Chương 10: Buông ra? Cơ thể cậu không nói thế đâu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Buông tôi ra."

Lục Trì Châu cong ngón tay, nhẹ nhàng vuốt má Chu Nghĩa Giác, hạ giọng gợi cảm lại mê người, "Buông ra? Thân thể cậu không nói thế đâu.."

"Câm miệng."

Chu Nghĩa Giác hung ác, xoay người, túm cổ áo Lục Trì Châu, kéo hắn lại gần trước mặt, hôn lên, tham lam nuốt chất lỏng vào và hơi thở của người đánh dấu tạm thời, cảm xúc không khống chế được của Chu Nghĩa Giác được kiểm soát.

Chỉ trong chốc lát, cậu đã khôi phục thanh tỉnh.

Cậu mở mắt ra, vừa vặn đối mặt với khuôn mặt si ngốc say mê của Lục Trì Châu, nhíu mày, trong lòng khó chịu, trước khi rút lui, còn hung tợn cắn rách môi Lục Trì Châu.

Lục Trì Châu bị đau, hít một hơi, bị Chu Nghĩa Giác đẩy mạnh ra.

"Cậu cầm tinh con chó à?" Môi Lục Trì Châu nóng rát, ngón tay đầy máu.

Chu Nghĩa Giác giơ tay lên dùng sức lau miệng, giống như hôn thứ bẩn thỉu gì đó, khí thế hung hăng nói: "Lục Trì Châu, chuyện đêm nay nếu có lần sau, tôi không ngại để ngày đó trở thành ngày giỗ của cậu."

Cậu nói xong, hung hăng trừng Lục Trì Châu một cái, xoay người rời đi không quay đầu lại.

Lục Trì Châu hứng thú nhìn bóng lưng cậu rời đi, không hiểu sao lại có cảm giác chạy trối chết, tuy rằng bị mắng bị nguyền rủa còn bị cắn một cái, nhưng hắn gặp quỷ vẫn cảm thấy chuyến đi hôm nay kiếm được lời.

Lục Trì Châu nheo mắt, đầu lưỡi chạm vào vết thương trên môi, chăm chú nhìn về phía trước.

"Môi mềm quá."

Lục Trì Châu cười biến thái.

Chu Nghĩa Giác về đến nhà, chuyện đầu tiên chính là vọt vào phòng tắm đánh răng, dùng sức cũng sắp chảy máu.

Cậu nhìn vẻ mặt xuân ý của mình trong gương, tức giận hắt một nắm nước lên, ướt cả mặt gương, sải bước đi ra, nắm lấy gối ôm trên sô pha chửi bới, nhưng vẫn không hả giận.

Lại gọi Viên Đại Đầu lên mạng chơi trò chơi.

Cậu hẹn Viên Đại Đầu chơi một game online ba chiều cỡ lớn được đưa ra thị trường gần mười năm, đội mũ bảo hiểm ba chiều là có thể cảm thụ cảm giác kích thích khi người thật chơi trò chơi.

Viên Đại Đầu vẻ mặt ngơ ngác, nhưng vẫn nghe lời đăng nhập, kết quả vừa mới lên, đã bị Chu Nghĩa Giác PK trên đấu trường, mở ra hành trình bi thảm bị Chu Nghĩa Giác đánh phọt máu hai mươi trận.

Viên Đại Đầu bị giết đến mức ckhông dám đăng nhập nữa.

"Tiểu Chu Chu, cậu rốt cuộc làm sao vậy? Bị ai khi dễ à?" Viên Đại Đầu bị giết mười lần, gửi tin nhắn riêng cho Chu Nghĩa Giác.

Hắn ở trong trò chơi, hỏi mấy chục lần, nhưng Chu Nghĩa Giác từ sau khi đăng nhập, vẫn buồn bực không nói lời nào, nổi giận cầm vũ khí chém hắn, chém đến mức hắn cũng sắp không nhận ra trò chơi này nữa.

Rõ ràng hắn cũng là người chơi lâu năm trong trò chơi này, lúc đánh với người khác, luôn cảm thấy mình rất trâu bò, nhưng vừa đụng phải PK với Chu Nghĩa Giác, lập tức hoài nghi nhân sinh, cảm thấy mình chỉ là một con gà cay.

Viên Hạo Quân đợi một hồi, không đợi được hồi âm.

Lại gõ một câu.

"Tôi sắp bị cậu giết đến tự kỷ rồi, cậu còn không chịu nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có chuyện gì, tâm tình không tốt, đánh thêm mười trận nữa, giết xong, mang cậu vào phó bản Lạc Tân Phụ." Chu Nghĩa Giác nói.

Phó bản Lạc Tân Phụ là một phó bản có độ khó cao trong trò chơi, nhưng vật rơi xuống vô cùng mê người, cũng là phó bản mới mở năm nay, cho tới bây giờ, đội ngũ vượt qua kiểm tra còn chưa vượt qua một trăm người.

Vừa ra trò chơi Chu Nghĩa Giác đã qua ải, nhưng Viên Hạo Quân thèm thuồng trang bị bên trong, luôn muốn lôi kéo Chu Nghĩa Giác chơi với hắn, Chu Nghĩa Giác chỉ có tâm tình tốt mới chơi với hắn hai ván.

Liên tiếp bị giết 20 trận, đổi về thắng lợi phó bản Lạc Tân Phụ.

Có vẻ hợp lý về chi phí.

Viên Hạo Quân lắc lư đầu to của hắn, nghiêm túc suy tư một lát, nhếch hai ngón tay lên, gõ xuống một hàng chữ.

"Chơi cùng tôi hai ván."

Chu Nghĩa Giác trực tiếp điểm PK, coi như ngầm đồng ý đề nghị của Viên Hạo Quân.

Ba tiếng nữa.

Viên Hạo Quân mặt xám mày tro từ đấu trường đi ra, bấm vào nút theo dõi đi tới trước mặt Chu Nghĩa Giác, vẻ mặt cầu xin, ai oán nhìn Chu Nghĩa Giác một cái, ủy khuất tựa cằm lên vai Chu Nghĩa Giác.

"Tiểu Chu Chu, cậu thật quá đáng nha, không thương hương tiếc ngọc chút nào."

Viên đại đầu tên biến thái, chơi nhân vật nữ, còn là thiết lập người cao chỉ có một mét năm đáng yêu loli, thanh âm cũng rất loli.

Viên Hạo Quân là một chàng trai cường tráng da đen cao một mét chín, hai người đứng cùng một chỗ, đặc biệt giống một đôi cha con, vượt chủng tộc.

"Phó bản Lạc Tân Phụ, vào đi." Chu Nghĩa Giác giết Viên Hạo Quân hai mươi trận, oán khí trong lòng cuối cùng cũng hóa giải không ít.

Cậu mở mic, trực tiếp dùng giọng nói chuyện với Viên Hạo Quân.

"Hu hu, Tiểu Chu Chu, tôi rốt cục cũng nghe được thanh âm của cậu, tôi chết cũng không tiếc." Viên đại đầu điều khiển thân thể loli, khoa trương đánh về phía Chu Nghĩa Giác, bang bang, hôn mặt Chu Nghĩa Giác hai cái, sau đó thuận buồm leo lên vai nhân vật chàng trai cường tráng da đen của Chu Nghĩa Giác.

Loli một mét năm, ngồi trên vai một chàng trai cường tráng mét chín, không có cảm giác không thích hợp chút nào.

"gogogo, let's go."

  ......

"Lục ca, cứu mạng!" Hầu Tử gọi điện thoại cho Lục Trì Châu, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

"Mày bị người ta đưa đến tửu lâu như vậy sao?" Lục Trì Châu mặt không chút thay đổi hỏi.

"Hu, mới không có, Lục ca, tao và Ngô Kỳ đang chơi trò chơi, đại đao của hắn còn thiếu mấy cái linh kiện thì có thể lên cấp, vật kia chỉ rớt ở phó bản Lạc Tân Phụ, nhưng tao cùng hắn chơi cả đêm cũng không qua ải..."

Hầu Tử nói một nửa, di động bị Ngô Kỳ cướp đi, "Lục ca, đại đao của huynh đệ phải dựa vào mày."

"Chờ hai phút."

Hôm nay tâm trạng Lục Trì Châu rất tốt.

Quyết định mang theo hai tên ngốc chơi một chút.

Ăn qua loa quả táo trong tay, ném hạt đi, lau tay, chơi game.

Hắn vừa đăng nhập, đã được Ngô Kỳ mời tổ đội, truyền tống tới cửa phó bản.

Lục Trì Châu nhìn khắp nơi, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Ngô Kỳ và Hầu Tử, "Chỉ có hai người?"

"Đúng vậy."

"Ai cho tụi mày tự tin, hai con cẩu ngốc kết bạn đánh phó bản Lạc Tân Phụ?"

Ngô Kỳ: "......"

Hầu Tử: "......"

"Coi như tụi mày may mắn, hôm nay tâm tình tao không tệ, dẫn bây đánh suốt đêm." Lục Trì Châu phất bảo kiếm trong tay, oai hùng hiên ngang đứng ở cửa phó bản.

Ngô Kỳ nhu thuận nhường thân phận đội trưởng cho Lục Trì Châu.

Ba người đồng thời nhảy vào cửa phó bản.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC