Chương 1: Những câu chuyện vụn vặt sau khi kết hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Xin chào mọi người. Tôi là Minatozaki Sana, người Nhật, năm nay 26 tuổi.

Còn người mặt lạnh đang ngồi cạnh tôi đây là Chu Tử Du hay (tôi) còn gọi là Tzu, người Đài, 23 tuổi.

Em ấy là chồng tôi.

Chúng tôi chính thức kết hôn được 1 năm 2 tháng 9 ngày rồi.

2.

Còn nhớ sau khi kết hôn được 1 tháng, Tzu và tôi cùng góp tiền mua một căn hộ cao cấp ở Hannam The Hill. Thực ra Tzu vốn không cần đến tiền của tôi, em ấy nói em ấy có thể tự mình chi trả hết số tiền mua căn nhà này. Tôi không đồng ý. Từ trước đến nay tôi vẫn luôn cho rằng trong tình yêu là phải có sự sòng phẳng.

Thấy tôi kiên quyết như vậy nên Tzu đành thoả hiệp, cùng tôi chia đôi tiền mua nhà. Lúc cầm tiền của tôi, em ấy khẽ nói.

"Em biết chị muốn trong tình yêu phải có sự sòng phẳng, nhưng em cũng muốn chị biết rằng chị có thể dựa vào em nữa."

Tôi đương nhiên bị em ấy làm cho cảm động đến phát khóc. Tzu mặt lạnh của tôi cuối cùng cũng biết nói chuyện ngọt ngào rồi.

Ai ngờ em ấy lại nói tiếp.

"Đó là nếu chị giảm cân, chứ bây giờ chị béo thế này, em không kham nổi, vậy nên bớt ăn đêm đi nhé."

Nước mắt tôi vừa ra được một ít liền chảy ngược vào trong. Quả nhiên là tôi đã quá mong đợi vào con người này.

3.

Gia đình của Tzu rất thích tôi, đặc biệt là mẹ chồng tôi. Trước khi kết hôn đã thích, sau khi kết hôn thì lại càng thích, bà luôn miệng gọi tôi là con dâu, thậm chí còn đem tôi đi khoe với bạn của bà.

Mẹ từng nói với tôi rằng mẹ là người hoạt ngôn, vô cùng thích nói chuyện, do dòng đời xô đẩy thế nào mới lấy phải một người trầm tính như bố chồng. Vì vậy bà hi vọng sinh sẽ sinh ra một đứa bé hoạt bát, nói nhiều một chút thì càng tốt.

Kết quả, anh trai của Tzu là một phiên bản trẻ hơn của bố chồng.

Còn người còn lại thì ai cũng biết rồi đấy, một Chu Tử Du mặt than tiếc chữ như vàng.

Do đó mẹ cực kì yêu quý tôi, hồi còn sống ở biệt thự của Chu gia hầu như ngày nào mẹ cũng đều kéo tôi đi mua sắm, đi siêu thị, đi ăn đi chơi, không thì cũng cùng tôi ngồi ở nhà nói đủ loại chuyện trên trời dưới đất mãi chẳng thấy chán.

Ngày tôi dọn đồ từ biệt thự về nhà mới, mẹ lưu luyến kéo tay tôi, giọng nói như sắp khóc.

''Con dâu thật sự sẽ chuyển đi sao?''

Tôi đang định nói vài câu để an ủi mẹ, ai ngờ Chu mặt than đã cướp lời trước.

''Vâng, với cả bọn con cũng bận nên có thể sẽ ít về thăm mẹ.''

Tôi lập tức đưa tay lên đỡ trán.

IQ và EQ của Tzu thật sự là tỉ lệ nghịch với nhau.

4.

Tzu rất yêu động vật, đặc biệt là chó.

Tôi thì không ghét những cũng chưa thể nói là thích. Nói chung là có cũng được mà không có thì cũng chẳng sao.

Một ngày nọ em ấy đột nhiên nói với tôi.

''Sana, em muốn nuôi chó.''

Tôi trêu em ấy.

''Không phải nhà mình đã có một bé shiba vô cùng đáng yêu à?''

Tzu bình tĩnh đáp trả.

''Em muốn nuôi một bé để chơi cùng cơ, còn bé shiba này là nuôi để thịt.''

''...''

Rốt cuộc tại sao băng sơn mỹ nhân cao ngạo cấm dục của tôi lại biến thành thế này?

5.

Hồi còn bé tôi thường xem mấy chương trình truyền hình dài tập của Đài Loan, thấy hầu như trong phim nào nữ chính sau khi về nhà chồng cũng bị mẹ chồng bắt nạt, sai bảo làm đủ thứ chuyện trên đời. Còn người chồng nhu nhược thì chỉ biết vô dụng đứng nhìn nữ chính bị mẹ ức hiếp, không dám cãi lời dù chỉ một câu. Lại không ngờ mấy bộ phim truyền hình nhảm nhí này thực sự ảnh hưởng tới tôi, thành ra trong suy nghĩ của tôi tồn tại một cảm giác khá sợ kết hôn.

Tzu biết được chuyện này liền cười nhạo tôi, phũ phàng buông ra hai từ.

''Ấu trĩ.''

Và cũng chính là em ấy khi cầu hôn tôi.

''Mẹ em rất thích chị, tuyệt đối không hề bắt chị làm việc nhà, hoặc nếu có thì chỉ cần chị không thích, em sẽ chấp nhận từ bỏ hình tượng đứa con ngoan hơn 20 năm qua mà cãi lại mẹ. Vậy nên lấy em đi Sana.''

Lúc đó tôi đột nhiên muốn khóc.

Tzu thật ra không lạnh lùng và kiệm lời như mọi người vẫn nghĩ.

Đối với tôi, em ấy vô cùng dịu dàng, là người dịu dàng nhất mà tôi từng gặp.

6.

Trình độ nấu ăn của tôi có thể nói là đáng tự hào, ít nhất là nấu cho hội bạn nếm thử thì tất cả đều gật gù khen ngon. Trước đây tôi còn khá đam mê với công việc này, thậm chí cuối tuần tôi đều sẽ tìm kiếm thêm những món ăn mới ở trên mạng, xem công thức rồi mua nguyên liệu về làm thử.

Nhưng kể từ khi tôi kết hôn, Tzu sẽ thường xuyên vào bếp nấu cho tôi ăn, tay nghề của em ấy rất tốt, dường như được thừa hưởng từ mẹ chồng là bếp trưởng của tôi. Tôi ăn nhiều nên nghiện, thành ra ăn món gì không phải em ấy nấu đều không vừa miệng, đáng sợ hơn nữa là kể cả các món sở trường của tôi tự nấu vị cũng không ngon như trước. Tôi còn cho rằng là lâu lắm mình chưa vào bếp nên tay nghề sụt giảm, liền rủ chị Nayeon và Momo đến ăn, kết quả hai người đó vừa ăn vừa giơ ngón cái khen tôi liên hồi, no đến mức không tự mình đi về được, tôi đành phải gọi Mina và Jeongyeon đến đón.

Tôi than phiền với Tzu.

''Em nói xem sau khi kết hôn với em có phải chị trở nên quá ỷ lại rồi không? Đến cả ăn cũng không ăn được gì ngoài những món em nấu.''

Người nào đó nghe xong tâm trạng có vẻ vui, sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy thấy trên bàn ăn là một ly nước cam, bên cạnh còn có một đĩa trứng hình trái tim, trên đó có viết nắn nót vài chữ bằng tương ớt.

Không sao, em hoàn toàn cho phép.

Tôi bật cười, ai nói rằng Tzu không trẻ con cơ chứ?

7.

Vào lần sinh nhật thứ 25 của tôi, trùng hợp Tzu có chuyến công tác phải ra nước ngoài. Khi được Tzu thông báo, tôi chợt có chút hụt hẫng vì mọi năm tôi và em ấy đều cùng trải qua ngày đặc biệt này cùng nhau, lần nào cũng rất đáng nhớ. Tuy nhiên sự hụt hẫng này không kéo dài quá lâu, cả tôi và Tzu đều đã trải qua cái tuổi trẻ con được nhiều năm rồi và đương nhiên hai đứa thừa đủ trưởng thành để thấu hiểu và cảm thông cho công việc bận rộn của đối phương.

Hôm ấy Tzu bay chuyến buổi sáng nên em ấy phải thức dậy vô cùng sớm. Đúng 5 rưỡi sáng, báo thức từ điện thoại của em ấy kêu lên, Tzu lập tức tỉnh dậy làm vệ sinh cá nhân. Kể cả khi bình thường không phải đi công tác thì báo thức của Tzu cũng sẽ kêu lên khoảng lúc 6 rưỡi. Tôi đương nhiên nghe thấy tiếng báo thức này nhưng ngay sau đó đều rất nhanh chóng chìm lại vào giấc ngủ. Chỉ duy nhất lần đó tôi nghe thấy tiếng báo thức liền mở to mắt, không một chút buồn ngủ nào ngồi thẳng dậy.

Tôi của lúc ấy cũng bị chính bản thân mình dọa sợ, không ngờ một người 12 giờ trưa vẫn mắt nhắm mắt mở như tôi lại có ngày tự động thức dậy lúc 5 rưỡi sáng.

Tzu bước ra khỏi phòng tắm, ngạc nhiên nhìn tôi đang tỉnh táo ngồi trên giường.

''Sao chị dậy sớm vậy?''

Tôi bĩu môi.

''Nếu chị không dậy em cũng không định đánh thức à? Chả lẽ không có lời nào muốn nói với chị trước khi đi sao?''

Tzu lắc đầu, lấy tay ôn nhu xoa đầu tôi nói.

''Có chứ, rất nhiều là đằng khác, nhưng em định khi nào đến nơi mới gọi cho chị để nói.''

Tôi nghiêng đầu, cảm thấy khó hiểu.

''Hả? Tại sao?''

''Vì chỉ cần chị thức dậy nhìn em thôi, em chẳng muốn đi đâu hết nữa.''

Giây phút ấy tôi thực sự rất muốn hét lên thật to rằng CMN em cứ ở nhà đi, có gì thì chị nuôi em cũng được mà.

Cuối cùng thì Tzu cũng phải ra sân bay, trước khi đi đồ lạnh lùng này còn chủ động ôm tôi một cái thật chặt, đó cũng là một trong những lần hiếm hoi mà em ấy chủ động thể hiện tình cảm trước. Tôi đáp lại em ấy bằng một nụ hôn sâu. Hôn xong, Tzu thở dài.

''Chị cứ thế này thì làm sao em rời đi đây.''

Tiễn Tzu ra tận cửa, tôi quay trở về giường ngủ tiếp, dù sao lúc đó cũng còn sớm, lại là chủ nhật, mà tôi thì chắc chắn không phải kiểu người sẽ vào bếp nấu đồ ăn sáng rồi đi chạy bộ. Đánh một giấc no nê đến tận 1 giờ trưa, tôi định lên mạng đặt đồ ăn thì nhận được điện thoại từ Mina nói rằng em ấy đang đứng chờ ở bên ngoài khu bảo vệ. Vì an ninh ở đây rất nghiêm ngặt nên không thể vào hẳn trước cửa căn hộ để bấm chuông mà chỉ có thể đứng chờ người khác ra đón. Sợ Mina phải chờ lâu, tôi chẳng chuẩn bị gì hết, chỉ thay vội bộ đồ ngủ, đến cả tóc còn chưa kịp chải.

Nào ngờ người đứng chờ không chỉ có Mina mà còn có cả chị Nayeon, Jeongyeon, Momo, Jihyo, Dahuyn, Chaeyoung, nói chung không hề thiếu một ai trong hội chị em của tôi. Vừa thấy tôi bước đến, chị Nayeon đã châm chọc.

''Mới rời xa Tzuyu có mấy tiếng mà em đã tã thế hả Sana?''

Tôi hừ lạnh.

''Còn không phải vì sợ Mina nhà chị phải đợi lâu.''

Đón được bọn họ vào trong, tôi khều tay Dahyun hỏi con bé.

''Sao tự nhiên lại kéo hết đến nhà chị?''

''Để tổ chức sinh nhật cho chị chứ còn gì nữa, lần này Tzuyu không đón sinh nhật với chị được nên từ tối qua đã nhắn tin nhờ bọn em. Còn nếu chị thắc mắc vì sao lại tới vào giờ này thì có thể đi hỏi Chu mặt lạnh nhà chị.''

Nghe Dahyun nói xong, tôi nhắn tin hỏi Tzu, vài phút sau đã thấy tin nhắn hồi đáp.

''Đồ ăn do đầu bếp của chúng ta nấu vẫn là tốt hơn đồ ăn trên mạng.''

Chaeyoung vô tình đọc được tin nhắn của Tzu liền bĩu môi.

''Cậu ta chăm sóc chị kĩ quá đấy.''

Tôi trêu con bé.

''Ghen tị thì mau kết hôn đi.''

Chaeyoung thở dài nhìn con người đang cười đến xán lạn ở đằng trước, giọng hờn dỗi nói.

''Nhưng tên ngốc kia vẫn còn chưa chịu cầu hôn em nữa. Chính ra chị là sướng nhất đó Sana, vừa mới tốt nghiệp được 5 tháng Chu hắc ám đã cưới chị luôn rồi.''

''Biết sao giờ, bạn thân em yêu chị quá mà.''

Chaeyoung ngay lập tức bày ra khuôn mặt khinh bỉ, tôi bật cười, tâm trạng bỗng nhiên vui vẻ lên không ít. Vào đến căn hộ, Mina nhanh chóng tiến tới phòng bếp, kĩ thuật điêu luyện nấu ra một đĩa mì xào thịt bò thơm phức. Vì đói nên tôi xử lí đĩa mì không đến 10 phút, ăn xong, Mina hướng tôi hỏi.

''Chị thấy thế nào?''

Tôi thành thật trả lời.

''Ngon lắm nhưng chị vẫn thích đồ Tzu nấu hơn.''

Momo đứng gần đó không nhịn được lên tiếng.

''Haiz xem ra thời thế thay đổi rồi. Hồi trước chính miệng cậu còn nói đồ ăn Mina nấu siêu cấp vô địch, thiên hạ không gì sánh bằng, vậy mà bây giờ thì...''

Mina nhún vai.

''Đành chịu thôi, trong mắt Sana Tzuyu của chị ấy luôn là nhất mà.''

Tôi thản nhiên đáp.

''Chị không phủ nhận điều này đâu.''

Buổi chiều đến, chị Nayeon và Jeongyeon cùng nhau hợp tác làm bánh sinh nhật cho tôi, Mina và Momo bận rộn chuẩn bị bữa tối. Mấy đứa còn lại thì lo phần trang trí với Jihyo là chỉ huy. Căn chung cư vốn to lớn lạnh lẽo nay trở nên ấm áp hơn bao giờ hết, nhìn những con người đang cố gắng hết sức vì mình kia, mũi tôi tự nhiên cảm thấy cay cay, thật sự rất cảm động.

Đúng lúc đó, điện thoại trong túi quần tôi rung lên, là cuộc gọi từ Tzu, vừa mới ấn nút chấp nhận, Tzu đã hỏi tôi.

''Chị đang bận gì à? Sao lâu bắt máy thế?''

''Không có, bên trong nhà ồn quá nên chị ra ngoài đứng cho yên tĩnh thôi.''

Tuy không tận mắt chứng kiến nhưng tôi có thể cảm nhận được em ấy đang nhíu mày từ tận nửa kia của trái đất.

''Ngoài trời lạnh lắm, chị mau vào trong đi.''

''Em đừng lo, chị mặc áo khoác đầy đủ rồi nè. Mà Tzu cho chị xem mặt đi, nhớ em quá.''

Em ấy bật cười, nói tôi mới xa em ấy có mấy tiếng đã bày đặt nhớ nhớ nhung nhung nhưng rồi cũng bật camera lên, khuôn mặt làm tôi điên đảo cả thanh xuân bỗng chốc phóng đại ngay trước mắt. Tôi âm thầm cảm thán trong lòng, giả sử em ấy có thất nghiệp thì đem khuôn mặt này đi rao bán cũng không sợ chết đói đâu.

Nói chuyện qua lại một lúc, Tzu bèn bảo.

''Sana này, ở Vancouver và Seoul chênh lệch nhau 17 tiếng đồng hồ.''

Tôi vuốt nhẹ màn hình điện thoại xuống, 17 giờ 24 phút chiều tại Seoul. Suy ra bây giờ là 12 giờ 24 phút đêm ở Vancouver.

Em ấy yên lặng nhìn tôi qua màn hình điện thoại một lúc lâu, ánh mắt vô cùng dịu dàng, cuối cùng mới chậm rãi nói.

''12 giờ 25 phút ngày 29 tháng 12 tại Vancouver, có một người đang rất nhớ chị. Sana, sinh nhật vui vẻ, em yêu chị.''

8.

Tôi là một người có thói quen sống rất không tốt, hay như người em chí cốt của tôi Mina nói bằng ngôn ngữ của con bé là rất ''unhealthy''.

Người khác ngủ sớm dậy sớm, tôi thức khuya, nhưng mà không phải dậy sớm mà là 12 giờ trưa mới có thể mở mắt. Người khác không ăn đêm vì sợ béo, tôi không ăn đêm chỉ sợ không ngủ được. Người khác tắm cùng lắm là nửa tiếng, còn tôi ngày nào cũng ngâm mình trong bồn tắm tới 2 giờ đồng hồ.

Tzu hiển nhiên không hề thích điều này. Trái ngược hẳn với tôi, thói quen sống của em ấy tốt đẹp đến đáng sợ. Một ngày không sử dụng điện thoại quá 1 tiếng, ăn sáng ăn trưa ăn tối lúc nào cũng phải có một đĩa salad, thậm chí theo như tôi để ý thì hầu như em ấy còn chẳng động vào thịt bao giờ. Sáng nào cũng sẽ dậy từ 6 rưỡi để chạy bộ, một ngày nếu không phải là làm việc thì chắc chắn sẽ ngồi đọc sách. Vô cùng đều đặn, vô cùng chính xác, tất cả những thói quen này vẫn luôn theo em ấy từ lúc còn đi học tới tận bây giờ, vì thế lắm lúc tôi vẫn tưởng mình đang yêu đương với một con robot.

Tôi liền đem chuyện này đi kể cho hội chị em, sau khi nghe xong, họ Yoo nói ra một câu khiến tôi lập tức muốn phun hết nước ra ngoài.

''Vậy thì khổ cho cậu rồi, ngay cả chuyện đó cũng phải làm với cả một con robot.''

''...''

Sao tôi lại có thể giao tri kỉ của mình cho cậu ta nhỉ?????

9.

Một lần, tôi thấy Tzu chuyển laptop từ phòng làm việc của em ấy ở tầng 3 tới bàn thủy tinh ở phòng khách. Tôi liền hỏi.

''Em chuyển laptop ra đây làm gì?''

Tzu đáp.

''Thi thoảng cũng nên thay đổi không gian làm việc.''

12 giờ đêm, tôi theo thói quen xuống tầng 1 lấy đồ ăn, mà lấy đồ ăn thì phải vào phòng bếp, phòng khách lại ở ngay cạnh phòng bếp, suy ra nếu muốn đến với chiếc tủ lạnh thân yêu của mình, tôi phải trực tiếp đi qua phòng khách, phải trực tiếp đi qua mặt em ấy.

Tzu vừa thấy tôi ở cầu thang đã hỏi.

''Muộn rồi chị còn đi đâu?''

Tôi quên mất việc Tzu đã chuyển chỗ làm việc, chưa kịp chuẩn bị câu trả lời để đối phó, thành ra nói bừa một câu không thể nào vô lí hơn.

''Chị đi vệ sinh.''

Nói xong mới nhận ra trong phòng ngủ của bọn tôi cũng có nhà vệ sinh...

Tzu không nói gì, chỉ yên lặng nhìn tôi. Tôi lập tức xoay người đi về phòng.

10.

Nằm mãi vẫn không thể ngủ được vì đói, dù sao cũng là thói quen đã tồn tại từ lâu, tôi chẳng thể nào từ bỏ nó ngay được, thậm chí cho đến lúc Tzu làm việc xong rồi mở cửa phòng, tôi vẫn còn thức. Em ấy tiến tới sát giường, nhìn tôi đang giả vờ ngủ, khẽ thở dài một tiếng.

''Không có lần sau đâu đấy.''

Tôi cảm thấy khó hiểu nên mở mắt ngồi dậy, nhìn thấy trên tay em ấy một bên là ly sữa, một bên là bánh mì kẹp với xúc xích.

Ly sữa đã được làm ấm. Bánh mì có thêm một ít tương ớt.

Tzu vẫn luôn như vậy.

Cho dù em ấy có nhiều lúc rất nghiêm khắc với tôi nhưng cũng chính em ấy lại là người dung túng và chiều chuộng tôi nhất.

Ăn uống xong xuôi, tôi thỏa mãn chui vào chăn rúc vào người Tzu, sau đó cảm nhận được cái ôm của em ấy. Ấm áp lan tỏa đến từng tế bào trong cơ thể.

Con người này, khi tôi còn trẻ là muốn cùng em ấy kết hôn.

Còn khi kết hôn rồi lại muốn cùng em ấy đi đến trọn đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net