41. di tích tiên phủ xuất thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm.

Những làn sương mù dày đặc như tấm lụa trắng lơ lửng giữa tầng mây từng đợt từng đợt nhè nhẹ bao lấy lưng chừng núi, trong rừng rậm thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu của mấy con thú nhỏ, tiên hạc hay thanh điểu.

Các nhóm đệ tử của Quy Nguyên Tông trước sau như một, dậy sớm luyện kiếm hoặc học khóa buổi sáng.

Nhưng hôm nay...... Có hơi khác một chút.

Đoạn Di đứng ở ngoài chủ điện, ánh mắt nhìn về nơi xa, tựa hồ đang chờ ai đó.

Chỉ chốc lát sau, Ngôn Tẫn xuất hiện.

Trong mắt Đoạn Di vừa mới lóe lên một tia sáng, nhưng giây tiếp theo lại chuyển từ hạ sang đông trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.


Bởi vì bên cạnh Ngôn Tẫn có người khác.

Cũng không phải ai lạ lẫm gì, là bọn Đoạn Ly cùng Kỳ Lâm.

Kể từ khi Ngôn Tẫn quên mất ký ức, hắn đã trở nên khác trước một chút.

Trước kia trong mắt Ngôn Tẫn duy chỉ có mỗi Đoạn Di.

Cho nên đã làm rất nhiều việc sai trái, đó gần như trở thành một trò cười.

Nên một số sư đệ muội không có cảm nhận tốt đối với hắn, dù sao thì trên con đường tu đạo, thuận theo tự nhiên mới là quan trọng nhất.

Nhưng sau khi đại sư huynh mất trí nhớ một số sư đệ muội đã phát hiện ra......

Đại sư huynh dường như không giống như là lời đồn đãi.

Ngôn Tẫn tính tình rất tốt, không hay nổi giận với người khác, cũng không như hầu hết các đệ tử chân truyền cao ngạo tự phụ.

Cho dù là đối mặt đệ tử quét rác cũng không có thái độ khinh thường.

Người như chi lan ngọc thụ*, khí chất tao nhã tuyệt trần.

(*chỉ người tài giỏi ưu tú)

Đối xử cực kì tử tế với mọi người.

Vì thế ngắn ngủn thời gian chỉ hơn mười ngày, nhận thức của mọi người đối với vị đại sư huynh này nháy mắt đã khác trước.

Lúc này, Ngôn Tẫn đứng ở kia.

Nguyên bản Đoạn Ly còn giống những người khác vẫn có chút ngượng ngùng mà vây quanh Ngôn Tẫn dò hỏi một ít kiếm chiêu, nhưng giây tiếp theo vẻ tươi cười trên môi hắn liền nhất thời biến mất.

Bởi vì......

Hắn nhìn thấy đường ca hắn là Đoạn Di đang đi tới.

Nháy mắt sắc mặt Đoạn Ly trở nên trắng bệch.

Đám người Kỳ Lâm sau khi nhìn thấy Đoạn Di vội vàng chắp tay nói: "Đoạn sư huynh."

Đoạn Di nhìn bọn họ, thần sắc lạnh lùng.

Ngôn Tẫn cũng thấy được Đoạn Di, hắn chỉ cùng Đoạn Di liếc mắt nhìn nhau một cái liền chậm rãi thu hồi tầm mắt, như thể giữa bọn họ không có bất kỳ quan hệ gì.

Giống như sư huynh đệ bình thường.

Điều này làm cho ngực Đoạn Di đau xót.

Môi mỏng của hắn mím thành một đường thẳng, sau đó nhìn về phía đám người Kỳ Lâm, nói: "Có kiếm chiêu gì?"

Kỳ Lâm sửng sốt.

Vẻ mặt của ba bốn vị sư đệ muội khác còn lại đều ngớ ngẩn.

Bọn họ tựa hồ cũng không nghĩ tới Đoạn sư huynh sẽ chủ động cùng bọn họ mở lời nói chuyện, cho nên liền nhanh nhảu trả lời: "Là...... Là có một chút không hiểu, trên đường lại vô tình gặp được Đại sư huynh cho nên muốn thỉnh giáo một chút."

Đoạn Di thu liễm cảm xúc trong mắt một chút, bình tĩnh nói: "Ta tới chỉ giáo các ngươi."

Đám người Kỳ Lâm tức khắc trở nên kích động.

Trong mắt đám người Kỳ Lâm, vị Đoạn sư huynh trước mắt này hoàn toàn xứng đáng với danh đệ nhất kiếm trong thế hệ này, có thể được hắn chỉ điểm tất nhiên sẽ được lợi không ít!

Nhưng sắc mặt Đoan Ly càng tái nhợt hơn.


Lúc này đám người Kỳ Lâm còn chưa biết mức độ nghiêm trọng của sự tình.

Vì tránh cho Đoạn sư huynh chờ sốt ruột, bọn họ liền trực tiếp triệu ra kiếm của mình.

Ngôn Tẫn lại hơi hơi nhíu mày.

Bởi vì hắn có một dự cảm không tốt lắm.

Không chờ hắn kịp mở miệng ngăn cản, một tiểu đệ tử từ chủ điện chạy tới, hắn nói với Ngôn Tẫn: "Đại sư huynh, ngài như thế nào còn chưa đi vào? Tông chủ cùng các Phong chủ đều đã tới rồi."

Ngôn Tẫn dừng một chút.

Hắn không biết hôm nay vì sao sư tôn gọi tất cả sư huynh đệ bọn hắn đến đây, nhưng chắc là có đại sự gì đó.

Vì thế do dự một lát, hắn lại mở miệng nói với Đoạn Di: "Đừng tốn quá nhiều thời gian."

Đoạn Di: "Ừ."

Nói xong Ngôn Tẫn liền đi về phía đại điện.

Chờ khi Ngôn Tẫn rời đi, đám người Kỳ Lâm liền cảm giác được khí thế của Đoạn sư huynh rõ ràng không giống trước.

Giống như khí tức vừa rồi đã bị kìm chế lại, hiện tại lại hoàn toàn được phóng ra ngoài.

Điều này làm cho Kỳ Lâm có chút bất an.

Hôm nay cùng tiến đến còn có nhóm đệ tử chân truyền từ các phong khác, đều là những người được tông môn dốc lòng bồi dưỡng.

Nguyên bản bọn họ đều đứng chờ ở ngoài chủ điện.

Tuy nhiên, sau khi biết Đoạn sư huynh hình như đang chỉ hướng dẫn các sư đệ vài kiếm chiêu, những nhóm sư đệ muội đó cũng đều chạy lại đây tham gia xem náo nhiệt.

Hiện tại còn chưa đến lúc bọn họ tiến vào chủ điện.


Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.

Phải biết rằng cơ hội được Đoạn sư huynh chỉ điểm là cực kì hiếm hoi a!

Trong đó, người cười vui vẻ nhất chính là Hề Linh con gái duy nhất của phong chủ Tụ Luyện Phong, đôi mắt nàng sáng lên, vui vẻ nói: "Đoạn sư huynh ngươi cũng chỉ điểm ta một chút đi!"

Đoạn Di nhận ra nàng.

Trong tích tắc, đôi mắt Đoạn Di trở nên tối sầm lại.

*

Tróng Chủ điện.

Hôm nay có rất nhiều phong chủ tới.

Về cơ bản, trừ bỏ Lăng Vi kiếm tôn đang bế quan ra, tất cả mọi người đều đến đông đủ.

Cảm nhận được không khí trang nghiêm trong điện, Ngôn Tẫn thầm nghĩ: chẳng lẽ là đã xảy ra đại sự gì rất nghiêm trọng sao?


Mà Thanh Hư đạo tôn cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: "Ở phụ cận Tây Châu đông lĩnh phát hiện một di tích tiên phủ. Tiên khí nồng đậm, như vậy có thể sẽ xuất hiện bảo vật tuyệt thế."

Chúng phong chủ ngừng lại một lúc, sau đó hai mặt nhìn nhau với vẻ khó tin.

Tin tức này làm cho bọn họ ngốc lăng.

Bởi vì khoảng cách mà thần binh xuất thế lần trước đây còn chưa có qua được mấy tháng, nay lại xuất hiện di tích tiên phủ?

Có phải là quá thường xuyên hay không đây?

Thanh Hư đạo tôn cư nhiên cũng biết các sư đệ đang suy nghĩ cái gì, hắn khẽ nói: "Việc này trước mắt người biết đến còn không nhiều lắm, nhưng bản tôn suy đoán bất quá nhiều nhất là 5 ngày, toàn bộ Tu chân giới đều sẽ biết được."

Suy cho cùng, tin tức về chuyện pháp bảo xuất thế là không thể che giấu được.

Kỳ thật Thanh Hư đạo tôn cũng không biết, là Ngự Tiêu Cung cung chủ nói cho ông biết.

Sự tình là như thế này.

Chuyện đồ đệ của chưởng môn Vạn Kiếm Sơn là Đường Hạo ở trong bí cảnh sát hại Dụ Sưởng, Ngự Tiêu Cung đương nhiên không có khả năng sẽ dễ dàng thiện bãi cam hưu*, cho nên sau khi mang theo Dụ Sưởng từ Quy Nguyên Tông trở về liền đi tìm Vạn Kiếm Sơn.

(*thiện bãi cam hưu=Cam tâm tình nguyện bỏ qua/chấm dứt. Ý chỉ mọi người vui vẻ chấm dứt tranh cãi, không khiến tình hình kéo dài nữa.)

Vạn Kiếm Sơn trực tiếp đem Đường Hạo đẩy đi ra ngoài, cũng bồi thường cho hắn một ít linh thạch.


Dù vậy hắn vẫn còn tức giận.

Nhưng Ngự Tiêu Cung không có khả năng thật sự cùng Vạn Kiếm Sơn trở mặt đến mức cá chết lưới rách.

Cho nên đành miễn cưỡng đồng ý cái biện pháp giải quyết này.

Nhưng ai có ngờ rằng tên Đường Hạo đó lại lợi dụng sự hỗn loạn mà bỏ chạy.

Ngự Tiêu Cung sao có thể dễ dàng buông tha cho cái tên là đầu sỏ gây tội này? Cho nên Ngự Tiêu Cung liền phái người ngày đêm truy lùng tung tích hắn.

Mà sau khi đuổi theo liền phát hiện hắn hướng về phía Tây Châu mà chạy.

Lại sau đó bọn họ nhìn thấy Đường Hạo đánh bậy đánh bạ vào một cái di tích tiên phủ.

Còn không chờ bọn họ khiếp sợ mà cùng nhau đi vào, họ đã nhìn thấy Đường Hạo bị một tia tàn hồn từ di tích tiên phủ kia đánh bật ra ngoài.

Hơn nữa còn kích hoạt vô số tử trận bên ngoài tiên phủ.

Nếu lúc đó những trưởng lão Ngự Tiêu Cung không phải mạng lớn, chỉ sợ đều phải công đạo về chuyện đó.

(*huhu đoạn này công đạo là sao z mn, ai bt chỉ mình zới)

Nhưng như vậy hắn vẫn bị trọng thương.

Sau đó Ngự Tiêu Cung cung chủ tự mình đi đến nơi nhìn xem, phát hiện xung quanh có đến mấy trăm cái pháp trận huyền diệu thần bí, ít nhất Ngự Tiêu Cung bọn họ không ai có thể phá được.

Dù sao thì đa số tu sĩ Ngự Tiêu Cung bọn họ chọn luyện đan nhiều.

Vì thế cung chủ Ngự Tiêu Cung liền nghĩ tới Quy Nguyên Tông, dò hỏi muốn hợp tác một chút hay không?

"Ý của Chưởng môn sư huynh là?" phong chủ Đan Phong nhìn về phía Thanh Hư đạo tôn.

"Phân ra hai nhóm, Cổ gia đối Quy Nguyên Tông ta không quá hữu hảo, nếu là đi quá nhiều người, sợ là sẽ khiến cho người khác nghi ngờ." Thanh Hư đạo tôn trầm giọng nói.

Cổ gia đó là gia tộc Lăng Vi.

Người cầm quyền hiện tại là huynh trưởng của Lăng Vi, hắn cùng Lăng Vi chính là cùng phụ cùng mẫu, cho nên cực kỳ để ý vị tiểu đệ này.

Đương nhiên thái độ đối sử với Thanh Hư đạo tôn cũng không tốt lắm.

"Tẫn Nhi, ngươi hãy mang theo Đoạn Ly, Hề Linh ngươi chờ các sư đệ sư muội khác rồi hãy đi." Thanh Hư đạo tôn nói với Ngôn Tẫn.

Ngôn Tẫn nói: "Vâng, sư tôn."

Tuy rằng trong lòng hắn kỳ thật có điểm nghi hoặc, bởi vì ở thời điểm này kiếp trước lại không hề xuất hiện cái tiên phủ di tích gì cả.

Thanh Hư đạo tôn nghĩ nghĩ vẫn là không yên tâm.

Cho nên ông gọi những đệ tử đang chờ ngoài điện kia tiến vào, tính toán tự mình cùng bọn họ giải thích vài câu, hơn nữa phân nhóm.

Ông định để Đoạn Di đi theo các trưởng lão.

Ngôn Tẫn tự mình dẫn theo một đội.

Như vậy sẽ tránh cho Ngôn Tẫn cùng Đoạn Di ở chung một đội ngũ, cũng có thể đạt được mục đích là rèn luyện.

Nhưng điều mà Thanh Hư đạo tôn không nghĩ tới chính là......

Cuối cùng người tiến vào cũng chỉ có mình Đoạn Di, trừ hắn ra không có ai khác.

Các phong chủ lúc này không thấy được các đồ đệ của mình đều có chút mờ mịt, phong chủ Tụ Luyện Phong trực tiếp hỏi: "Đoạn Ly bọn họ đâu?"

Tiểu đệ tử truyền tin đi theo bên cạnh Đoạn Di run run rẩy rẩy nói: "Vừa rồi...... Vừa rồi các vị các sư huynh sư tỷ cùng Đoạn sư huynh thỉnh giáo vài kiếm chiêu, nhưng hiện tại bọn họ đều không đứng lên nổi."

Mọi người: "......"

Đoạn Di đứng ở giữa điện không có biểu tình gì, tựa như những người đó không phải là hắn đã đánh.

Thanh Hư đạo tôn cau mày bước ra ngoài.

Phát hiện các các đệ tử nằm đầy đất, đều quỷ khóc sói gào vô cùng ủy khuất.

Ông kiểm tra rồi một chút phát hiện tuy rằng không có thương tích nghiêm trọng gì, nhưng đa số đều không thể dùng kiếm trong khoảng thời gian ngắn.

Điều này làm cho mí mắt Thanh Hư đạo tôn giựt giựt.

Phong chủ Vạn Linh Phong nhìn thấy thảm trạng của đồ đệ chính mình đến muốn mắng người, nhưng hắn cuối cùng vẫn là nghẹn lại.

Tuy nhiên, các phong chủ khác lại không hề tỏ ra phẫn nộ gì.

Bọn họ đều nhìn nhau liếc mắt một cái.

Nghĩ thầm cái chấn thương này tới thật là đúng lúc.

Vốn dĩ bọn họ chỉ đang nghĩ cách để từ chối đại sư huynh, bởi vì lần xuất hiện di tích tiên phủ này nếu những người khác đã biết được, nhất định có rất nhiều tông môn tới đó.

Đến lúc đó, khả năng lớn đồ đệ của mình sẽ chết ở đó.

Dù sao thì lần thần binh xuất thế trước đó đã chết không ít người trong môn phái.

Đặc biệt Vạn Kiếm Sơn, tử thương thảm trọng.

Bọn họ biết tông chủ muốn rèn luyện các đệ tử, nhưng thành thật mà nói bọn họ không có dũng khí như chưởng môn sư huynh.

Vạn nhất xảy ra chuyện gì, vị đồ đệ cực cực khổ khổ bồi dưỡng lâu như vậy sẽ ra đi!

Ngôn Tẫn thở dài.

Bởi vì hắn phát hiện các sư thúc còn đang thương thảo chuyện gì đó, căn bản không quan tâm nhóm sư đệ muội ngã trên mặt đất, liền đừng nói đến việc trị thương.

Vì thế hắn bước tới, đơn giản dùng linh lực trị liệu một chút cho từng người một.

Đặc biệt là khi đến Hề Linh kia.

Hề Linh sau khi nhìn thấy Ngôn Tẫn trị thương cho nàng nháy mắt liền òa một cái nước mắt thi nhau tuôn ra, khóc lớn nói: "Hức hức.., đại sư huynh, Đoạn sư huynh hắn quả thực không phải người mà, Oa hu hu......"

Mệt nàng trước kia còn cảm thấy là đại sư huynh dây dưa Đoạn sư huynh.

Hiện tại nàng phát hiện may mắn thay là đại sư huynh mất trí nhớ!

Nếu không kết làm đạo lữ không chừng xui xẻo chính là ai a, hu hu, xương tay của nàng đều gãy rồi!

Ngôn Tẫn lại lần nữa thở dài, đút cho mấy đứa sư đệ muội đang khóc chít chít của mình mỗi người ăn một viên đan dược chữa thương.

Tiếp theo Ngôn Tẫn liền đứng dậy nói với sư tôn hắn: "Sư tôn, các sư đệ sư muội hẳn là đi không được, một mình ta đi vẫn tốt hơn, chờ tới di tích rồi sau đó ta lại hội hợp cùng với các trưởng lão."

Ngôn Tẫn biết nguyên nhân sư tôn chia làm hai đội là bởi người Cổ gia biết hắn.

Sợ đến lúc đó xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.

"Không được, một mình ngươi quá nguy hiểm." Thanh Hư đạo tôn trầm giọng nói.

Ông sao có thể để Ngôn Tẫn đi một mình, vạn nhất trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ?

Nghĩ vậy, Thanh Hư đạo tôn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó.

Ông nhìn về phía Đoạn Di đang im lặng trầm mặc một bên, tự hỏi một phen, cuối cùng nói: "Vị Chước, ngươi...... Đi cùng Ngôn Tẫn đi."

Tuy rằng ông vẫn là có chút lo lắng về chuyện xảy ra giữa Ngôn Tẫn cùng Đoạn Di.

Nhưng nghĩ đến hiện tại Ngôn Tẫn đã mất trí nhớ.

Mà Đoạn Di đối Ngôn Tẫn cũng đích xác không có một chút tình cảm nào, cho nên hắn liền đem lo lắng đè nén xuống dưới.

Chủ yếu là hiện tại cũng không có lựa chọn nào khác.

Truyền Tống Trận ở Tây Châu đông lĩnh chỉ cho phép người có cấp bậc dưới Nguyên Anh kỳ mới có thể bước vào, một khi vượt quá cấp độ này sẽ bị phát hiện, cho nên các trưởng lão không thể đi cùng bọn họ.

Lông mi Đoạn Di khẽ run, sau đó nhấp môi nói: "Ừ."

Thanh Hư đạo tôn lại nghĩ nghĩ, sau đó nhìn về phía Đoạn Ly người duy nhất trốn thoát mà không bị thương, nói: "Ngươi cũng sẽ đi cùng."

Đoạn Ly......

Đoạn Ly thật vất vả thu hồi những giọt nước mắt đột nhiên lại tuôn trào ra ngoài.

Tác giả:

Biết cái người xuyên việt này là làm sao bá đạo vậy không? Là dựa vào trang bị khụ khụ ヽ(*. >Д<)o


Đại gia ngủ ngon ha (~ o ~)~zZ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net