Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Sau khi rời khỏi đó, Tử Du nói sẽ đưa tôi về nhà Mina. Nhưng tôi nói muốn quay lại căn hộ mà tôi và Sana từng sống, nên em ấy đã bằng lòng đưa tôi đến đó. Có một chút gì đó đắng ngắt trong tôi lúc này. Tôi cảm thấy Sana trở nên ngốc nghếch và trẻ con hơn bao giờ hết. Cô ấy đã dùng ma túy khi nào? Và vì sao phải làm vậy? Nếu đúng như những gì Chủ Tử Dự nói với tôi những ngày trước đây, tại buổi gặp đầu tiên giữa tôi và cô ta trong văn phòng luật sư ấy, thì... Sana đã đi một quãng đường đầy khó khăn, với biết bao nghị lực để có được như ngày hôm nay. Vậy thì chẳng có lý do gì để họ Minatozaki trú mình trong nghiện ngập, rồi tự sát thương tâm đến thế.

   Đúng như vị cảnh sát kia nói, chúng tôi không thể chặn được thông tin nhiều chiều từ dư luận. Khi tôi bước chân vào tiền sảnh của chung cư, ánh mắt của những người ở đây nhìn nhau đầy dò xét. Họ thì thầm những điều gì đó mà tôi không tài nào nghe nổi. Tôi ước trong một lúc, họ biến mất hết đi thì thật tốt. Những kẻ nhiều chuyện. Họ và Sana có liên quan gì đến nhau đâu. Sao họ cố gắng tìm hiểu quá nhiều điều về một người mà khi sống họ không buồn để ý?

   Chúng tôi bước vào căn hộ, thời chậm rãi trôi qua trong căn phòng. Tử Du nhìn ngắm những bức hình Sana trong cuốn album rồi thở dài. Tôi quay sang hỏi em:

   "Em biết chuyện Sana dùng ma túy chứ?"

   "Vâng, em biết"

   " Tại sao em không ngăn chị ấy lại?"

   "Sana là người mà em có thể ngăn lại sao?"

   " Em có muốn xem cuộn băng không?"

   Tử Du im lặng một hồi lâu."Không".

   Nói xong Tử Du đột ngột đứng dậy:" Em về trước nhé!". Trước khi quay lưng đi, tôi thấy đôi mắt Tử Du dường như ngấn nước.

   Hình như Tử Du đã khóc khi bước đi. Nhưng đó chỉ là cảm giác của tôi, và tôi không dám chắc. Cô ta chẳng có lý do gì để khóc cho chuyện này. Đối với Sana, cô ta chỉ là một luật sư mà thôi, không ruột rà, máu mủ. Có thể do tôi đã quá nhạy cảm chăng?

   Ngồi lại một mình trong căn hộ vắng vẻ, mọi thứ đều im lặng, theo một cách đáng sợ, tôi chợt lạnh sống lưng. Cầm cuốn băng của Sana trên tay, tôi lưỡng lự không biết có nên xem hay không? Thực lòng, có những điều mà tôi không muốn biết thêm gì nữa. Tôi đã biết quá nhiều thứ rồi...Quá nhiều tới nỗi tôi ước rằng có thể xóa chúng khỏi tâm trí, giá như tôi đừng nên biết, để không bị quá tải cảm xúc như thế này.









#Nhee

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net