Sau khi anh đi - từ Người trong cuộc thứ nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

«Sau khi anh đi» - từ Người trong cuộc thứ nhất

***

Lần đầu tiên anh rời đi, đối với em là một sự bất ngờ.

Hôm ấy em thấy anh dọn quần áo, em nghĩ rằng anh chỉ đang chuẩn bị cho buổi cắm trại của trường.

Năm đó, chúng ta 8 tuổi.

Một ngày em ngủ dậy như mọi khi, nhưng bên cạnh giường đã trống trơn.

Bố nói rằng anh và mẹ đã rời đi, và em loáng thoáng nhớ lại rằng mẹ đã nằng nặc đòi ly hôn dù cho bố thì cứ xin lỗi và khóc.

Mắt bố trũng sâu buồn rười rượi, đỏ hoe và trong món trứng ốp còn một miếng vỏ nhỏ.

Bố dụi mắt rồi bảo em chuẩn bị nhanh lên kẻo muộn buổi dã ngoại.

Ngày hôm đó em vẫn giống như mọi ngày, đi đến lớp, cười đùa với mọi người.

Trên xe buýt trống 1 chỗ, em phát hiện ra đầu mình đập vào cửa kính rung lên bần bật khi lỡ ngủ quên.

Người từng ngồi cạnh em, bây giờ là có lẽ đang ngồi cạnh một người khác, trên một chiếc xe khác, đi đến nơi mà em không tìm thấy được.

***

Lần thứ hai anh rời đi, lần này em đã biết rồi.

Em nhận ra khi thấy anh xếp vali, anh nói rằng mình sẽ đi vào Nam làm việc.

Anh nói anh có thể về vào ngày nghỉ.

Đúng vậy, là "có thể", vì anh không hứa điều mà anh không chắc chắn.

***

Căn nhà trống vắng giống như lúc bố qua đời.

Khi tang lễ kết thúc, anh đã không hề đến, chỉ gửi một tin nhắn thoại.

Có rất nhiều tạp âm. Một số lạ chưa từng liên lạc. Đoạn đầu là một quãng im lặng.

Đã rất lâu rồi em không nghe thấy giọng của anh từ khi chia xa.

Và rồi, có một tiếng thở. Em biết đó là anh.

“Đến ở cùng với anh.”

***

Em đã đến ở cùng với anh.

Khi chúng ta gặp lại, chúng ta đã đổi thay.

Dường như đủ nhiều để em không thể quấn lấy anh đòi nghe truyện cổ tích trước khi ngủ.

Dường như đủ nhiều để anh không còn đợi em xuống ăn cùng.

Dường như đủ nhiều để chúng ta… im lặng với nhau, giấu đi những điều bề bộn của người lớn.

Lúc còn nhỏ, bố mẹ cũng luôn như vậy, tuy ngồi cùng một bàn ăn, nhưng chỉ có tiếng nói của chúng ta.

Tại sao mẹ không nói cho bố biết? Em nhớ rằng trong ảnh chụp X quang của mẹ có một vệt màu trắng lắm.

Tại sao bố không nói cho mẹ biết? Em nhớ tập bản thảo bố thức đêm vẽ giờ an vị trong sọt rác sau nhà.

Khi em ở cùng thế giới với bố mẹ lúc đó, em cuối cùng cũng đã hiểu được.

Em cũng đã mất họ, và họ cũng đã đánh mất nhau mãi mãi.

Có phải em cũng đã đánh mất anh không?

Em không thể nào mà biết được.

***

Anh về nhà vào một chiều mùa hạ. Hoa phượng trong vườn đã nở hết cỡ, em giật mình khi sáng sớm nhìn ra vườn nhìn thấy anh đang đứng đó, dưới tán cây.

Anh về từ bao giờ? Ánh nắng mai xuyên qua kẽ lá li ti rơi trên tóc anh, lay lay.

Cơn gió này dịu dàng và man mát như gió mùa xuân, lại như có thể thổi anh đi bất cứ khi nào. Bóng hình anh mờ ảo như bong bóng xà phòng, bay vút rồi khuất xa, vỡ tan ở nơi mà em không nhìn thấy được.

Màu đỏ làm em nhớ về một người.

Người ấy cũng thường đứng dưới cây phượng trong sân trường, hoặc ở hành lang, nhìn vào tán lá rất lâu, không biết là đang nhìn cái gì trong đó.

Em đứng ở cửa sổ tầng 2, anh đứng ở dưới tán lá của vườn.

Nhưng mà… hình như anh ở cách em rất xa, không bao giờ chạm tới được.

Anh cũng như người ấy, cứ nhìn lên tán lá rất lâu, còn em chỉ biết đứng nhìn anh, vẫn không biết anh đang nhìn cái gì ở đó.

***

Có một ngày, em đã tỉnh giấc từ một cơn ác mộng.

Rất lâu rồi em không mơ. Với tay lấy điện thoại, chẳng biết bấm phải chỗ nào, phát hiện ra số điện thoại của anh nhiều năm về trước từng gọi cho em. Trong 13 giây, anh nghĩ gì đó, hoặc anh gọi nhầm, anh tắt máy. Em không để ý vì đó là số lạ.

Bây giờ em mới phát hiện, hoá ra không phải chúng ta không liên lạc được với nhau. Anh có nó.

Anh biết nó.

Anh cũng biết em và bố luôn ở đây đợi mẹ và anh quay lại.

Nhưng anh im lặng.

Anh và mẹ đều im lặng.

Em thở hắt ra 1 tiếng, từ từ ngồi dậy, suy nghĩ xem hôm nay ăn gì.

Khi em mở tủ bếp để tìm gia vị, em nhìn thấy một túi nhỏ chứa rất nhiều mì trẻ em và một túi khác có thạch dừa.

À, hồi nhỏ anh thường nhường cho em.

Chúng ta bây giờ, xa cách đến mức anh quyết định giữ lại cả những thứ trẻ con này cho riêng mình ư?

Có rất nhiều cà phê sữa đóng lon trong tủ lạnh. Hình như chúng đã ở đó rất lâu, anh cũng đã đi rất lâu. Lúc ở nhà, anh cũng không uống. Nếu đã biết thế, tại sao anh lại mua nhiều như vậy?

Khi em dọn nhà đón Tết, em phát hiện ra 1 nửa tủ toàn là đồ nữ.

Đây là sở thích của anh ư? Hình như không được giống cho lắm.

Trong ngăn kéo, còn có 1 vài cây son giống loại mà em hay dùng.

Em không hiểu nổi anh, cũng không dám hiểu anh.

Giống như ông già Noel vậy, cứ nghĩ ông ấy có thật thì sẽ tốt hơn.

A, hoá ra, em đã lớn lên nhiều đến mức này rồi.

Không thể quay lại ngày còn thơ bé nữa rồi.

Bất tri bất giác, từ bao giờ chúng ta đều “hiểu chuyện”, giống như bố mẹ lúc xưa.

Sau cùng… chúng ta vẫn cứ im lặng với nhau.

Lúc nhỏ chúng ta trốn nhau vì chơi trốn tìm, lớn lên rồi không chơi trốn tìm sao cứ mãi tránh mặt nhau?

***

Lần thứ ba chúng ta chia xa…

Anh có còn nhớ hay không?

Lần này, em không biết, nhưng có lẽ, em không bất ngờ.

Em vẫn nhớ một ngày không lâu khi anh vừa đi, em thức dậy vào buổi sáng chuẩn bị đi học. Tóc em đã dài. Nhưng bố không biết cách chải, vì thế hai bên đã buộc lệch. Em vừa oà khóc vừa tháo tóc ra vừa kêu rằng không đi học đâu, xấu thế này bạn cười chết. Bố bối rối.

Em nhớ rằng em ít khi khóc lóc với bố, vì ông rất bận rộn.

Em vừa kêu khóc vừa đòi bố mang mẹ và anh về, nhưng em cũng biết rằng điều đó sẽ không xảy ra.

Mãi mãi.

Lần thứ ba đó, em thức dậy. Trần nhà quen thuộc, chiếc giường quen thuộc, cơn ác mộng quen thuộc.

Em nằm đó, nhìn lên trần nhà, rất lâu, em tự hỏi mình đang nhìn gì vậy?

Em nhớ về những lần khi còn nhỏ mơ thấy ác mộng. Những lúc đó, khi tỉnh dậy, anh sẽ vừa vỗ vào lưng em vừa canh chừng em ngủ.

Cơn ác mộng có thật đáng sợ nhất lúc đó là đi học thêm mùa hè.

Bây giờ, nó đã biến thành một cái gì thật khác.

Em cứ nằm mãi, chiếc giường cũng đủ rộng, lăn qua lộn lại, chìa tay sang bên chỉ là một cảm giác lạnh lẽo và phẳng phiu.

Em để tay ở đó, vân vê, duỗi người nằm nhìn lên trần nhà.

Ở trên trần nhà, cũng không có gì để đặt mắt vào.

Bây giờ… ngẫm lại, thứ em vừa mơ thấy, có đúng là ác mộng không? Hình như em cũng không hề sợ nó.

Vậy… em sợ cái gì?

Là buổi sáng thức dậy thấy anh đã biến mất?

Là bữa ăn im lặng chỉ có tiếng thời sự và tiếng đũa chạm vào bát đĩa?

Là những thứ kì lạ anh mua mà em không dám hỏi?

Là một cái trần nhà trống trơn.

Khi em nhìn thấy trần nhà, em không thể không biết rằng mình đã dậy. Cảm giác lạnh lẽo và trống trải, không thể chạy vào giấc mơ nữa rồi. Em phải thức dậy. Thức dậy rồi đối mặt, phải dậy và chấp nhận anh đã rời xa.

Em đang đợi. Em đang đợi anh xuất hiện. Em đang đợi anh gọi em dậy. Em đang đợi anh nói sắp muộn học rồi. Em đang đợi. Em đang đợi anh. Em đang đợi... Đợi anh đánh thức em và nói rằng việc em thấy chúng ta chia xa chỉ là một cơn ác mộng.

Nhưng anh sẽ chẳng bao giờ xuất hiện.

***

Anh về vào một chiều 30 Tết.

Anh đứng trước cành đào bên cạnh kệ giày, cứ nhìn nó như thế rất lâu, lâu đến mức dường như trong mắt anh, nụ hoa đã nở, đã tàn, đã đi hết cái cuộc đời của nó.

Em thấy anh đã về, nhưng cũng không lên tiếng.

Càng lớn, chúng ta càng có nhiều khoảng lặng.

***

Tại sao anh lại mua bánh kẹo? Trong nhà không hề có trẻ con, và cũng chẳng mấy ai đến cả.

Có rất nhiều điều mà em muốn hỏi, nhưng em vẫn cứ mãi im lặng. Có lẽ vì em quen.

Quen với việc anh rời đi.

Quen với việc anh im lặng.

Quen với việc nhìn lên trần nhà.

Quen với việc tự xoa dịu cơn ác mộng.

Quen với việc làm mọi thứ một mình.

Quen với sự kì lạ… và biến mất, của anh.

***

Em thấy anh để thêm quần áo mới vào trong tủ.

Thật kì lạ, anh vốn không ở nhà nhiều.

Em thấy anh sửa bóng đèn bị cháy.

Vì sao anh lại biết dù anh không hề dùng nó?

Em thấy anh thay lại đồ dùng trong nhà, sửa lại khoá cửa, đưa chìa khoá két sắt, hợp đồng bảo hiểm, giấy sang nhượng tài sản cho em.

Em không hiểu, cũng không dám hỏi anh.

Và rồi anh đưa cho em, cũng vẫn trong sự im lặng.

Là di chúc.

Em đang run.

Em có thể tự ý thức được điều đó.

Tim em đang đập loạn lên, nhưng đây chắc chắn không phải cảm giác của sự rung động giống như lúc em nhận được thư của tình đầu.

Mồ hôi túa ra từ khắp mọi nơi, và em cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

Cái này… là sao vậy?

Anh năm nay bao nhiêu tuổi mà lại có di chúc?

“Đây… là sao?”

“Đề phòng trường hợp xấu nhất thôi.”

Anh nói thản nhiên, làm như không có chuyện gì.

Rất lâu rồi em mới nghe thấy giọng của anh. Dường như có gì khang khác.

Anh đứng dậy để lại em đứng đó như tượng đá, tờ di chúc vẫn cầm trên tay như đang dần tan chảy.

***

Anh lại đi, em tự hỏi đây là lần thứ bao nhiêu.

Em nghe thấy tiếng cửa đóng lại, rất khẽ, rất nhẹ êm, như tiếng hoa phượng rơi bên thềm.

Hoa phượng chưa đến mùa nở, cây vẫn còn xanh um.

Khi em đứng dưới gốc cây nhìn lên, em tự hỏi anh thường nhìn cái gì ở đó.

Chỉ có cây và lá.

Có điều gì mà anh nghĩ mãi không xong?

Gió thổi xào xạc.

Em thấy mình như bị ù tai. Mi mắt dần trở nên trĩu nặng.

***

Lần này anh đi. Như mọi khi, không một lời từ biệt.

Tại sao… em lại bình lặng đến vậy?

Em không tìm được câu trả lời, kể cả khi có đưa tay vào quan tài chưa đóng, chạm vào khuôn mặt không còn hơi thở của anh.

À, anh trông như thế này ư?

Tóc anh thưa và có vài sợi bạc.

Làn da và đôi môi khô nứt nẻ, trắng bợt bạt, hõm mắt sâu, nhìn thấy cả xương mặt, xương hàm gồ lên.

Anh trông như thế này ư?

Em lắc đầu.

Anh trong kí ức của em có làn da trắng hồng mềm mại, hai chiếc má bánh bao, ánh mắt đen huyền và sống mũi thẳng tắp giống mẹ. Bàn tay búp măng bé xíu xiu tròn xoe. Anh cao hơn em nửa cái đầu và thường xoa đầu em. Anh đeo một sợi thun cột tóc màu lam ngọc ở cổ tay phải. Những ngày mẹ đi làm sớm, bố nấu cơm, anh sẽ chải tóc cho em.

Từ bao giờ ấy nhỉ, giọng của anh nhỏ giọt trong kí ức, rất yếu, rất thều thào, giống như người gần đất xa trời.

Và rồi... anh thật sự đã nằm xuống, mãi mãi.

***

Tan vỡ.

Đang tan vỡ.

Đó không phải là em?

Là anh

Anh đang tan vỡ

Anh ở trong kí ức

Anh lúc còn nhỏ

Anh thuở thiếu niên

Anh đã trưởng thành

Anh ở trước mắt

Anh vào khoảnh khắc chia xa

Anh trong bức ảnh đặt hững hờ

Đang tan vỡ ra và phân rã thành ngàn vạn mảnh nhỏ

Như một cơn mưa rào ào ạt vào trong ý thức, cứa lên vô số vệt xước chẳng thành hình.

***

Rất lâu sau này, trong những lần em nhìn lên trần nhà chợt phát hiện ra.

Những bộ quần áo trong tủ đều là màu em từng thích

Mì trẻ em mà em từng dành tiền mua khi đi học về

Thạch dừa mà hồi nhỏ em chưa bao giờ trúng thưởng

Bánh kẹo Tết trong nhà luôn chỉ có em ăn và háo hức trông đợi

Cà phê sữa mà lúc bé em từng khen ngon và tiếc rẻ rằng trong hộp quà Tết chỉ có mỗi 3 lon

Rất lâu sau này em mới phát hiện ra

Anh vì ai mà mua những thứ ấy.

Rất lâu sau khi…

Sau khi anh đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#đời
Ẩn QC