nhánh long mạch, hơn nữa còn là mạch dương. Phép của ta một nửa là âm, nếu yểm lên hồ tiên lúc vào thành có khi sẽ bị phản phệ liên lụy đến chân mạch của nó. Cách tốt nhất là dùng thuật dịch dung của Đào, vận nam trang vào thành sẽ đỡ dị nghị."

"Thượng Vĩ thành dù gì cũng là hoa thành nha. Nữ nhân ăn mặc đẹp đẽ bước vào sẽ bị kéo vào thanh lâu mất ~"

Chu Tử Du nhớ tới mấy lần mình đòi chạy qua Thượng Vĩ thành du ngoạn phụ vương đều đem chuyện này ném ra sau đầu, hóa ra đây là lý do ... Thế thì tiểu hồ ly phải làm sao đây? Dù tính tình có chút không giống hồ ly lắm, khí tức cũng bị tiên khí làm tiêu đi bớt mấy phần mị hoặc, thế nhưng hồ ly vẫn là hồ ly nha! Hơn nữa con hồ ly nhà mình còn xinh đẹp như vậy, có chút đơn thuần có chút ngơ ngác ...

Ai ...

"Tử Du."

Ai ...

"Tử Du à!!!"

Bình Tỉnh Đào liếc mắt thấy Chu Tử Du bị tấm vải trắng phi ra lôi người vào sau tảng đá, tặc lưỡi một cái đầy ý vị. Danh Tỉnh Nam bấm độn nửa đường bị khựng lại. Hai mắt nhìn tấm vải trắng, kéo nhau ẩn cư một hồi hóa ra thiên hạ đã biến động tới vậy. Thảo nào lúc nãy nhắc tới đoạn tụ con hồ ly kia cũng không có thắc mắc, hai người gật gù.  

Sau tảng đá nọ, Chu Tử Du đang lúc ngơ người suy nghĩ còn chưa hoàn hồn đã bị ai kéo đi, khi kịp mở mắt ra muốn hỏi vài câu thì đã thấy nào da thịt trắng hồng, lông đuôi mềm mại, hai cái tai cáo vểnh lên phe phẩy bên má mình nhột nhạt. Thấu Kỳ Sa Hạ một thân y phục xốc xếch người còn chưa mặc kín trung y, bên ngoài chỉ khoác hờ áo lụa trắng dán lên người Chu Tử Du đỏ mặt mếu máo.

"Sa Hạ sao vậy?"

"T-ta, cái này ta không mặc được không? Nó cứ rơi ra thôi, phiền quá."

Tấm vải trắng này sao trông quen vậy? Trung y cũng đã mặc lên rồi, vải to thế này chắc không phải dây buộc tóc, thế thì ...

Chu Tử Du bất giác nhìn xuống một mảng bằng phẳng trước ngực mình, liếc qua một chút đã thấy ... khụ ...

"Sa Hạ à, cái này phải mặc nha. Chắc chắn phải mặc vào đó."

"Nhưng ta không buộc chặt được. Tử Du buộc giúp ta đi?"

OÀNH!

Hình như trong đầu Chu Tử Du vừa bắn mấy đợt pháo hoa, đỏ đỏ trắng trắng hồng hồng. Hoa mắt một hồi còn chưa hoàn hồn đã bị móng vuốt nhỏ của hồ ly níu níu tay áo, không ổn không ổn đâu!!!

"Cái này ... à ... cái này ngươi tự ... ta không được đâu ... ngươi ... "

"Sao lại không được nha?"

Thấu Kỳ Sa Hạ phụng phịu.

"Không phải hai người các ngươi là tiểu tình nhân sao? Sớm muộn thôi mà ~"

Bình Tỉnh Đào rung chân nghe kịch.

"THẬT SỰ KHÔNG ĐƯỢC MÀ!"

Chu Tử Du chạy. Chu Tử Du chạy rồi.

"Để ta."

Danh Tỉnh Nam ngoái đầu thản nhiên phủi áo đứng dậy.

"A!"

"Nam!"

Bình Tỉnh Đào ngưng đắc ý cùng Chu Tử Du đứng khựng lại đồng loạt kêu một tiếng. Danh Tỉnh Nam nghiến răng cười thở ra một câu.

"Ta mù."

_

Người xưa bảo rằng hồ ly khi tu thành người sẽ mang theo mị hoặc mỹ lệ đến mức không tài nào che giấu được, ấy là khi nó đã đủ chín đuôi, sử sách lẫn dã sử đều không truyền lại chuyện hồ ly mới tu được có bảy đuôi thì thế nào? Mà nếu nó là tiên tu thì sao? Có phải sẽ giống Thấu Kỳ Sa Hạ đang nhảy chân sáo giữa con đường lát ngói của Thượng Vĩ thành hay không? Bộ dáng phẫn nam trang của tiểu hồ ly không phải kiểu phong trần như Bình Tỉnh Đào, thanh nhã như Danh Tỉnh Nam hay cao ngạo như Chu Tử Du. Thấu Kỳ Sa Hạ mang bạch y trắng tựa tuyết vui vẻ nhìn ngắm hàng quán xung quanh, mắt mở to môi không khi nào không cong lên, chốc chốc gặp được điều gì thú vị sẽ đứng lại chờ Chu Tử Du thong dong phía sau tới gần rồi luyên thuyên về nó. Chạy nhảy một chốc mà sau gáy đã đẫm mồ hôi rồi. Rút trong tay áo khăn lụa của mình, Chu Tử Du nhìn mảnh vải tím trong tay một hồi rồi lại cất vào trong.

"Tử Du Tử Du, đèn lồng này thật đẹp, nó bao nhiêu thù vàng?"

"Nửa thù vàng thôi."

"Tử Du Tử Du, kẹo đường kia trông ngon quá, bao nhiêu thù vàng?"

"Hai thù vàng mua được cả hàng kẹo."

"Tử Du Tử Du, ngọc bội kia thật sáng, nhưng ta thích cái của Tử Du hơn."

"Cái này không bán."

"Ta không có muốn mua, chỉ là ta thấy Tử Du đeo ngọc bội này thật hợp."

Nhướn mày cúi người muốn hỏi con cáo kia hợp chỗ nào, chỉ hợp thôi chứ không đẹp sao, miệng còn chưa kịp mở đã trông thấy tiểu hồ ly phất tà áo chạy đi ngắm cái này cái kia rồi gọi vọng lại tên của mình. Thấu Kỳ Sa Hạ đã thu lại bảy cái đuôi, nhưng không hiểu sao có một người cứ hoa mắt thấy đám lông trắng muốt kia đang vẫy không ngừng trước tửu lâu giăng đèn hoa lộng lẫy.

Đáng yêu. Hóa ra Thấu Kỳ Sa Hạ phẫn nam trang lại thành bộ dáng đáng yêu của tiểu bạch kiểm.

Chu Tử Du bỗng chốc ngộ ra chân lý, đứng khựng lại mắt sáng rực nhìn tiểu hồ ly đang theo chân mấy mỹ nữ son phấn bước vào tửu lâu trước mắt. Khoan đã. Tửu lâu sao lại có mỹ nữ son phấn?

"Ồ, hồ ly của ngươi hình như đi vào thanh lâu rồi kìa."

"..."

"Chậc chậc quả nhiên là hồ ly tinh, Mật Phùng lâu không phải ai cũng mời chào vào đâu nha Chu Tử Du. Hồ ly nhà ngươi chạy vào trong đó rồi không biết có chạy ra được không nha."

"..."

"Nghe bảo lão bản nơi đó cũng biết nhìn người lắm, có khi hồ ly nhà ngươi bị người ta giữ lại làm hoa khôi cũng nên--" Bình Tỉnh Đào híp mắt nói một hồi quay qua đã không thấy người đâu. Không nghĩ tới Chu Tử Du nhìn điềm nhiên như vậy lại chạy vào thanh lâu thật nha. Tặc lưỡi một cái phi thân lên một cái mái ngói gần đó, chạy dọc từng mái nhà một thẳng tới chỗ Danh Tỉnh Nam đang đứng phe phẩy quạt giấy trong tay.

"Nam, để cho tiểu hồ ly gặp người này có sao không? Mật Phùng lâu chủ cũng đáng sợ lắm, Nam không sợ tiểu hồ ly chạy mất sao?"

"Không việc gì. Ta vừa xem quẻ, quẻ báo hôm nay cả hồ ly tinh lẫn tiểu chúa công kia đều gặp họa nhỏ, nếu qua được cái họa này mới kết thành duyên. Những lúc thế này ta và Đào không được can thiệp vào trừ phi giáo chủ hạ lệnh."

"Chán quá chán quá, ta theo sau xem một chút có được không? Dù gì Nam cũng ở đây xác ta sẽ không sao đâu nha ~"

Gõ nhẹ lên trán tên mè nheo kế bên mình, Danh Tỉnh Nam làm thinh không nói gì chỉ phất tay áo ngồi xuống mái nhà vòng tay đỡ một Bình Tỉnh Đào vô lực ngã sụp xuống bên cạnh. Bên cạnh một đồ ham chơi, khó trách.

_

Thấu Kỳ Sa Hạ trước giờ chưa từng bước vào nơi hoa lệ thế này, tính ra hồi xưa đó chỉ có nhà của quan viên ngoại trong cái làng cũ là xa hoa nhất với nàng mà thôi. Mật Phùng lâu này được xây thật cao, đưa tay đếm thử chắc cũng phải bốn năm tầng lầu xây thành một hình tròn bao quanh cái giếng trời thật lớn, kể cả cái đài cao cho kĩ nữ đứng hát cũng được lót nhung treo vải hồng có tám hàng ghế dài xếp quanh. Ngẩng đầu lên nhìn được trăng sáng bọc trong lồng cao, cúi đầu thấy bóng mình phản chiếu trên cẩm thạch trắng, ở Mật Phùng lâu nơi nơi đều là đồ quý hiếm. Các cô nương lôi kéo nàng vào đây thoắt cái đã không thấy bóng dáng đâu, Thấu Kỳ Sa Hạ nhíu hàng mày mảnh nén chút bực dọc thở ra một hơi, tuy Mật Phùng lâu thật đẹp nhưng nếu vào đây chẳng giải đáp được tâm tư của mình lại còn liều bỏ lại Chu Tử Du thì thật là phí công!

"Cái gì mà trong Mật Phùng lâu tư tình gì cũng có thể đáp ứng chứ. Lừa người!"

"Công tử, chẳng hay Mật Phùng lâu chúng ta có gì không vừa ý ngài sao? ~"

Sau lưng phảng phất hương hoàng đàn thơm ngát, bên vai nhiều thêm một dải lụa đỏ, Thấu Kỳ Sa Hạ thoáng chốc đã đổ mồ hôi lạnh. Không biết người này đến bên mình từ lúc nào, áp sát lại mình gần như thế lại chẳng để lộ ra chút khí tức, không lẽ là cùng một môn phái với Bình Tỉnh Đào lúc nào cũng nhăm nhe ăn thịt mình? Dải lụa này cũng thật lạ, sao khi nó chạm vào ta lập tức cảm thấy khí của mình không thông, vận công cũng không dễ dàng nữa.

"Ta là lão bản của Mật Phùng lâu, công tử đừng ngại, tâm tư ngài thế nào để tiểu nữ bồi ngài? ~"

"A ... Thật sự có thể giải đáp điều trong lòng ta sao?"

"Chỉ cần công tử nói, ta và các tỷ muội nơi đây đều có cách ~"

Lão bản Mật Phùng lâu kéo nhẹ dải lụa đỏ kéo theo Thấu Kỳ Sa Hạ có chút không nguyện ý bước theo. Dải lụa này thật sự kì quái, mà lão bản này cũng quá bí ẩn, Thấu Kỳ tiểu hồ ly liếc nhìn xung quanh trông thấy khách quan lẫn kĩ nữ đều say khướt với nhau liền tính liều mạng bung đuôi bức ra khỏi dải lụa đang ràng buộc mình, chưởng lão bản kia một cái rồi chạy đi tìm Chu Tử Du. Móng vuốt dần dần lú ra trên đầu ngón tay, bỗng nhiên cả cánh tay tê liệt đau đến nghiến răng. Lão bản kia chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, cười cười tiếp tục kéo dải lụa đỏ.

"Công tử, chỗ chúng ta có một quy định bất thành văn. Ở Mật Phùng lâu này có năm lầu, mỗi lầu hai mươi gian phòng, mỗi phòng ứng với một cô nương, mà mỗi cô nương lại có bài vị riêng. Người tới muốn ai hầu hạ tối nay đều phải bốc trúng bài vị, bài vị để số bao nhiêu phải uống bấy nhiêu chén Hoàng tửu mới được cùng cô nương ấy lưu lại một đêm."

Thấu Kỳ Sa Hạ nén đau nghĩ, nơi này xa hoa đến phát điên rồi. Nhưng hình như vừa nãy người này nhắc tới Hoàng tửu, là Hoàng tửu cần để lập khế ước cùng Chu Tử Du.

"Hoa khôi của Mật Phùng lâu vốn ngự ở bài vị một trăm, nhưng nàng đi mất rồi. Chỉ còn ta ở bài vị chín mươi chín, công tử có muốn thử không a? Ta đem ngài mang đến phòng ta bày rượu ~"

Lời người kia nói vốn dĩ không vào tai cáo, Thấu Kỳ Sa Hạ mơ màng giữa hương thơm son phấn bao quanh nghĩ rằng không biết nơi này có giấy Tuyên Thành, có mực chu sa, có tiên nhân nào hạ phàm ghé qua, hay không? Chân loạng choạng bước đi thoáng chốc đã ở trên tầng năm của Mật Phùng lâu, ngồi nơi bàn gỗ đào vuông vức rộng thật rộng, trước mặt là chín mươi chín chén rượu không biết đã được rót khi nào. Lão bản ngồi bên kia bàn, y phục có chút hơi chỉnh tề so với các cô nương dưới sảnh, phe phẩy cái quạt khung bạc tiếu ý nhìn nàng.

"Công tử, nhìn ngài không giống người ở đây. Ngài từ nơi nào tới ~"

"Ta ở bên kia." Thấu Kỳ Sa Hạ lơ đãng đáp lời, nhìn qua khung cửa sổ từ tầng năm trông xuống đường phố Thượng Vĩ thành tấp nập người qua lại, căng mắt cũng chẳng thể thấy được Chu Tử Du.

"Bên kia? Ôi chẳng lẽ là Phong Quốc? Ngài từ Phong Quốc ghé sang thế này, tiểu nữ lấy làm vinh hạnh ~"

"Phong Quốc là của Tử Du nha, ta là người Triều Ca sống bên cạnh một cái hồ nhỏ."

Lão bản gấp lại quạt trong tay, thoáng trừng mắt nhìn góc phòng rồi lại giấu mặt sau tay áo chỉnh lại nào son môi nào phấn má.

"Công tử, ngài vào thanh lâu lại chẳng để ý đến nữ nhân, chẳng lẽ là có người trong lòng rồi sao?"

"Gì cơ? À ... ừm ... ta có." Thấu Kỳ Sa Hạ không rời mắt khỏi đèn lồng đỏ treo nơi cột đình cao cao đối diện Mật Phùng lâu, ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ câu hỏi bâng quơ của người kia hồi lâu rồi gật đầu. Lúc này chẳng phải ta đang nghĩ về người đấy sao? Vậy y là người trong lòng ta rồi.

"Tiểu nữ mạn phép hỏi một câu có được không?~"

"Được nha, ngươi muốn hỏi gì?"

"Người trong lòng ngài có phải là vị Tử Du này hay không?"

"Sao?"

Lão bản mỉm cười phất cây quạt trong tay xòe nó che nửa mặt dưới, ánh mắt sắc bén tựa như bắt thóp một tiểu hồ ly sốt ruột bấu chặt lấy thành cửa sổ không thèm để ý tới mình nữa. Liếc xuống đường phố phút chốc đã bị nhuộm một màu đỏ của vải hỷ, dường như đấy là gia nhân của Tôn gia đang ra sức muốn hộ tống vị thiếu gia vừa bắt phải tú cầu thì phải? Gia trang của Tôn gia nằm ở ngoại thành Thượng Vĩ, đại phủ lại ở bên trong thành để mở hội, rước dâu, tiếp khách quý, đặt từ đường. Tôn gia trưởng lão mỗi năm sẽ mở lễ ném tú cầu kén rể, vừa hay Mật Phùng lâu cùng Tôn gia đại phủ cách nhau chỉ một con phố, nam nhân không được chọn trúng sẽ sầu não đổ qua bên này, thật tốt cho việc làm ăn. Năm nay vị được cả Thượng Vĩ thành ưu ái gọi là "Tôn nữ Tôn gia" kia ném tú cầu, nam nhân bốn bể đổ về thành chật cứng, Mật Phùng lâu cũng được lợi, lão bản tất nhiên sẽ không để lỡ chuyện này.

"Ôi chao, có vẻ Tôn gia chọn được rể hiền rồi, chắc là vị thiếu gia cao cao mang hắc y khoác áo choàng đỏ đang loay hoay trong đám người trước cửa đại phủ Tôn gia. Công tử nếu không ở đây bồi ta có lẽ cũng đã đi tranh tú cầu chứ?"

"Tú cầu? Là cái quả bóng đỏ kia?"

"Đúng, tiểu cô nương đủ tuổi gả đi không có người trong lòng lại không muốn tìm bà mối có thể dùng cách này. Tạm bợ lựa ra một tên nam nhân cùng mình cả đời. Ngu xuẩn."

"Ng-ngươi nói là cả đời?" Thấu Kỳ tiểu hồ ly gắt gao vò lấy vạt áo của mình, người bên dưới sao trông quen đến thế? Người đang được gia nhân Tôn gia vây quanh thi nhau đốt pháo hỷ lẫn khoác lên người y hỷ phục đỏ rực sao lại quen thuộc đến thế? Vị thiếu gia cao cao mang hắc y khoác áo choàng đỏ đang loay hoay trong đám người trước cửa đại phủ Tôn gia này chẳng phải là Chu Tử Du của lòng nàng sao?

"Đúng vậy, bắt được tú cầu này là thành thân rồi sẽ ở bên nhau cả đời, một khắc không rời một phút không ly."

"Thế có thể làm gì để ngăn không cho người đó thành thân không? Nhanh nhanh, ngươi nói ta nghe, có thể làm gì nữa không? Ta rất gấp, thật sự rất gấp, người trong lòng ta sắp phải thành thân rồi!" 

Thấu Kỳ Sa Hạ căng mắt, gồng người chịu cái tê liệt của dải lụa kia, phút chốc mắt đã đỏ ngầu quay lại ghim ánh nhìn của mình vào vị lão bản lúc này mặt mũi đã lạnh nhạt hẳn. Mật Phùng lâu chủ không bày ra bộ dáng trêu ngươi nữa mà đứng thẳng lưng chĩa đầu quạt vào nàng, đáy mắt có chút cảm xúc khó hiểu bị che giấu, môi mỉm cười, cuống họng gằn xuống.

"Hồ ly tinh, nếu muốn ngươi có thể nhảy xuống cướp tân lang đi. Bất quá có ta ở đây, ta phải độ kiếp cho ngươi. Sát!"

Hoảng hốt nghiêng người né đi đường đao nương theo cánh quạt chém tới, Thấu Kỳ Sa Hạ thật sự gấp đến phát khóc, bên này có người muốn giết ta bên kia có người trong lòng ta sắp thành thân với người không phải ta, thế là thế nào hả?

"Ngươi!"

Thấu Kỳ tiểu hồ ly rít lên, tay trổ móng vuốt lia qua cắt đứt dải lụa đỏ kia vô tình cắt cả vào da thịt mình đoạn nhảy bổ vào người kia. Thấu Kỳ Sa Hạ lúc này tâm đã loạn, khí tràng cũng khó lòng khống chế, bảy cái đuôi toan xé áo mọc ra thì bất chợt cảm thấy có người đạp mình xuyên qua cửa sổ giấy nến, rơi từ tầng năm Mật Phùng lâu xuống đường phố bên dưới. Thứ đao khí này nàng đã từng gặp qua.

Bình Tỉnh Đào!

Một thân hắc y không biết từ nơi nào hiện ra đỡ cho nàng một quạt đâm tới, thuận chân đá nàng rơi xuống ngay phía sau đám đông đang tụ trước cửa đại phủ Tôn gia. Bình Tỉnh Đào cười toe đưa tay đỡ lấy quạt của lão bản kia vung tới, rướn cổ hét với nàng.

"Nếu ngươi ngã không què thì mau đi cướp tân lang nha ~"

Thấu Kỳ Sa Hạ rơi xuống liền cố gắng vận khí cự lại, móng vuốt trong tay mọc ra lại không thể bá víu vào đâu. Vốn dĩ bản thân đã bị dải lụa kia kiềm chế, nay trong một phút mà bạo phát như vậy đến khi rơi xuống sẽ thành không còn sức lực, nếu bây giờ vận khí nhiều hơn nữa nàng không đảm bảo mình sẽ không nhập ma.

"Què thì què vậy, ta chống nạng cướp tân lang!!!"

Thấu Kỳ tiểu hồ ly sinh khí hét trả lại thân ảnh Bình Tỉnh Đào đang mờ dần, thật sự toan nhắm tịt mắt để lưng mình va xuống đường đá thì bỗng dưng cả người nhẹ bẫng như bị ai bao bọc lấy, ai da, cũng mềm mại quá rồi ~

"Tử Du à ~"

Tiểu hồ ly ngoan ngoãn ngao một tiếng.

"Thứ lỗi, ta là Danh Tỉnh Nam."

Gì?

_

A/N: Mấy người nghĩ sẽ có tình tiết màu hường như vậy hả? Hai vị này theo lời Danh thầy bói sẽ gặp "tiểu họa" đó quý dị tỉnh táo lại đi =))))))))))))))

Chi tiết "bài vị số bao nhiêu phải uống bấy nhiêu chén" mình bốc từ bên fic Lâu Ngoại Lâu của Tạp Hoàng về vì nó rất nghệ rất tình rất tuyệt meomeo nó vời TvT Tui mê lắm rồi đó huhu

Phần major đầu tiên của NL có chút chuyệt vặt chắc là sẽ về lão bản Mật phùng lâu, và cặp này nó không liên quan tới TWICE đâu nên mình sẽ tách hẳn qua bên kia, luôn luôn welcome nếu quý dị có nhã hứng nhưng skip thì cũng hông ảnh hưởng gì đu ><

Đọc vui và cmt cho tui đỡ hiu quạnh, xincamon =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net