Chương 2: Chu gia tiểu chúa công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành Thang lên ngôi dùng nhân đức đối đãi quân thần, lấy bá tánh làm trọng, khiến cơ nghiệp vững mạnh đất nước thái bình. Qua hai mươi bảy đời nối dõi bấm tay tính đã được sáu trăm năm, Xích Tiên Tử lẩm nhẩm tính việc cõi trần trong ngọc động bỗng nhiên mắt thần giữa trán mở ra chiếu ngũ sắc hào quang về phương Nam. Người chưa kịp hoàn hồn đã nghe tiếng đồ đệ tâu lên có sư bá đến, ông vội vàng bước ra cửa động cúi người đón Nguyên Thuỷ thiên tôn hạ giá, nhìn viên ngọc đỏ rực như lửa trong tay thiên tôn bỗng nhiên hiểu ra mọi chuyện.

"Sư bá, mắt thần của con vừa động, chiếu hào quang về phía Nam. Nay người đích thân tới đây tay cầm theo ngọc Xích Diệm, phải chăng là phượng gáy phương Nam có chúa thánh hạ thế?"

"Ân Thọ tiếp nối cơ nghiệp Thành Thang chểnh mảng không biết giữ nước, chém đầu trung thần trọng dụng nịnh thần, ta lật quẻ tính không quá hai mươi tám năm nữa thiên hạ đổi chủ. Phương Nam sét đánh thành lửa, cả một vùng trời rực sắc cam ấy là điềm thiên mệnh Triều Ca đang đổi. Giáo chủ dự được sự việc sai ta xuống đây đem bảo vật trấn phái giao cho ngươi xuống trần gian phò chúa thánh tới ngày lên ngôi. Cơ nghiệp Thành Thang dần tàn, tuy nhiên tới lúc lung lay sẽ khó lòng lật đổ, ngươi mau xuống trần ra sức bảo hộ chúa thánh."

"Con xin nhận mệnh."

Nguyên Thuỷ thiên tôn truyền lại báu vật xong liền cưỡi mây đi mất, Xích Tiên Tử cầm lấy ngọc Xích Diệm trong tay suýt chút nữa không nhịn được kêu lên một tiếng. Quả nhiên là bảo vật trấn phái của giáo chủ, tam muội chân hoả hoà cùng không trung hoả lẫn thanh trung hoả khiến thần tiên còn phải kị. Nóng chết đi được. Ta cầm báu vật này xuống trần gian, nó sáng như vậy đến khiên Kim Quang của ta cũng không át được nó ắt hẳn trên đường đi sẽ bị lắm người dòm ngó như vậy ảnh hưởng đến đại sự lắm. Xích Tiên Tử ngồi lên lưng nai trắng, suy ngẫm một hồi liền sai đồ đệ đến nối ngọc vào dây cỏ đeo trước ngực dùng chân hoả tu luyện trong người cố át đi hào quang của nó. Chân thúc nhẹ vào bụng nai, lập tức nai thần nhảy vọt vượt ba non tứ bể chạy thẳng một mạch về hướng Nam.

Tẩm cung của Nam Bá Hầu bây giờ hội tụ đủ một nhà ba người họ Chu kèm lão quản gia và bà đỡ, Chu phu nhân trên giường đã vội thiếp đi vì mệt mỏi, Chu Thành Lương cởi bỏ giáp sắt ôm lấy hài tử bọc trong vải gấm muốn cười lại không thể cười nổi. Vì hoàng đế chinh chiến nhiều năm như vậy đánh đông dẹp tây chuyện gì ta cũng kinh qua vẫn nhất quyết một lòng phò chúa thượng, nay ta lật quẻ lại ra nhà ta là loại phản thần do chính đứa con này khởi xướng. Chu Thành Lương đặt đứa trẻ xuống nôi, chắp tay thở dài rồi đem bảo kiếm đi ra vườn.

Nam Bá Hầu múa xong một điệu Huỳnh Long Độc Kiếm, hài tử trong nôi bật tiếng cười, trời vừa hửng sáng. Từ phía xa, Xích Tiên Tử cưỡi nai trắng đáp xuống giữa sân trong tẩm cung, đứng dưới tán cây hồng kỳ nhìn chăm chăm vào cửa giấy đóng chặt phía sau lưng Chu Thành Lương. Đoạn lại di mắt nhìn tới Nam Bá Hầu oai phong lẫm liệt tay còn cầm bảo kiếm chưa tra vào vỏ, người này là trung thần, chỉ tiếc là ngu trung với bạo chúa sau này đường sinh không có cũng không thể đề tên lên bảng phong thần. Chu Thành Lương thấy người mặc áo đạo, chân đi giày cỏ, cưỡi bạch lộc cả người toả hào quang lập tức biết là sứ nhà trời liền quỳ xuống không ngẩng mặt lên mà tâu.

"Nhà trời cử ngài xuống tiểu viện của tôi không biết là có việc gì?"

"Ta nghe nói Nam Bá Hầu cùng phu nhân lo lắng một năm rưỡi nay vì thai mãi không sinh được, bây giờ hài tử ra đời ta chúc mừng hai ngươi. Triều Ca Nam Bá Hầu Chu Thành Lương, quẻ thiên tôn ta gieo dự rằng hai mươi tám năm sau Triều Ca đổi chủ, nay vận Thành Thang đã sắp dứt vì hôn quân bạo chúa, ta xuống đây để phò chúa thánh vừa ra đời lập cơ nghiệp."

Xích Tiên Tử nói xong vuốt râu toan bước vào trong phòng liền bị Chu Thành Lương cản lại, người Nam Bá Hầu quỳ mọp xuống sân đất đến áo bào trắng nay cũng lấm bùn.

"Đại tiên đến chúc mừng tôi, tôi lấy làm vinh dự. Cơ nghiệp Thành Thang hơn sáu trăm năm nay không thể nào muốn dứt là dứt, hơn nữa cả nhà tôi đều ra sức phò chúa thượng thì làm gì có chuyện con tôi dấy quân tạo phản cơ chứ. Mong đại tiên dừng bước, chớ để gia quyến phải khó xử."

Chu Thành Lương quỳ dưới đất dù không ngẩng đầu nhưng giọng nói vẫn mười phần kiên quyết, kiếm trong tay dù bị siết chặt nhưng vẫn không động. Xích Tiên Tử nhíu mày toan dùng phép đẩy đi thì Chu phu nhân từ trong đẩy cửa bước ra bồng theo đứa nhỏ vừa mở mắt. Nhìn người toàn thân đỏ rực, mày ngài râu trắng, tay dắt theo bạch lộc thì vội vàng quỳ xuống hành lễ.

"Sứ nhà trời hạ giá mà chúng tôi không kịp đón tiếp thật thất trách."

Xích Tiên Tử phất tay ra chiều không quan tâm mấy, lại nhìn đứa bé trong lòng Chu phu nhân nãy giờ luôn dán mắt vào mình với bộ dạng đáng sợ như vậy nhưng lại không khóc ré lên không khỏi có chút hài lòng, quả nhiên là ấu chúa. Mắt vừa mở đã nhìn ra mắt phượng, cả người toả linh khí thuần khiết đến khó tin. Xích Tiên Tử đưa tay vào áo lấy ra ngọc Xích Diệm hoá thành ngọc bội nhét vào trong chăn gấm đang bọc đứa nhỏ, cây hồng kỳ giữa sân từ lúc trồng đến nay chưa một lần ra hoa bỗng nhiên lại nở rộ ngợp cả một vùng trời nhỏ. Hoa hồng kỳ nương theo gió buổi ban mai thổi đến mà rụng đầy một sân, đứa nhỏ một tay bắt lấy hoa rơi một tay cầm ngọc Xích Diệm cười lên một tiếng thích thú rồi lại dụi vào lòng mẹ. Xích Tiên Tử rùng mình hoá thành chàng thư sinh áo vải quải tay nải dắt theo lừa, vỗ vai Chu Thành Lương cùng Chu phu nhân ra hiệu mau mau đứng dậy còn mình cũng hành lễ cúi chào.

"Ta là Chu Xích, tiểu chúa công có tiên khí đầy mình rất thích hợp theo tiên đạo. Nếu Nam Bá Hầu không ưng chuyện ta vừa nói với ngài, chi bằng để tiểu chúa công theo ta tu hành?"

Chu Thành Lương cầu còn không được liền quệt mồ hôi rồi xá một xá. Ôm lấy hài tử say ngủ tay còn cầm chặt ngọc bội và hoa, ánh mắt ông lúc này mới dịu đi thoáng chốc lại ngập tràn yêu thương. Xích Tiên Tử làm thinh không nói gì, thế nhưng trong đầu đã nghĩ kế sau này không để Chu Thành Lương cản trở ý trời, chắc chắn sau mười sáu năm phải đem ấu chúa đi nơi khác tiếp tục tu luyện rồi lập nghiệp. Chợt nghĩ ra chuyện gì đó, Xích Tiên Tử giở tay nải ra đưa phong thư Nguyên Thuỷ thiên tôn viết cho Chu Thành Lương, dặn rằng nếu chưa tới ngày chỉ định nhất quyết không được mở ra.

"Tôi được cử xuống đây làm thầy cho tiểu chúa công, làm tôi của Nam Bá Hầu ắt cũng là ý muốn của sư bá. Từ nay Chu Xích này xin ra sức vì Nam Bá Hầu và tiểu chúa công. Tiểu chúa công vừa sinh ra chưa lâu, chẳng hay tiểu chúa công đã có tên gọi hay chưa?"

"Gọi Chu Tử Du. Họ Chu của nhà ta là chu toàn trọn vẹn, là viên ngọc quý cơ nghiệp tổ tông trăm năm để lại. Tử là chỉ đứa con ta yêu nhất. Du là chỉ ánh sáng từ ngọc quý phát ra trường tồn."

"Gọi Chu Tử Du ý muốn nói tiểu chúa công là ánh sáng của ngọc quý nhà họ Chu. Nam Bá Hầu đặt tên rất hay."

Xích Tiên Tử nhìn đứa bé đang mân mê miếng ngọc bội đỏ cam không chút khó chịu bỗng thấy kì lạ, nhớ đến vết bỏng trên ngực của mình còn đau rát, ta là thần tiên tu luyện gần ngàn năm còn khó lòng áp chế ngọc Xích Diệm nay ấu chúa lại chơi vui như thế. Không lẽ ta tính nhầm, tiên khí của tiếu chúa công dào dạt như thế không phải tiền đề để vào tiên đạo mà vốn dĩ ... không thể nào được, ta tính nhầm nhưng sư bá không thể tính nhầm, chắc chắn là do ngọc Xích Diệm tổn hại nguyên thần của ta rồi yếu đi mà thôi.

Chu Xích quay đầu theo gót Nam Bá Hầu cùng phu nhân vào trong biệt viện, ngoài vườn cây hồng kỳ lại nở thêm một đợt hoa. Hoa hồng kỳ đỏ như lửa che lấp hoàn toàn mảng sân nhỏ, mặt trời lên rồi cũng chẳng thể át được ánh đỏ đang lan toả một góc trời. Hồng kỳ ngàn năm khai hoa, hoa ấy gọi là hoa phượng hoàng.

Tám năm qua từ lúc tiểu chúa công nhà họ Chu ra đời, cây hồng kỳ giữa sân vào đúng sinh nhật của Chu Tử Du mà nở một đợt hoa thật đẹp. Chu Thành Lương gật gù cho rằng đó là do vị tiên tử hoá thầy giáo kia làm phép, Chu phu nhân lẫn gia nhân nhà họ Chu cũng nghĩ như vậy, chỉ có điều Chu Xích thật sự không động một ngón tay lên hồng kỳ. Hồng kỳ nở hoa phượng hoàng là ý trời mừng ấu chúa, Chu Tử Du cũng giống như bao người khác qua nhiều năm như vậy vẫn không biết điều này. Mỗi lần đến đầu hạ sẽ ngày ngày đem kiếm ra múa đem quyền ra luyện đem sáo ra thổi dưới tán hồng kỳ rực rỡ, từ đứa trẻ vụng về thoáng chốc đã trở thành thiếu niên phong thái tuyệt đại. Chu Xích mười sáu năm nay đều chỉ dạy Chu Tử Du văn võ và đạo nghĩa tuyệt nhiên chưa nhắc tới chuyện tu tiên bao giờ, Chu Thành Lương càng ngày càng sốt ruột chỉ sợ con mình quá tuổi lỡ thì không còn cốt tiên thì biết làm sao bây giờ. Đáp lại lo lắng của nhà họ Chu, Xích Tiên Tử chỉ phe phẩy quạt giấy cười mỉm bảo thời cơ chưa đến. Vốn dĩ tiểu chúa công đúng thật có cốt tiên, hơn nữa là cốt của hỗn nguyên thiên tôn, được khai mở huyệt đạo rồi sẽ xuất chúng không ai bằng, chỉ tiếc một điều huyệt đạo của tiểu chúa công lại có phong ấn của thượng cổ càng ra sức khai phá càng đóng chặt khiến Xích Tiên Tử vã mồ hôi một phen phải lén chạy về Ngọc Hư cung hỏi ý Nguyên Thuỷ thiên tôn.

"Chúa thánh sinh ra sẽ ra sao nằm ngoài dự liệu của ta vì đây là người do ba vị thuỷ tổ tiên tôn cử xuống, ta nhiều lắm chỉ có thể biết được để khai ấn huyệt đạo chúa thánh cần kỳ ngộ với Yêu Hoàng."

"Yêu Hoàng? Sư bá, sao người cõi tiên lại đi gặp yêu quái cho được? Huống hồ Yêu Hoàng là vua là chúa muôn loài yêu quái đến Lão Tử thiên tôn lấy Thái Cực đồ cũng không tìm được thì làm sao mà ..."

"Lúc chúa thánh tròn mười sáu tuổi sẽ có hoạ nhỏ, từ hoạ nhỏ gặp được Yêu Hoàng. Ngươi không được ngăn cản, nếu chúa thánh muốn xuất thành mau hoá thành chim thú đi theo bảo hộ."

Xích Tiên Tử làm thinh nhìn Chu Tử Du luyện xong Nhạn hành công, tiểu chúa công phi thân nhẹ nhàng như nhạn bay én lượn từ mái ngói biệt viện chạy khắp hoàng cung rồi đáp xuống giữa sân nhẹ như không. Chu Tử Du hít sâu một hơi lấy lại sức, đặt bảo kiếm xuống bàn đá, châm tách trà cho lão sư rồi ngồi thẳng lưng chờ thầy nhận xét. Chờ tới khi trà nguội, Chu Xích vẫn im lặng ngắm hồng kỳ đang ra hoa. Đưa tay hứng lấy cánh hoa hồng kỳ đỏ rực, Chu Tử Du nhìn hoa lọt qua kẽ tay rơi xuống đất bỗng chốc có dự cảm chẳng lành.

"Tiểu Du, ra là con ở đây. Mau vào chuẩn bị theo cha lên đường tới Triều Ca. Hôm nay chúa thượng có ý tuyển thái tử phi cho thái tử, đích thân mời chúng ta tới cha nghĩ có lẽ chúa thượng cũng muốn nhìn con một chút."

Chu Tử Du sững người nhìn xuống lớp lớp hoa hồng kỳ phủ đầy sân, không phải chứ, dù gì mình cũng chỉ mới mười sáu tuổi đã phải vào hậu cung hiểm ác rồi sao.

"Cha, con không muốn đi."

"Tiểu Du, là thánh chỉ có không muốn con cũng phải đi."

"Đi để bị hôn quân hau háu nhìn con cả đêm rồi đến cuối cùng bị ép vào hậu cung, con không đi."

Chu Thành Lương nén giận không được nữa liền đập mạnh tay xuống bàn, cầm lấy bảo kiếm lên mà ai oán than.

"Phận nữ nhi được thiên tử yêu mến là điềm lành đáng lẽ người ta phải thấy hạnh phúc mới phải, nhưng con gái ta ngày ngày ôm gươm đao đến điều quan trọng như thế còn không rành, ta sao có thể yên lòng đi chầu chúa thượng. Còn nữa, nghịch tử sao ngươi dám gọi hai tiếng hôn quân!"

Chu Tử Du đứng dậy ngẩng đầu nhìn cha mình, mi mắt như khắc, con ngươi sáng ngời in bóng cây hồng kỳ đung đưa trong gió. Đế hoàng chém đầu trung thần, ưa thích nịnh thần, ham mê tửu sắc, không lo chầu triều không tế sơn hà lại còn đánh sưu thuế cao khiến cả kinh đô dân chúng lầm than oán đến tận nơi này. Chu Thành Lương phừng phừng lửa giận rút kiếm khỏi vỏ ném qua cho con mình, còn mình sai gia nhân lấy đại đao ra.

"Được. Ngươi đã ham múa kiếm đánh quyền đến thế hôm nay nếu đánh thắng được ta một hiệp sau này ta sẽ không quản ngươi nữa."

Nói rồi bổ một đao thẳng xuống đỉnh đầu Chu Tử Du, bảo kiếm gặp đại đao phát ra một tiếng choang thật chói tai. Chu Thành Lương đổi hướng quét lưỡi đao trên mặt đất, Chu Tử Du đạp lên lưỡi đao lấy sức nhảy lên cao niệm ra kiếm trận rồi chưởng về phía cha mình bên dưới. Chu Thành Lương vốn là tướng thuần nhà võ mỗi ngày chỉ luyện thân thể và đao pháp hoàn toàn không biết niệm chú hay bày trận tất nhiên phen này xoay đao ra đỡ xong kiếm trận của con gái mình thì đổ cả mồ hôi trán.

"Thưa cha, con làm con chưa bao giờ muốn lỗi đạo hiếu. Nay thế cục đã định xin cha cho con không những không đi gặp hoàng đế mà còn để con xuất thành đi ngao du một thời gian."

Chu Thành Lương liếc nhìn Chu Xích vẫn đang uống trà bên bàn, sai người cất đại đao rồi xoay người đi vào trong biệt viện chỉ để lại trên bàn một cái lệnh bài ngọc thạch có khắc dấu ấn Chu gia. Chu Xích đem lệnh bài bỏ vào tay nải mình sai gia nhân chuẩn bị ban nãy, tiến lại nhét vào tay Chu Tử Du tiện thể đoạt lấy bảo kiếm đi đưa lại cho tiểu chúa công mặt mày ngơ ngác một cây trâm bạc.

"Thứ sắt vụn này ngươi luyện tập với nó thì được, nếu muốn đi du ngoạn phải đem theo đồ tốt một chút. Lão sư ta cũng không thể để đồ nhi của mình chịu thiệt được. Tử Du, con nên nhớ đi lâu lắm cũng chỉ được đi bốn năm tròn không hơn không kém một ngày nào cả. Tới lúc đó phải mau về đây ta truyền phép tiên cho. Bây giờ triệu hồi Hoả kỳ lân ra rồi đi mau về phía Đông kẻo cha con đổi ý."

Chu Tử Du vừa nghe lời thầy dặn vừa nhìn kĩ cây hồng kỳ trong sân lần cuối, tay vô thức sờ lên mảnh ngọc bội đỏ mình đeo từ nhỏ tới nay. Bỗng nhiên ngọc bội bên hông toả hơi nóng mãnh liệt, rung lắc một hồi thì trên trời có một đạo hào quang cam đỏ chiếu xuống trước mặt Chu Tử Du. Tiểu chúa công dụi mắt một chút vì chói, lúc mở mắt ra đã thấy trước mặt mình là một con vật bốn chân to lớn có vảy đỏ sọc cam, bờm đỏ râu đỏ vuốt đỏ. Đuôi nó ve vẩy một chút, cúi mình hành lễ với Chu Tử Du rồi hếch đầu dụi vào lòng bàn tay người kia. Đây ... là kỳ lân hay là chó nhỏ vậy ...

"Tiểu Du, hoả kỳ lân một ngàn năm mới sinh được một con. Con vừa triệu hồi vừa hay là con mới sinh được năm mươi năm, còn non nớt."

À vậy ra là kỳ lân nhỏ!

"Hoả kỳ lân ở độ tuổi nào cũng có thể độn hoả đi khắp nơi, khiến người cưỡi bách hoả bất xâm hơn nữa nếu có duyên con còn có thể điều khiển được lửa của hoả kỳ lân."

Chu Tử Du gật gù, tay xoa cái đầu to lớn của hoả kỳ lân trầm trồ. Chà hoá ra ngươi cũng lợi hại quá đi chứ.

"Thế con nên cho nó ăn gì đây?"

"Kỳ lân không cần ăn uống, nó hấp thụ khí trời nhật nguyệt cũng đủ sống. Nhưng nếu con muốn nó lớn nhanh một tí mỗi ngày có thể cho nó ăn tí lửa."

Nhẹ nhàng ngồi lên hoả kỳ lân, lấy trâm bạc búi tóc lên rồi tạ ân sư ba cái, Chu Tử Du nhác thấy bóng Chu Thành Lương liền vỗ đầu thú cưỡi một cái lập tức hoả kỳ lân đạp mây phóng đi mất. Thoáng cái nữ thiếu niên bỏ lại vườn hồng kỳ rực rỡ chạy đi tìm chốn mới lạ, Chu Thành Lương lúc này mới đi ra vườn châm một chén trà ngồi xuống thở dài một hơi với Chu Xích.

"Nam Bá Hầu cố tình để cho tiểu chúa công đi là vì sao?"

"Lời nó nói là thật, hơn nữa bây giờ cũng là đợt tuyển phi tuyển tú của hậu cung tốt nhất nó tránh đi thì hơn. Đi ra ngoài một chút cho biết cái hay cái lạ."

"Nam Bá Hầu không sợ con gái như trứng mỏng trên tay buông ra là nát ư?"

"Chẳng phải thầy cũng sẽ đi theo nó ư?"

Chu Xích cười lớn một tiếng, úp ngược chung trà rồi hoá thành chim trĩ đỏ bay vút đi. Chu Thành Lương không còn tâm trí thưởng trà liền sao người đem bảo kiếm của con đi cất còn mình khăn gói lên triều chầu hoàng đế.

Mạn hồ Nan Bình vốn thanh bình, trong sáu trăm năm trở lại đây mỗi ngày đều ồn ào náo nhiệt. Hôm nay đặc biệt còn náo nhiệt hơn nữa!

"Sư phụ, con muốn xuất quan, người cho con xuất quan đi ~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net