CHƯƠNG 17.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--- SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI - THƯ THƯ THƯ ---








🌻🌻🌻🌻🌻








CHƯƠNG 17.








Người Dịch: Lan Thảo Hương. 








Ninh Hương không có hứng thú với việc Giang Kiến Hải có hối hận hay không, đời này của cô không phải dùng để khiến anh ta hối hận. Ly hôn rồi, cô và anh ta chính là hai người không liên quan. Thời gian của cô sẽ không lãng phí cho anh ta thêm một giây một phút nào nữa. 

Xoay người rời khỏi ủy ban xã, tâm trạng Ninh Hương lúc này thoải mái hơn nhiều so với lúc tới, như thể gông xiềng đã được mở ra và cuối cùng cũng lấy lại được sự tự do và cuộc sống mới. 

Trong không khí ngào ngạt hương hoa quế, ánh nắng chiếu vào trên lông mi, bông hoa nhí trên làn váy tung bay theo bước chân cô. Ninh Hương giẫm bước nhẹ nhàng quay về đội Thủy Điềm, lúc này vẫn chưa đến giờ nghỉ trưa của nhóm xã viên. Trong tay cô cũng không có việc thêu cần làm, nên cô ở lại phòng chăn nuôi thu dọn hành lý để hôm nay dọn lên nhà thuyền ở. 

Đóng gói xong hành lý vẫn còn một ít thời gian mới đến giờ cơm trưa. Nấu cơm bây giờ thì có chút sớm, Ninh Hương đảo mắt nhìn quanh phòng chăn nuôi và thấy một chiếc xe đẩy bỏ trống dựng ở góc phòng. Sau khi do dự một chút, cô đẩy xe đẩy đi thẳng đến đội Cam Hà. 

Bánh xe đi trên đường bùn đất để lại một đường ấn nông và bị đế giày đè lên. Thời điểm tới đội Cam Hà và tới gần nhà họ Giang, những người quen biết Ninh Hương đều lên tiếng chào hỏi và bắt đầu đưa mắt xem náo nhiệt, phía xa xa còn có lũ trẻ con đi theo. Lúc Ninh Hương đi tới bên ngoài nhà họ Giang, các cô dì hàng xóm đều đã xúm lại. 

Giang Ngạn với Giang Nguyên đúng lúc tan học về nhà, hai đứa nhỏ cõng cặp sách chạy đến trước mặt Ninh Hương, nhìn chằm chằm cô với sắc mặt không thân thiện: "Không phải cô ly hôn với ba tôi rồi à? Còn tới nhà tôi làm gì?". 

Ninh Hương không thèm để ý tới hai tên nhãi con này. Lời nói của Giang Ngạn chỉ vừa rơi xuống chốc lát, Lý Quế Mai và Giang Kiến Hải đã từ trong nhà đi ra. Nhìn thấy Ninh Hương đứng bên ngoài, Lý Quế Mai gắt giọng nói: "Con đàn bà chết tiệt, mày còn tới đây làm gì?".

Ninh Hương không muốn cãi nhau hay ồn ào, cô kiên định nói: "Đến lấy đồ của tôi".

Ninh Hương không muốn cãi nhau hay ồn ào, cô kiên định nói: "Đến lấy đồ của tôi". 

Nghe thế, sắc mặt Lý Quế Mai càng trở nên hung tợn và điêu ngoa hơn: "Đến lấy đồ của mày? Mày nói lại coi, đây không phải là nhà mày thì có thứ gì là của mày hả? Trong nhà này một cây kim một sợi chỉ, một viên ngói một viên gạch đều là của nhà họ Giang bọn tao! Ly hôn rồi còn dám vác cái mặt về, mày không biết xấu hổ à?". 

Ninh Hương nhìn thẳng vào mắt Lý Quế Mai, lười cùng bà ta khóc lóc om sòm mà đơn giản nhấn rõ từng chữ: "Đồ cưới của tôi".

Đồ cưới thực sự không phải là đồ của nhà họ Giang, từ xưa đến nay của hồi môn có lẽ là tài sản duy nhất thuộc về người phụ nữ. Chỉ cần đó là của hồi môn của phụ nữ thì cô ấy có quyền mang đi vào lúc ly hôn, cho dù có là một cây kim thêu. 

Lý Quế Mai mặc kệ chuyện này, bà cũng không sợ người vây xem chế giễu mà cười khẩy nói: "Đồ cưới của mày? Mày xách ra chuyện ly hôn mà còn mặt mũi đòi đồ cưới hả? Lúc kết hôn, nhà tao cho nhà mày một trăm tệ lễ hỏi, sao mày không trả lại đi?". 

Tay Ninh Hương vịn xe đẩy, không nhanh không chậm nói rõ từng câu đạo lý. Trên đời này có rất nhiều người, không phải tất cả mọi người đều là những kẻ hồ đồ không rõ đạo lý, nên chỉ cần đứng vững bước chân đạo lý thì luôn có người sẽ nghe nó.

Cô mở miệng nói: "Lý Quế Mai, vậy tôi sẽ tính toán rõ ràng từng việc một với bà. Tôi ở nhà bà làm dâu hơn nửa năm, tận tâm tận lực hầu hạ bà và ba đứa nhỏ hơn nửa năm. Tất cả công việc từ trong nhà cho đến ngoài nhà đều do một tay tôi lo liệu, chẳng lẽ mấy người nghĩ muốn bóc lột tôi miễn phí hay sao? Nửa năm qua, tất cả công việc tôi làm trong nhà họ Giang có đáng chút lễ hỏi đó không, tự bà từ từ cân nhắc đi. Riêng một con lợn kia thôi đã đủ gánh tiền lễ hỏi nhà bà rồi. Chưa kể, nếu không phải thời gian của tôi bị chiếm vì phải hầu hạ bốn người già trẻ mấy người, thì tôi chỉ dựa vào làm thêu cũng kiếm về không chỉ một trăm tệ thôi đâu. Sự thua thiệt của tôi, ai đến bồi thường cho tôi hả?". 

Lý Quế Mai trợn trừng mắt: "Mày dám nói mày thua thiệt cơ á? Mày có thể lấy được Kiến Hải nhà tao là phúc đức tám đời của mày đấy! Nửa năm này mày ăn không dùng không nhà tao, mày thua thiệt chỗ nào? Tiện nghi đều bị mày chiếm hết, mày còn có mặt mũi nói mày thua thiệt!".

Ninh Hương không kìm được nhếch mép cười: "Hóa ra phúc đức tám đời là như vậy. Mỗi ngày làm việc đi sớm về tối, bao trọn từ việc nhà cho đến đồng áng, còn nuôi gà chăn heo lại trông lũ nhỏ. Cơm ăn không ngon ngủ không yên giấc, ngày thường đến quả trứng gà cũng không cho ăn. Đến địa chủ của xã hội cũ còn không bóc lột người bằng nhà họ Giang các người đâu". 

Lý Quế Mai còn muốn cãi lại nhưng bị Giang Kiến Hải đưa tay ra cản. Vì mấy cái chăn mền ga giường đồ cưới không đáng tiền mà cãi nhau ồn ào thì thật không đáng. Giang Kiến Hải là người sĩ diện, anh không muốn tiếp tục bị người ta coi là trò hề mà nhìn ngó. 

Hơn nữa, càng cãi nhau sẽ càng nhạy cảm, và anh không biết Ninh Hương có thể phun ra thứ gì kế tiếp. 

Không để Lý Quế Mai lên tiếng nữa, Giang Kiến Hải lạnh mặt ra hiệu cho Ninh Hương: "Mau lấy đi, lấy xong thì đi nhanh lên".

Ninh Hương không cùng Lý Quế Mai nói chuyện vô nghĩa nữa, cô đẩy xe đẩy vào nhà và đóng gói toàn bộ chăn ga gối đệm theo mình lúc xuất giá. Sau đó lại cho tất cả quần áo, giày và khung thêu vào một chiếc hòm sạch và đặt ngay ngắn trên xe đẩy. Quần áo cưới cô không mang đi, đó là đồ nhà họ Giang mua và cô cũng không muốn lấy. 

Thu dọn xong xuôi, cô đẩy xe bỏ đi thẳng mà không thèm chào một câu. Thời điểm rời khỏi đội Cam Hà, người dọc đường đều đưa mắt nhìn cô rồi châu đầu ghé tai thì thầm to nhỏ, nhưng cô không quan tâm.

Ngay khi Ninh Hương cầm đồ rời đi, khuôn mặt già của Lý Quế Mai hoàn toàn biến sắc, bà đứng trước cửa nhà gào to: "Đúng là gia môn bất hạnh! Lúc trước đúng là mắt mù mới cưới loại con dâu như vậy về nhà!".

Người vây xem xì xào to nhỏ với nhau, một số đứng xem trò cười của nhà họ Giang nói nhà anh đáng đời, cũng có người nói Ninh Hương không tuân thủ phụ đạo, là người không an phận. Giang Kiến Hải không thích nhất là những lời bàn tán làm anh mất mặt mũi, nên đưa tay kéo mẹ vào nhà. 

Giang Ngạn, Giang Nguyên cùng với Giang Hân cũng không đứng ngoài nữa. Trước khi vào nhà, Giang Ngạn hung tợn hét về phía đám người vây xem: "Về nhà ăn cơm của mấy người đi, nhìn cái gì mà nhìn? Có gì đáng nhìn à?!". 

Người bị cậu quát cũng không vui, không biết ai hét lên một câu: "Nhìn mày như thằng đầu gấu ấy, chả trách mẹ kế mày cầm đồ cưới chạy mất, thà rằng mang tiếng ly hôn cũng không muốn nuôi mày!". 

Giang Ngạn nghe xong lập tức như con sư tử con nổi giận, cậu trợn to mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh, cố ý gằn giọng nói: "Là ai nói?! Có bản lĩnh thì đứng ra đây!". 

Hai đứa con trai nhà họ Giang đều không ai quản, là con bò điên nổi danh trong thôn nên làm gì có ai không chê rắc rối lại đi phản ứng bọn chúng. Người nói không đứng ra thừa nhận, và người vây xem cũng giải tán dần về nhà nấu cơm.

Giang Ngạn cực kỳ giận, nhưng cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi quay vào nhà. 

Vào nhà còn chưa kịp ngồi xuống đã nghe Lý Quế Mai vừa lau nước mắt vừa nói: "Nghiệp chướng, có bao giờ nhà chúng ta bị mất mặt như vậy đâu? Gia môn bất hạnh, cưới phải loại dâu như vậy về để làm trò cười cho người ta xem!". 

Giang Kiến Hải cố gắng kìm nén cảm xúc: "Loại này, ly hôn là đúng".

Giang Ngạn vẫn đứng bên cạnh với vẻ mặt dữ tợn: "Đúng thế! Chờ ba tìm cho bọn con mẹ kế là người thành phố, để cho Ninh Hương tức chết đi! Cho mấy người kia tức chết hết luôn!". 

Lý Quế Mai lau mạnh khóe mắt: "Tìm! Lần này nhất định phải tìm người thành phố!". 

Giang Hân dùng giọng sữa bổ sung thêm: "Tìm người nấu cơm ngon hơn cô ta". 

"……."

Nhắc đến nấu cơm, mọi người chợt nhớ ra đã đến giờ cơm trưa rồi.

Lý Quế Mai dù không cam tâm và tức giận thế nào thì bà vẫn đứng dậy, còng lưng đi xới cơm, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ—— Cắn răng nhịn thêm mấy ngày nữa đi, đợi con trai lấy vợ mới về thì có người làm thay bà rồi. 

Mấy ngày nay bận rộn hết trong rồi ngoài, còn phải đặc biệt trông nom mấy đứa nhỏ ngại chó ghét mèo làm bà thấy hao tâm tổn trí hết sức. Trong khi đó lại không có một ai phụ giúp bà một tay, làm bà cảm thấy quá ư là mệt mỏi. Mỗi lúc thấy mệt, bà lại tự động viên mình—— Đợi con trai lấy vợ mới là cuộc sống sẽ tốt lên thôi.

Giang Ngạn, Giang Nguyên cùng với Giang Hân nhìn đồ ăn trên bàn, chúng cũng cắn răng âm thầm tự động viên mình—— Đợi ba chúng dẫn một người phụ nữ từ thành phố về làm mẹ kế chúng, là chúng không cần phải tiếp tục ăn loại cơm trước mặt này nữa.

Kiếp trước, Giang Kiến Hải đã ăn qua rất nhiều sơn trân hải vị, đặc biệt là đồ ăn do Ninh Hương làm nên so với mấy đứa Giang Ngạn thì anh càng ăn không nổi cơm Lý Quế Mai nấu. Tuy nhiên, anh cũng không quá bắt bẻ vì ngày mai anh đã đi rồi, do đó cơm như vậy cũng ăn không được mấy lần. 

Chẳng qua, hai ngày nay trở về lúc nào cũng gà bay chó chạy, chẳng có lấy một lúc yên tĩnh hay một chuyện làm anh hài lòng khiến tâm tình anh tương đối kìm nén bực bội. Cầm đũa và nhai cơm trong miệng, nhưng trên mặt anh vẫn âm trầm và thầm nghĩ——

Không ngần ngại xé rách mặt muốn ly hôn với anh, để cho tất cả mọi người nhìn nhà họ Giang như một trò cười, anh thật muốn nhìn xem kiếp này Ninh Hương có thể sống ra cái dạng gì. Thật ra trong lòng anh đã có đáp án, đàn bà đã ly hôn thì có thể có lối thoát gì? Anh gần như đã có thể chắc chắn mà không cần nghĩ nhiều, Ninh A Hương hiện tại có bao nhiêu cứng thì sau này cô ta chắc chắn sẽ có bấy nhiêu thất vọng.

Nói cho cùng thì vẫn là câu kia—— Kiếp này anh sẽ chờ xem cô ta lấy phương thức gì để hối hận. 

Không nhìn thấy cô ta hối hận đến xanh ruột thì không tiêu trừ được cơn giận mà anh đã phải chịu đựng vì cô ta trong hai ngày qua! 

Kiếp trước sống với nhau cả đời, có khi nào anh phải chịu cơn giận của Ninh Hương đâu cơ chứ?  

Kiếp này, sẽ có một ngày phải để cô khóc, cứ chờ xem! 

*** 

Ninh Hương đẩy xe đẩy từ đội Cam Hà trở lại đội Thủy Điềm, nội tâm như có hàng ngàn tia nắng đâm rách, xua tan hết mọi u ám và lo lắng. Dường như mỗi khi tiến thêm một bước, con đường phía trước lại sáng sủa hơn một phần. 

Cô đẩy xe trở lại phòng chăn nuôi, lau mồ hôi trên trán, rót một bát nước và ngồi xuống. Uống một ngụm nước lớn để làm dịu cơn khát, và khi Ninh Hương quay đầu nhìn ra ngoài cửa, cô cảm giác dường như mặt đất vàng ngoài kia đang sáng lên. 

Vào lúc tâm tình cô thư thái và thoải mái nhất, ngoài cửa xuất hiện một bóng dáng quen thuộc. 

Ninh Hương vội vàng đặt cái bát trong tay xuống khi vừa nhìn thấy người đó, khóe miệng không che giấu nụ cười, mở miệng chào hỏi: “Đội trưởng, anh ăn cơm chưa?”. 

Lâm Kiến Đông lúc này tới phòng chăn nuôi không chỉ để cho gia súc ăn, anh lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong túi và nói với Ninh Hương: “Anh vừa ăn rồi. Giờ em có rảnh không, anh dẫn em qua bên nhà thuyền, vừa hay giúp em chuyển đồ luôn”.

Ninh Hương nhìn chìa khóa trong tay Lâm Kiến Đông, chợt nhớ đến chuyện nhà thuyền mà anh nói hôm qua. Hai mắt cô sáng lên và ngẩng đầu nhìn Lâm Kiến Đông, không chút do dự nói: "Được ạ, cám ơn đội trưởng, giờ em dọn qua ngay đây".

Dứt lời, cô lập tức quay vào nhà đóng gói hành lý. Lâm Kiến Đông cũng vào trong giúp cô cầm lương thực, lúc trở ra thì đặt nó lên xe đẩy và giúp cô đẩy chiếc xe chở đầy quần áo đệm chăn. 

Ninh Hương xách túi đi theo bên cạnh anh, và đã liên tục nói lời cảm ơn kể từ lúc đi ra ngoài. Lâm Kiến Đông nghe xong chỉ cười, sau đó đem đề tài dẫn tới trên người cô: "Làm xong thủ tục rồi à?".

Kết hôn và ly hôn không phải trò đùa, và cũng không dễ để nói ra. Nhưng nếu như hai người cùng hướng tới thì đó sẽ là một chuyện vô cùng dễ dàng. Chẳng hạn như việc Ninh Hương và Giang Kiến Hải ly hôn lần này. Cả hai đều không hài lòng về cuộc hôn nhân này, vừa gặp nhau là xé rách mặt, cãi vã ồn ào rồi trực tiếp đến đóng dấu, đóng dấu xong thì tìm đến ủy ban xã. Tính tình của cả hai đều cứng đầu và không ai chịu thua ai, chỉ mới cãi nhau một ngày mà đã ly hôn. 

Ninh Hương thoải mái nói cho Lâm Kiến Đông nghe: "Đã xử lý xong rồi. Bí thư của hai đội đều đã đồng ý, nên nhân viên của ủy ban xã cũng mặc kệ, họ chỉ giúp xử lý thủ tục nên rất nhanh là xong".

Trên thực tế, Lâm Kiến Đông rất muốn giơ ngón tay cái với Ninh Hương. Không vì gì khác, chỉ vì cô dám ly hôn với Giang Kiến Hải mà không sợ ánh mắt cùng với áp lực thế tục. Những người dám thách thức định kiến của thế tục thì đều xứng đáng được biểu dương. 

Có lẽ vì mọi chuyện đã thành kết cục đã định, Ninh Hương bây giờ đã thành người tự do nên thái độ của Lâm Kiến Đông dành cho cô bây giờ tương đối ít bảo thủ hơn trước, anh hỏi tiếp: "Anh ta cứ thế đồng ý sao?".

Ninh Hương mỉm cười, giọng điệu thoải mái: “ Em là người không có văn hóa, từ tận đáy lòng anh ta vẫn luôn coi thường và cảm thấy em vừa quê vừa không xứng với anh ta. Hôm qua em còn làm loạn nữa, nên "ưu điểm" hiền lành cũng mất rồi và còn khiến anh ta bị mất mặt lớn như thế thì sao lại không đồng ý? Anh ta vẫn luôn muốn tìm một cô gái vừa biết chữ còn là người thành phố, ly hôn rồi, anh ta cũng dễ tìm hơn không phải sao?”.

Chiếc xe đẩy ở trong tay Ninh Hương trông cồng kềnh và nặng nề, nhưng đến tay Lâm Kiến Đông lại trông nhỏ hơn rất nhiều. Anh đẩy xe về phía trước, quay đầu nhìn Linh Hương hỏi: "Nếu anh ta có thể tìm được một cô gái trong thành phố dễ dàng như vậy, vậy sao lúc trước còn cùng em kết….”.

Nói tới đây, anh lập tức nhận ra câu nói của mình sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Ninh Hương, thế là bỏ lửng câu nói giữa chừng. 

Ninh Hương không nhạy cảm với những chuyện này, vì Lâm Kiến Đông nói không sai và đó là sự thật. Chỉ cần là sự thật, không có gì là không thể đối mặt. Lúc trước, Giang Kiến Hải cưới cô chính là vì lùi một bước để cầu việc khác.

Cô vẫn cười nhẹ, nhìn Lâm Kiến Đông và nói: "Cuối năm nay, người ta có thể thành công lên đứng đầu nhà máy lớn, nên người ta có lòng tin mà. Với anh ta, chỉ cần có tiền có địa vị thì muốn dạng phụ nữ gì mà không được?”.

Vừa dứt lời, nội tâm Ninh Hương—— Ọe......

Nghe thế, Lâm Kiến Đông cười khẽ, anh lắc đầu hai cái và không đưa ra lời bình luận nào. 

***

Lâm Kiến Đông không có nhiều hứng thú với Giang Kiến Hải, sau khi trò chuyện vài câu với Ninh Hương thì anh đã ngừng nói về anh ta. Anh đẩy xe đẩy về phía trước, hỏi sang một số vấn đề thiết thực hơn: “Ly hôn rồi, em có dự định gì trong tương lai không?”. 

Kế hoạch ban đầu của Ninh Hương là sử dụng hai năm trước khi cải cách mở ra để ổn định và lắng đọng lại bản thân. Đầu tiên là bù đắp lại tất cả những kiến thức văn hóa còn thiếu ở kiếp trước, và tranh thủ tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học vào mùa đông năm sau. Ngoài việc học kiến thức văn hóa, tất nhiên cô cũng sẽ không bỏ xó việc thêu thùa của mình. 

Không những không bỏ xó, mà cô còn muốn tiết kiệm ít tiền nhờ nghề thêu. Một người muốn độc lập, điều cơ bản nhất là phải độc lập về kinh tế trước.

Tất nhiên, với Linh Hương, thêu thùa không chỉ đơn giản là một nghề để kiếm sống. Kiếp này, cô muốn vững bước đi trên con đường này, muốn tạo ra một chút thành tựu về mặt nghệ thuật và làm lớn nó, đóng góp một phần sức mọn vào việc truyền dạy và phát triển di sản văn hóa phi vật thể quốc gia này. 

Cô không phải là người tự tin và cô không dám nói mình sau này nhất định sẽ trở thành một nghệ nhân truyền dạy xuất sắc, một nghệ nhân dân gian xuất chúng có thể đưa thêu thùa ra quốc tế, ra thế giới, nhưng….

Không ai có thể ngăn cô coi đây là một ước mơ. 

Kiếp này, cô muốn thử một lần, cả đời chỉ là một việc và làm nó đến cực hạn để xem nó ra sao.

Cô thích thêu thùa và hy vọng một ngày nào đó cô có thể tạo ra những tác phẩm gây chấn động thế giới. Tên cô có thể xuất hiện như sấm bên tai trong các cuộc đấu giá, và những cuộc triển lãm tranh thêu mang tên cô có thể được tổ chức khắp nơi trên thế giới.

Có người đã nói.

"Trái tim có bao nhiêu lớn thì sân khấu sẽ lớn bấy nhiêu. 

Ước mơ là phải có, vì không chừng nó sẽ trở thành sự thật thì sao". 

***

Lâm Kiến Đông không biết Ninh Hương đang nghĩ gì, anh thấy cô xuất thần hồi lâu thì mở miệng hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”.

Ninh Hương tỉnh táo lại, cô nhìn Lâm Kiến Đông cười rồi đáp: “Đi một bước nhìn một bước đi”.

Nghe vậy, Lâm Kiến Đông hít một hơi, tự nhiên vẫn thấy những ngày tháng sau này của Ninh Hương sẽ rất khổ. Trong môi trường xã hội hiện nay, rất khó cho người phụ nữ tự đặt mình vào hoàn cảnh như vậy. Chưa nói đến chuyện khác, đôi khi những lời đàm tiếu cũng có thể giết người.

Nhưng anh sẽ không giống mấy người Hồng Đào nói ra mấy lời ủ rũ về hiện thực ở trước mặt Ninh Hương, vì điều đó chỉ gây thêm áp lực vô hình cho cô thôi. Khóe miệng anh giãn ra, thả lỏng giọng điệu nói với Ninh Hương: "Lúc nào cũng phải nhớ rõ, có khó khăn thì tìm tổ chức”. 

Ai cũng sẽ mặc kệ bạn nhưng tổ chức thì không.

Ninh Hương bật cười nhìn anh: "Anh chính là tổ chức sao?".

Lâm Kiến Đông chậm rãi gật đầu: "Trong phạm vi của đội sản xuất của chúng ta, thì quả thực có thể hiểu như vậy”.

Ninh Hương mím môi hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Đội trưởng, cảm ơn anh”.

Lâm Kiến Đông lúc này ở trước mặt Ninh Hương so với lúc trước thoải mái hơn rất nhiều, anh cười đáp lại: “Vì nhân dân phục vụ”.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Lâm Kiến Đông đã đẩy xe đẩy dẫn Ninh Hương đến chỗ bờ sông, dừng lại trước một con thuyền đang neo đậu ở đó.

Cất chiếc xe đi, anh nói với Ninh Hương: “Chính là con thuyền này, em vào xem có ưng ý không?". 

Ninh Hương đặt túi xách trên tay xuống bờ và cùng anh lên thuyền. Con thuyền rất cũ, rõ ràng là nó chỉ mới được tân trang lại gần đây. Thân thuyền quả thực nhỏ, không gian ở của hai gian nhà thuyền cũng bé, nhưng bên trong đã có sẵn đầy đủ giường chiếu nồi bát. 

Con thuyền này hoàn toàn đủ cho một người ở. Ninh Hương không có ý định kén chọn và cô cũng không có vốn để được kén chọn, điều cô cần chỉ là một nơi ở để cư trú nên sau khi xem hết thì lập tức nói với Lâm Kiến Đông: “Em rất hài lòng, cám ơn đội trưởng".

Thầy cô hài lòng, Lâm Kiến Đông giúp cô xách hành lý lên thuyền. Lúc đặt hành lý xuống, anh nói với cô: “Đây là thuyền của đội sản xuất, em cứ yên tâm ở lại, muốn ở bao lâu tùy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net