Chương 135: Tai mèo.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc lão gia tử vô cùng mệt mỏi, nằm trên giường thở oxy.

Lời Mạc Thịnh Hoan lúc trước gần như đã đánh nát tâm lý ôm may mắn trong lòng ông.

Bao nhiêu năm qua, ông chưa bao giờ bạc đãi chúng, lẽ nào nuôi nấng bao năm cũng không có nổi chút tình thân sao?

Thân thể lẫn tâm lý đều mệt mỏi khiến Mạc lão gia tử mơ màng ngủ một lúc lâu, không biết qua bao lâu, có người hầu đến nói có Thịnh Khang thiếu gia dẫn theo vợ mình đến thăm.

Mạc lão gia tử thở dài, vẫy tay gọi hai người vào.

"Ba." Trương Vân cố gắng tươi cười, giữ nguyên dáng vẻ như ngày thường, "Bọn con tới thăm ba!"

"Có chuyện tốt gì không." Mạc lão gia tử khẽ mở mắt, không biết tại sao khi thấy trong tay hai người chẳng có hoa hoét gì, đáy lòng ông cũng nhẹ nhàng thở ra.

"Không phải ba vừa xuất viện sao?" Trương Vân bước lên, "Lần này con không hỏi gì chuyện di sản đâu, ba đừng sợ."

Mạc lão gia tử không chút khách khí trợn trắng mắt.

Cô con dâu này của ông có bao giờ nói được lời hay đâu.

"Khụ khụ." Mạc Thịnh Khang đột nhiên cúi đầu ho khan hai tiếng.

Trương Vân nghe thấy nhắc nhở, sắc mặt khẽ biến, nhưng vẫn cố nén chột dạ.

"Thịnh Khang sao vậy? Bị cảm sao?" Mạc lão gia tử nhìn qua.

"Ba, con không sao." Dáng vẻ Mạc Thịnh Khang vẫn thành thật như vậy, "Lần này Trương Vân muốn chúc mừng ba xuất viện nên đã nhờ người đặc biệt mua một thứ."

Đáy lòng Mạc lão gia tử trầm xuống nhưng vẻ mặt không hề đổi, ngược lại còn mang chút ý cười.

"Thứ gì vậy?"

Mạc Thịnh Khang không nói gì, nhìn Trương Vân.

Muốn đẩy hết lên đầu mình sao?

Trương Vân rủa thầm, nhưng nghĩ mình còn có đoạn ghi âm nên cũng không quá luống cuống.

"Là một chậu hoa." Trương Vân miễn cưỡng cười cười, "Con không biết là hoa gì, chỉ thấy rất đẹp nên đã nhờ người mua."

Dứt lời, người hầu mang chậu hoa tới, tháo màng bảo vệ, một chậu hoa nhìn rất lạ hiện ra trước mắt mấy người.

Mạc lão gia tử nhìn chằm chằm chậu hoa, cảm thấy trong lòng có thứ gì đó mà ông cố chấp giữ gìn đang rỉ máu.

Thấy Mạc lão gia tử cứ nhìn chằm chằm chậu hoa, ánh mắt Mạc Thịnh Khang khẽ động, "Ba, ba có thích không?"

Ánh mắt Mạc lão gia tử chuyển sang Mạc Thịnh Khang, bất động thanh sắc cười cười.

"Thích chứ, hoa đẹp như vậy, sao lại không thích."

"Ba thích là tốt rồi." Trương Vân vô thức dịch dịch, hoa này không tốt với người bệnh tim, không biết có ảnh hưởng gì đến người khỏe mạnh hay không.

"Hoa đẹp thì có đẹp." Mạc lão gia tử nói, "Nhưng phòng ta thường kéo rèm cửa, thiếu ánh sáng, nên dời nó ra vườn đón nắng thì hơn."

Không ngờ Mạc lão gia tử lại nói vậy, Trương Vân có hơi vô thố nhìn Mạc Thịnh Khang, không biết nên nói gì.

Mạc Thịnh Khang không chớp mắt, vẻ mặt rất thành khẩn, "Thật trùng hợp, loài hoa này hợp với chỗ râm mát hơn, không ưa nắng."

Mạc lão gia tử nhìn chằm chằm con trai mình, chậm rãi hỏi lại.

"Con, chắc không?"

"Người bán nói vậy ạ." Vẻ mặt Mạc Thịnh Khang không đổi, không hề thấy sơ hở.

"Tốt, tốt, tốt." Mạc lão gia tử gật đầu, liên tiếp nói ba chữ tốt.

Đúng là con trai "ngoan" của ông.

"Ta nhận ý tốt của các con." Mạc lão gia tử xoa xoa trán mình, nhắm mắt lại, "Ta hơi mệt, các con có ở lại ăn bữa cơm không?"

"Không không!" Trương Vân vốn đã chột dạ, giờ lại càng liên tục xua tay, "Ba nghỉ ngơi đi ạ, con với Thịnh Khang đi trước!"

Hai người vừa đi, Mạc lão gia tử đã sai người đậy chậu hoa lại rồi mang ra khỏi phòng.

Mạc lão gia tử hít một hơi oxy, sau đó gọi điện cho thư ký Lý, một lát sau, thư ký Lý dẫn người tới, vô cùng tôn kính đứng trước mặt Mạc lão gia tử.

"Thịnh Hoan.....nói không sai." Mạc lão gia tử vô cùng chua xót, "Hoa đã được đưa đến, các người xử lý đi."

"Vâng thưa lão gia." Thư ký Lý cung kính gật đầu, "Mạc tổng sẽ đưa bồn hoa này đi phân tích, đồng thời để Thịnh Khang thiếu gia không nghi ngờ, cậu ấy sẽ cho người mang một chậu tương tự tới đây."

"Được." Cảm xúc của Mạc lão gia tử rất thấp.

Bảo những người kia làm việc, thấy ông có vẻ không ổn, thư ký Lý khẽ hỏi, "Lão gia, ngài không sao chứ?"

"Ta....thực sự là một người cha thất bại." Mạc lão gia tử đau lòng không thôi, "Bốn đứa con, đứa lớn chết non, đứa thứ hai luôn chán ghét ta, đứa thứ ba muốn đẩy ta vào chỗ chết, còn đứa thứ tư thì nghe lời kẻ khác, oán hận ta.

Thì ra những hình ảnh người một nhà nói nói cười cười bên bàn ăn trước kia chỉ là giả, chỉ có San San thực sự yêu thương ta, nhưng cô ấy đã đi rồi."

Thư ký Lý im lặng một lát rồi an ủi Mạc lão gia tử, "Lão gia, tôi không nói những thiếu gia tiểu thư khác, nhưng Thịnh Hoan thiếu gia vẫn luôn nghĩ tới ngài, tuyệt đối không muốn hại ngài."

"Không phải nó nghĩ đến ta, mà là nó nể mặt San San, miễn cưỡng nhận ta." Mạc lão gia tử cười bi ai.

"Đời này của ta, nhìn thì có vẻ con cháu mãn đường, nhưng thực sự là....hai bàn tay trắng."

"Ngài.....còn có hai đứa cháu nội mà." Thư ký Lý cũng không biết làm sao để an ủi Mạc lão gia tử, chỉ có thể đưa ra hy vọng trong tương lai, "Đến khi đó, hai đứa nhóc đi theo ngài gọi ông nội, vui biết bao."

"Cũng chỉ đành.....hy vọng như vậy." Mạc lão gia tử mệt mỏi nhắm mắt, xua xua tay với thư ký Lý.

Thư ký Lý khom lưng rời đi, còn đóng cửa cho lão gia tử.

Mạc lão gia tử nằm trên giường, bên tai chỉ có tiếng dụng cụ, khóe mắt chậm rãi chảy một hàng nước mắt vẩn đục.

×××

Chiều hôm đó tan học, An Nhu lén nhận một bưu kiện chuyển phát nhanh, cậu cảnh giác nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý liền nhanh chóng mở hộp ra.

Sau khi tháo một lớp băng keo, An Nhu phát hiện bên trong còn có một lớp khác nữa, lớp này không dễ xé, được quấn rất kỹ.

Vì đã cắt hết móng tay nên An Nhu bóc rất vất vả, mãi mới rách thì lại rách thành một đường chéo, thật tức chết.

Ngay khi An Nhu đang hít sâu một hơi thì một con dao găm mảnh đột nhiên được đưa tới bên cạnh cậu, An Nhu vui vẻ nhận lấy chọc chọc băng keo, lập tức thành công.

Dao găm này sắc ghê!

Đang định mở ra, An Nhu đột nhiên nhận ra chuyện gì đó.

Sửng sốt tại chỗ ba giây, An Nhu chậm rãi quay lại, thấy người đàn ông cao lớn đang đứng ngay sau mình, đôi mắt đen có hơi tò mò, chỉ chờ cậu mở hộp.

An Nhu ấn ấn lại cái hộp đã mở.

"Ông xã, he he." An Nhu cười hai tiếng, kẹp dao găm vào giữa ngón tay rồi đưa chuôi dao về phía Mạc Thịnh Hoan, trả lại cho anh.

Mạc Thịnh Hoan nhận dao găm, tùy tay sờ sờ cổ tay áo mình, dao găm lập tức biến mất.

Động tác của anh quá nhanh nên An Nhu chưa kịp nhìn rõ, chỉ có thể giấu cái hộp ra sau, cố gắng chuyển đề tài.

"Sao ông xã lại mang dao găm trong người vậy?"

"An toàn." Mạc Thịnh Hoan cầm cặp sách giúp An Nhu, thuần thục đeo lên vai, lại muốn cầm hộp bưu phẩm giúp cậu nhưng An Nhu từ chối.

"Cái này nhẹ lắm, em cầm là được rồi!" Vẻ mặt An Nhu rất nghiêm túc, muốn che giấu đồ bên trong.

Mạc Thịnh Hoan cũng không ép, chỉ nắm tay An Nhu ra khỏi sân trường.

"Mạc Thịnh Khang đã mang hoa tới cho ba rồi phải không?" An Nhu hỏi chính sự.

"Ừm." Mạc Thịnh Hoan bình tĩnh đáp.

"Vậy mang hoa đó đi giám định có phát hiện được vấn đề gì không?" An Nhu tò mò hỏi.

"Không có vấn đề gì." Nét mặt Mạc Thịnh Hoan vẫn như thường.

"Gì cơ?" An Nhu tưởng mình nghe nhầm, "Không có vấn đề, sao có thể?"

Mạc Thịnh Hoan nghiêng mặt, khẽ chọt chọt lên mũi An Nhu.

"Hoa không có vấn đề, nhưng đất thì có."

"Đất thì có thể có vấn đề gì?" Vẻ mặt An Nhu khó hiểu.

Mạc Thịnh Hoan lấy di động, mở giao diện báo cáo ra rồi đưa cho An Nhu.

An Nhu nhìn nhìn, đây là báo cáo giám định thổ nhưỡng.

Trong đất ở chậu hoa mà Mạc Thịnh Khang đưa cho Mạc lão gia tử có một thứ gọi là "

Loại nấm này rất ngoan cường, cho dù đã khô năm mươi năm, nhưng chỉ cần ngâm nước lâu, nó vẫn có thể phóng ra bào tử.

Khi một người hít phải quá nhiều bào tử Schizophyllum, có thể gây nhiễm trùng phổi và phát triển các bệnh khác liên quan đến phổi.

Đối với bệnh nhân suy tim, nó chính nguyên nhân gây ra cảm nhiễm, đặc biệt là nhiễm trùng phổi, đơn giản chính là hạ độc!

An Nhu không khỏi ngạc nhiên.

Ai mà ngờ hoa lại không có vấn đề gì chứ!

An Nhu gần như có thể tưởng tượng ra, nếu mình cứ điều tra theo góc độ cây hoa đó thì khi xé rách mặt với Mạc Thịnh Khang, đến lúc có kết quả, mình sẽ phải hứng chịu những gì!

Ai mà ngờ nguyên nhân là do đất chứ!

Mạc Thịnh Khang thậm chí còn không nói một lời thật nào với vợ mình!

An Nhu không khỏi hít sâu một hơi, cảm giác mình vẫn hiểu quá ít về Mạc Thịnh Khang rồi.

May mà chú Mạc đã đứng ra bảo Mạc lão gia tử giao hết mọi việc cho anh ấy, cẩn thận kiểm tra tất cả mới phát hiện là do đất trồng hoa.

Nhưng nếu là như vậy thì những lời Mạc Thịnh Khang nói với Mạc lão gia tử lúc chiều cũng không hề sai, bồn hoa đó quả thực hợp với nơi râm mát.

Nơi càng râm mát thì nấm càng dễ phát triển.

"Thực đáng sợ." An Nhu vô thức líu lưỡi.

"Đã đưa đồ mô phỏng đến rồi." Mạc Thịnh Hoan vẫn thản nhiên, anh dắt An Nhu bước qua vạch ngựa vằn, băng qua ngã tư.

An Nhu ngẩng đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan, cảm thấy hình như anh chẳng có cảm giác gì với chuyện này, cũng phải, có thủ đoạn gì có thể qua mắt Khống chế giả được chứ.

Số lần ám sát mà anh ấy đụng phải không có một ngàn thì cũng tám trăm, có lẽ chẳng lạ gì những trò như hạ độc hay tập kích nữa rồi.

Mình chỉ là một phần ngàn trong số đó thôi.

Bỗng dưng An Nhu lại cảm thấy khó chịu thay cho Mạc Thịnh Hoan, nhưng nghĩ lại, nếu không có lần ám sát ấy, làm sao mình có thể có cơ hội đến bên cạnh anh được.

Nhưng thời điểm này, thực sự không tiện phán xét đúng sai.

Theo như lời Mạc Thịnh Khang nói, dùng bồn hoa này để Mạc lão gia tử sinh bệnh chỉ là bước đầu tiên, không hiểu sao An Nhu lại hơi tò mò thủ đoạn tiếp theo của hắn.

"Ông xã, anh bảo sau khi khiến lão gia tử sinh bệnh thì Mạc Thịnh Khang sẽ làm gì tiếp?" An Nhu ngẩng đầu, tò mò hỏi chú mình.

Hai người bước vào tiểu khu, Mạc Thịnh Hoan im lặng cong đốt ngón tay ấn thang máy.

Trong thang máy cũng có vài hộ gia đình khác vừa tan làm, họ đứng chờ thang máy phía sau, An Nhu im lặng, có mặt người ngoài, cậu không nói gì nữa.

Lúc thang máy xuống tới nơi, An Nhu và Mạc Thịnh Hoan bước vào trước tiên, Mạc Thịnh Hoan lại dùng đốt ngón tay ấn số tầng rồi đứng chắn trước mặt An Nhu.

Mấy hộ gia đình kia cũng tiến vào, mọi người không thân nhau nên vẫn giữ im lặng.

An Nhu vẫn cầm cái hộp, không biết có phải do mang thai không mà gần đây cậu cứ cảm thấy tay chân mình không được linh hoạt cho lắm, thường xuyên tê dại, còn hơi hơi phù lên. An Nhu muốn đổi tay, nhưng ai ngờ hộp lại rơi xuống đất.

Mấy người đứng trước nghe thấy tiếng động liền tò mò quay lại, An Nhu cúi đầu, nhìn đôi tai lông xù xù chậm rãi thò ra khỏi hộp, nó là một chiếc kẹp tóc tai mèo tình thú.

Cả thang máy im lặng.

An Nhu cứng cả người, vì lần trước sau khi bác sĩ Mạc Y Tư nói có thể dùng phương pháp nhập vai nên cậu đã tìm mua thứ này trên mạng.

Không ngờ mình lại trông thấy nó trong hoàn cảnh xấu hổ muốn chết này.

Chắc ngày mai phải trốn khỏi trái đất mất.

An Nhu không dám ngẩng đầu, ngay sau đó, cậu trông thấy Mạc Thịnh Hoan cúi người, anh thản nhiên lật cái hộp lại rồi nhét tai mèo vào, sau đó thờ ơ đứng dậy, chẳng buồn quan tâm đến ánh mắt quái dị của những người còn lại trong thang máy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy
Ẩn QC