Chương 3: Đêm khuya

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn xong bữa chiều, Tô Kiều bắt đầu cân nhắc về chuyện ngủ tối nay.

Ngoài bầu trời đầy sao lãng mạn của tự nhiên thì vào ban đêm trong cũng sẽ không thể thiếu các loại nguy hiểm.

Rất nhiều động vật đi săn trong màn đêm, vả lại về sau khi trời đã tối thì sẽ vô cùng khó để Tô Kiều phát hiện xem có mãnh thú lớn nào đó ở xung quanh hay không.

Thị lực của con người khẳng định là không bằng động vật, hơn nữa với sự che phủ của cỏ cây khắp nơi, nói không chừng lúc thú dữ vọt đến sau lưng cậu và há miệng ra sẵn luôn rồi thì cậu vẫn còn chưa phát hiện chuyện gì đang xảy ra.

Tô Kiều đặt Tiểu Than Nắm vào lều, trong ba lô của cậu có bình xịt muỗi, loại này có mùi có thể khiến những con mãnh thú to lớn cảm thấy buồn nôn hoặc khó chịu.

Tô Kiều xịt hai vòng, không có mùi gì cả, thậm chí còn chẳng có mùi của chất làm mát không khí, cũng chả biết nó có công dụng hay không.

"Ngao ô ~"

Tô Kiều vòng trở lại, Tiểu Than Nắm đã ở trong lều cào cấu.

Cả người Tiểu Than Nắm đen nhánh, Tô Kiều sợ mang Tiểu Than Nắm ra xong lúc vừa chớp mắt một cái thì sẽ chẳng tìm thấy Tiểu Than Nắm đâu nên mới xách Tiểu Than Nắm vô lều.

Nhưng cậu cũng đã bỏ qua một thực tế rằng Tiểu Than Nắm là con của mãnh thú, tuy móng vuốt và hàm răng còn non nhưng để cào thủng được chiếc lều bằng chất liệu này thì không hề đơn giản chút nào.

Móng vuốt nhỏ đang móc vào một cái lỗ.

Tô Kiều vội vàng chạy về, cái lều cậu mang theo này mà bị Tiểu Than Nắm cào nát thật thì tối nay khỏi có chỗ ngủ.

Mở khóa kéo của lều ra, Tiểu Than Nắm tủi thân ngồi xổm trước mặt Tô Kiều, đôi mắt tròn xoe màu xanh đậm như phủ một tầng hơi nước, hai tai cụp xuống, trông rất mất mát: "Ngao ô?"

Rõ ràng là bản thân không làm gì cả nhưng cậu lại có cảm giác mình cần phải xin lỗi nhóc con.

Tô Kiều ngồi chồm hổm xuống bế Tiểu Than Nắm lên, nhẹ nhàng xoa cái đầu be bé của nó: "Đừng khóc, anh chỉ ra ngoài lấy đồ thôi mà, không phải bây giờ anh đã về rồi ư?"

"Ngao ô ô." Tiểu Than Nắm rầm rì cọ Tô Kiều, non nớt làm nũng.

Tô Kiều không hy vọng Tiểu Than Nắm có thể nghe hiểu lời cậu, chỉ cần đừng hiểu lầm cậu là được.

Tuy nhóc con không biết nói nhưng hẳn là nó phải biết những gì nên biết. Việc bị mẹ bỏ rơi đối với thú con vẫn thật tàn nhẫn.

Tô Kiều nhìn nhóc con mà có phần đau lòng, nếu không gặp được cậu thì khả năng một thú con sinh tồn một mình là rất thấp cho dù nó có thể đi săn, có thể no căng bụng.

Nhưng trong khu rừng rậm đầy nguy cơ cao này, nó cũng có thể trở thành đồ để lấp đầy bụng một con mãnh thú khác bất cứ lúc nào.

Tô Kiều một tay ôm Tiêu Than Nắm, một tay sửa sang lại đồ cần thiết để lát nữa ngủ. Tiểu Than Nắm cũng không quậy phá, tựa như biết cậu đang bận rộn. Một tay ôm không hết, Tiểu Than Nắm lảo đảo lắc lư chủ động vươn móng vuốt của mình ra, móc lấy cổ áo Tô Kiều, ngoan đến không thể chịu được.

Lều có kích thước trung bình lớn và đại khái có thể chứa từ ba đến năm người.

Khi chuẩn bị lều trại, quản gia đã đặc biệt dặn dò cậu đặt máy sưởi hở ra một nửa để bật lên khi ngủ, khu rừng hiện tại không giống như trước, ban đêm nhiệt độ cực thấp, so với ban ngày có chênh lệch rất lớn nên nếu chỉ dùng lều và túi ngủ thì khó có thể sống sót qua đêm.

Tô Kiều lấy chăn bông ra, lúc xoay người tìm đồ thì phát hiện túi ngủ và máy sưởi hình như đã không còn nữa.

Cậu nhớ rõ là máy sưởi đã được đóng bình* và túi ngủ đã được nén vuông vức để dễ dàng mang theo cơ mà.

*Chắc là ở thế giới của ẻm có máy sưởi đóng bình (hoặc không phải và mình edit bậy), tận kỷ nguyên của các vì sao lận mà =]]

Tô Kiều đều có ký ức về hai vật này.

Nhưng... tại sao trong lều lại không có?

Chuyện ngủ và sưởi ấm vào ban đêm là điều quan trọng nhất, Tô Kiều chắc chắn rằng mình không có khả năng quên mang.

Nhìn hai bên, tất cả hành lý đều để ở trước mặt, quả thực không có hai thứ kia.

"Ngao ô?" Tiểu Than Nắm giống như nhận thấy, nó ngẩng đầu lên nhìn Tô Kiều với vẻ lo lắng.

Nghe được tiếng của Tiểu Than Nắm, Tô Kiều tỉnh lại từ trong suy nghĩ, cậu cuối đầu nhìn Tiểu Than Nắm, sờ đầu của nó: "Không có gì đâu, đừng lo lắng." 

"Ngao ~"

Túi ngủ không còn nữa nhưng còn chăn bông, lửa bên ngoài vẫn chưa tắt, Tô Kiều tính dùng chăn chắp vá qua đêm, lạnh quá không ngủ được thì ra ngoài sưởi ấm, cùng lắm là phải thức trắng nguyên buổi thôi, chờ sáng mai nghĩ cách tiếp.

May mắn thay, dưới lều có một lớp đệm êm mềm cách mặt đất.

Bằng không, nếu chỉ dựa vào một chiếc chăn thì đúng là rất gian nan để vượt qua.

Tô Kiều nằm đắp chăn đàng hoàng, tuy việc giữ ấm rất quan trọng, nhưng cậu vẫn không quen mặc quá dày khi ngủ, vì vậy cậu chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ bằng vải bông.

Tô Kiều nằm nghiêng, vén lên chăn lên: "Nào, chúng ta ngủ thôi Than Nắm."

Tiểu Than Nắm ban đầu ngồi xổm cạnh gối Tô Kiều liếm móng vuốt, liếm được một nửa thì khựng lại khi được nghe những lời Tô Kiều nói, ngay cả cái lưỡi hồng nhạt đang bán duỗi cũng quên thu vào.

"Sao vậy? Không muốn ngủ cùng anh à?" Tô Kiều vươn ngón tay cọ vào cái đầu lưỡi nhỏ nhắn.

Tiểu Than Nắm thuận thế liếm tay cậu rồi chui vào trong chăn.

Tô Kiều không vội buông ra mà nắm chăn lại, cúi đầu nhìn, Tiểu Than Nắm chui vào rồi xoay người dựa vô chăn, dường như đang muốn vùi đầu vào bụng cậu, nhưng sau khi cạ hai lần thì không hiểu sao lại không nằm xuống, mà xoay người trườn ra ngoài cọ mặt Tô Kiều.

"Ngao tức." Nhóc con có vẻ hài lòng với vị trí này, còn thăm dò liếm về phía trước.

Tô Kiều thấy thế cũng thả chăn xuống, một người một thú ôm nhau, Tô Kiều xoa đàu cục lông nhỏ, dịu giọng nói: "Tiểu Than Nắm ngủ ngon nhé."

Tiểu Than Nắm cũng hạ giọng, gọn nhẹ trả lời: "Ngao."

Đêm khuya.

Tô Kiều cuộn mình trong chăn, bên trong lều tối đen như mực, nhiệt kế treo bên cạnh đã xuống dưới âm độ.

Tô Kiều cau mày, cái lạnh khiến cậu bất giác co lại, lông mày trên mặt nhăn nhó, như muốn thức dậy khỏi cơn mộng mị nhưng lại loay hoay trên bờ vực tỉnh giấc, chậm chạp không thể mở mắt nổi.

Ngọn lửa ngoài lều đã được dập tắt.

Một bóng đen xẹt qua lều, cái đuôi lông nhung ôm Tô Kiều vào lòng.

Đèn màu đỏ trên máy dò nhanh chóng chớp sáng, một tiếng chuông báo động mạnh chói tai đột nhiên vang lên. Tiếp đó, cái bóng đen đen vụt qua, máy dò tức khắc chia năm xẻ bày thành từng mảnh rơi trên mặt đất.

---

Ngày hôm sau.

Tô Kiều quấn mình trong chăn, mơ mơ màng màng mở mắt ra, mặt trời bên ngoài đã ló dạng.

Tô Kiều ngồi dậy ngáp một cái, Tiểu Than Nắm ở bên cạnh cậu cũng tỉnh lại: "Ngao ô."

"Chào buổi sáng, Than Nắm." Tô Kiều xoa đầu Tiểu Than Nắm, đầu ngón tay cọ chóp lỗ tai nhỏ của nó: "Tối hôm qua ngủ ngon chứ?"

"Ngao!"

"Căn lều này cũng không tệ lắm. Hôm qua không bị tỉnh giấc vì lạnh." Tô Kiều đứng dậy mở nước ra rửa mặt.

Hôm qua trước khi đi ngủ Tô Kiều vẫn luôn lo lắng không biết mình sẽ trải qua một đêm như thế nào nếu không có túi ngủ và máy sưởi, không ngờ nhiệt độ ban đêm lại không quá thấp.

Có lẽ thế giới bên ngoài hiểu biết quá ít về Hải Lam tinh, nhiệt độ vào ban đêm không đáng sợ như họ nói. Đúng là nghiên cứu của tinh tế về Hải Lam tinh chỉ mới ở giai đoạn một chiều, bằng không nơi này đã sớm bị khai phá lâu rồi, nào còn chờ tới lượt cậu đến.
Tô Kiều cầm bình đun rót một cóc nước ấm, cậu cũng rót một chén nhỏ cho Tiểu Than Nắm.

Tiểu Than Nắm đánh hơi xong liếm vài ngụm, thấy vị không tồi mới uống cạn.

Đối với những loài động vật sống trong tự nhiên, nước có dạng gì không quan trọng, có uống là được, đôi lúc khi thực sự chẳng còn gì để uống, bọn chúng sẽ uống nước bùn, bởi chỉ có như thế chúng mới sống sót được.

Sáng sớm không có gì ăn, Tô Kiều đút thịt khô cho Tiểu Than Nắm, tự mình ăn nửa cái bánh quy nén.

Cậu nhớ tới lúc rời đi trong ba lô còn có dịch dinh dưỡng, nhưng ngày hôm qua cậu lại tìm không thấy nên hôm nay cũng không cần hi vọng xa vời về những thứ đã biến mất sẽ tự mình quay trở lại.

Không chỉ đơn thuần là đuổi cậu đến một hành tinh xôi xôi mà bọn họ còn muốn cậu "ngoài ý muốn" chết ở chỗ này.

Chẳng sợ cậu không bị chôn vùi trong miệng của một con quái vật, giúp một tay sau lưng cũng sẽ không khiến cậu sống sót nổi.

Tô Kiều lắc đầu, không biết vì sao sự tồn tại của chính mình lại làm bọn họ e ngại như thế này.

"Ngao ô ô." Tiểu Than Nắm ngậm thịt khô trong miệng, không ăn mà quay đầu nhét vào miệng Tô Kiều.

Tô Kiều nhanh chóng quay mặt đi: "Nhóc tự ăn đi, anh no rồi."

"Ngao." Tiểu Than Nắm cực kỳ lo lắng nhìn cậu.

Tô Kiều không còn cách nào khác, đành phải cắn một miếng nhỏ: "Nhìn xem, anh ăn rồi nè."

"Ngao!"

Một miếng thịt khô, hai người ăn, nhóc một miếng anh một miếng từ cả hai đầu.

Nhưng ăn một hồi, Tô Kiều thoáng thấy bên mình ngắn hơn một ít, sau khi nhìn kĩ hơn thì lòi ra Tiểu Than Nắm chưa từng đụng vào bên còn lại.

Lúc này Tô Kiều mới nhận ra Tiểu Than Nắm lừa cậu, chỉ toàn làm bộ chứ có cắn xuống đâu.

Tô Kiều liền dứt khoát không thèm ăn một miếng nào nữa, trực tiếp đưa thịt khô cho Tiểu Than Nắm: "Nhóc ăn đi."

Tiểu Than Nắm chột dạ cắn thịt khô.

Tô Kiều ôm Tiểu Than Nắm bước ra khỏi lều, kiểu này là sắp đến giữa trưa rồi.

Cậu đến đây với danh nghĩa giúp nhà họ Tô nắm bắt nền kinh tế của thị trường livestream Hải Lam tinh, nhưng bất kể là nhà họ Tô hay cậu, trong thâm tâm đều biết rõ rằng cho dù cậu có cắm cờ* gì đi chăng nữa cũng không quan trọng.

* Cắm cờ đánh dấu lãnh thổ, đánh dấu (mốc) lần đầu đặt chân lên.

Bản thân Tô Kiều không tính livestream đâu nhưng... Tô Kiều cúi đầu nhìn Tiêu Than Nắm đang ngậm thịt khô trước ngực mình.

Thịt khô không nhiều lắm, khả năng cao là nhóc con cũng biết nên ngay cả khi cậu đem thịt khô đút vào miệng Tiểu Than Nắm, Tiểu Than Nắm cũng chỉ ngậm chứ không cắn miếng nào.

Lúc cậu cúi đầu xuống, Tiểu Than Nắm còn ngẩng lên mang theo ý đồ muốn đút thịt khô cho cậu.

Tô Kiều nghĩ, hiện giờ cậu đang có nhóc con ở cạnh, vốn cậu chẳng để tâm đến mình ăn gì uống gì trong hoàn cảnh sinh hoạt này nhưng làm sao nhóc con có thể chịu đựng cùng cậu được.

Trong tài khoản của Tô Kiều không có nhiều tiền lắm, và Tô gia cũng sẽ không cho phép cậu mang theo số tiền lớn rời khỏi Tô gia.

Ngay cả khi của hồi môn của mẹ nguyên chủ vẫn còn ở Tô gia thì Tô Kiều, người thừa kế duy nhất, cũng không thể lấy đi những thứ đó.

Phí vận chuyển của Hải Lam tinh quá cao, nếu xét theo mức kinh tế hiện tại của Tô Kiều thì việc mua thịt khô cho Tiểu Than Nắm là một hy vọng xa vời.

Vẫn phải tìm một công việc trên Hải Lam tinh này, ở một hành tinh mà dường như không có người sống thứ hai nào ngoài bản thân cậu nên chuyện livestream đã nghiễm nhiên trở thành công việc duy nhất có thể kiếm tiền.

Hơn nữa, nghe nói có một số phòng livestream có thể mở ra kênh mua sắm, khi mức độ mua sắm tăng lên sẽ có trợ cấp vận chuyển, vậy nên cậu cũng có thể sử dụng các kênh mua sắm đặc biệt để mua đồ mà còn tiết kiệm được một khoản tiền vận chuyển nữa. Dù không phải miễn phí hoàn toàn, nhưng nếu lên cấp cao hơn thì cũng có khả năng sẽ không cần phải trả phí vận chuyển luôn.

Mấy người nuôi nhóc con thế này nhất định phải tính toán tỉ mỉ mới được.

"Ô."

Tiểu Than Nắm ngậm thịt khô trong miệng nên tiếng kêu không rõ lắm, Tô Kiều cúi đầu nhìn nó, thấy nó có vẻ hơi kích động làm Tô Kiều có hơi khó hiểu, hỏi: "Sao vậy?"

"Ô ô ô!" Tiểu Than Nắm vươn móng vuốt nhỏ chỉ vào một nơi không xa mấy ở phía trước.

Tô Kiều ngẩng đầu lên và thấy một con mãnh thú đỉnh đầu Vương tự* đang đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm bọn họ.

* Đỉnh đầu vương tự: Trên đầu có chữ Vương (Vua), mình thấy edit vậy nó cứ kì kì sao í nên để nguyên. Mình nghĩ ý nó là trông kiêu ngạo, như vua của mọi loài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net