Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chụp khi ra biển, lúc này cũng đã khá là thoải mái, thả lỏng hơn rồi.

Nhiếp ảnh gia dặn dò, chụp ảnh ở trên thuyền đều là chụp nhanh, ngẫu hứng, không cần cố ý tạo dáng, cũng không cần nhìn vào máy ảnh, hai người cứ tùy ý với nhau là được rồi.

Trên mặt biển rất bằng phẳng, có điều lúc thật sự lên thuyền, vẫn là sẽ cảm nhận được một loại lung lay nhè nhẹ. Jungkook thích ứng một chút, mới chậm rãi tốt lên.

Người đàn ông bên cạnh đã truyền tới một cốc nước chanh.

"Uống một chút."

Taehyung dùng khăn lông đã bọc đá lạnh qua dán lên mặt Jungkook, nâng cao tinh thần cho cậu: "Còn ổn không?"

Lo lắng đá sẽ làm lạnh đối phương, anh dùng khăn lông.

Jungkook lắc đầu: "Không sao ạ."

Cậu thường sẽ không say xe say thuyền, hơn nữa trước khi lên thuyền cũng đã phải uống thuốc say sóng dưới cái nhìn chằm chằm của người đàn ông rồi.

So với chóng mặt, Jungkook càng có cảm giác mới mẻ lạ kỳ nhiều hơn. Cậu khi còn bé lớn lên ở trong rừng, sau này mấy nơi cậu sống cũng đều là thành phố trong nội địa, chưa từng thấy biển, huống hồ còn là biển xinh đẹp như vậy.

Ánh mặt trời chiếu lên mặt biển, nổi lên ánh sáng vàng lấp lánh, nước biển rất trong suốt, tựa như chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn được đến nơi sâu nhất.

Dường như biển cả có ma lực, có thể cuốn trôi đi tất cả những chuyện không vui trong lòng người, chỉ còn lại chan chứa dạt dào màu xanh của biển.

Mặc dù chỉ là hiệp nghị, nhưng có thể được nhìn thấy biển một lần như vậy, cũng đã là món quà rồi.

Jungkook nghĩ.

Du thuyền không đi nhanh, có thể chậm rãi thưởng thức phong cảnh. Khoảng chừng sau nửa giờ, đột nhiên Jungkook lại nhìn thấy trên mặt biển có gì đó hơi khác thường.

Bên cạnh đã có người hô lên.

"Cá voi! Là cá voi!"

Buổi chiều ra biển, quả nhiên bọn họ gặp được cá voi.

Loài khổng lồ, thần bí, lặn sâu dưới đáy đại dương đương, khi chúng liên tiếp nổi lên khỏi mặt nước, liền lập tức khiến cho người ta hoàn toàn có cảm giác tráng lệ nguy nga lại rung động lòng người không nói lên lời.

Cùng một chỗ với cá voi, du thuyền liền trở thành thuyền giấy.

Cá voi không hề sợ loài người, cũng sẽ không rời xa con thuyền, chỉ là bình tĩnh như không bơi ở bên cạnh, thành đoàn kết đội.

Chúng là chủ nhân của nơi này, ở trên biển, loài người mới là khách.

Đoàn cá voi cách con thuyền rất gần, tựa như chỉ cần người đứng ở cạnh thuyền rướn người ra, vươn tay tới là có thể chạm vào chúng.

Trong khoảng cách gần như vậy, chỉ nhìn thấy làn da xanh trơn mượt, hơi có nếp nhăn trồi lên khỏi mặt nước, như một lớp sóng khác trên mặt biển tĩnh lặng vậy. Thỉnh thoảng còn sẽ có những tia nước của cá voi phun lên, thuận theo gió trên biển, bay lả tả vào trên thuyền.

Trên biển thường có rất nhiều câu chuyện, rất nhiều truyền thuyết. Nghe đồn người được cá voi phun trúng nước sẽ có may mắn. Văn bản giấy có thể không có sức thuyết phục, nhưng chờ đến khi chân chính tận mắt nhìn thấy đoàn cá voi này, mọi người lại đều sẽ tin tưởng từ tận đáy lòng.

Có thể tiếp xúc gần với nét bút lông thần kỳ mà Thượng Đế tạo ra như vậy, quả nhiên là một loại may mắn.

Jungkook là lần đầu tiên tới biển, trong lòng chỉ còn lại ngập tràn là thán phục. Cậu vẫn luôn rất thích động vật, khi còn bé lớn lên ở trong rừng, có rất nhiều bạn bè động vật, nhưng cậu rất ít có thể tiếp xúc tới động vật trong biển, trước nay đều chỉ nhìn thấy qua màn hình.

Mà cho dù khoa học kỹ thuật phát triển đến trình độ nào đi chăng nữa, xem hình ảnh chung quy vẫn có khác biệt so với nhìn trực tiếp ở ngoài đời.

Chỉ có đích thân ở tại chỗ, mới có thể cảm nhận được sự rung động không thể nói rõ thành lời như vậy.

Đoàn cá voi rất khổng lồ, chúng vẫn luôn bơi về phía trước, nhưng thủy chung vẫn không nhìn thấy đầu. Những tia nước mà cá voi liên tiếp phụt ra bay lả tả trong không khí, được ánh mặt trời sáng rực chiếu vào, trở thành cầu vồng vươn tay ra là có thể chạm tới.

Xinh đẹp, may mắn và vui vẻ, đều vươn tay ra là có thể chạm tới.

Jungkook chơi cực kỳ vui vẻ, đến lúc sau, thậm chí còn hoàn toàn quên mất sự tồn tại của camera.

Rất khó tưởng tượng, trước đây cậu còn ôm chút cảm giác chống cự với camera.

Đợi đến khi đàn cá voi tản đi, khi du thuyền trở về địa điểm xuất phát thì cũng đã là hơn năm giờ chiều rồi.

Quả thực Jungkook chơi đến mệt lả rồi, thuyền lại rung lắc quá mức có quy luật, cậu liền cứ thế ngủ quên mất trên ghế nằm trên thuyền.

Chẳng biết ngủ đã bao lâu, cậu bị người gọi dậy.

Bên cạnh rất ấm áp, Jungkook mơ mơ màng màng mở mắt, mới phát hiện trên người mình đang đắp chăn, không biết là ai đắp lên cho cậu.

Nhưng cái này cũng không phải trọng điểm, Jungkook tỉnh táo hơn một chút mới phát hiện, dưới thân rõ ràng là hai cái ghế nằm nhưng cậu lại vượt qua cái ghế mình nằm ban đầu, chen chúc sang cái ghế còn lại, rúc vào trong lòng Taehyung.

Junhu sững sờ, có chút mờ mịt, không đợi cậu suy nghĩ cẩn thận chuyện này, thì đã chợt nghe thấy Taehyung gọi cậu: "Ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời."

Cậu vừa ngẩng đầu, trong chớp mắt đó, liền bỏ quên hết thảy các chuyện vụn vặt là đằng sau đầu.

Quá đẹp rồi.

Đó là nét đẹp khó có thể dùng ngôn ngữ mà miêu tả, không gì sánh kịp.

Bầu trời hoàng hôn bị nhuộm thành một mảnh màu tía lộng lẫy lạ thường, ráng chiều xán lạn tựa như là một kiệt tác để đời tuyệt diệu nhất được người nghệ sĩ dày công vẽ bằng kỹ thuật tuyệt đỉnh. Bầu trời thiêu đốt biển cả thành chung một mảnh màu tía rực rỡ, thế là cả đất trời đều xán lạn bùng cháy cả lên, trở thành huy hoàng dưới không trung này.

Cảnh sắc ngập tràn trước mắt này, dường như chỉ có thể dùng từ "mộng ảo" để hình dung.

Khi nghĩ đến cái từ "mộng ảo" này, Jungkook đang đắm chìm trong ánh hoàng hôn bỗng nhiên sửng sốt một chút.

Cậu đột nhiên hồi tưởng lại, trước hôn lễ khi bắt đầu cần chuẩn bị các loại sự vụ, Taehyung đã từng hỏi cậu. Có suy nghĩ gì về hôn lễ.

Jungkook không hề có suy nghĩ gì về hôn lễ hết, trước giờ cậu chưa từng nghĩ qua chuyện kết hôn. Nếu như không phải vì hiệp nghị này, có lẽ cả đời này Jungkook đều sẽ không kết hôn.

Đột nhiên bị Taehyung hỏi như vậy, Jungkook cũng chỉ có thể dựa vào ấn tượng nói vài câu, dùng từ cũng đều rất bình thường, đều là những từ ngày thường được mọi người dùng nhiều rồi, ví dụ như mộng ảo, lãng mạn, khó quên, cả đời một lần, có thể sẽ tới bờ biển có ánh mặt trời tuyệt đẹp chụp ảnh ở trên bờ cát, có thể phải trong nhà thờ trao đổi nhẫn. Lúc Jungkook nói cũng không có suy nghĩ nhiều gì, người đàn ông nghe xong cũng không có phản ứng gì đặc biệt, cậu cũng chỉ cho rằng đối phương chỉ là tùy tiện hỏi qua vậy thôi.

Cậu lại thật không ngờ sẽ có được loại trải nghiệm như ngày hôm nay.

Mộng ảo, lãng mạn, khó quên, cả đời một lần.

Thật giống như Jungkook tùy ý nói ra, coi nó như là một nhiệm vụ, lại bị đối tượng nhiệm vụ coi là thật, còn có thể dụng tâm như vậỵ ----- đi thực hiện nó.

Dưới ánh chiều tà, trong ánh hoàng hôn, Jungkook quay đầu lại, ngơ ngác loạn nhịp nhìn người đàn ông bên cạnh.

Ánh vàng rực rỡ từ tứ phía như mạ lên người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị một tầng màu ấm áp, nhuộm lên một vòng ôn nhu.

Lại tựa như, anh vốn dĩ đã thực sự ôn nhu như thế.

——

Ánh hoàng hôn ngắn ngủi thoáng qua, mười mấy phút sau liền trở thành một màu đen xám xịt tĩnh lặng.

Cho nên Taehyung mới đánh thức cậu khi cậu còn đang ngủ, để xem cảnh tuyệt đẹp như mộng như ảo này.

Theo mặt trời chiều xuống núi, nhiệt độ bên biển cũng chậm rãi hạ xuống. Đoàn người trở lại bên bờ, dọn dẹp một chút, liền lên du thuyền dùng khi đến một lần nữa.

Cảnh đêm trên biển cũng rất đẹp, nhưng bọn họ cũng không qua đêm trên hòn đảo. Taehyung nói, bởi vì sáng mai còn phải đi máy bay.

Bọn họ liền tới một khách sạn thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Sanghai trong thành phố, ở một đêm.

Ngày hôm sau hai người dậy thật sớm, bay tới Jeju.

Máy bay là đặt chỗ ở khoang hạng nhất, ngoại trừ ghế ngồi ra, còn đi kèm với một phòng nghỉ đủ để ngủ ở đó, không gian rất rộng rãi.

Tối qua Jungkook vẫn ngủ được ngon, liền cũng không tới đó ngủ bù nữa. Cậu phát hiện chứng lạ giường của mình ở nơi ấm áp đã chuyển biến tốt hơn nhiều rồi, khi trước lúc tới nhà của Taehyung cũng ngủ rất ngon, tối hôm qua trong khách sạn xa lạ, bởi vì ấm áp, chất lượng giấc ngủ cũng cực kỳ không tồi.

Bởi vì đã mời bạn bè tới Jeju tham gia hôn lễ, sau khi các bạn bè đến nơi còn muốn thuận tiện đi dạo chơi ở gần đó, Jungkook liền kết nối với wifi của khoang máy bay, chuẩn bị giúp bọn họ tìm hiểu trước những nơi ở đó, xem xem gần đó có nơi nào để chơi hay không.

Vừa lên mạng tìm hiểu hướng dẫn địa phương về Jeju, Jungkook liền nhấp vào trang web địa phương, thấy được không ít tin tức của truyền thông.

Phần lớn dưới số liệu giám sát, đến cả cửa sổ trình duyệt cũng đều tự đề cử lên tin tức, thậm chí còn có tin tức của hôn lễ lần này.

Jungkook tiện tay nhấn vào liếc qua một cái.

Ngoài những tư liệu Eunbi tìm tới ra, trước đó Jungkook cũng chưa từng thấy tin tức về Kim gia, cậu cũng không quá quan tâm các tin tức giải trí tiêu khiển của chính mình, cũng không hề thích phong cách tin tức của Kim thị.

Các bản tin của Seoul luôn có phong cách rõ ràng dứt khoát, khi trước lúc ở Seoul, các loại tin tức có liên quan đến Taehyung phần lớn đều là tin tài chính và kinh tế, tuy rằng tin tức tiêu khiển cũng có, nhưng rất ít.

Truyền thông bên này lại không giống vậy.

Các tờ báo lá cải của nhiều phương tiện truyền thông luôn rất hứng thú với chuyện của Kim gia, Taehyung cũng không thể may mắn tránh khỏi, hơn nữa cách dùng từ của tin tức địa phương luôn luôn rất khoa trương, miêu tả về Taehyung cũng rất không tốt đẹp gì.

Một cửa sổ tin tức nhảy ra, Jungkook thấy rõ tiêu đề, không khỏi nhíu mày.

(Thiên Sát Cô Tinh mệnh* vậy mà lại muốn kết hôn! Một người khắc ba khắc mẹ khắc vợ không có đời sau mơ tưởng thoát khỏi thiên kiếp? )

Từ mà phương tiện truyền thông dùng nhiều nhất để miêu tả Taehyung, là "Thiên Sát Cô Tinh"

Tuy rằng Jungkook không mấy để ý đến những tin tức này, nhưng cậu cảm thấy dùng loại từ này trên người khác thật sự rất không tốt.

Cậu đang muốn đóng cửa sổ gợi ý lại, phía sau đột nhiên truyền tới tiếng động mở cửa, tay Jungkook run một cái, vô tình biến nút tắt thành phóng to.

Câu tiêu đề hoang đường xấu xa này cứ thế bị phóng to ra trên màn hình.

Jungkook đã thoáng nhìn thấy bóng dáng Taehyung đi vào, cậu vội vội vàng vàng muốn tắt đi, nhưng giờ dù sao cũng là trên máy bay, không gian trong phòng nghỉ cũng không có lớn như vậy, người đàn ông đi tới vẫn là nhìn thấy tiêu đề được in đậm hiển thị trên màn hình.

Jungkook chân thành xin lỗi: "Xin lỗi, Taehyung, em. . ."

Taehyung lại không có phản ứng gì đặc biệt: "Không sao, không cần để ý."

Anh nói: "Thật ra bọn họ nói cũng không sai."

Jungkook sửng sốt một chút.

Nói không sai?

"Ba mẹ tôi đúng thật là đã qua đời rồi." Taehyung nói: "Còn có câu "không có đời sau" kia, quả thực tôi sẽ không sinh con."

Người đàn ông đi tới bên cạnh Jungkook, một tay đặt trên tay vịn, cúi người xuống rũ mắt nhìn cậu, cứ như vậy vây Jungkook ở giữa ghế.

"Hoặc là nói, " Taehyung hạ thấp giọng, chậm rãi nói: "Em có thể sinh con?"

Jungkook: ". . . ? !"

Nam giới không có tử cung, trong cơ thể cũng không có cách nào trở thành tế bào trứng, làm sao có thể sinh con?

Cậu nghiêm túc lắc đầu: "Không thể."

Taehyung giơ tay lên nhéo nhéo cằm Jungkook.

"Cho nên nói bọn họ viết cũng không sai gì cả."

Anh nhìn lướt qua màn hình, hỏi: "Đang xem cái gì thế? Sao không nghỉ ngơi chút?"

"Đang tìm chỗ để chơi cho bạn bè em, bọn họ muốn dạo chơi ở Jeju chút." Jungkook nói.

"Jeju sẽ có người tiếp đãi bọn họ, đến lúc đó sắp xếp lựa chọn sau cũng không muộn." Taehyung nói: "Nghỉ ngơi một chút đi, đến bên kia vẫn còn phải bận rộn."

Jungkook liền gật đầu vâng lời.

Lúc đến Jeju là khoảng mười một giờ sáng, hai người cũng không tới Kim gia trước, mà là ăn bữa trưa ở gần đó.

Đến buổi trưa, Taehyung nói buổi chiều phải đi gặp trưởng bối trong nhà trước, sau đó tới xem nơi tổ chức hôn lễ.

Jungkook đương nhiên không phản đối.

Chờ hai người ăn trưa xong, Jungkook liền nhận được một tin tức—— bạn thân đi chuyên cơ tới tham gia hôn lễ đã đến nơi rồi.

Lịch trình của Jungkook hôm nay quá bận rộn, thực sự không rút ra được thời gian đích thân đi chơi cùng bạn bè. Cậu chỉ có thể gọi một cuộc điện thoại tới, muốn hỏi tình trạng bên bọn họ một chút.

Kết quả Mingu nhận điện thoại vừa nghe thấy lời này, liền trực tiếp nói: "Không sao, cậu cứ làm chuyện bên chỗ cậu là được rồi, không cần quan tâm tới bên chúng tớ."

Jungkook hỏi: "Các cậu gặp được người hướng dẫn chưa?" "Gặp được rồi" Mingu nói: "Có điều bọn tớ đã định đi dạo chơi cùng với các đàn anh đàn chị rồi, bọn họ rất quen thuộc chỗ này."

Jungkook không hiểu: "Đàn anh đàn chị?"

Lần này tuy rằng cậu cũng mời một số đàn anh đàn chị thân quen tới đây, nhưng mọi người đều đang là sinh viên, cũng chưa từng nghe thấy có ai cực kỳ quen thuộc với Jeju.

"Không phải những người mà chúng ta quen, là khách bên Kim tổng mời tới." Mingu giải thích: "Không phải bọn tớ đi cùng một máy bay sao, trên đường tới liền trò chuyện với nhau. Kết quả trong số những khách mời của Kim tổng có không ít người là tốt nghiệp từ đại học Seoul, còn có mấy vị là đàn anh của khoa chúng ta."

"Bọn họ đều rất thân thiện, cả chặng đường cũng nói chuyện với nhau thành thân quen rồi, dù sao buổi chiều cũng không có việc gì, mọi người liền tính cùng nhau đi chơi."

Jungkook có chút bất ngờ, này thật đúng là trùng hợp.

Có điều suy nghĩ kỹ một chút, khách mời của Taehyung hầu như đều là tinh anh trong các lĩnh vực, sinh viên tốt nghiệp Seoul sẽ ngồi vào những vị trí ấy cũng không kỳ lạ.

Có cái quan hệ bạn cùng trường này, vô hình trung mọi người đều thấy được kéo gần lại hơn rất nhiều, Jungkook cũng thở phào nhẹ nhõm, không cần lo lắng chuyện của bạn bè nữa.

Nói chuyện điện thoại xong, Jungkook liền cùng Taehyung lên xe. Taehyung nói muốn đi gặp trưởng bối, tuy rằng Jungkook đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng nghĩ tới phải đi gặp người của Kim gia, cậu vẫn cảm thấy chuyến này sẽ không quá dễ dàng.

Kim gia lập nghiệp bằng vận tải đường biển, cũng có một vị trí trong bất động sản, tuy rằng đà phát triển trong những năm gần đây đã chậm lại, nhưng vẫn là hào môn thế gia có tiếng lâu đời. Lúc trước khi Eunbi giới thiệu tình huống Kim gia đã nói qua, ông cụ Kim có bốn đứa con, con cả và con út đã tạ thế, tới thế hệ của Taehyung, tính cả Taehyung, Kim gia cũng chỉ có ba người là nam.

So sánh với những hào môn khác, này gần như đã được coi là ít con nối dõi rồi.

Nhưng mặc dù như vậy, người cháu đích tôn của dòng nhà chính Taehyung này vẫn như cũ không hề nhận được sự hoan nghênh của Kim gia, thậm chí khi trước hình như Kim gia còn náo ầm ĩ chuyện đoạn tuyệt quan hệ. Taehyung cũng từng sửa tên, không có kế thừa chữ "Anh" của Kim gia.

Hơn nữa ngày hôm nay sau khi Taehyung xuống máy bay cũng không trực tiếp tới Kim gia, mà là trực tiếp dùng cơm trưa ở bên ngoài, thật ra cũng có thể nói rõ rất nhiều thứ.

Chiếc xe chở hai người chạy được nửa đường thì dừng lại trước một cửa hàng hoa. Jungkook theo Taehyung đi vào, chỉ thấy người đàn ông trực tiếp chọn một bó hoa cúc trắng, và một bó hoa hồng trắng.

Jungkook hơi bất ngờ.

Tuy rằng quan hệ không tốt, nhưng trực tiếp tặng người bề trên hoa cúc trắng. . . Hình như cũng không ổn lắm.

Vẻ mặt của cậu quá dễ đoán, Taehyung liếc mắt một cái liền nhìn thấu, nhàn nhạt giải thích: "Đi thăm cha mẹ tôi."

Jungkook lúc này mới hiểu được, Taehyung nói muốn đi gặp trưởng bối, tuyệt không phải là muốn đi gặp người của Kim gia, mà là muốn tới mộ của ba mẹ.

Trên đường tới đó, ánh mặt trời của buổi chiều cũng dần dần biến mất, sắc trời chuyển sang tối mờ, tầng mây dày đặc đè xuống, không khí cũng từ từ chuyển lạnh.

Lúc đến nơi, Taehyung lại buộc Jungkook mặc thêm một chiếc áo khoác rồi mới thả cậu xuống xe.

Phần mộ của ba mẹ Taehyung nằm trong khu mộ của tổ tiên Kim gia. Phần mộ của tổ tiên Kim gia chiếm cả một ngọn núi, gần đó lại có dòng suối vây quanh, có thể nói là vùng đất phong thủy trù phú non xanh nước biếc.

Ở nơi tấc đất tấc vàng, có thể sử dụng một nơi lớn như vậy để xây dựng phần mộ tổ tiên, đủ để nhìn ra Kim gia giàu có, xa xỉ biết nhường nào.

Ngoại trừ vị trí tốt, phần mộ tổ tiên Kim gia được sửa sang cũng rất khí thế, thậm chí còn xây một quảng trường nhỏ trên một chỗ bằng phẳng. Có điều tuy ba của Taehyung là đích tôn, nhưng lại không thể tiến vào phần lăng mộ chính, trái lại bị xếp gọn ở một chỗ rất nghiêng.

Sau khi hai người vào cổng xong vẫn luôn đi theo hướng nghiêng, đi một lúc lâu, thậm chí ngay cả nghĩa trang cũng không thấy đâu nữa rồi, mới đi tới trước mộ của ba mẹ Taehyung.

Jungkook nhớ rõ trong tài liệu mẹ kế đưa cho cậu đã đề cập tới, trước đây ba Taehyung khăng khăng muốn rước một người con gái không môn đăng hộ đối về làm vợ, cãi nhau với trong nhà một trận không vui vẻ gì, mãi đến cuối cùng cũng không thể giải hòa. Sau này, ba mẹ Taehyung liền rời khỏi Hàn Quốc, tới Mỹ phát triển. Nhiều năm sau, bọn họ lại về nước, sáng lập ra tập đoàn Sanghai.

Ông cụ Kim từ đầu đến cuối vẫn không đồng ý với hôn sự này, ông ta chướng mắt mẹ Kim, cũng không vừa ý với con trai cả phản nghịch, liền dẫn tới chán ghét cả Taehyung.

Nhìn từ đây, tất cả những điều tài liệu nói quả thực đều là thật.

Sắc trời càng ngày càng tối, hai người đi tới trước bia mộ, mấy người mặc tây trang đen đi theo sau bọn họ đều dừng lại cách bọn họ vài bước.

Đây là một ngôi mộ chôn chung của hai người, so với khí thế của khu mộ chính, khu mộ này trông có vẻ đơn giản hơn nhiều.

Có điều bia mộ rất sạch sẽ, xung quanh không có một chút cỏ dại bụi bặm, đồ cúng tế cũng đều là tươi mới, có vẻ thường được quét sạch xử lý.

Jungkook đã có kinh nghiệm tảo mộ của mẹ ruột, đoán được Taehyung có lẽ là cố ý thuê người, tới đây xử lý theo định kỳ.

Nhìn ra được, tuy rằng quan hệ giữa Taehyung với Kim gia rất kém, nhưng tình cảm với ba mẹ lại rất thắm thiết.

Hai người cũng nhau tiến lên, đặt hoa cúc trắng và hoa hồng trắng xuống trước bia mộ, cúi mình, đứng yên.

Trên bia mộ, ba mẹ Kim đang mỉm cười hiền hoà với bọn họ.

Bầu trời tối tăm, u ám và buồn bã. Taehyung từ đầu đến cuối đều giữ im lặng, từ lúc bước vào nghĩa trang, anh đã không còn nói chuyện nữa. Khí thế toàn thân người đàn ông vốn dĩ là lạnh lùng cứng rắn, lúc này càng giống như một lưỡi sao sắc bén rút ra khỏi vỏ, phản chiếu ánh sáng chói mắt, lạnh lùng khiến người khác run rẩy.

Lưỡi dao quá mức sắc bén, khí thế lạnh lẽo tỏa ra bốn phía, cường hãn như vậy, tới gần sẽ làm tổn thương người khác.

Bởi vậy lưỡi dao sắc bén cũng rất cô độc.

Jungkook cùng đứng yên với đối phương, cậu biết rõ hơn ai hết, loại thời điểm này sẽ là tâm trạng gì.

Jungkook muốn lùi lại một chút, để cho Taehyung ở riêng với ba mẹ một chút, nhưng cậu vừa mới chuẩn bị lui về phía sau, cổ tay đã bị người nắm lấy.

Taehyung không nói gì, cũng không quay đầu lại, nhưng ý tứ rất rõ ràng.

Jungkook ngẩn người, liền đứng bất động lại.

Taehyung nói "tới gặp trưởng bối một chút", liền thật sự là nghiêm túc gặp phụ huynh, bọn họ đứng trước bia mộ thật lâu, kề vai sát cánh, sóng vai.

Cùng nhau.

Mãi đến khi sắc trời dần dần tối xuống, Taehyung mới bước lên phía trước, cẩn thận đặt đồ cúng xuống, lại cúi mình xuống, rời khỏi chỗ này.

Hai người đi ra chưa được bao lâu thì trời cũng đổ mưa.

Mưa không tính là lớn, nhưng rất dày hạt, lất phất dính trên thân người, có chút phiền lòng.

Taehyung bật lên một chiếc ô, hai người cùng nhau đi đến cổng nghĩa trang. Bọn họ còn chưa đi ra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net