Chương 158: Bảo mẫu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Nhu ôm bé hai đứng dựa cửa, nhìn Mạc Thịnh Hoan đang cầm một đôi đũa tre kẹp một mảnh giấy ăn cẩn thận thấm dầu thừa quanh món trứng chiên.

Dọn trứng chiên lên, lại chuẩn bị cả cà chua bi, sữa và sandwich, An Nhu một tay bế con, tay kia vỗ vào mu bàn tay, nhiệt liệt vỗ tay khen ngợi đầu bếp.

Cổ đầu bếp hơi hồng lên, bưng bữa sáng lên bàn ăn, tháo tạp dề rồi cẩn thận rửa tay, sau đó mới bế bé hai trong ngực An Nhu, anh sẽ trông cả hai bé để An Nhu an tâm ăn cơm, An Nhu vừa ăn sáng, vừa nhìn Mạc Thịnh Hoan trông con.

"Hai chị giúp việc đâu ạ?"

"Đi rồi." Mạc Thịnh Hoan ngẩng lên, con ngươi màu đen nhìn có hơi vô tội, "Hợp đồng hết hạn rồi."

An Nhu thở dài, nhìn quanh một vòng, "Vậy dì Dương đâu anh?"

"Đi chợ rồi." Mạc Thịnh Hoan cúi đầu hôn hôn bé hai.

Hai chị giúp việc vừa đi, nhà cửa cũng quạnh quẽ đi nhiều.

An Nhu cân nhắc một lát rồi nhìn Mạc Thịnh Hoan, "Ông xã, hay là chúng ta thuê bảo mẫu dài hạn nhé?"

"Ừ." Mạc Thịnh Hoan lập tức gật đầu, vẫn tiếp tục ôm hai bé con đi tới đi lui.

Mạc Thịnh Hoan đáp ứng nhanh như vậy, ngược lại làm An Nhu có hơi chột dạ, cảm giác mình thật lười biếng, "Ông xã, anh có thấy em hơi lười không?"

Mạc Thịnh Hoan nhìn qua, vẻ mặt rất thản nhiên, "Em còn phải đi học, thi lại nữa mà."

Gì mà bỗng dưng cứ như thầy chủ nhiệm vậy.

"Nhưng sau khi tốt nghiệp, em cũng vẫn cần bảo mẫu giúp mình." An Nhu ngồi trên ghế, hai chân đong đưa.

"Ừ." Mạc Thịnh Hoan đáp ứng.

"Anh thoải mái vậy sao?" An Nhu chớp chớp mắt, muốn bán manh, "Ông xã, sao anh chẳng cần nghĩ đã đồng ý vậy?"

"Bảo mẫu giúp em trông con, còn anh thì cần có em giúp." Mạc Thịnh Hoan thản nhiên đáp.

"Em á?" An Nhu tò mò thò lại gần, "Em giúp anh cái gì?"

Nét mặt Mạc Thịnh Hoan nghiêm túc, anh nhìn An Nhu.

"Yêu anh."

An Nhu sửng sốt, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy việc này cần phải giúp, không nhịn được cúi đầu bật cười.

"Ông xã tới đây." An Nhu xoa xoa khóe miệng rồi câu ngón tay với Mạc Thịnh Hoan.

Mạc Thịnh Hoan ôm hai bé con bước nhanh tới, An Nhu liền ôm lấy cổ anh rồi thơm lên mặt anh một cái.

"Giờ em giúp anh luôn!"

An Nhu ôm Mạc Thịnh Hoan, vô cùng vui vẻ hôn anh, chú Mạc bị hôn tới mức đỏ cả cổ, bị em yêu của mình tấn công mãnh liệt khiến mắt cũng long lanh nước, nhưng anh vẫn lặng lẽ nghiêng đầu để An Nhu hôn càng nhiều hơn.

An Nhu tập trung hôn ông xã thì đột nhiên nghe thấy vài tiếng khóc yếu ớt, cậu cúi đầu, tuy hai người đã cố gắng không đụng vào bé con, nhưng bé lớn vẫn sợ phát khóc.

"Oa oa oa......" Bé lớn khóc chính là kiểu sét đánh thôi chứ không mưa, An Nhu dừng lại, bế bé lớn từ trong ngực Mạc Thịnh Hoan rồi khẽ dỗ dành.

Mạc Thịnh Hoan nhìn cảnh tượng trước mắt, im lặng một lúc lâu rồi mới giơ tay vuốt lại tóc cho An Nhu.

"Khi nào bảo mẫu mới tới?"

An Nhu dỗ bé lớn, sau đó cùng Mạc Thịnh Hoan nhẹ nhàng bế hai bé về lại phòng trẻ em, đang định đóng cửa chuẩn bị hôn tiếp thì tiếng mở cửa nhà vang lên, dì Dương mang theo một đống đồ ăn tươi vào.

Dì Dương vừa vào cửa đã thấy hai vợ chồng đang đứng cạnh nhau, bình tĩnh nhìn mình.

Đặc biệt là Thịnh Hoan thiếu gia, ánh mắt kia khiến người ta dựng tóc gáy.

"Sao, sao vậy?" Dì Dương ngơ ngác.

"Không có gì." An Nhu dùng mu bàn tay xoa xoa miệng, "Chúng cháu đang định mời một vị bảo mẫu dài hạn, dì Dương cảm thấy thế nào?"

"Đương nhiên là tốt rồi." Dì Dương đồng ý hẳn 100%, "Nếu chỉ có một bé thì mình tôi vẫn có thể chăm sóc được, nhưng may mắn có tận hai bé thì vẫn nên mời một bảo mẫu về, tránh cho chúng ta không chăm sóc tốt cho bé."

"Vậy giờ cháu đi liên hệ!" An Nhu không nói hai lời, xoay người làm luôn.

Trong lòng An Nhu sớm đã chọn được người rồi, chính là Phương tẩu đã làm ở đây một tháng, bà làm việc rất tốt, lại có kinh nghiệm, tính tình nhu hòa, dường như chẳng bao giờ xung đột với người khách, dì Dương làm cùng bà cũng rất ổn, huống chi còn có chuyện trước kia nữa.

Lấy di động, An Nhu vừa ăn nốt bữa sáng do Mạc Thịnh Hoan làm vừa liên lạc với Phương tẩu.

Phương tẩu bị phỏng tay nên sau khi rảnh rỗi thì gần như không có ai thuê nữa, bà đã tới trung tâm môi giới nhưng cũng không thu hoạch được gì.

Một mình trở lại nhà trọ, rảnh rỗi là sẽ dễ dàng suy nghĩ miên man, trong đầu Phương tẩu đều là dáng vẻ nho nhỏ của hai đứa nhỏ kia, bà nhìn giờ, đã tới giờ cho hai đứa uống sữa rồi, không biết có ăn no không.

Di động vang lên hai tiếng, là trung tâm môi giới nói có người cần thuê, hỏi Phương tẩu có nhận không.

Phương tẩu lập tức đứng dậy chạy tới trung tâm môi giới, lần này người tới thuê giúp việc là hai người phụ nữ trung niên và một người đàn ông trẻ tuổi.

Nghe mới biết được, hai người trung niên này, một người là mẹ của người đàn ông trẻ tuổi kia, một người là mẹ của thai phụ, thai phụ đã sinh, xuất viện được hai ngày rồi.

Mẹ của thai phụ tới giúp nhưng lại bị thông gia tìm mọi cách gây khó dễ, muốn đi về nhưng lại lo không ai chăm sóc con gái mình nên bắt nhà trai phải thuê người chăm sóc cô.

Vừa nghe tình huống này, Phương tẩu liền biết vì sao những người khác không muốn nhận, bà mẹ chồng kia hiển nhiên không phải đèn cạn dầu, chèn ép thông gia tới mức người ta buộc phải rời đi, huống chi là một người giúp việc chẳng có quan hệ thân thích gì.

Phương tẩu cũng muốn từ chối, nhưn người ở trung tâm môi giới thấy thế liền vô cùng bất mãn, "Chị vốn có khuyết tật, rất khó tìm việc, tôi tốt bụng cho chị một cơ hội, giờ mà chị từ chối thì đừng trách tôi sau này không giới thiệu công việc cho chị!"

Phương tẩu im lặng một lúc lâu.

"Sao già thế hả?" Bà mẹ chồng kia vừa nhìn thấy đã bất mãn.

"Năm nay tôi 48, lúc trẻ đã vất vả nhiều nên nhìn già." Phương tẩu cố gắng giải thích.

"Nghe nói tay chị có thương tích à?" Người đàn ông trẻ tuổi nhìn bà, ánh mắt dò xét

Phương tẩu đã quen với ánh mắt như vậy, bà tháo bao tay, thẳng thắn để lộ vết bỏng.

"Chậc, thật ghê tởm." Người đàn ông trẻ tuổi nhìn thoáng qua rồi ghét bỏ lui về phía sau một bước.

"Tôi vẫn luôn mang bao tay, tuyệt đối sẽ không để ngài nhìn thấy." Phương tẩu nhanh chóng đeo bao tay lại, "Bảo đảm sẽ không dọa đến thai phụ cùng bé con."

"Chị mà cũng đòi mỗi tháng 7000 á?" Người đàn ông chau mày, "Quá đắt rồi đấy?"

Phương tẩu bất đắc dĩ cười, "Những người giúp việc có kinh nghiệm giống tôi mỗi tháng đều phải hơn một vạn, chúng tôi phải tập trung chăm sóc trẻ nhỏ và thai phụ nên giá này ở Tấn Thành đã là rất thấp rồi."

"3500 thôi!" Bà mẹ chồng kia vừa lên tiếng đã mặc cả xuống còn một nửa, "Chị nhìn cái tay chị đi, chỉ đáng vậy thôi!"

Phương tẩu lắc đầu, số tiền này còn phải chiết khấu một tỷ lệ nhất định cho trung tâm, đến khi về tay mình, ngoài tiền thuê nhà chắc chẳng đủ tiền mà ăn cơm nữa.

"3800, nhiều nhất là 3800." Người đàn ông nhíu chặt mày, "Không được thì chúng tôi tìm người khác."

"Vậy ngài cứ tìm người khác đi." Phương tẩu cúi đầu, đã xoay người muốn đi.

"7000 thì 7000, còn lại tôi trả không được sao?" Bà mẹ vợ không nhịn được mở miệng, "Giờ giá thuê giúp việc trên thị trường đều như thế, chẳng qua các người không muốn thuê thôi, chỉ muốn con gái tôi làm việc có phải không?"

"Ha, bà thông gia có tiền thật đấy." Mẹ chồng âm dương quái khí nói, "Có tiền như vậy mà sao lúc trước vợ chồng nó mua xe bà không cho thêm?"

"Xe phải mười mấy vạn thì đi mới ổn, con gái tôi có biết lái xe đâu, lúc mang thai lại càng say xe nghiêm trọng, đều là con trai bà dùng, chúng tôi đã chi một nửa tiền mua nhà tân hôn rồi, không chi tiền mua xe thì làm sao?" Mẹ vợ cũng tức giận.

"Nghe xem, ích kỷ chưa!" Mẹ chồng trừng mắt, "Đều là vì vợ chồng chúng nó thôi mà bà còn phân biệt như thế à!"

Phương tẩu hít sâu một hơi, làm bộ không nghe thấy chuyện nhà người ta.

"Thôi." Người đàn ông giảng hòa, "Giờ Tiểu Lệ đã sinh rồi, trong vòng một hai năm tới sẽ không thể đi làm được, tiền thuê giúp việc này chẳng bằng đưa cho tiểu Lệ còn hơn."

"Anh lừa tiền con gái tôi còn ít à?" Mẹ vợ nghiến răng, "Con gái tôi từ nhỏ tới lớn đều được chiều chuộng, giờ đến nhà anh lại phải khổ sở thế sao? Tôi phải thuê!"

"Thuê thì thuê, bà tự mà trả tiền!" Mẹ chồng không cam lòng yếu thế.

"Dù hai vợ chồng già chúng tôi phải chi tiền dưỡng lão ra thì cũng phải thuê giúp việc cho tiểu Lệ." Mẹ vợ tức giận tới mức nghẹn họng.

Phương tẩu tiếp tục hít sâu.

Thấy mẹ vợ chuẩn bị đóng thêm tiền cho trung tâm môi giới, bà mẹ chồng kia vội vàng kéo Phương tẩu sang một bên.

"Nghe đây, một tháng trả cô 5000, còn lại 2000 cô phải đưa lại cho chúng tôi, nếu không cô đừng hòng nhận việc này!"

Phương tẩu cắn răng, di động đột nhiên vang lên hai tiếng.

"Nhận tiền nhanh vậy sao?" Vẻ mặt mẹ vợ kinh hỉ.

Phương tẩu mở di động, nhìn thấy một tin nhắn mới.

An Nhu: [Phương tẩu, chị đi rồi, tôi và Thịnh Hoan đều không quen việc, có thể mời chị về làm bảo mẫu dài hạn không, cứ ở luôn nhà tôi cũng được, bao ăn bao uống, một tháng hai vạn, giá còn có thể thương lượng thêm, được không? (mèo con đáng thương vô cùng.jpg)]

Mắt Phương tẩu lập tức mắt sáng lên, chẳng buồn quan tâm đến cảnh tượng phiền lòng vừa rồi nữa.

Đầu ngón tay run rẩy nhắn lại chữ "Được", Phương tẩu vừa ngẩng lên đã người của trung tâm môi giới cùng mẹ vợ đang bước tới.

"Ký tên đi." Người của trung tâm môi giới đưa hợp đồng cho Phương tẩu.

Phương tẩu nhanh chóng cầm hợp đồng, ánh mắt người của trung tâm lộ ra vẻ trào phúng, vừa định nói gì thì đã thấy Phương tẩu xé luôn hợp đồng.

"Ký cái con khỉ!" Mặt Phương tẩu hơi hồng lên vì kích động, "Tôi không làm nữa, công ty khác chỉ chiết khấu có 20%, các người chiết khấu hẳn 30%, trước kia nhận cho tôi một công việc mà còn chiết khấu tận 35% nữa!"

Người của trung tâm sững sờ nhìn giấy vụn đầy đất, trong nhất thời không kịp phản ứng.

"Còn bà nữa." Phương tẩu nhìn về phía bà mẹ vợ kia, "Nhà thông gia với con rể như thế mà bà còn muốn con gái bà tiếp tục ở lại đó sao? Để họ tiếp tục hút máu nhà bà? Để họ tiếp tục lừa tiền con gái bà à?!

Vì sao bà không đưa con gái mình về nhà chăm sóc, ly hôn có mất mặt không hả? Một chút cũng không nhé!"

Mẹ vợ ngây ngốc nhìn chị giúp việc trước mắt, rồi cũng đột nhiên nhận ra.

Đúng vậy, bà chỉ có một cô con gái, đã sợ con mình ở nhà họ chịu khổ thì sao không đón con mình về nhà chứ? Mình chăm sóc chẳng hơn bà mẹ chồng xảo quyệt của nó à?

Mọi người ngây ra nhìn chị giúp việc nãy giờ vẫn im lặng rũ mi đột nhiên bạo phát, sau khi tỏ thái độ liền cởi luôn áo khoác đồng phục hơi mỏng của trung tâm này ném lên mặt đất, sau đó mặc áo khoác lông vũ của mình lại rồi bước nhanh ra khỏi trung tâm.

Người của trung tâm ngây người một lúc lâu mới quay sang nhìn bà mẹ vợ nhà kia, "Thế...... tôi tìm người khác cho bà nhé?"

"Tìm cái con khỉ!" Mẹ vợ cười lạnh một tiếng, nhìn con rể với bà thông gia đang đần mặt, "Con gái tôi không phải là cái túi cho nhà người khác trút giận, tôi sẽ tự mình chăm sóc nó!"

Mẹ vợ đi ra khỏi cửa, người đàn ông cùng bà mẹ chồng cuối cùng cũng phản ứng lại, vội vã đuổi theo, chỉ còn lại nhân viên trung tâm đang ngơ ngác nhìn đống hỗn độn dưới đất.

Phương tẩu nhắn lại cực nhanh, An Nhu thỏa mãn xoa xoa bụng, sau đó ra dấu "ok" với Mạc Thịnh Hoan.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy