Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Cả hai cùng trầm xuống. Giống như một phiên tòa, tôi là thẩm phán đang xét tội hai bị cáo của mình.
   "Nhưng làm sao chị biết? Chị đã nhớ lại? Từ bao giờ? " Mina khẩn trương hỏi tôi.
   "Khi tôi tỉnh dậy, tại căn nhà của chúng ta, có một người đàn ông mang đến một bịch chứa toàn 'nước biển ' ,tôi đã hoảng hốt chạy khắp nhà và phát hiện rất nhiều 'nước biển ' trong tủ của chúng ta, và...cả cuộn băng. Tại sao cô lại lấy cắp nó? Có phải...cô đã biết được...cái chết của chị cô? Tại sao...tại sao cô còn đóng kịch với tôi? Tại sao cô lại sử dụng cái thứ giết người đấy mà dấu tôi suốt bấy lâu?". Vừa nói, tôi vừa khóc. Càng lúc giọng tôi càng nấc lên, bắt đầu không rõ chữ.
   "Chị...chị..." Tử Du như sinh vật kì quái.
   Mina lao tới, quỳ xuống chân Tử Du.
   "Tôi xin cô. Đây là lần đầu tiên tôi cầu xin cô. Đừng nói gì cả. Chị ấy...chị ấy thực sự chưa nhớ gì hết. Tôi xin cô..." Mina thều thào. Nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt xinh đẹp của em. "Khi tôi ra đi, hãy chăm sóc chị ấy thật tốt, hãy thay tôi chăm sóc chị ấy. Nhưng xin cô...đừng nói gì cả. Hãy để mọi thứ...tự nó...mãi mãi biến mất."
   Tử Du dường như không thể kiềm chế, em hét rất lớn :
   "AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA".
   Tiếng hét của Tử Du làm tôi choáng váng. Đầu tôi cứ ù ù. Bầu trời như sụp xuống, đen ngòm. Mọi thứ không rõ ràng nữa. Mơ màng, rồi tắt lịm.
  
----------------------------------------------------------------------------------------------------:--------------------

   Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng bao phủ bởi một màu trắng. Bàn tay Tử Du nắm chặt lấy tay tôi. Tôi lờ mờ nhận ra có gì đó vừa vụt qua tâm trí. Tôi...đã từng...ở đây...rất thích màu trắng này. Không gian này không giống bệnh viện, nhưng chắc chắn đây là bệnh viện mà. Phòng bệnh đặc biệt chăng? Chiếc giường này rất quen thuộc. Chai nước truyền chảy từng giọt nhè nhẹ. Tay tôi khẽ cựa. Tử Du giật mình. Em tỉnh giấc. Ánh mắt hạnh phúc nhìn tôi "Chị tỉnh rồi... "
   Giọng em nói nhỏ nhẹ, đôi mắt đẫm nước. Từng giọt long lanh khẽ lăn trên khuôn mặt thiên thần.
   "Mina đâu rồi? Sao cô lại khóc? Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?" tôi nhìn Tử Du dò xét.
   "Em khóc vì em sẽ chết nếu chị không tỉnh dậy."
   "Đây không phải là một vở kịch của Shakespeare, cô đừng nói những câu sến rện như vậy. Cô chưa trả lời câu hỏi." tôi tỏ vẻ cáu gắt.
   "Đây là bệnh viện. Như mọi khi, khi quá căng thẳng, chị sẽ ngất. Còn Mina thì... "
   "Em ấy đâu?" Tôi quát.
   "Cô ta đang ở chỗ cảnh sát. Có việc cảnh sát cần cô ta."
   "Chuyện này phức tạp quá. Cô có thể nào nói rõ hơn không? Cảnh sát biết Mina dùng GHB nên bắt em ấy ư? "
   "Không...không chỉ đơn giản là dùng...cô ấy nằm trong đường dây buôn bán nó..."








#Nhee





Bộ này sắp end rồi. Như đã biết (thật ra là chưa đâu) mình đang cover một bộ nữa có tên là "LƯỠI", các cậu nhớ vote và ủng hộ mình nha, hãy cho mình động lực để viết viết đi nhaaaa~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net