Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tzuyu, chị sai rồi, chị thật sự sai rồi.

Tzuyu gắng gượng đứng lên, nhưng thân người đều rã rời không thể chống đỡ nổi. Em ngã ập xuống giường. Hé miệng ngân dài vài tiếng rên, thể hiện sự khốn đốn của mình.

- Sana lại đây, em đau quá.

Mặc dù nức nở chưa ngớt, nước mắt vẫn còn trực trào rơi, Sana vẫn tiến dần về phía Tzuyu vì tiếng gọi của em, vì em bảo em đau, nàng muốn mình ở bên em ngay lúc này nếu việc ấy giúp em khá hơn.

- Em đau ở đâu, đau nhiều không ?

Tzuyu bật cười ngắm nhìn khuôn mặt mếu máo của Sana nhưng vẫn cố giấu nhẹm tiếng nấc trong cuống họng để hỏi han em.

- Nếu Sana xoa đầu em có lẽ em sẽ khá hơn đấy.

Vậy là nàng làm theo. Dù em muốn gì nàng cũng sẽ đáp ứng cho em.

- Nắm tay em.

- Hôn má nữa.

- Cả hôn trán.

Sana yêu chiều làm theo tất cả yêu cầu của em. Dường như Tzuyu của nàng chỉ mỗi lúc bị bệnh mới cho phép bản thân em trở nên yếu mềm.

Sana răm rắp nghe theo em, hết hôn má, rồi lại hôn trán, cứ thế theo quán tính cố ý một cách vô tình mà hôn vội lên đôi môi của em. Sóc nhỏ ấy còn không biết ngượng, cười phì gãi má tỏ vẻ vô tội.

Tzuyu ban đầu còn ngẩn người bởi hành động bất chợt ấy, song vì trông thấy nụ cười sáng bừng của Sana mà cũng vô thức mỉm cười theo.

- Được rồi, em nằm nghỉ thêm chút đi, chị đi nấu cháo cho em.

Tay Sana mảnh khảnh thuôn dài đặt trên mép chăn chỉnh ngay giúp em. Mọi điều nàng làm, em vẫn luôn dõi theo. Mà Sana sau đó lại được một phen phát hoảng, Tzuyu dùng lực kéo hai tay nàng về phía mình, em làm nàng ngã rạp lên người và từ tốn ôm chặt bả vai Sana.

- Sao vậy em ?

- Ôm em một lát, một lát thôi.

Một tay nàng chống đỡ cơ thể để giảm bớt sức nặng đang đè lên em. Một tay vòng qua cần cổ Tzuyu kéo sát thân thể em gần lại, đồng thời giúp cái ôm dễ chịu hơn. Sana cố chôn vùi mũi của mình vào mái tóc navy lượn sóng kia, lấp đầy buồng phổi bằng hương thơm tồn đọng của riêng Tzuyu.

Em nhấn nhẹ những ngón tay vào tấm lưng Sana, em muốn cảm nhận nàng, em muốn chạm vào nàng, em rất muốn có thể giữ nàng trong vòng tay mình như thế vĩnh viễn. Để em sẽ là người duy nhất bảo vệ che chở Sana.

Bởi cơn sốt mà da thịt em nóng bỏng qua từng cái chạm. Sana nuốt khan, cổ họng dần khô khốc. Trong tâm trí lại mường tượng những điều xấu xa và khao khát muốn thân mật cùng Tzuyu ùa đến. Rất lâu rồi nàng vẫn chưa được thoả mãn cùng em...

Sana tự cốc đầu mình một cái thật mạnh đến nỗi em cũng nghe rõ tiếng va chạm ấy. Nàng cố giữ chút lí trí cuối cùng tách người mình khỏi em. Vì nếu không nàng sợ hãi bản thân sẽ không kiềm được ham muốn.

- À, ừm, chị ra ngoài nấu cháo cho em, ngủ một giấc đi.

Sana gấp gáp rời khỏi người em bước vội ra ngoài. Nằm bên trong phòng chỉ còn lại mình, ngoài tiếng mưa bên ngoài dai dẳng không dứt, có cả thứ ánh sáng từ chiếc đồng hồ điện tử thì tưởng chừng em đang bị bóng đêm và sự cô độc vây kín.

Hơi ấm của Sana vẫn lưu đọng vương vấn trên bàn tay em, Tzuyu hướng mắt đến tấm ảnh trên mặt bàn làm việc dù điều duy nhất tồn tại trước mắt em chỉ là cái đen tối, em hình dung về gương mặt Sana khi cố ru mình vào giấc ngủ lần nữa.

___

Âm thanh loảng xoảng chói tai đánh thức Tzuyu bừng tỉnh khỏi cơn mộng. Em giật phắt mình, lia mắt sang chiếc đồng hồ điện tử hiển thị con số 20:56 đang nhấp nháy, chỉ sau khi em vừa chợp mắt được chưa đầy vỏn vẹn nửa tiếng. Gió hiu hiu thổi, bầu trời vẫn là màn mưa trắng toát.

Tzuyu nhẹ lật tấm chăn qua một bên, tay em chống lên bờ tường lê từng bước chân nặng nề ra ngoài xem xét. Đầu em choáng đến kiệt quệ, thậm chí nó khiến em phải ngồi thụp xuống vì cơn đau dội đến dồn dập khi vừa mở được cánh cửa phòng.

- Tzuyu, em sao vậy ?

Nàng trên người vẫn mang chiếc tạp dề nhanh chóng chạy đến gần đỡ em lên. Giọng Sana có hơi chút nháo, em hiểu rằng bản thân trong tình trạng này đã doạ sợ nàng. Em nắm chặt cánh tay Sana để gượng dậy khỏi mặt sàn. Để nàng tuỳ ý khoác vai đỡ em ngồi vào ghế sofa.

- Chị, lúc nãy em nghe có tiếng gì đó.

- Chị muốn nấu cháo cho em, loay hoay mãi lại làm rơi chiếc nồi. Chị xin lỗi Tzuyu nhé.

Sana ngượng nghịu vò rối mái tóc mình vì sự bất cẩn hậu đậu mà đồng thời làm em thức giấc.

Tzuyu vô cùng mệt mỏi, vành mắt đều đỏ ửng. Nhưng em cảm thấy thật biết ơn vì mình nhiễm lạnh. Nếu không vĩnh viễn sẽ chẳng có cơ hội được chăm sóc lo lắng bởi một tay Sana nữa.

Em duỗi thẳng cánh tay lên vuốt lại từng lọn tóc xuề xoà của Sana. Sau lại tiếp tục dựa người lên thành ghế he hé con ngươi ngắm nhìn nàng dần di chuyển về nhà bếp hoàn thành dự định sẽ nấu cho em phần cháo để lót dạ.

Tuy nhiên Sana vẫn là Sana. Em trông dáng vẻ lúng túng của người kia như đứa nhỏ lần đầu vào bếp.

Đôi bàn tay nàng ngập ngụa trong nước đã ngã màu trắng đục vì gạo lập tức ngưng mọi động thái khi cái ôm choàng của Tzuyu dành cho nàng. Vạn vật như ngưng đọng trong khoảnh khắc, trái ngược với nhịp đập có phần hỗn loạn nơi trái tim em và nàng. Tzuyu giữ thế ôm như vậy một lúc rồi bắt đầu nắm lấy mu bàn tay Sana trình tự thuần thục giúp nàng các công đoạn chiết gạo nấu nướng.

Thật ra nói là hướng dẫn nàng nhưng đều là Tzuyu xử lí mọi thứ. Sana chỉ việc đứng yên hay di chuyển theo em vì Tzuyu không muốn để nàng bước ra khỏi vòng tay đang choàng lấy nàng. Nàng như lọt thỏm giữa dáng người cao lớn của Tzuyu. Đôi lúc, chẳng rõ là do bản thân mường tượng nên hay do em thật sự cố đứng gần nàng sát mức có thể mà toàn bộ thân em đều áp chặt lưng nàng.

Sana nghiêng đầu nhìn người con gái bên cạnh đang chăm chú nấu ăn thay nàng, đôi mắt em mơ màng, sườn mặt lôi cuốn đến hoàn hảo. Thật lòng Sana không nhịn được, có hơi nhón chân hôn phớt lên má em. Tzuyu hẵng còn chăm chú vào nồi cháo dở dang trên bếp lại đảo mắt nhìn nàng đang si mê vì em. Em không tránh né nụ hôn, lòng còn như nở rộ mùa hoa vì điều ấy. Chỉ là có chút xấu hổ.

Được một lúc lâu, em vẫn bất động, Sana vẫn ở trong vòng tay em chờ đợi phản hồi. Nàng nhón chân hôn em lần nữa, còn lưu lại nụ hôn lâu hơn trên gương mặt em, cuối cùng Tzuyu bạo dạn trực tiếp đem môi mình cuồng nhiệt hôn môi nàng. Những việc đang làm cũng gạt bỏ nốt. Chỉ biết cho phép bản thân trở thành những kẻ say hấp dẫn lẫn nhau trong đêm mịt mù.

Đầu lưỡi song hành quấn lấy đối phương, vòng tay Sana gắt gao choàng qua cổ em ôm chặt. Tzuyu nhấc bổng Sana đặt nàng ngồi lên thành bếp. Mà dường như thứ hơi men của sự kích thích khiến em quên bẵng cả cơn bệnh đang chực chờ bùng phát trong cơ thể. Em và nàng đều quên hết tất thảy, quan tâm làm gì khi những thứ gọi là lý trí hay quá khứ hoặc trách nhiệm tội lỗi cồng kềnh khoá chặt tự tại của cả hai.

Mặc kệ hết đi, đêm nay hãy tự biến mình thành mồi lửa thắp sáng lên mảnh tình xưa cũ dù cố gắng chôn vùi cũng chẳng thể dập tắt.

Ừ thì bồng bột.

Ừ thì cố chấp.

Ừ thì dại khờ.

Nhưng đó mới chính là tuổi trẻ, là dũng cảm của em và nàng.

Sana run rẩy cởi bỏ những cúc áo sơ mi rườm rà của em. Đôi môi hồng hỗn loạn hôn khắp cằm và chiếc cổ mềm mại của Tzuyu.

- Ngày mai chị có thể bị lây bệnh mất.

Tzuyu vì nhột mà hơi chút gầm gừ. Giọng nói khan khản, chưa hề có ý ngăn nàng lại.

- Thế em phải chịu trách nhiệm với người ta.

- Được, em sẽ chịu.

- Em chịu trách nhiệm vì chị bị bệnh, tức sau khi hết bệnh sẽ bỏ đi đúng không ?

- Không, dù cả đời em cũng sẽ chịu trách nhiệm với chị.

___


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net