Chương 7: Cậu thích tiếp xúc thân mật với tôi như vậy sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vội vã phủ nhận như vậy, không phải chột dạ thì là gì?" Chu Nghĩa Giác cuộn sách giáo khoa lên gõ đầu Viên đại đầu.

Viên đại đầu ôm đầu kêu rên, lầm bầm nói: "Thật sự không phải như cậu nghĩ, tối hôm qua tôi không phải say đến hồ đồ, sau đó lúc tỉnh lại phát hiện mình ở trong phòng khách sạn, trên người tất cả quần áo đều không có..."

"Vậy có phải là cậu làm gì ai không?" Chu Nghĩa Giác lại hỏi.

Viên đại đầu chột dạ đỏ mặt, "Ừ, chắc là không có, khách sạn cũng chưa mở bao giờ."

"Cậu còn kiểm tra? Viên đại đầu cậu lại là loại người này." Chu Nghĩa Giác vẻ mặt ghét bỏ.
  

Viên đại đầu ai oán, chu miệng ủy khuất, giang tay ôm lấy Chu Nghĩa Giác, "Thân ái, tôi là dạng người gì cậu không phải rõ ràng nhất sao, người ta mỗi ngày đều làm ấm giường cho cậu..."

"Viên đại đầu, cậu còn ghê tởm với tôi một câu nữa, tôi sẽ gửi video này cho mẹ cậu xem." Chu Nghĩa Giác nói xong lấy điện thoại di động ra, mở video tối hôm qua ra cho Viên đại đầu xem.

"Cái gì đây....Đệt!" Viên đại đầu tức giận đến mức toàn thân phát run, "Cái này, điều này sao có thể, người này là Omega hay là Alpha?"

Viên đại đầu hận nhất Alpha, chỉ cần có Alpha ở đây, Beta sẽ không có cơ hội trở nên nổi bật, ngay cả Omega cũng sẽ bị Alpha mạnh mẽ hấp dẫn.

Viên đại đầu từng hẹn hò với một Omega đáng yêu, nhưng Omega kia cuối cùng bị một Alpha cướp đi.

Sau chuyện này, Viên đại đầu liền trở nên càng ngày càng chán ghét Alpha, đối xử phân biệt chỉ có duy nhất một mình bạn tốt Chu Nghĩa Giác.

"Alpha, lão Tứ mang đám người kia đến, chưa thấy qua, hẳn là không phải học sinh của học viện chúng ta." Chu Nghĩa Giác nói.

"Tiểu Chu Chu, hu hu hu, tôi bị Alpha thối vấy bẩn, mau an ủi tôi đi." Viên đại đầu nhét đầu to vào trong ngực Chu Nghĩa Giác, dùng sức cọ lung tung.
  
"Rầm!" Lục Trì Châu dùng sức đập quyển sách trong tay một cái, quyển sách rơi trên mặt bàn, phát ra một tiếng rầm thật mạnh, làm Ngô Kỳ ngồi ở phía trước hoảng sợ.

Ngô Kỳ quay đầu nhìn Lục Trì Châu: "Lục ca, làm gì vậy? Ai đắc tội với mày, tức giận như vậy."

Lục Trì Châu nắm cổ áo Ngô Kỳ, mắt lộ ra hung quang: "Lấy tay ra, vật tay với tôi."

Ngô Kỳ sợ tới mức vội vàng rút tay về, run lẩy bẩy, "Lục ca, anh tha tay cho em đi, em không làm gì cả, chuyện giao lưu ngày hôm qua, là Hầu Tử, Hầu Tử đề nghị trước."

Hắn không chút do dự bán đứng Hầu Tử.

"Tay." Lục Trì Châu nghiến răng.

Ngô Kỳ cô đơn đưa tay ra, kiên trì không tới một giây, thua, tay còn bị Lục Trì Châu đập mạnh lên mặt bàn, sưng lên một cục, cuối cùng chạy tới phòng y tế, dùng thuốc trị thương đặc thù bôi lên mới khỏi.

Tiết sau là huấn luyện mô phỏng robot.

Giáo viên chỉ định hai đội khiêu chiến, nếu có đối thủ muốn khiêu chiến, cũng có thể tìm đối phương tiến hành thi đấu đối kháng mô phỏng.

Đôi mắt sâu thẳm của Lục Trì Châu đảo một vòng, tầm mắt dừng lại trên người Viên đại đầu, hắn đi qua, vỗ vỗ cánh tay Viên đại đầu, "Đánh với tôi một trận."

Viên đại đầu gần như dính vào người Chu Nghĩa Giác, nhìn hắn một cái, ù ù cạc cạc: "Không, tôi từ chối, tôi muốn thi đấu cùng Tiểu Chu Chu."

Tiểu Chu Chu.

Gân xanh trên trán Lục Trì Châu nổi lên, rõ ràng hắn chưa từng gọi thân mật như vậy.

Hắn nhìn Chu Nghĩa Giác một cái, âm dương quái khí nói: "Cho tôi mượn bằng hữu của cậu dùng một chút, Tiểu Chu Chu hẳn là sẽ không từ chối chứ?"

Chu Nghĩa Giác: "......"

Viên Hạo Quân ngơ ngác nhìn hai người, "Hai người các cậu thân thiết từ khi nào vậy?"

Chu Nghĩa Giác: "Chúng ta không thân."

Lục Trì Châu: "Chúng tôi vẫn rất thân."

Hai người trăm miệng một lời, ăn ý mười phần.

Viên Đại Đầu bắt đầu hoài nghi cuộc đời, chẳng lẽ hắn không phải là người có độ ăn ý tốt nhất trong lớp với Tiểu Chu Chu sao?

"Các cậu......"

"Hôm nay tâm trạng Đại Đầu không tốt, không thích hợp huấn luyện mô phỏng, tôi đánh với cậu một trận." Chu Nghĩa Giác híp mắt, nhìn chằm chằm Lục Trì Châu nói.

Bắt đầu từ buổi sáng, cậu đã muốn tìm cơ hội, đánh Lục Trì Châu một trận, vất vả chịu được khóa huấn luyện mô phỏng robot, cậu tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt đường hoàng như vậy.

Lục Trì Châu cười: "Câuh thích tiếp xúc thân mật với tôi như vậy sao?"

Thi đấu huấn luyện mô phỏng robot, để tránh tạo thành thương tổn cho học sinh, là trực tiếp tiến vào phòng mô phỏng tiến hành thi đấu.

Tuy rằng bị thương thân thể vẫn sẽ đau, nhưng cảm giác đau sẽ giảm bớt gấp mười lần so với bị thương thật, hơn nữa cũng sẽ không tạo ra nguy hiểm tính mạng, có thể khiến học sinh yên tâm lớn mật khiêu chiến các loại hình thức thi đấu.

"Câm miệng, gặp trên sân thi đấu." Chu Nghĩa Giác tức giận đến gân xanh nổi lên, cũng không muốn nói chuyện nhiều với Lục Trì Châu, sải bước đi về phía kho mô phỏng đã chọn.

Lục Trì Châu mỉm cười, cũng đi theo sau, bám theo sau Chu Nghĩa Giác, dính dính hỏi: "Cậu thích cảnh thi đấu gì? Bãi biển? Vũ trụ giữa các vì sao? Phế tích? Trường học? Hay nhà tôi?"

Chữ cuối cùng ngữ khí cố ý đè thấp, cả người đều sắp dán lên người Chu Nghĩa Giác, hơi thở ra, toàn bộ phun lên vị trí tuyến thể sau cổ Chu Nghĩa Giác, hơi thở quen thuộc cùng cảm giác khác thường kia, làm cho cả người Chu Nghĩa Giác nổi da gà, giống như thỏ nhỏ đột nhiên bị kinh hãi, ôm tuyến thể nhảy ra.

Khóe mắt ửng đỏ, tức giận đến nghiến răng.

"Lục Trì Châu, cậu là đồ biến thái."

"Cậu luôn trốn tránh tôi như vậy, tôi không biến thái một chút, làm sao tiếp cận cậu?" Lục Trì Châu mỉm cười.

"Cút." Chu Nghĩa Giác tức giận.

"Ta muốn cút cùng cậu......"

"Câm miệng câm miệng câm miệng. "Chu Nghĩa Giác bịt lỗ tai, nghe tiếp, cậu sợ mình sẽ nhịn không được còn chưa vào phòng mô phỏng đã hành hung Lục Trì Châu một trận.

Cậu tức giận tiến vào phòng mô phỏng, cảnh tượng trong phòng mô phỏng lúc này, chọn trúng phế tích.

Lục Trì Châu cười híp mắt, cũng rất nhanh tiến vào phòng mô phỏng bên cạnh, bắt đầu chuẩn bị tiến vào hình thức thi đấu.

Một trong những cảnh thi đấu đối kháng mô phỏng robot - Phế tích.

Phế tích chính là cảnh tượng chân thật sau chiến tranh, bản sao một về tình hình hiện tại của tinh cầu đã bị phá hủy hoàn toàn sau chiến tranh, không có sinh vật, chỉ có vô số tòa nhà đổ nát thê lương,  trường học, đường phố, khu dân cư bỏ hoang...

Bởi vì là mô phỏng hoàn toàn chân thật, nên cho người ta cảm giác rất mãnh liệt.

Đây cũng là cảnh tượng chân thật sẽ được sử dụng tạicnơi huấn luyện robot, một trong những nguyên nhân kích thích tâm huyết và cảm xúc nhiệt huyết của học sinh, khiến học sinh không ngừng khiêu chiến bản thân, đạt được đột phá.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC