c8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 8: Trai thẳng đâu có xấu xa gì, chỉ là muốn nhìn con người ta tự an ủi thôi

Thịnh Chinh nhìn Ký Hàng liên tục cao trào, chỉ cảm thấy trong lòng cũng vô cùng thỏa mãn, vì thế hắn liên tục va chạm chỗ nhạy cảm của đối phương, muốn khiến người dưới thân càng sung sướng hơn nữa.

Nhưng dù gì hắn cũng là trai tân, bị tiểu huyệt ướt mềm của Ký Hàng bao bọc, cổ tử cung chặt chẽ ngậm mút, sau khi đâm thêm mấy trăm cái, rốt cuộc nhịn không được mà tuôn như vũ bão.

Thịnh Chinh cũng đã lâu chưa thủ dâm, bởi vậy bắn vừa nhiều vừa nồng, hơn nữa bắn cực kỳ kịch liệt, tinh dịch phun ra như súng bắn nước, tưới lên hành lang mẫn cảm nhất của Ký Hàng, kích thích  Ký Hàng cao trào thêm lần nữa.

Toàn thân cậu đều ửng màu hồng nhạt xinh đẹp, còn hơi co giật liên hồi, thậm chí sướng đến không mở mắt nổi.

Mà cùng lúc Thịnh Chinh bắn tinh, trong lòng Ký Hàng vừa cảm thấy may mắn, vừa cảm thấy đáng tiếc.

May mắn là cậu cảm thấy mình không phải tiếp tục chịu đối phương mần thịt nữa, đáng tiếc là vì, cậu còn có hơi luyến tiếc khi xa cách đối phương.

Cậu đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thất thần nằm đó, mím môi thỉnh thoảng co giật như thần kinh, qua một hồi lâu mới phát hiện, dương vật của Thịnh Chinh vẫn luôn chưa rời khỏi cơ thể cậu, thậm chí cũng chưa mềm đi.

Ký Hàng thoáng hoàn hồn một tí, nghi hoặc nhìn Thịnh Chinh…

Tuy rằng Thịnh Chinh đã bắn tinh, nhưng trai tân nghẹn nhiều năm như vậy cũng không dễ  thỏa mãn như vậy, hắn nhìn ánh mắt Ký Hàng, cúi người hôn hôn khóe mắt cậu nói, “Đã bảo phải bắn phình bụng em mà, anh còn chưa làm được đâu.”

Ký Hàng:…

Đó, đó  chẳng phải chỉ làm khẩu dâm thôi sao?

Nhưng Thịnh Chinh lại xem là thật, còn như thi ân mà nói, “Em nghỉ ngơi đủ chưa? Đủ rồi thì anh chịch tiếp.”

Ký Hàng:…

Nhưng Thịnh Chinh nhìn như “dân chủ”, kỳ thật vô cùng chuyên chế, tuy rằng hỏi Ký Hàng, nhưng tiếp theo đã  hôn lên đôi môi cậu, căn bản không cho phép cậu nói không được, rồi thọc vào rút ra trong  tiểu huyệt của cậu.

Ký Hàng vô luận là cơ thể hay là tinh thần, đều không phản kháng được, cũng không muốn phản kháng Thịnh Chinh, vì thế cậu bị dụ dỗ đè hôn, chịch liên tục…

Chờ Thịnh Chinh cảm thấy mỹ mãn rút dương vật của mình, ra khỏi tiểu huyệt của Ký Hàng, đã là lúc trăng lên đầu cành rồi.

Tuy rằng cuộc làm tình này rốt cuộc đã kết thúc, nhưng cảm giác cao trào lại không rời khỏi người Ký Hàng, cậu bị Thịnh Chinh trêu chọc chịch tới mức nhạy cảm kinh người, thậm chí chỉ cần Thịnh Chinh chạm vào làn da cậu, thì sẽ lên đỉnh  thêm một đợt nữa, hơn nữa toàn thân đều mơ màng như  mất ý thức.

Mà Thịnh Chinh giờ phút này đã bắn hết tinh dịch ra ngoài, cuối cùng bắn phình bụng nhỏ của Ký Hàng, lý trí rốt cuộc đã trở lại một ít, bắt đầu cảm thấy mình làm có chút không đúng.

Cũng không phải chuyện này có gì không đúng, hơn nữa ít nhất không nên làm Ký Hàng đói bụng, thừa nhận mình lâu như vậy, vì thế hắn ôm người trấn an một hồi lâu, chờ khi người trong lòng ngực bình thường lại rồi, mới định để  đối phương nghỉ ngơi, còn mình thì đi mua đồ ăn.

Vốn dĩ có thể gọi ship, nhưng hắn còn phải mua ít thuốc.

Tuy rằng bởi vì sự kiên nhẫn và tinh tế của hắn, tiểu huyệt của Ký Hàng cũng không bị mình làm rách, hơn nữa trừ lúc màng trinh bị đâm thủng chảy ra chút máu ra, cũng không có miệng vết thương khác, nhưng nơi đó bị hắn cọ xát đến phiếm hồng hết rồi, như sắp trầy da luôn vậy, trông có chút đáng thương, mà hắn không muốn nhờ người khác mua thuốc dùng ở chỗ này cho Ký Hàng, cũng chỉ có thể tự đi.

Chỉ là trên giường hắn đều là thể dịch của hai người, lộn xộn bừa bãi, căn bản không thích hợp cho người nghỉ ngơi.

Thịnh Chinh hơi suy tư, lấy khăn ấm lau chùi cho Ký Hàng một phen, sau đó ôm người về giường cậu, lại đắp chăn cho đối phương.

Toàn bộ quá trình Ký Hàng đều ngoan ngoãn, như một em bé không hiểu sự đời, tùy ý Thịnh Chinh đùa nghịch, Thịnh Chinh vốn dĩ muốn nói ra chỗ mình định đi, nhưng thấy cậu thế này thì nghĩ nói chưa chắc cậu có thể nghe được tiếng, mình về sớm là được.

Vì thế hắn vội vã mặc quần áo vào, không chú ý lúc mình sắp rời đi, ngón tay Ký Hàng khẽ cử động, từ trong chăn đưa ra như muốn bắt lấy hắn……

Nhưng cuối cùng Ký Hàng chỉ bắt được không khí, trong đôi mắt tràn đầy lưu luyến nhìn theo hướng Thịnh Chinh rời ký túc xa, mà một câu cũng không có nói.

Nghe tiếng bước chân đi xa, Ký Hàng dùng gối đầu và chăn chôn mình lại.

Ký Hàng kỳ thật là một người rất bi quan, cậu thanh lãnh cũng không phải ra vẻ lãnh đạm, mà là cậu cảm thấy trên đời này không có gì vĩnh hằng, mọi thứ đều sẽ trở thành mây khói thoảng qua, cho nên dần dần cũng hờ hững với tất cả.

Cho nên mặc dù Thịnh Chinh rời đi, cậu cũng chỉ nói cho mình như vậy cũng rất tốt, ít nhất cậu đã từng có được Thịnh Chinh, tuy rằng chỉ có một lần, nhưng đã cũng đủ cậu nhớ mãi trong tương lai sau này.

Thật sự rất tốt, cậu nên thấy đủ.

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng cậu vẫn ở trong chăn khẽ phát run, còn đang không ngừng phỏng đoán Thịnh Chinh rốt cuộc đi đâu, có phải đi tìm quản lý ký túc xá đổi ký túc xá gì đó, không bao giờ trở về hay không, về sau nhìn thấy mình, thì có lộ ra biểu tình chán ghét hay không, có  tránh né cậu không kịp hay không……

Vì thế chờ nửa tiếng, từ Thịnh Chinh bên ngoài trở về, thì nhìn thấy đại bảo bối tự làm mình ngộp đến đỏ rực.

Mà Thịnh Chinh sở dĩ là trai thẳng, cũng không chỉ là vì thân thể, đa phần thì là vì tính cách của hắn, bởi vậy hắn không hề nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Ký Hàng là thẹn thùng.

Thì…… Hắn cảm thấy mình còn rất hiểu lòng người, bởi vì hắn cũng không có nói mấy câu khẩu dâm trêu Ký Hàng, mà là cố nhịn xúc động đó, đặt thức ăn thanh đạm mình mua, lên bàn bưng qua cho người ta.

Ký Hàng tuy rằng không có ăn uống gì, nhưng cậu không muốn chà đạp cơ thể của mình, vì thế vẫn ngồi dậy định ăn một chút.

Nhưng cậu đã quên mình không mặc đồ, ngồi dậy chăn trên người cậu tuột xuống, tức khắc lộ ra dấu vết tình dục đầy người cậu.

Sau khi Thịnh Chinh nhìn thấy, ánh mắt lập tức trở tối, hắn ở trong lòng liên tục nhắc mãi mấy chữ “Mày hãy làm người đi”, mới không có nhào tới.

Khi Ký Hàng phát hiện đã xảy ra cái gì, cũng có chút ngượng ngùng, nhưng bên cạnh cậu không có quần áo, chỉ có thể lại phủ thêm chăn miễn cưỡng ăn.

Thịnh Chinh bị cậu thúc đẩy, cũng cầm lấy đồ ăn trên bàn ăn ngấu nghiến —— không phải hắn không muốn ăn cùng Ký Hàng, mà là hắn thích cay, Ký Hàng lại không ăn cay, cho nên vẫn ăn riêng thì hay hơn.

Hắn cũng đói lả, khụ, hắn tự giác thể lực tiêu hao lớn hơn Ký Hàng.

Nhưng hắn đang ăn ngon, thì bỗng nhiên nghe được Ký Hàng nói, “Xảy ra chuyện này, mọi người đều không muốn…”

Ký Hàng muốn tìm cái cơ cho sự việc hôm nay.

Thịnh Chinh đã trở về, còn mang đồ ăn cho cậu, vì thế trong lòng cậu lại dâng lên một ít kỳ vọng.

Cũng không phải hy vọng đối phương thích cậu gì đó, chỉ là hy vọng hai người vẫn có thể ở chung như trước kia, cho nên mới nói vậy.

Nhưng đối diện với cậu là Thịnh Chinh…… Cũng không biết có phải hồi nãy hắn quá nhiều, cũng bắn não ra ngoài một chút xíu, bởi vậy hắn nghe xong lập tức tiếp một cậu rất già đời, “Làm người ấy mà, quan trọng nhất chính là vui vẻ…”

Ký Hàng:…

Cũng may Thịnh Chinh cũng rất nhanh ý thức được mình nói bậy cái gì, sau đó lắc đầu như cái trống bỏi, “Không có, anh rất muốn, về sau anh cũng muốn!”

Hắn nghĩ không lẽ Ký Hàng hối hận, đang muốn nói thêm, thì thấy biểu tình Ký Hàng có chút mờ mịt “A” một tiếng, sau đó gương mặt đỏ bừng nói, “Vậy, vậy được.”

Thịnh Chinh tức khắc cảm thấy mỹ mãn, không hề biết ngay lúc đó Ký Hàng  suy nghĩ cái gì.

Ký Hàng vẫn không cho rằng Thịnh Chinh sẽ thích mình, cậu chỉ cảm thấy đối phương thích cảm giác làm tình với mình, nhưng điều này cũng đủ để khiến cậu vui vẻ, cho nên đương nhiên phải đồng ý rồi.

Mà chờ cơm nước xong, Thịnh Chinh dọn dẹp xong thì lấy thuốc ra.

Lúc hắn đè Ký Hàng chịch dùng lực như thế nào, khẩu dâm cái gì, như một thằng biến thái, lúc này thật ra lại có chút ngượng ngùng, “Ờ, muốn anh bôi thuốc giúp em không?”

Ký Hàng do dự một chút, “Em tự bôi.”

Cậu chỉ cần ngẫm lại Thịnh Chinh muốn chạm vào nơi nào của cậu, cậu cũng cảm thấy mình sắp bốc khói……

Còn như Thịnh Chinh ấy à, Thịnh Chinh gần đây cảm thấy ngón tay mình đúng là có chút thô ráp, dễ khiến tiểu huyệt của Ký Hàng gặp tai nạn, thứ hai…… hăn nuốt nuốt nước miếng, “Được!”

Sau đó hắn lôi cái ghế tới trước giường Ký Hàng, mặt ngoài nghiêm túc, kỳ thật đôi mắt đều hiện ánh xanh nói, “Em bôi thuốc đi, anh nhìn tiếp cho.”

Ký Hàng:…

Tuy rằng cậu thích Thịnh Chinh, nhưng cậu cũng cảm thấy đối phương có chút quá không biết xấu hổ.

Nhưng ai bảo cậu thích người này, bởi vậy biết rõ hắn ôm suy nghĩ như thế nào, Ký Hàng vẫn mở tuýp thuốc ra, lấy thuốc ra ngón tay, đưa vào nữ huyệt của mình.

Ký Hàng tự chạm vào mình, kỳ thật không có cảm giác gì, ít nhất là không có khoái cảm, nhưng cậu làm chuyện này dưới tầm mắt Thịnh Chinh… Rõ ràng cậu rất ngượng ngùng, nhưng tinh thần lại có một cảm sáng sung sướng kỳ dị, đặc biệt là khi nhìn thấy hầu kết của Thịnh Chinh, không tự giác lăn lộn trên dưới một chút, làm cậu cảm thấy đối phương mới là chân chính gợi cảm.

Mà ăn uống tình dục là bản năng con người, trên người Ký Hàng tuy rằng có bộ phận nữ giới, nhưng cậu tự nhận mình là nam giới, đương nhiên cũng có mặt háo sắc, vì thế sau khi nhìn thấy Thịnh Chinh như vậy, tuy rằng phía trước của cậu bị đụ đến cơ hồ muốn chịu không nổi, nhưng lúc này vẫn muốn câu dẫn đối phương.

Đúng vậy, câu dẫn.

Tuy rằng từ này thật sự rất thẹn, nhưng cậu muốn thân thiết với Thịnh Chinh, thậm chí lo lắng mình quá mức rụt rè, sẽ đẩy Thịnh Chinh ra xa.

Vì thế ngón tay thon dài trắng nõn của cậu, giống như nghệ sĩ dương cầm, linh hoạt xuyên qua nữ huyệt của mình.

Thuốc Thịnh Chinh mua có màu trắng sữa, bị cậu bôi đều đều lên mấy cánh môi âm hộ và hột le nho nhỏ phía trên, Thịnh Chinh nhìn khó tránh khỏi nghĩ đến cảnh đẹp khi tinh dịch của mình chảy ra từ tiểu huyệt của Ký Hàng, vì thế hô hấp lại nặng nề vài phần.

Chờ bôi xong bên ngoài, ngón tay Ký Hàng đưa vào bên trong…

Lần này hô hấp của Thịnh Chinh không nặng nề nữa, hắn thiếu chút nữa đã quên phải hô hấp .

Mà tuy rằng lúc nãy Thịnh Chinh đã rửa sạch cho cậu, nhưng cũng chỉ là lau bên ngoài, bởi vậy nữ huyệt của cậu, còn chứa một ít nước dâm và tinh dịch, chỉ là vì tiểu huyệt của cậu khít chặt, ban nãy không chảy ra, bây giờ bị ngón tay thọc mở, đương nhiên trực tiếp từ rãnh mông của cậu chảy xuống.

Thịnh Chinh xem đến dương vật lại một lần nữa căng phồng đũng quần, thậm chí cắn răng vang kin kít, hận không thể lập tức làm gì đó với Ký Hàng.

Ký Hàng liếm liếm cánh môi mình, nhìn ánh mắt gần như bốc hỏa của Thịnh Chinh cũng cho rằng đối phương sẽ nhào vào lại đây.

Tuy rằng cậu còn eo đau chân mỏi, thậm chí tiểu huyệt cũng ê xót, nhưng cậu cảm thấy mình vẫn có thể thỏa mãn Thịnh Chinh.

Nhưng Thịnh Chinh nhào về phía cậu thì có nhào lại đó, nhưng lại trực tiếp bế cậu lên.

Ký Hàng: ???

Thịnh Chinh khàn giọng nói, “Bôi thuốc như vậy cũng vô dụng, bị nước xối hết rồi, anh đi tắm cho em trước rồi lại nói.”

Tuy rằng hắn quả thật muốn đụ Ký Hàng, nhưng hắn cũng biết không thể chỉ thấy lợi trước mắt, hơn nữa hắn cũng không nỡ đụ hỏng bé yêu, vì thế hắn cực kỳ dứt khoát mà ôm người vào phòng tắm.

Mà vừa rồi tuy rằng Ký Hàng còn định câu dẫn Thịnh Chinh, lúc này Thịnh Chinh muốn giúp cậu tắm rửa, cậu lại ngượng ngùng.

Thì, kỳ thật những hành động nhỏ bình thường, so với hôn môi, lên giường, sẽ làm người cảm thấy tâm động hơn nhiều.

Vì thế cậu nhỏ giọng nói với Thịnh Chinh không cần, nhưng Thịnh Chinh căn bản không nghe cậu, “Bây giờ em có thể đứng vững, chắc do vừa rồi anh đụ chưa đủ đô.”

Ký Hàng: …

Cậu cảm thấy mình không đến mức, hơn nữa biểu tình đều viết trên mặt, Thịnh Chinh thấy thế buông ra đỡ tay cậu…… Ký Hàng lúc này mới phát hiện, mình chân mềm như sợi mì.

Thịnh Chinh thấy thế thành khẩn xin lỗi, “Lần sau đụ em, anh không xoạc chân em ra nữa… Đương nhiên, cũng có thể để em chậm rãi thành thói quen.”

Ký Hàng: …

Cậu không biết nói gì mới tốt, chỉ đỏ mặt, hồng da, bị Thịnh Chinh thành thạo rửa sạch sẽ, lại ôm về giường bôi thuốc.

Ký Hàng lúc nãy tự bôi thuốc không có cảm giác gì, nhưng chỉ cần Thịnh Chinh vừa chạm vào cậu, cậu sẽ không ngừng phát run, nước dâm trong tiểu huyệt chảy ra như không cần tiền, xối hết thuốc đi rồi.

Thịnh Chinh thấy thế, chỉ cảm thấy xoang mũi của mình quả thực sắp cháy, vì thế cuối cùng vẫn là Ký Hàng tự bôi thuốc.

Lúc này đã tới lúc ký túc xá sắp tắt đèn, Ký Hàng tự đắp lên chăn, ậm ừ một tiếng, “Đồ ngủ…”

Cậu còn đang trần truồng đó, nhưng bây giờ cậu quả thật không có sức lực xuống giường đi lấy.

Nhưng Thịnh Chinh chẳng những không lấy đồ ngủ cho cậu, còn “điếm thúi” bò lên giường cậu, xốc chăn của cậu lên rồi chui vào, ôm lấy cậu.

Tuy rằng là ký túc xá hai người, nhưng giường đều là giường đơn, thật ra Ký Hàng thích chen chúc với Thịnh Chinh, chỉ sợ đối phương không thoải mái, vì thế hỏi một câu, “Sao anh lên đây?”

Thịnh Chinh lại cho rằng đối phương muốn đuổi hắn đi, vội vàng nói tốt, “Trên giường anh đều là nước của em, anh đâu có ngủ được, em giúp thì giúp cho trót, thu nhận anh một đêm.”

Ký Hàng: …

Ký Hàng còn có thể nói cái gì đây, cậu đương nhiên là đồng ý!

Sau đó cậu còn nghe Thịnh Chinh nói, “Chờ thêm hai ngày nữa, chúng ta ra ngoài tìm phòng, cùng nhau dọn ra ngoài ở được không?”

Lúc này hắn mới phát hiện, cảm giác ôm người trong ngực tốt như vậy, cho nên đương nhiên muốn mãi mãi ôm Ký Hàng đi vào giấc ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net