Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lực tay khiến Du Tiểu Mân cắn chặt răng, nhưng vẫn có những tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ tràn ra, cơ thể cô không tự chủ được run lên, sắp cao trào.

"Tiểu Mân, làm sao vậy? Không khỏe sao? !"

Những tiếng rêи ɾỉ đứt quãng như tiếng khóc kéo sự chú ý của Du Nhiễm trở lại, bà ôm đầu con gái mình để xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng dù bà có lo lắng đến đâu, người trong lòng vẫn không chịu ngẩng đầu lên.

Lúc này, Lâm Thắng Hoa ấn mạnh vào điểm G sưng tấy và đau nhức trong huyệt, cơ thể mềm mại của cô gái đột nhiên run lên.

"A a!!!" Với giọng nói lo lắng của Du Nhiễm, Du Tiểu Mân đang vùi mặt trong vòng tay của Du Nhiễm đảo mắt và cắn chặt đôi môi sưng đỏ của mình.

"Đừng nóng vội, " Dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra dọc theo ngón tay, tiểu huyệt nhanh chóng ngậm lấy ngón tay, ngón tay bị thịt mềm bọc lấy rút ra, "em lúc nãy nói vậy khiến Tiểu Mân ủy khuất."

"Thật sao? Ai nha, mẹ chỉ nói đùa thôi mà!"

Du Nhiễm dỗ dành con gái mình, trong khi đôi mắt rực lửa của Lâm Thắng Hoa rơi vào tiểu huyệt đang run rẩy và vẫn chảy nước của cô gái, tiểu huyệt đó đang thở như một con sò, cực kỳ dâʍ ɖu͙©.

"Con gái đã lớn, khóc cũng xấu hổ không muốn bị mẹ thấy." Những lời này khiến sự chú ý của Du Nhiễm chuyển hướng, Lâm Thắng Hoa nhân cơ hội nói: "Vừa lúc cuối tuần này có thời gian, nhà chúng ta đến suối nước nóng nghỉ dưỡng đi."

"Nghe đồng nghiệp nói gần đây có một suối nước nóng mới mở, cách nhà không xa."

Kể từ khi thao ở bãi đậu xe ngày hôm đó, Lâm Thắng Hoa chưa tìm thấy cơ hội để thao mạnh vào mèo nhỏ của hắn, côn ŧᏂịŧ của hắn gần như không thể chịu nổi.

Lúc này thật muốn cắm vào trong tao bức của con gái.

"Được, chúng ta cùng đi."

Vẻ mặt Du Nhiễm vui vẻ, bà đang nói xem nên mang gì đến suối nước nóng, Du Tiểu Mân nằm trong lòng bà rêи ɾỉ đứng dậy.

Đôi mắt long lanh như nước nhìn Du Nhiễm, chiếc mũi nhỏ đỏ ửng co rút lại, cô quay đầu phồng má đỏ bừng nói: "Con không đi!"

"Làm sao vậy, đột nhiên lại. . ."

Đôi chân đau đớn bị ngón tay cưỡиɠ ɧϊếp không ngăn được Du Tiểu Mân lúng túng bước về phòng, Lâm Thắng Hoa nhìn bóng lưng cô, ánh mắt quét qua giữa hai chân cô gái.

Hắn nuốt nước bọt, xua xua tay với Du Nhiễm, nói: "Anh đi xem xem, em yên tâm, con bé còn nhỏ."

"Anh đi sao?" Du Nhiễm vừa định đứng dậy, lại thấy Lâm Thắng Hoa đã sớm đứng lên một bước liền ngồi trở lại trên ghế sa lon, gật gật đầu, trong lòng luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói ra chỗ nào, "Vậy anh đi đi."

"Già rồi lại nghĩ lung tung." Du Nhiễm lắc đầu, nghĩ rằng với tính khí của Du Tiểu Mân, nếu Lâm Thắng Hoa dám làm điều gì không nên làm, chắc chắn sẽ nói ra.

Xem ra là bà ghen, bởi vì cha con bọn họ quan hệ không tệ, hiện tại gần như vượt qua quan hệ mẹ con hai người.

Du Nhiễm cười khổ đi thu dọn, Lâm Thắng Hoa vừa vào phòng liền bị Du Tiểu Mân tức giận đẩy ra: "Cha mau ra ngoài, chán ghét cha!"

Cô không đẩy nổi thân hình cao lớn của người đàn ông, sau đó Du Tiểu Mân đã bị ôm trở lại trong vòng tay của Lâm Thắng Hoa.

Bàn tay to từ phía sau thò vào trong quần áo của cô gái, mặc kệ chống cự của cô gái đáng yêu mà đẩy áo ngực lên, tự nhiên chơi đùa với hai bầu ngực mềm mại, trêu chọc núʍ ѵú mẫn cảm.

"Ghét cha...ưʍ..cha thật xấu...đừng chạm vào ngực của con...a...đừng nhéo núʍ ѵú của con như thế..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net