CHƯƠNG 21+22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 21: GIẢI QUYẾT VẤN ĐỀ

Dạo này giám đốc Đường thuận lợi đủ đường.

Con trai không nên thân của ông ta cuối cùng cũng đã tìm được đối tượng kết hôn, gần đây trưởng thành hơn rất nhiều, lâu rồi không đem lại phiền phức gì cho ông ta nữa, thêm nữa doanh thu và danh tiếng của Văn Hóa Lý Đường rất ổn áp, thật sự rất đáng để ông ta kiêu ngạo.

Tuổi ông ta lớn rồi nên làm người càng thêm cẩn thận, giám đốc Đường luôn luôn khôn khéo, không hề đắc tội với ai, tự nhận ở giới giải trí rất sạch sẽ. Nghệ sĩ làm trong công ty cũng rất an tâm ổn định, đôi bên cùng có lợi song thắng, mặc dù những việc bẩn thỉu không phải hoàn toàn không có nhưng cũng rất hiếm.

Gần đến thời gian tan tầm, ông ta đang bắt chéo chân xem báo cáo doanh thu gần nhất ở văn phòng trên tầng cao nhất công ty thì điện thoại cá nhân vang lên.

Giám đốc Đường vừa nhìn thấy dãy số thì rùng mình, nhanh chân ngồi nghiêm chỉnh lại rồi ấn nhận điện thoại.

Đây là số điện thoại duy nhất dùng để giao thiệp làm ăn bên ngoài của tập đoàn Vạn Cổ, thông thường do bí thư tổng của lãnh đạo công ty quản lý, nhóm giám đốc từng tiếp xúc với tập đoàn Vạn Cổ đều biết việc này.

Giám đốc Đường nghe điện thoại xong, trong khoảng thời gian ngắn thấy rất mờ mịt.

Văn Khê là ai cơ? Nghe hơi xa lạ nhưng rất quen tai, ông ta cố gắng nhớ lại, mấy năm trước đây cũng có một dãy số giống như này gọi vào ám chỉ ông ta phong sát đóng băng một người, hình như người đó tên Văn Khê.

Giám đốc Đường gọi điện thoại nội bộ cho tổng quản lý, gọi bà ta lên văn phòng mình rồi hỏi tình hình gần đây của Văn Khê.

Tổng quản lý Tôn rất thân với giám đốc Đường, sau khi nghe thấy tên Văn Khê thì vẻ mặt cũng như lọt vào sương mù ngay tại văn phòng ông ta.

"Để tôi tra cái đã."

Bà ta tìm trong cơ sở dữ kiệu nghệ sĩ của công ty, một lúc sau đã có đáp án: "Trước mắt vẫn là trạng thái bị đóng băng."

"Người này có bối cảnh gì?"

"Trong lý lịch cá nhân thể hiện là không cha không mẹ, xuất thân từ viện mồ côi, à đúng rồi, người đại diện đã từng đổi mới lý lịch của cậu ta một lần, hiện giờ có một đứa con trai ba tuổi, không xác định đã kết hôn hay chưa."

Lạ quá ta, nghe ra thì chỉ là một người rất bình thường mà thôi, sao năm đó gan tày trời chọc tới tập đoàn Vạn Cổ vậy chứ?

Người cậu ta chọc không phải là công ty dưới trướng nào của tập đoàn Vạn Cổ, mà là người trực tiếp đứng đầu tất cả các công ty đó, nói cách khác, năm đó Văn Khê chọc trúng người thừa kế bên dòng chính của nhà họ Tưởng, vô cùng có khả năng chính là vị Boss hiện giờ.

Càng kỳ quái là, đã trêu chọc như thế rồi mà còn có thể cách lâu như vậy lại làm ông ta nhận được cuộc điện thoại giống như trước một lần nữa, nhưng lúc này không phải ám chỉ đóng băng cậu ta mà là ám chỉ thân phận của cậu ta không tầm thường, gần đây người nào đó có động tác quá trớn, tốt nhất đừng để Boss của bọn họ phải ra tay.

Giám đốc Đường sành sỏi nửa đời người, nghe thấy Văn Khê có con trai, trong đầu chợt lóe hiểu ra việc gì đó, thành thật mà nói ông ta rất lo lắng, sợ phải gánh trách nhiệm vào mình.

Trách nhiệm này, ông ta không gánh nổi đâu!

"Dạo này tình hình của Văn Khê thế nào?"

Tổng quản lý Tôn đã sớm trộm mở điện thoại xem, vừa nhìn thấy hot search thì trán đã bắt đầu đổ mồ hôi hột.

"Vâng, đúng là gần đây có hot search bôi đen cậu ta."

Trước mắt giám đốc Đường đột nhiên tối sầm: "Sao bà lại như thế? Sao bà lại không biết quan sát để tâm đến chuyện quan trọng như vậy chứ? Cho dù bị đóng băng đi nữa thì cậu ta vẫn là nghệ sĩ công ty chúng ta, phải đợi đến khi tôi hỏi thì bà mới nói để bà kiểm tra như thế này à?"

Giám đốc Đường tức giận lên, tổng quản lý Tôn lập tức xin lỗi: "Xin lỗi giám đốc Đường, ngày hôm qua con tôi bị bệnh nên tôi xin nghỉ một ngày, tôi lập tức làm rõ chuyện này ngay."

Giám đốc Đường nén giận, gật gật đầu: "Sau này phải chú ý Văn Khê nhiều hơn, cứ coi cậu ta như...như tổ tông mà cung phụng đi, tôi thấy người đại diện của cậu ta không đáng tin chút nào, đổi người khác cho cậu ta đi."

Tổng quản lý Tôn kinh ngạc hỏi: "Cậu ta là...?"

"Chuyện khác đừng hỏi." Giám đốc Đường chỉ đáp lại một câu.

Tổng quản lý Tôn tức khắc nghiêm túc tỏ vẻ: "Vâng giám đốc Đường, tôi sẽ tự mình dẫn dắt cậu ta."

Giám đốc Đường gật gật đầu.

Tổng quản lý Tôn rời khỏi văn phòng, bà ta chỉ cảm thấy đầu mình nhức nhối ong ong, vì đã bị cái từ 'tổ tông' vả vào có hơi choáng.

Trở lại văn phòng mình, bà ta lập tức gọi Chung Linh vào.

"Bây giờ cô xóa hết tất cả hot search về Văn Khê ngay lập tức, sau này cô không cần phải dẫn dắt cậu ta nữa, tôi sẽ tự dẫn dắt cậu ta."

Chung Linh trợn trắng mắt: "Tổng quản lý Tôn...Có phải tôi đã gặp rắc rối không?"

Tổng quản lý Tôn: "Tôi nói cô chứ, vô duyên vô cớ chọc vào Văn Khê làm cái gì? Không phải người ta đã thành thành thật thật bị đóng băng nhiều năm rồi sao? Đến giờ chỉ còn một năm hợp đồng thôi, cô làm gì gấp đến nỗi nhảy nhót lung tung như thế hả?"

Tổng quản lý Tôn cố nén lửa giận, bày ra vẻ lạnh lùng sắc bén.

Chung Linh uất ức: "Lý lịch cá nhân trong công ty đâu có nói cậu ta có bối cảnh lớn gì đâu, vừa lúc con của cậu ta có nhiệt độ cao nên tôi muốn lấy ra làm bàn đạp tạo thế cho Vu Dương..."

Tổng quản lý Tôn muốn mắng người nhưng trong lúc nhất thời lại không biết nên mắng từ đâu, chiêu trò này của Chung Linh cũng rất thường thấy trong giới. Nếu là minh tinh nhỏ không có bối cảnh gì thì cũng chỉ biết ngậm bồ hòn chấp nhận, nói không chừng còn phải cám ơn cô ta, dù sao hắc hồng cũng là hồng.

Cuối cùng, bà ta chỉ nói: "Không có cách nào, bối cảnh của Văn Khê quá sâu, ngay cả giám đốc Đường cũng không dám trêu vào, cô tự gây chuyện thì chỉ có thể tự mình cô đi gánh thôi."

Nghĩ nghĩ, bà ta lại nói: "Sau này đừng dùng thủ đoạn dơ bẩn như thế nữa, mượn nhiệt độ có thể nhưng cô lại giẫm hết sức quá đáng, cô đi về post cái văn bản làm rõ và xin lỗi đi, còn lại để công ty tới chùi đít cho cô vậy."

Chung Linh hoảng hốt rời đi, đúng lúc gặp phải Vu Dương thân mật tới gần, khuôn mặt trẻ trung tươi cười cực kỳ ngọt ngào: "Chị Chung ơi, em mới viết một bài phân tích vai diễn nè, chị xem giúp em nha?"

"Mất rồi."

"Hở? Gì ạ?"

"Mất vai diễn này rồi." Chung Linh đỡ trán, tức đến không rõ, cậu nói đi cậu có bối cảnh có quan hệ thì cậu cứ nói thẳng ra đi, cậu không nói thì làm sao tôi biết được? Thời đại nào rồi mà còn bày đặt giả heo ăn thịt hổ nữa chứ! Không còn thông dụng đâu được chưa!

Một bên tức ói máu, một bên còn phải soạn bài xin lỗi làm rõ, chờ đến buổi chiều 5 giờ, một bài văn xin lỗi chân thành dạt dào được đăng lên.

Sau đó được trang official Văn Hóa Lý Đường chuyển phát, nói hết thảy đều do người đại diện nhầm lẫn và đã có văn bản xử lý, cũng tag Văn Khê, tỏ vẻ vai diễn nam số 4 «Truyền Thuyết Cung Lang Hậu» vẫn do Văn Khê thủ vai như cũ.

Bài xin lỗi được đăng lên, hot search bôi đen cũng bị xóa sạch, toàn bộ quá trình cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Lúc này, Văn Khê đang trên đường mang theo Thủy Thủy đi về nhà cũ của nhà họ Tưởng.

Cậu nhận được một cuộc gọi đến.

"Xin chào, Văn Khê, tôi là Tôn Duyệt Anh, là người đại diện mới của cậu." Đầu dây bên kia là một giọng nữ khá lịch sự.

Văn Khê nhịn không được nhíu mày, Tôn Duyệt Anh, tổng quản lý nghệ sĩ của Văn Hóa Lý Đường, tính cách nóng nảy đanh đá. Cậu đã từng bắt gặp dáng vẻ bà ta mắng chửi người trong công ty, rất có khí thế không sợ trời không sợ đất.

"Xin chào."

"Trước đây là do Chung Linh làm sai, công ty đã đưa ra phương án trừng phạt thích đáng, nếu cậu còn yêu cầu gì thì cứ nói với tôi."

"Tôi tin tưởng cách xử lý của công ty, không còn yêu cầu nào khác."

"Tốt, còn về chuyện bộ phim này, tôi đề nghị là không nên nhận, cậu thấy thế nào?"

"Không hẹn mà hợp, vốn dĩ tôi cũng không muốn đóng phim này."

"Được, vậy cậu tính sau này như thế nào? Là muốn đóng phim truyền hình, hay là đi mảng điện ảnh?"

Văn Khê hơi bất ngờ, xem ra ảnh hưởng của Tưởng Trạm Bạch trong việc giải quyết mấy chuyện phiền phức này là rất lớn, không chỉ khiến cho thái độ của Tôn Duyệt Anh phải thay đổi, thậm chí đến cả con đường phát triển sau này đều phải hỏi qua ý kiến của cậu, rất có cảm giác cậu nắm trong tay quyền quyết định tất cả.

Loại đặc quyền này chỉ vào lúc khi cậu trở thành Ảnh Đế thì mới có được, mà cho dù là Ảnh Đế đi nữa thì vẫn bị người đại diện quản thúc ở một mức độ nào đó, dù sao cũng là lợi ích tập thể mà.

"Hiện giờ tôi có một mục tiêu." Câu nghiêm túc lại: "Công Tôn Anh Hào sắp quay «Fela» và sẽ tuyển diễn viên trong phạm vi toàn cầu, tôi muốn đi thử vai xem thế nào."

Tôn Duyệt Anh ngốc lăng: "Tôi vẫn chưa nhận được tin tức này..."

"Khoảng giữa tháng 5 sẽ có thông báo, lúc đó cô nhớ chú ý giúp tôi là được."

"Được."

Tôn Duyệt Anh cúp máy, bà ta không rõ.

Công Tôn Anh Hào là đạo diễn cực kỳ đặc biệt, có thể nói là 'thiên tài ma quỷ' trong giới điện ảnh và có sức ảnh hưởng khắp thế giới. Chỉ cần là phim ông ta muốn quay thả ra tin tức muốn tuyển người thì sẽ có ảnh hậu ảnh đế hết đợt này đến đợt khác chen chúc tìm đến, còn nếu ông ta đã có diễn viên như ý mình hoặc người quen thì gần như sẽ không công khai tuyển chọn.

Ông ta là người Mỹ nhưng lại vô cùng thích lịch sử Hoa Quốc, ông ta là người duy nhất thông qua màn ảnh được lòng dân chúng trong nước, lấy được quyền đạo diễn có thể đến Hoa Quốc cư trú vĩnh viễn, Công Tôn Anh Hào là tên tiếng Trung do chính ông ta tự đặt cho mình.

Nói thế nào nhỉ? Đạo diễn Công Tôn và Văn Khê như trời với đất, cậu không đủ trình độ để vượt rào ăn vạ được ông ta. Lúc Văn Khê nói muốn đi thử vai trong phim của ông ta, Tôn Duyệt Anh không biết nên nói cậu suy nghĩ vớ vẩn hay nên khen cậu gan dạ.

Nhưng với người có hậu đài như cậu, Tôn Duyệt Anh cũng không dám nói gì nhiều, bà ta cũng không nghĩ dựa vào cậu để kiếm tiền.

Sau khi Văn Khê cúp máy, cậu lại gọi điện cho Tư Văn Ấn.

"Văn Khê! Cậu về rồi à?"

"Vẫn chưa, tôi định giữa tháng 5 mới về Kinh Đô, tôi có chuyện muốn hỏi cậu một chút."

Nghe thấy Văn Khê vẫn chưa trở về, Tư Văn Ấn cực kỳ thất vọng: "Có việc gì, cậu nói đi."

"Cậu có quen biết bác sĩ tâm lý nào am hiểu về chứng tự kỷ mà có vài người bệnh thuộc bệnh này không? Tôi muốn làm quen với môi trường có người mắc chứng bệnh này để chuẩn bị cho bộ phim mới."

Tư Văn Ấn thật sự có quen biết: "Đúng là tôi có người quen ở ngành này, hình như tôi từng nói với cậu là tôi có một người dì họ cũng bị mắc chứng bệnh này và tôi có đưa dì họ đến chỗ anh ta, để lát nữa tôi nói với anh ta một tiếng rồi trả lời cậu nhé."

"Được, cám ơn cậu nhiều."

"Cậu muốn quay về giới giải trí sao?" Giọng Tư Văn Ấn u oán: "Vậy không phải càng không có thời gian gặp nhau rồi."

"...Luôn có cơ hội mà, không nói nữa tôi còn có việc."

Văn Khê cúp máy, cậu nghĩ thầm sau này không thể liên hệ Tư Văn Ấn nữa, tình bạn giữa cậu và người này đã bị biến đổi, tốt nhất nên giữ một chút khoảng cách.

Haiz, làm sao mới có thể nhắc nhở hắn rằng: Người mà lùn hơn cậu, nhỏ tuổi hơn cậu lại còn ấu trĩ hơn cậu thật sự không phải style của cậu, tới mức dù cậu có miễn cưỡng bản thân thì cũng không thể ở bên nhau được đâu.

Văn Khê nghiêng đầu nhìn bé con đang ngủ ngon lành trên ghế dành cho trẻ em, cậu vớt nắm tay nho nhỏ của bé con qua hôn một cái.

Một người cha khác của Thủy Thủy cần phải là người có IQ cao có bằng cấp cao như Tưởng Trạm Bạch ấy, như vậy thì mới có thể giúp đỡ con trai học hành được, chưa kể hiện giờ cậu sắp đến nhà cũ nhà họ Tưởng, sắp gặp ông cụ được xem là quốc bảo trấn quốc nữa đây này.

Văn Khê nhớ đến trong nguyên tác nói về nhà cũ của nhà họ Tưởng, cho dù là vai chính thụ lớn lên trong thời đại công nghệ cao cũng phải hô lên 'thiệt là ngầu lòi' nữa kìa. Cậu ta đi tham quan nhà cũ mà giống như bà ngoại Lưu đi vào Đại Quan Viên* vậy, tất cả đều vô cùng hiệu suất, tiên tiến, tiện lợi và đều sử dụng công nghệ AI.

(bà ngoại Lưu đi vào Đại Quan Viên: xem Hồng Lâu Mộng.)

Mà bây giờ hai cha con bọn họ sắp đi tới nhà cũ, cũng không biết có phải là Hồng Môn Yến hay không.

Văn Khê lắc lắc bàn tay nhỏ nhắn của con trai mình, cậu tự nhủ tất cả đều phải dựa vào con rồi con trai à! Nhanh lên làm cho cha con được cha quý nhờ con đi nào!

END CHƯƠNG 21.

------

CHƯƠNG 22: NHÀ CŨ

Xe dừng lại ở trước cổng lớn.

Tài xế mở cửa xe, xin lỗi nói: "Xin lỗi phu nhân, bên trong cấm xe ngoài đi vào, cần phải đi xuống đổi xe khác."

Văn Khê nhìn bốn tên lính vác súng trên vai, đạn đã lên nòng đứng trước cổng thì cảm thấy áp lực muốn chết.

Cậu lay Thủy Thủy dậy rồi ôm bé con xuống xe.

Sau khi nghiêm ngặt tra xét đúng số chứng minh rồi lấy thiết bị ra ghi nhớ lại số liệu gương mặt của Văn Khê và Thủy Thủy xong rồi, tài xế ở bên cạnh mới giải thích: "Ngài và tiểu thiếu gia sẽ được vĩnh viễn lưu vào hệ thống, sau này có đến thì không cần phải kiểm tra giấy chứng minh nữa."

Văn Khê gật gật đầu, nơi mà ông cụ Tưởng ở được bảo vệ cực kỳ nghiêm mật.

Bé con bên cạnh xoa xoa đôi mắt, nhóc ưỡn à ưỡn ẹo ôm chân cậu, hỏi: "Ba ba, chúng ta về nhà rồi sao?"

Văn Khê: "Đúng rồi, còn buồn ngủ à?"

Thủy Thủy: "Buồn ngủ."

Hôm nay bé con chơi dữ quá nên không có ngủ trưa, buổi chiều còn phải đi bệnh viện để kiểm tra vết thương trên trán, nên khi lên xe thì đã bắt đầu buồn ngủ.

"Nhịn xíu đã, chúng ta còn phải gặp cụ ông đó, tối rồi ngủ ha."

"Dạ."

Thủy Thủy nỗ lực mở to hai mắt.

Trước giờ Văn Khê chưa từng dạy con trai mình phải cố gắng thể hiện để lấy lòng cha/ ông nội/ cụ ông hay người lớn nào, sự lựa chọn gia đình là sự lựa chọn lẫn nhau, Tưởng Trạm Bạch là người thích hợp nhất với Thủy Thủy nhưng cũng không phải là người duy nhất.

Văn Khê rất không hài lòng với thái độ không quá gần gũi với Thủy Thủy của anh.

Nhưng kỳ lạ là, tuy rằng Tưởng Trạm Bạch không biểu hiện ra thích con trai mình xíu nào nhưng con trai cậu lại rất muốn đến gần anh, muốn dính vào người anh, làm cái đuôi nhỏ đi theo anh.

Văn Khê nắm tay con trai đi vào cửa lớn, dưới cây đại thụ bên đường có một bóng người cao lớn đang đứng ở nơi đó.

Là người đã tới trước cậu – Tưởng Trạm Bạch.

Tưởng Trạm Bạch đứng thẳng tắp, anh mặc quần dài thể thao rộng rãi, thân trên mặc áo hoodie mỏng màu trắng, một tay đút túi quần một tay xem điện thoại, mái tóc xoăn màu nâu ánh kim lay động rối loạn dưới ánh hoàng hôn.

Văn Khê nhìn đến ngơ ngẩn, dường như cậu về lại thời còn đi học năm đó, cậu lén lút trốn ở khắp nơi để nhìn Tưởng Trạm Bạch. Khi đó người thiếu niên ấy tài hoa hơn người hăng hái nhiệt huyết, dù là bề ngoài hay học hành đều vô cùng xuất sắc, cả người như mang theo ánh hào quang vậy.

Bây giờ đã bốn năm trôi qua, thiếu niên sạch sẽ tinh khiết năm ấy dường như không có gì thay đổi, lại có vẻ như đã thay đổi tất cả.

Ít nhất mẹ nó nguyên tác nói vai chính công như tín đồ phái Thanh Giáo tuyệt đối là giả, hôm qua cái thứ này đè cậu như muốn 'làm' chết cậu, đến bây giờ cậu còn đau muốn chết đây này.

Văn Khê cảm thấy thể xác và tinh thần cậu đều bị tổn thương, lại muốn thỏa mãn nguyện vọng của con trai muốn dính vào người cha khác của bé, vì thế cậu chỉ huy Tưởng Trạm Bạch: "Thủy Thủy mệt rồi, anh ôm nó đi."

Tưởng Trạm Bạch cất điện thoại rồi nhìn cậu một lát, vẻ mặt nhìn không ra vui hay là không vui.

Hôm nay anh tan tầm về nhà sớm lại chộp hụt người.

Quản giả nói phu nhân mang tiểu thiếu gia đi bệnh viện kiểm tra lại tình hình vết thương, Tưởng Trạm Bạch mới kinh ngạc phát hiện hình như trước giờ anh chưa từng quan tâm đến vết thương của con trai bao giờ.

Từ lâu đã thiếu hụt tình thương của cha không thể ngay lập tức có thể nhặt trở về, chỉ mới sáng hôm nay thì Tưởng Trạm Bạch mới chân thật cảm nhận được việc bản thân anh đã có một đứa con trai rồi, lúc ấy trong lòng anh mới sinh ra vài phần áy náy.

Không bắt được người nên anh đến nhà cũ trước, ông cụ vừa thấy chỉ có một mình anh tới thì lập tức xụ mặt, sau đó đuổi anh ra ngoài chờ vợ và con trai tới mới được vào nhà.

"Muồn ba ba ôm." Thủy Thủy dựa chặt vào Văn Khê, bé mở cánh tay ra.

Văn Khê dỗ: "Ba ba mệt quá, để mẹ con ôm nhé."

Cậu nháy mắt với Tưởng Trạm Bạch: Con trai anh đó, ôm nhanh lên!

Tưởng Trạm Bạch với Thủy Thủy nhìn nhau, Thủy Thủy cười cong cong mắt nhìn anh: "Mẹ ơi, ôm."

Trong mắt của bé con thông minh này, 'người mẹ' cao to trước mặt bé là người mà bé vẫn chưa thể 'chinh phục' được, dù rằng không gặp mặt nhiều nhưng Thủy Thủy vẫn luôn có sự sùng bái mù quáng đối với 'người mẹ' này.

Văn Khê rất hiểu rõ con trai mình, đây là bé con vừa sợ lại vừa tôn sùng người cha khác của mình, với tình hình này thì khẳng định Thủy Thủy sẽ rất ngoan ở trước mặt Tưởng Trạm Bạch, sẽ không làm nũng, sẽ không giận dỗi.

Tưởng Trạm Bạch nhìn xuống, anh không đáp lại Thủy Thủy kêu mình.

Văn Khê bỗng dưng cảm thấy khó chịu, cậu sờ đầu bé con: "Gọi chú đi con, để cho chú ôm."

Thủy Thủy ngây người một lúc, nhưng cũng nghe lời: "Chú ơi, ôm."

Ánh mắt Tưởng Trạm Bạch dao động, anh đi lên trước rồi nhẹ nhàng ôm con trai lên trên khuỷu tay mình.

"A~~" Thủy Thủy la lên, tầm nhìn nháy mắt cao hơn, bé con giương miệng nhỏ nhịn không được quay đầu lại nhìn, còn cao hơn ba ba của bé luôn!

Văn Khê càng khó chịu hơn, kêu mẹ thì không phản ứng, kêu chú một cái là đáp lại liền.

"Mau nói cám ơn chú đi."

"Cám ơn chú." Thủy Thủy ngọt ngào nói.

Bé con không nhịn được vươn bàn tay nhỏ nhắn sờ sờ cánh tay của người chú cao to này, bự bự, cứng cứng.

Ba ba thì tinh xảo, mềm mềm, thơm thơm.

Nhưng trên người chú cũng rất dễ ngửi, Thủy Thủy hít hít cái mũi nhỏ, hình như còn ngửi được mùi thơm của ba ba trong đó nữa.

Cái ôm này rất rộng rãi ấm áp, rất ổn định, rất cao, với Thủy Thủy thì như là một trải nghiệm mới. Bé con kích động tới mức sâu ngủ bay đi mất, tinh thần sáng láng ngồi ở trong khuỷu tay của chú cao kều nhìn trái nhìn phải.

Tưởng Trạm Bạch ôm bé con như ôm gấu bông, đi vừa nhanh vừa vững.

Mặc dù là lần đầu tiên bế con nít nhưng bất ngờ là tư thế bế của Tưởng Trạm Bạch lại rất chuẩn, bé con nặng trĩu nằm trong lòng anh giống như chuông đồng đung đưa qua lại, khi nặng khi nhẹ đập vào trái tim anh.

"Đừng gọi chú, gọi cha." Tưởng Trạm Bạch nghiêm túc dặn dò.

"Nhưng con có ba ba rồi nha."

"Cha là cha lớn, ba ba của con là cha nhỏ."

Thủy Thủy bị một đống 'cha' làm cho mơ hồ, sau một lúc, Tưởng Trạm Bạch nhân cơ hội dỗ: "Kêu cha lớn đi."

"Cha lớn!" Thủy Thủy lập tức gọi một tiếng thật kêu, bé con ôm cổ anh rồi quay đầu nhìn ba ba mình, nụ cười có chút ngượng nghịu.

Trong lòng Văn Khê tức khắc hụt hẫng, Tưởng Trạm Bạch chưa từng nuôi Thủy Thủy được một ngày, sao lại khiến cho Thủy Thủy thích đến thế cơ chứ! Thật là quá đáng mà!

Một nhà ba người đi trên con đường dài~thật dài, hai bên đường là đám cây cối thực vật không biết tên, may mà là đường phẳng không cần leo thang, nếu không thì Văn Khê đã chịu không nổi.

Hai cha con ở phía trước đi rất nhanh, hai cái đầu na ná kề sát nhau, từ khuôn đầu cho đến màu tóc vừa nhìn đã biết là máu mủ rồi.

Bỗng nhiên Thủy Thủy chỉ phía trước: "Nhìn kìa, con chim~"

Văn Khê theo ngón tay của bé con nhìn qua, Thủy Thủy lại nói: "Không có đầu~"

Thì ra đó chính là loại camera nhỏ hình tròn có cánh bay phành phạch giống như con chim ruồi.

"Đây là All-Seeing Eye." Tưởng Trạm Bạch giải thích: "Là phát minh mới của ông cố con đấy."

"Ông cố?" Thủy Thủy lặp lại.

"Ông cố chính là cha của cha của cha lớn." Tưởng Trạm Bạch kiên nhẫn nói: "Có 108 All-Seeing Eye trải rộng khắp toàn bộ nhà cũ, cho dù có bất cứ gió thổi cỏ lay nào cũng không thể thoát khỏi con mắt của nó."

"Woa." Thủy Thủy rất nể tình vỗ vỗ tay, bé con tò mò nhìn vào một cái camera đang đi theo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net